Hình như tôi xuyên sai cách rồi!
  • 2
    Chương
  • 0
    Lượt thích
  • 12
    Lượt đọc
  • 0
    Đề cử

Thể loại: Đam mỹ, xuyên không, thú nhân, dị năng, thụ biến dị, Công phúc hắc thích cười hay ghen, Thụ trạch nam bệnh ngại giao tiếp xã hội. Có yếu tổ 18+ (bạo lực, máu me, h)

Văn án:
Nguyễn Trạch Nam, một người quanh năm suốt tháng chỉ biết cúi đầu vào máy tính, vào những thiết bị điện tử. Một niềm đam mê với những thiết bị thông minh đã biến một con người từng rất năng nổ thành thiếu niên mắc bệnh tâm lý, thật đáng thương thay khi người ấy không có bạn, không có những người cạnh bên trò chuyện hẹn hò. Cũng lẽ vậy mà ông trời cho người thiếu niên yếu đuối ấy một cơ hội, một cơ hội để thay đổi bản thân, để biến mình thành người có ích cho xã hội, cho cộng động.

Trạch Nam cũng bất ngờ lắm chứ, cậu từng là người theo chủ nghĩa duy vật, cứ nghĩ chết đi như đèn cạn dầu, như một thứ mất đi không bao giờ quay trở lại được, may thay cậu là người rất dễ thích nghi nha, dù sao cũng đọc nhiều tiểu thuyết mạng như vậy, tuy lúc nào cũng nghĩ nó là giả, là sự tưởng tượng của ai đó, nhưng khi nó xuất hiện trên người mình thì đành chấp nhận thoi a. Cậu không trở về được, ừm đúng là không trở lại mà là chạy băng băng trên con đường khác, thật vi diệu khi một lần nữa mở mắt ra là một vùng ánh sáng, một con người khác, một tương lai khác.

Cho nên trong lòng người đó nghĩ: Quá đỉnh, ông trời thương tui quá còn gì, há há há.

Đấy con người là vậy đấy. Nhưng thiếu niên còn non trẻ à, ngươi cứ cười đi, ngươi sẽ thấy được tương lai của ngươi mù mịch thế nào.

Cũng là thiếu niên ấy khi biết nơi mình đã xuyên qua, một đàn quạ đen bay ngang đầu, sự thật đau đớn khi... không có máy tính, không có điện thoại, càng không có internet.

"Cho... cho hỏi. Ở đây có... sắt thép chưa vậy?" Cậu thanh niên lý nhí hỏi người thanh niên bên cạnh, sự khó khăn khi giao tiếp đó khiến cậu nhỏ bé và yếu đuối vô cùng.

"Sắt thép? Hình như không có đâu? mà nó là gì vậy" Cậu ấy cười hiền hòa hỏi.

Trạch Nam cúi thấp đầu lắc lắc vài cái tỏ vẻ không có gì, Chàng trai kế bên nheo mắt cười nhìn cậu.

----------

Liệu ở một nơi hoang dã hẻo lánh như vậy cậu có thể sống yên ổn không? Hãy đón chờ xem nhé.

Chú ý: Có yếu tố 18+ Cấm trẻ em dưới 18 tuổi đọc dưới mọi hình thức, tôi không chịu trách nhiệm.

Nếu có sai sót gì nhắn tin riêng.

Cảm ơn.

Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Hình như tôi xuyên sai cách rồi!!

Xem thêm

Chương mới nhất

Danh sách chương

Cùng tác giả

  • Hình như tôi xuyên sai cách rồi!

    Hình như tôi xuyên sai cách rồi!

    Thể loại: Đam mỹ, xuyên không, thú nhân, dị năng, thụ biến dị, Công phúc hắc thích cười hay ghen, Thụ trạch nam bệnh ngại giao tiếp xã hội. Có yếu tổ 18+ (bạo lực, máu me, h) Văn án: Nguyễn Trạch Nam, một người quanh năm suốt tháng chỉ biết cúi đầu vào máy tính, vào những thiết bị điện tử. Một niềm đam mê với những thiết bị thông minh đã biến một con người từng rất năng nổ thành thiếu niên mắc bệnh tâm lý, thật đáng thương thay khi người ấy không có bạn, không có những người cạnh bên trò chuyện hẹn hò. Cũng lẽ vậy mà ông trời cho người thiếu niên yếu đuối ấy một cơ hội, một cơ hội để thay đổi bản thân, để biến mình thành người có ích cho xã hội, cho cộng động. Trạch Nam cũng bất ngờ lắm chứ, cậu từng là người theo chủ nghĩa duy vật, cứ nghĩ chết đi như đèn cạn dầu, như một thứ mất đi không bao giờ quay trở lại được, may thay cậu là người rất dễ thích nghi nha, dù sao cũng đọc nhiều tiểu thuyết mạng như vậy, tuy lúc nào cũng nghĩ nó là giả, là sự tưởng tượng của ai đó, nhưng khi nó xuất hiện trên người mình thì đành chấp nhận thoi a. Cậu không trở về được, ừm đúng là không trở lại mà là chạy băng băng trên con đường khác, thật vi diệu khi một lần nữa mở mắt ra là một vùng ánh sáng, một con người khác, một tương lai khác. Cho nên trong lòng người đó nghĩ: Quá đỉnh, ông trời thương tui quá còn gì, há há há. Đấy con người là vậy đấy. Nhưng thiếu niên còn non trẻ à, ngươi cứ cười đi, ngươi sẽ thấy được tương lai của ngươi mù mịch thế nào. Cũng là thiếu niên ấy khi biết nơi mình đã xuyên qua, một đàn quạ đen bay ngang đầu, sự thật đau đớn khi... không có máy tính, không có điện thoại, càng không có internet. "Cho... cho hỏi. Ở đây có... sắt thép chưa vậy?" Cậu thanh niên lý nhí hỏi người thanh niên bên cạnh, sự khó khăn khi giao tiếp đó khiến cậu nhỏ bé và yếu đuối vô cùng. "Sắt thép? Hình như không có đâu? mà nó là gì vậy" Cậu ấy cười hiền hòa hỏi. Trạch Nam cúi thấp đầu lắc lắc vài cái tỏ vẻ không có gì, Chàng trai kế bên nheo mắt cười nhìn cậu. ---------- Liệu ở một nơi hoang dã hẻo lánh như vậy cậu có thể sống yên ổn không? Hãy đón chờ xem nhé. Chú ý: Có yếu tố 18+ Cấm trẻ em dưới 18 tuổi đọc dưới mọi hình thức, tôi không chịu trách nhiệm. Nếu có sai sót gì nhắn tin riêng. Cảm ơn. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Hình như tôi xuyên sai cách rồi!!
    2 chương