Cậu tên Nguyễn Trạch Nam, một thiếu niên với độ tuổi hai mươi lăm năng động cùng tươi sáng, một thiếu niên có những điểm ưu tú trên cơ thể. Nhưng đối với cậu những điểm ưu tú ấy như những nổi nhục đối với người con trai, à cũng đúng, đối với người thanh niên mong muốn một cơ thể mạnh mẽ tám múi, chân mày rậm đôi môi dày thì với cơ thể mỏng manh yếu đuối cùng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn thì cậu chả muốn nghĩ tới chút nào. Nhưng cũng phải chịu thôi, cứ muốn một cơ thể khỏe mạnh nhưng suốt ngày chỉ ở trong nhà trạch đến nổi một ngày không thấy ánh nắng thì tám múi chỉ có đường thắp nhang cầu nguyện thôi. Nhưng không sao, người thanh niên đấy chỉ ao ước mấy ngày lại quên đi mất thôi.
Công việc của cậu là lập trình viên, ao ước làm một lập trình viên tài giỏi, tạo ra những người máy, những chương trình, những công nghệ tương lai siêu tưởng. Ước mơ lớn là vậy đó, nhưng sự thật lại tán cho cậu đến mơ hồ. Cậu không thể nói chuyện với người khác, không thể tìm cơ hội cho bản thân. chỉ có thể ở trong căn phòng trọ nhỏ hẹp, tìm kiếm những chương trình, những công nghệ nhỏ bé để làm. Cậu bán ý tưởng của mình đi, nhưng ý tưởng có cao đến mấy khi không có khả năng làm được thì cũng không có giá trị thôi đúng không. Cậu cũng đam mê đọc truyện, những câu truyện với nội dung chỉ xung quanh trên còn đường làm bá chủ của nhân vật chính. Bởi lẽ từ hình ảnh người nhân vật mà cậu nhìn thấy được người một 'thần tượng' mà mình ao ước, từ một nhân vật đầu đường xó chợ, tu luyện thành một người với sức mạnh hủy diệt, xưng bá trên một lục địa, một hậu cung hùng hậu. Dạo này cậu lại đọc một bộ truyện xưng bá, tuy nó không nổi như những gì nó nên có, nhưng đấy cũng thể cản được những lời khen ngợi hết lời cho những người đã đọc bộ truyện. "Xuyên đến thế giới tu tiên ta làm đại thần xưng bá", đấy là tên bộ tiểu thuyết ấy, một cái tên thì đã biết được những gì truyện muốn kể, nhưng đây khác là cuốn tiểu thuyết này nhân vật chính là một cô gái xinh đẹp, một nữ cường tên Mạo Nhân Nhi, sự lộng lẫy ấy đó qua những câu nói, nó còn được tác giả ưu ái tặng kèm những tranh dung để thể hiện cho sự huy hoàng của một nhân vật chính. Một cô gái đơn thân độc mã xuyên đến một nơi không thân quen, đơn côi đối đầu với những người thân độc ác, tu luyện với những võ thuyệt, phép thuật khó nhằn. Một nữ cường xây lên một lâu đài thực lực, một con người mạnh mẽ vả mặt cho những tên cản đường, xây hậu cung to lớn khắp năm châu. À hơi quá rồi, nhưng đấy là những gì tác giả muốn cho người đọc biết đến.
Người con trai có những tháng ngày đơn điệu tới mức như máy móc, đối với người khác đấy là những ngày tháng buồn chán, nhưng đối với cậu đấy là những ngày bình yên vui vẻ nhất. Sự cô đơn đấy như một cái bóng đen to lớn đè lên trên người cậu không thể thay đổi được, nhưng đó là sự đáng sợ sao? Không đâu, đấy là một điều mà với một con người đơn giản. Hôm nay, ngày chủ nhật, những học sinh được nghỉ, những người làm việc may mắn được nghĩ ngơi sau một tuần bận rộn, một thanh niên mặc trên người bộ đồ che kính lên cả cổ che đi làn da trắng gần như trứng gà luộc. Cậu cúi đầu đi trên con đường lát gạch bên đường, đây là con đường mà người thanh niên phải đi để kiếm lương thực dự trữ cho một tuần sắp tới. Bóng đèn đường bật xanh, người qua đường băng băng đi qua.
Aaaaaaa
Tiếng hôn náo lớn quá, chuyện gì vậy? Um sùm quá, đau quá, chuyện gì vậy?
Một lần nữa mở mắt ra, những tia nắng chang hòa xen qua những tán cây cao lớn chiếu sáng mảng đất tâm tối cùng ẩm ướt, tiếng chim hót líu lon cả một khu rừng. Những cành cây to lớn như được phóng đại lên mấy lần, sự đau đớn trước khi chết vẫn còn. Chiếc xe chạy với tốc độ rất cao tông thẳng vào những con người đang đi qua đường, những cơ thể bị cán đến biến dạng, máu đỏ chảy lang ra cả một mảng lộ lớn. Trong đấy người thanh niên có lẽ khá may mắn đấy, dù sao cũng toàn thây. Trước khi chết, một cuộc đời hai mươi lăm năm chạy qua trước mắt. Cậu nhóc với nụ cười tươi sáng, cậu chạy nhanh chạy nhanh, cho đến khi xa dần, thay đổi hình ảnh người thiếu niên nằm co ro ở gốc tường nhỏ với trên người bầm tím nhiều chỗ, đồng phục trên người bị nhầu nát. HÌnh ảnh cậu thiếu niên ngồi trước máy tính, trên màn hình là những chương trình máy tính không còn gì quen thuộc hơn.
Thì ra cuộc đời cậu nó là vậy, cũng chỉ vậy thôi. Hình ảnh người mẹ cùng người cha nhạt nhòa hết mức, họ gần như không xuất hiện nhiều trong đoạn ký ức. Hình ảnh những còn người trong ký ức lại mơ hồ đến thế, sự cô đơn ấy thật ra cũng không đáng sợ lắm nhỉ. Đau đớn như vậy, sự đau đớn từ dâ thịt mới đáng sợ aaaaa.
Cậu nhìn xung quanh mình, những tán lá này lớn quá, mà khoan!!! Sao tôi lại ở đây? Ở đây là đâu? Tôi là ai?
Cậu đang suy nghĩ, những suy nghĩ đó nhiều đến nổi muốn che lấp hết ý thức của cậu. Cậu đang đọc một bộ truyện xuyên không, vậy có thể cậu xuyên sách rồi. Ồ, thì ra xuyên rồi, một suy nghĩ đáng sợ xuất hiện. Có phải cậu xuyên vào "Xuyên đến thế giới tu tiên ta làm đại thần xưng bá" không, sự vui sướng nhỏ bé nổi lên, có phải cậu sẽ gặp được Mao Nhân Nhi không?
Nhưng chưa được bao lâu cậu đã cảm thấy chán nản, sự khổ sở chưa từng có xuất hiện lên con người đơn điệu này. HÌnh như ở đây không có máy tính, không có điện thoại, đây càng không có wifi a. Cậu lại không biết mình xuyên thành ai, cậu lại không biết mình ở đâu, cơ thể này của ai. Không phải những bộ truyện xuyên không hay kể nhân vật xuyên đều có những thứ như kiến thức truyền thừa, bàn tay vàng bla bla gì đó sao. Sao cậu lại không có gì hết vậy? Ông thần xuyên không ơi, ông quên gì này.
Cậu ngơ ngác nhìn xung quanh, sau lại bắt đầu động cái não logic siêu phàm của mình. Nhìn lại bản thân không có bị thương, trên cơ thể vẫn mặc bộ đồ hồi sáng cậu bước ra khỏi phòng, sự thay đổi duy nhất chính là hoàn cảnh xung quanh cậu mà thôi. Cái bụng đói của cậu vẫn đói như thường, cơ thể ốm yếu vẫn vậy, làn da vẫn trắng như vậy. Từ đó suy ra người xuyên như cậu là xuyên cả cơ thể qua hoặc linh hồn cậu xuyên tới một cơ thể trùng hợp giống như những gì cậu ở thế giới hiện tại. Nếu như đó là điều thứ nhất thì không ổn một chút, bởi với cơ thể gà bệnh ấy thì không cần có kẻ thù thú săn gì đến xử, chỉ cần mấy ngày trong rừng như này thì những con muỗi dễ thương nhỏ bé đã xử đẹp cậu rồi. Còn nếu là điều thứ hai thì khá ổn chút, đấy cho rằng cậu không xuyên sách, cũng có khả năng ở thế giới này cũng có trình độ khoa học như thế giới của cậu nha. Vậy là có máy tính, có mạng a. Quá đỉnh...
Không ngồi lâu, dù sao cũng đã sống lại, cứ vậy mà sống thôi, lỡ may rằng ở đây cậu có thể gặp được cơ hội khiến cuộc đời cậu phất lên như diều gặp gió thì sao? ở đây cậu có thể làm những điều mà lúc trước không làm được thì sao? Đấy, một con người đơn giản như vậy thì ông trời sao nỡ lòng cho cậu thất vọng được. Với một người dễ thích ứng như cậu, chuyện đi băng băng qua rừng, nhìn những thứ độc lạ trước mắt mà mặt không đổi một chút đúng thật là quá dễ dàng. Cậu đã đi được một lúc, ở đây cậu nhìn thấy được những động vật rất kỳ lạ, nó như chuột nhưng lại chạy khá chậm, nó thậm chí còn biết đào đất, lúc đầu cậu nghĩ nó là chuột chũi cơ, nhưng hình như sai rồi. Nó có lông rất dài, khá có mùi nữa, nó rất hung dữ, và còn không có "mù" nha. Không chỉ một loại động vật kỳ quái, những thứ ở đây đều khác thường, những thứ cậu thấy như chưa sự tạo hóa khác lạ với những gì cậu biết. Nhưng chung quy vẫn giống những gì cậu biết, mong không gặp những động vật ăn thịt đáng sợ.
Cậu nhìn những cây nấm nhỏ dưới đất, nó như nấm rơm ấy, nhưng nó to hơn rất nhiều, cũng không mềm như cậu nghĩ. Dù sao cậu cũng đói rồi, nếu cứ đi nữa thì sẽ xỉu mất. Cậu cư thế mà đánh liều, bẻ một cây nâm to gần bằng nấm tay trẻ em đưa lên miệng cắn. Phải chịu thôi, trước khi biết được ở đây là ở đâu, cũng như đây là khu rừng an toàn không thì việc tạo ra những dấu hiệu cho những người đến đây để chúng chén mình thì việc ăn tươi như vậy là an toàn nhất. Cậu nhai nuốt một ngụm, chờ trong khoảng mười lăm phút thì cảm nhận cơ thể không có hiện tượng sùi bọt mép liền vui mừng bẻ mấy cây bỏ vào cái áo của mình. Tiếp theo cậu nên đi kiếm nước, con người không thể thiếu nước a. Đi lâu như vậy rồi mà không thấy được một nơi có nước a.
Cậu lại đi về phía trước, một con người đi lạc trong rừng, cứ đi mãi đi mãi như vậy cho đến khi gặp được một cái ao nước hoặc là gặp một.... Xột xoạt, những tiếng động kì lạ cắt ngang sự tưởng tượng phong phú của cậu, trong một bụi cỏ to lớn có những tiếng động kì lạ xuất hiện. Cậu nuốt ực một cái, lùi từng bước về sau, đầu óc lại đưa ra nhiều phương án có thể xảy ra hiện tại. Sự to lớn của động vật trước mắt, hay chỉ là những tiếng động do gió đưa tới. Có gì đó đang di chuyển tới đây, là gì đây.
Cậu cố tìm những thứ có thể làm vũ khí hay chỉ đơn giản là vẽ ra một con đường để chạy trước khi bị thú dữ ăn thịt. Cậu cầm lên một thanh gố khá cứng trên tay, vẫn lùi bước, cho đến khi thân ảnh thứ gì đó xuất hiện. A đó là...
end 1