Chương 2: Thì ra cuộc đời cậu suốt hai mươi lăm năm bị 'thú nuôi' dọa sợ nha,

Cậu cố tìm những thứ có thể làm vũ khí hay chỉ đơn giản là vẽ ra một con đường để chạy trước khi bị thú dữ ăn thịt. Cậu cầm lên một thanh gố khá cứng trên tay, vẫn lùi bước, cho đến khi thân ảnh thứ gì đó xuất hiện. A đó là...

Một thân hình to lớn cùng đồ sộ, nó to đến độ như một cái toa tháp bất cứ lúc nào cũng có thể đè đến khi cậu chết đi. Nó là một gấu lớn ư? Có vẽ là vậy, một con gấu cao lớn, chắc hơn hai mét đấy chứ không đùa, nó đi bằng hai chân a. Cũng vì lẽ đó mà nó còn to hơn bình thường nữa, sự khác biệt của nó là nó có màu đen như một hòn than lớn. Hàm răng nhe ra như muốn nuốt lấy con người nhỏ bé trước mặt, cậu ngẩn đầu nhìn nó như thấy một kỳ tích của tạo hóa, đôi mắt mở to như hai cái chuông đồng, không rõ là kinh ngạc hay là bất ngờ về sự đồ sộ của nó. Chân cậu bắt đầu run rẩy lui về sau từng bước nhỏ, cậu từng được biết qua những trang web về cách lạc vào rừng. Trong đó có cách cho ta thoát thân khỏi những động vật nguy hiểm, và với gấu, ta không nên quay lưng lại với chúng cũng như tránh những hành động gây hiểu rằng ta chính là con mồi.

"Gấu... gấu hiếm khi tấn công con người nên... nên nó sẽ không tấn công mình đâu" Cậu nói từng chữ với gấu lớn, sử dụng từ ngữ và lòng tự tin từ khi vắt sữa mẹ đến bây giơ. Càng nhanh tránh tình trạng này càng nhanh càng tốt. Miệng cậu nói ra những từ ngữ đe dọa từ trước đến giờ cậu chưa từng nói. "Mày mà bước qua là tao, tao đánh đó", "Tao có gậy đấy" hay đại loại là những câu vậy. Nhưng với cái não siêu logic của cậu thì với cái móng vuốt chi trước của nó mà vung lên tư đừng nói khúc gỗ trên tay, ngay cả cơ thể này cũng sẽ bay với tốc độ sáu mươi kilomet trên giờ mà bay đi.

Con gấu không hề nhúc nhích, cứ như đang tự hỏi người thanh niên này đang làm gì. Cái mặt thúi đần của nó như đang tự đấu tranh với bản thân. Nhìn món đồ chơi nhảy nhót cứ như đấy là thứ đồ khá vui vẻ, đợi cho đến khi nó cảm thấy chán nản thì liền chạy đến tát cho một tát nghẻo ngay tại chỗ. Ánh mắt đen lấy của nó khi thấy con mồi đã đi khá xa liền đi lại gần hơn một chút. Đôi mất cứ nhìn chăm chăm, không rời đi một giây phút nào cả.

Cậu nhìn con gấu dễ dàng diệt trừ đi số mét mình khó khăn tạo ra nảy giờ, cậu không biết trong đầu con gấu này đang nghĩ cái gì nữa. Sự lo lắng cùng sợ hãi của cậu càng ngày càng to lớn, bứơc chân càng nhanh hơn, cứ sợ chỉ chậm một bước chân nó liền nhào tới cho cậu một vết cắn, từ đó không còn người tên Nguyễn Trạch Nam trên cỗi đời này nữa. Người thanh niên nhỏ bé run rẩy như một chú thỏ nhỏ, con gấu đen lớn như chờ đợi thời cơ để cho cậu một vết chí mạng. Biết được lý thuyết để đối phó là một chuyện, còn bản năng là một chuyện khác. Cậu quay lưng chạy đi như điên, không cần biết được sẽ bị giết chết ngay vị trí này hay không. Cậu chỉ theo một giác quan nào đó trong cơ hay, hay chỉ đơn giản là chạy đến phía trước tránh xa mối nguy hại mà thôi.

Những tán cây dần thưa thớt, ánh nắng chiếu thẳng xuống mặt đất. Người thanh niên chỉ biết chạy ấy đã ra khỏi khu rừng một cách thần kỳ, tiếng xột xoạt như ở ngay sau lưng. Trạch Nam nhìn quanh kiếm đường để chạy, ngay lúc ấy một cột khói rơi vào trong mắt cậu. Như thấy được niềm hạnh phúc to lớn nhất cuộc đời, cậu chỉ chạy như chưa từng được chạy. Thở hổn hển để đến gần hơn, gần hơn với sự sống. Khi nhìn thấy những con người đứng vòng quanh đấy, cậu gần như cầu cứu mà la lên "Có gấu... cứu..", khi đến gần hơn cậu mới thấy được những thanh niên đó đều không mặc đồ, nói đúng hơn là trên người họ đơn giản chỉ là váy da. Nó được giản khi dùng một sợi dây cột lại ở thắt lưng. Cho dù họ có lạ cỡ nào đi nữa, thì thứ cấp bách hiện giờ là con gấu đang đến gần hơn. Nó như sát bên mà gào lên.

"Cứu với" Cậu nhìn người thanh niên có vẻ là trưởng nhóm của những ngày này, có lẽ họ đang trong một bữa ăn trong ngày. Phần thịt của con vật nào đó được vắt lên và nướng đến hơi cháy xém. Những con người này cũng rất kỳ lạ, không biết là do họ là người rừng nên không hiểu tiếng cậu nói hay chỉ đơn giản là họ không quan tâm đến.

"Gào" Con gấu sau lưng rống lên, có lẽ nó đang hưng phấn quá mức. Những người anh em này cũng rất kỳ lạ, ánh mắt khi nhìn cậu như thấy mọt thứ gì đó rất trân quý. Có người miệng mở lớn như muốn nhét cả cái trứng gà vào được luôn ấy chứ. Cậu chạy lại nhóm người, trốn ra sau lưng người đứng gần nhất. Đừng trách cậu nhát gan a, bởi ai cũng có tinh thần cầu sinh nha, không ai muốn chết cả. Với lại, nếu bị nó cắn một chút là đau đớn đôi chút.

Người thanh niên được cậu trốn sau lưng hai mắt sáng như đèn pha, đôi môi kéo lên cao như muốn tới mang tai. Bất cứ lúc nào cũng có thể phá lên cười đến thủng trời. Người thanh niên như nhóm trưởng kia đi đến chỗ cậu, bây giờ nhìn kỹ thì người này đôi môi hơi nhếch nhẹ, nhìn khá hiền lành. Đôi mắt phượng cong cong, mặt gốc cạnh khá đẹp trai đấy. Nhìn xuống dưới, thân trên là những múi cơ co dãn mạnh mẽ, có vài vết sẹo trên đấy như tô điểm cho sự hoàn mỹ của chúng, đấy là hoa văn cho một món đồ sứ toàn vẹn. Váy làm bằng da của hắn ta khá đặc biệt bởi màu của nó la màu trắng, có vẻ đây là một con báo trắng bị giết đi. Đôi chân trần đứng trên đất, trên chân có đeo những cái vòng khác lạ. Không chỉ vậy. Trên bắp tay hắn ta cũng có những cái vòng như thể hiện cho một vai trò gì đó.

Cậu nhìn hắn một lúc, vì khí chất thân thiện của hắn hay gì đó mà nó không làm cậu sợ hãi do căn bệnh của bản thân. Nhưng chưa đợi hắn ta mở miệng nói thì thứ lọt vào mắt cậu là một con gấu đen to lớn ở ngay trước mắt. "Gấu... gấu tấn công người" Cậu gấp gáp nắm lấy tay người thanh niên, tay kia chỉ về phía con gấu lớn. Người thanh niên này không sợ gì nha, khi cảm nhận độ ấm trên cánh tay bị nắm, hắn càng cười thân thiện hơn nữa. "Không cần sợ, đấy là anh em, à là thú hình của Đao, là người thanh niên đầu không tóc kia"

Hả? Thú hình?

Thú nuôi sao? Cậu nhìn người thanh niên tên Đao kia theo chỉ tay của hắn. Nhìn con gấu đứng kế bên gào gào gì đó như đang kể gì đó cho người thân quen nhất của mình. Người đó nuôi gấu làm pet ư? Cậu nhìn lại người thanh niên trước mặt, chân lùi bước ra sau để kéo dài khoảng cách một chút. Đầu cúi xuống bảo "Ừm". Thì ra cuộc đời cậu suốt hai mươi lăm năm bị 'thú nuôi' dọa sợ nha, nhưng không mất mặt chút nào. gặp ai cũng sợ thôi. Bây giờ cậu nhìn những người thanh niên trong một nhóm, ở đây có sáu người một 'thú nuôi' hình gấu. Trên người họ chỉ quắn một cái váy bằng da che đi bộ phận nhạy cảm. Kế bên chỗ họ là những cây giáo nhọn đang cấm xuống đất, phần thịt được nướng kia trong lúc cậu quan sát đã cháy đen một chỗ.

Nhìn phần thịt vàng óng ánh trên ánh lửa, mùi hương thơm ngon bay vào cánh mũi đỏ và ướt do mồ hôi. Cái bụng chỉ được lót dạ bởi những cây nắm nhạt nhão thay bằng tiếng ọc ọc do cơn đói. Cậu nuốt nước miếng một cái rõ to, đôi môi hồng cũng khô khốc và tái nhợt. Hơi đói a...

Thanh niên thân thiện trước mặt như nhìn ra thứ cậu tham muốn bay giờ, chỉ cười rồi nói "Chúng tôi có nướng thịt, muốn ăn chung không?" không chỉ mời hỏi, hắn còn nói một câu nữa khiến nước miếng cậu như muốn trào ra bất cứ lúc nào, "Nó rất thơm nha". Cậu nhìn hắn ta rồi nhìn lại phần thịt nướng.

"Đúng đúng, đây có rất nhiều, ăn chung đi" Người thanh niên lúc đầu được cậu nhờ giúp cũng nói ra lời nói đầu tiên. Cậu hơi cúi đầu như suy nghĩ được hư của việc ăn ké này.

Sau đấy là hình ảnh bảy người một gấu cũng ngồi ăn ở bìa rừng. Nguyễn Trạch Nam khó khăn cắn một phần thịt, nghe những người kế bên trò chuyện, cũng nhờ vậy mà cậu biết được rất nhiều chuyện nha. Cậu biết được đây là một thế giới rất lạc hậu, sự lạc hậu của nó ở cái tầm nguyên thủy cơ. Sự đáng sợ của nó là ở đây không có một cuộc sống ổn định nha, nói chung là rất lạc hậu. Họ săn bắt hái lượm để nuôi sống bản thân, vũ khí là những thanh gỗ được vuốt nhọn, hay là buộc một viên đá vừa nhọn vừa cứng do một người có năng lực hóa thạch tạo ra vào một đầu. Dùng cách đâm giết đễ đi săn, việc sinh hoạt cũng đơn giản đến đau mắt. Điểm đặc biệt là ở đây những con thú này, à lộn, người thú này có thể biến thành hình dạng của những con thú to lớn sau đó chiến đấu để tranh giành lãnh thổ, săn giết con mồi. Không chỉ vậy, có những người có thể tạo ra các nguyên tố tự nhiên như lửa, nước hay thạch gì đó. Nói chung đấy còn gọi là dị năng mà các truyện dị thế hay nói đến ấy, không ngờ đến một ngày nào đó mà cậu lại có thể nhìn thấy những những thứ diệu kỳ như này a.

"Cho... cho hỏi, Ở đây có sắt thép chưa vậy?" Người thanh niên lý nhí hỏi người thanh niên bên cạnh, sự khó khăn khi giao tiếp biến cậu thành một người nhỏ bé và yếu đuối vô cùng.

"Sắt thép? Hình như không có đâu. Mà nó là cái gì vậy?" Hắn ta hiền hòa hỏi.

Trạch Nam cúi đầu lắc lắc mấy cái tỏ vẻ không có gì. Còn chàng trai kế bên chỉ hiền hòa cười cười nhìn cậu.

Cho dù là lạc hậu, đời sống sinh hoạt gay gắt khó khăn đi nữa thì đấy cũng là một lợi thế, một may mắn mà người sáng lập ra thế giới này ban tặng cho họ. Nếu so sánh thì cuộc sống con người nguyên thủy nếu tính từ giờ cách nay ba bốn triệu năm thì ở đây may mắn hơn nhiều. Ở đây có cơ hội để phát triển, cho đến khi con người tìm thấy kim loại thì sẽ biến mất đi những ngàn năm nguyên thủy, rất nhanh thôi. Bởi ở đây có điều kiện, có những khả năng mà ở thế giới kia không có.

Mà khoan...

end 2