Chương 3: Nếu anh ấy là bạn trai tôi thì tốt rồi

Giản Linh tự cho rằng tới đã đủ sớm, ai ngờ khi đến tầng phỏng vấn, trong hành lang đã xếp hàng dài. Những nam nữ trẻ tuổi đang ngồi đợi trên ghế nhựa bên ngoài văn phòng, trong tay cầm túi tài liệu giống cô.

Cô hít sâu một hơi, đi tới ngồi lên chiếc ghế bên cạnh cô gái cuối cùng, tài liệu đặt trên đầu gối, hồi hộp siết chặt ngón tay.

Cô gái bên cạnh có dung mạo thanh tú động lòng người, gương mặt trang điểm nhẹ, tóc cụp nhẹ, mặc bộ vest màu be, bên trong là dây đeo vai màu nhạt, chiếc quần tây lửng ôm lấy đôi chân thon dài cân đối, trên chân là một đôi giày cao gót màu nude cao bảy cen-ti-mét. Trên người cô gái không có bất cứ trang sức dư thừa nào, nhìn tổng thể có vẻ gọn gàng, chỉnh tề.

Giản Linh cảm thấy nếu mình là người phỏng vấn, cô cũng sẽ giữ cô gái này vì điều kiện vẻ ngoài. Thử hỏi ai mà không thích chị gái xinh đẹp chứ? Tuy cô là nữ, nhưng gặp được con gái xinh đẹp cũng thấy có vài phần vui mắt.

Giản Linh nhìn một lúc, tầm mắt vô tình đặt trên tài liệu trong lòng cô gái. Dù cách lớp túi đựng trong suốt cô cũng nhìn được dòng chữ tốt nghiệp trường đại học Bắc Kinh.

Giản Linh thầm không nói nên lời, không khỏi khoanh tay, cảm thán một câu khâm phục. Bảo sao toàn thân cô gái này tràn ngập khí chất học bá.

Cô gái chú ý tới ánh mắt nhìn chăm chăm của Giản Linh, giơ tay vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười nói: “Chào cô.”

Chuyên gia xã giao Giản Linh lập tức lộ ra nụ cười thân thiện: “Chào cô, tôi tên Giản Linh, rất vui được làm quen với cô.”

Cô gái nhìn chăm chăm má lúm đồng tiền bên má cô, ý cười trên môi càng đậm hơn: “Tôi tên Đới Vọng Sở.”

Giản Linh nhanh mồm nhanh miệng: “Vậy cô có quan hệ gì với Đới Vọng Thư thế?”

Lần đầu tiên có người hỏi câu này, Đới Vọng Sở nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ ba giây rồi đáp: “Quan hệ duy nhất của chúng tôi có lẽ… đều là người Chiết Giang chăng?”

“Ha ha, cô thật thú vị.” Giản Linh phát hiện mình cười hơi lớn tiếng nên vội vàng che mồm. Nhìn như vậy, đôi mắt của cô trông càng linh động hơn.

Hai cô gái nói vài ba câu đã trở nên thân thiết rồi kết bạn wechat với nhau, Giản Linh còn nhận được thông tin từ Đới Vọng Sở. Có tổng cộng ba mươi người trong buổi phỏng vấn sáng nay, có mười một người ứng tuyển vào bộ phận Kế hoạch, trùng hợp hai người các cô đều muốn vào bộ phận này.

Giản Linh bỗng cảm thấy áp lực tăng gấp đôi. Vốn nghĩ mình được cô Triệu quản lý Nhân sự nhiều thâm niên đặc biệt chỉ bảo, khả năng được nhận vào rất lớn, không ngờ trong hành lang nhỏ bé này lại là nơi đầm rồng hang hổ, toàn cao thủ giấu tài. Sự tự tin của cô như thể quả bóng bị kim đâm đang âm thầm lặng lẽ xì hơi.

Đới Vọng Sở nói: “Trước đó khi cô chưa tới, thông qua trao đổi với họ tôi biết được có một người là sinh viên tốt nghiệp trường quốc tế đấy! Cô nói xem, gặp được nhân tài kiểu này công ty sẽ trực tiếp đưa ra điều kiện tiền lương hàng triệu để giữ lại ấy nhỉ?”

Giản Linh nhún vai, khẽ thì thầm: “Cô cũng rất giỏi mà.”

Phỏng vấn nhanh chóng bắt đầu, ba mươi người rút thăm quyết định thứ tự. Giản Linh cực kỳ “may mắn” rút được số một. Lúc cô lấy được số này thì mắt trợn to. Có cần chơi mình vậy không?

Đới Vọng Sở liếc nhìn, trong mắt lộ vẻ đồng cảm, còn không quên nắm tay lại cổ vũ tinh thần cho cô: “Đi đi, chiến sĩ đi tiên phong, tôi sẽ cầu nguyện cho cô!”

Giản Linh cười đáp lại, sau đó bước vào phòng một cách vinh dự trong sự chú ý của mọi người ở hành lang.

Bên trong rộng rãi sạch sẽ, cửa chớp kéo lên một nửa, bức tường kính đối diện với cửa đã che đi phân nửa ánh nắng, chỉ còn lại vài vệt bóng đổ trên mặt đất. Có bốn vị phỏng vấn ngồi thành một hàng sau bàn, tất cả có vẻ mặt vô cảm, còn đáng sợ hơn trưởng khoa trường cô. Giản Linh nuốt nước miếng, cảm thấy mình không phải đến phỏng vấn mà là tới chịu thẩm vấn.

Được gọi là người không sợ trời không sợ đất, vào lúc này cô không khỏi cảm thấy sợ hãi. Thầm cổ vũ cho bản thân, cô nhanh chóng bình tĩnh lại, hít sâu một hơi, nở nụ cười tiêu chuẩn rồi bắt đầu tự giới thiệu bản thân.

Tiếp theo là phần đặt câu hỏi của người phỏng vấn, lúc này Giản Linh liền nhớ tới sự tốt bụng của cô Triệu. Vì cô đã được chỉ dẫn trước những câu hỏi người phỏng vấn sẽ đưa ra. Cái này gọi là gì? Ôn trúng tủ nhỉ!

Câu hỏi cuối cùng do một vị nữ phỏng vấn trong số đó đưa ra: “Tại sao cô lại chọn tới công ty chúng tôi?”

Cô Triệu cũng từng dạy câu hỏi này. Vốn lời cô ấy nói là, một khi người phỏng vấn đưa ra câu hỏi này, em đừng nghĩ gì nghĩ hết, nhắm mắt khen công ty này là được, liệt kê ra toàn bộ ưu điểm mà em có thể nghĩ được ra, hoàn toàn không cần lo lắng câu trả lời của em có khiến đối phương cảm thấy giả dối và miễn cưỡng, qua loa cho có không. Vừa khéo là ngược lại, em có thể liệt kê ra ưu điểm của công ty này chứng tỏ em cực kỳ hiểu công ty của họ, có làm bài tập trước.

Giản Linh có chuẩn bị mà đến, cái miệng nhỏ không ngừng thổi phồng những thông tin về tập đoàn Trình thị có được từ quá trình thu thập trước đó, ai không biết còn tưởng tập đoàn Trình thị đứng đầu thế giới. Đương nhiên có một ưu điểm cô không nói, ông chủ của họ đẹp trai.

Giản Linh nói xong rồi cúi người, khi đứng dậy thì thấy vị nữ phỏng vấn có vẻ mặt vô cảm kia nhếch khóe miệng, dường như là cười một cái. Đây có nghĩa là hài lòng sao?

Cô chưa kịp suy nghĩ kỹ, người phỏng vấn đã chỉ về phía cửa: “Cô có thể ra ngoài rồi, hãy về đợi điện thoại thông báo.”

Giản Linh cười rồi ngoan ngoãn lui ra khỏi văn phòng.

Là người vào đầu tiên, Giản Linh vừa bước ra ngoài thì đã bị mọi người vây quanh nhỏ giọng hỏi tình hình phỏng vấn của cô. Cô cũng không giấu giếm mà thành thật nói về quá trình, bao gồm mấy câu hỏi đưa ra. Đột nhiên trong đám người vang lên một tiếng hít thở, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía sau Giản Linh.

Giản Linh không hiểu vì sao, quay người với vẻ mặt nghi hoặc. Vừa nhìn thì thấy Trình Tri Hử bước ra từ thang máy, còn có một người đàn ông đi giày tây theo sau anh, có lẽ là trợ lý của anh.

Thế này cũng đột ngột quá rồi!

Tuy trong lòng cô rất muốn gặp anh, nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý cho lần gặp mặt kế tiếp đâu!

Giản Linh nhanh trí giơ tập tài liệu che mặt, tự lừa dối mình giả vờ không nhìn thấy anh, trong lòng cũng đồng thời thầm niệm chú: Anh ấy không nhìn thấy mình, anh ấy không nhìn thấy mình…

Có lẽ câu thần chú có tác dụng, Trình Tri Hử đi lướt qua bên cạnh cô với vẻ vô cảm rồi bước vào căn phòng phỏng vấn gần đó.

Giản Linh như chạy ma-ra-tông, cả người kiệt sức, thở hổn hển.

Sau khi cảnh báo được gỡ bỏ, tuy cô kích động nhưng cũng không khỏi cẩn thận chậm rãi hạ tài liệu mà mình coi là lá chắn xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng người đó.

A a a, không được rồi, một bóng lưng thôi cũng đẹp như thế!

Giản Linh ôm ngực, trái tim đang thách thức tải trọng mà đập loạn nhịp. Sao lại có người đàn ông tỏa ra sự quyến rũ khắp nơi như vậy, điều này khiến cô rung động.

“Này!” Đới Vọng Sở huých cánh tay cô: “Cô đang ngẩn ra gì vậy? Tôi gọi cô mấy tiếng cô đều không phản ứng, sợ đến ngốc rồi sao?”

Cô thì hiểu gì chứ? Vào giờ phút này, tôi chỉ chìm đắm vào sắc đẹp của Trình Tri Hử, bất cứ chuyện nào khác đều không thể chiếm cứ suy nghĩ của tôi.

Thế nhưng Giản Linh chỉ dám nghĩ vậy trong lòng, ngoài miệng thì nói: “Không có gì, tôi đang nghĩ tôi có trả lời đủ tốt về câu hỏi mà người phỏng vấn hỏi lúc nãy không thôi.”

Đới Vọng Sở: “Tôi còn tưởng cô đang nhìn ông chủ Trình cơ đấy. Chắc cô biết phải không? Vị lúc nãy đi vào chính là ông chủ vừa nhận chức năm trước, tôi từng nhìn thấy ảnh anh ta trên trang web của tập đoàn, không ngờ người thật còn đẹp trai hơn trong ảnh.” Cô còn tưởng ảnh trên mạng đều được chỉnh sửa kỹ bởi thợ ảnh, gặp trực tiếp sẽ không được như ảnh, không ngờ lần này lại khác.

Trong lòng Giản Linh có một tiểu nhân điên cuồng gật đầu. Đúng vậy, đúng vậy, Trình Tri Hử đúng là rất đẹp trai.

Lúc nãy cô còn nhắc bản thân phải bình tĩnh, chớp mắt lại đã thất thủ, không nhịn được mà nổi lòng si mê: “Nếu anh ấy là bạn trai tôi thì tốt rồi.” Cô cười hì hì, bắt đầu mơ mộng hão huyền: “Tôi nói với cô nhé, nếu ngày nào đó Trình Tri Hử thành bạn trai tôi, có cãi nhau bản thân tôi sẽ nóng lòng kích động làm việc xấu…”

Lời còn chưa dứt, Đới Vọng Sở đã che mồm cô lại, điên cuồng nháy mắt ra hiệu với cô.

Giản Linh nhận được ám hiệu của cô ấy, liếc thấy Trình Tri Hử từ trong văn phòng đi ra, đôi mắt đó lướt qua phía cô không dừng lại lâu rồi đi thẳng vào thang máy.

Giản Linh: “…”

Đến khi bóng dáng Trình Tri Hử biến mất trong tầm mắt, Đới Vọng Sở mới buông tay, cực kỳ hoảng sợ mà nói: “Không nhìn ra đấy Giản Linh, cô đúng là gan lớn bằng trời!”

Giản Linh không nghe rõ cô ấy nói gì, bây giờ cô chỉ muốn biết một chuyện: “Cô nói xem anh ấy có nghe thấy lời tôi nói không?”

“Chắc… không đâu?” Đới Vọng Sở nghĩ. Nếu Trình Tri Hử nghe thấy “tuyên ngôn tình yêu” thẳng thắn như vậy thì vẻ mặt không thể nào không thay đổi chút nào chứ.

Giản Linh cũng không xác định được Trình Tri Hử có nghe được lời tỏ tình của mình không. Cô lê cơ thể mệt mỏi về nhà, đầu tiên là bò vào ổ chó, ôm cổ chó than thở: “Dora, hôm nay mẹ lại làm một việc ngu ngốc.” Cô lẩm bẩm độc thoại: “Sao mẹ luôn phạm lỗi ngớ ngẩn trước mặt anh ấy chứ, haizzz…”

Dora thè đầu lưỡi ra cất tiếng thở hồng hộc, Giản Linh sờ đầu của nó: “Con không thể an ủi mẹ một chút sao?”

Dora ngửa cổ kêu vài tiếng “gâu gâu”, Giản Linh cạn lời, tiếp tục giày vò con chó, vuốt bộ lông trên đầu nó thành mớ hỗn loạn: “Đây là giọng điệu an ủi người khác của con sao? Sao mẹ cảm thấy con còn rất phấn khích thế?”

Cô nói câu được câu chăng với con chó, nói đến phấn khích rồi đột nghiên cúi người xuống tới gần nói bên tai con chó: “Dora, mẹ tìm một người bố cho con được không? Kiểu siêu đẹp trai ấy.”

Dora sủa một tiếng “gâu”.

Giản Linh nắm móng vuốt chó của nó đập vào lòng bàn tay của mình: “Quyết định vậy nhé! Con đợi tin tốt của mẹ đi!”

Vào chiều hôm sau, Giản Linh nhận được cuộc gọi thông báo của tập đoàn Trình thị. Đối phương nói cô đã trúng tuyển, thứ hai tuần sau đến trụ sở chính của tập đoàn để làm thủ tục nhận công việc trở thành thực tập sinh của bộ phận Kế hoạch. Cuối cùng sẽ có một bài kiểm tra đánh giá, qua được kiểm tra mới có thể chuyển thành nhân viên chính thức, thông tin chi tiết sẽ gửi tới email của cô.

Giản Linh biết mình đã gần Trình Tri Hử thêm một bước, ngón tay vò đường viền của gối ôm, cười đến gần như không thể kiềm chế, không nghe rõ lời phía sau của đối phương.

Sau khi bên kia cúp điện thoại, cô như thể được giải trừ phong ấn, ném điện thoại, lập tức nhảy lên sofa, la hét với phòng khách không một bóng người khiến Dora cũng hoảng sợ.

Trong lòng như có một con mèo nhỏ đang gãi ngứa, nháy mắt Giản Linh cũng không ngồi yên được, lập tức nhảy tưng tưng một lúc rồi ngồi xếp bằng trên sofa, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà kích động nhảy nhót tung tăng, người lảo đảo hết sang trái rồi lại sang phải như một con lật đật hình người.

Điện thoại trên sofa vang lên tiếng nhạc chuông vui vẻ, Giản Linh cầm lên nghe: “Alo, cậu à!”

“Vui vậy sao?” Diệp Quy Chu suy nghĩ một chút liền đoán được lý do. “Qua phỏng vấn rồi hả?”

“Hì hì, cũng không xem xem công chúa đây là ai, chuyện cháu muốn làm sao có thể thất bại chứ.” Giản Linh đắc ý, cằm sắp vênh ngược tận trời. “Cậu nợ cháu một bữa chúc mừng, cháu ghi nợ trước, bao giờ có thời gian thì cậu mời cháu sau.”

Diệp Quy Chu: “…” Anh không nên gọi cú điện thoại này, tự dưng bị lừa một bữa cơm.

Giản Linh cảnh cáo anh ta: “Còn nữa, cháu biết cậu và Trình Tri Hử là bạn tốt, cậu nhất định đừng bảo anh ta đặc biệt quan tâm gì với cháu. Nếu để cháu biết được, cháu sẽ…” Cô chưa nghĩ xem phải uy hiếp Diệp Quy Chu thế nào, đành nói vòng vo: “Dù sao thì… cậu không được làm vậy.”

Cô không muốn để Trình Tri Hử nghĩ rằng mình là một con nhóc cần người lớn chiếu cố.

Diệp Quy Chu có hơi vui vẻ yên tâm: “Được, cậu biết rồi.”

Công chúa điện hạ rất hài lòng với biểu hiện của anh ta, tuyên bố anh ta có thể lui, sau đó cô gọi taxi ra ngoài, đi mua đồ trang bị cho mình – một bộ cánh thật xinh đẹp.

Thứ hai, Giản Linh mặc chiếc váy trắng mới mua, bên ngoài khoác áo vest, đeo túi xách Hermes bản giới hạn ra ngoài bắt xe taxi đi tới tập đoàn Trình thị.

Thế nhưng khởi đầu không suôn sẻ, đúng vào giờ cao điểm buổi sáng, đường tắc đến mức nước chảy không lọt, những chiếc xe phía trước xếp thành một hàng dài, chiếc xe taxi của Giản Linh lái với tốc độ có thể bằng với ốc sên.

Giản Linh thỉnh thoảng nhìn đồng hồ trên tay, lòng nóng như lửa đốt. Lẽ nào ngày đầu tiên cô đi làm lại tới muộn?

Đừng mà…

Vốn cô muốn đi tàu điện ngầm, nhưng sau khi xem chỉ đường, cô phát hiện giữa chừng phải chuyển tuyến, nghĩ đến cảnh chen chúc khi vào tàu điện nên cô dứt khoát từ bỏ, không ngờ đi taxi cũng không thuận lợi.

Tắc đường gần nửa tiếng, dưới sự cầu nguyện kiên trì không ngừng của Giản Linh, cuối cùng chiếc xe có thể di chuyển thuận lợi. Cô vội như kiến bò chảo nóng, liên tục giục tài xế: “Chú ơi, làm phiền chú lái nhanh với ạ, cháu đang vội. Ngày đầu tiên cháu đi làm, đến muộn sẽ bị đuổi đấy ạ!”

Vội vàng không ngừng nghỉ, Giản Linh đến công ty vẫn hơi muộn. Thấy còn cách thang máy sắp đóng hơn ba mét, cô giơ tay hô lớn: “Đợi với!”

Sau đó, cô thở phào một hơi, đi giày cao gót hung hăng tiến lên, cuối cùng bước vào được thang máy. Cũng may đôi giày cao gót hôm nay cũng không cao lắm, nếu không sẽ trẹo chân.

Thế nhưng Giản Linh còn chưa bình thường lại, cô đã nhìn thấy Trình Tri Hử cúi đầu nhìn cô với ánh mắt bình tĩnh không một gợn sóng, trợ lý bên cạnh vẻ mặt kinh ngạc như thể cô đã làm một chuyện đại nghịch bất đạo.

Giản Linh nhìn xung quanh, ý thức được có điều không ổn. Đây là… thang máy dành riêng cho tổng giám đốc sao?