Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…
Giản Linh như đặt mình vào trong nồi hấp đang có khí nóng bốc lên, nhiệt độ toàn thân nhanh chóng tăng nhanh, hoàn toàn không có cách nào làm cho bản thân bình tĩnh lại.
Hai tay cô che mặt, đập trán xuống bàn, nhân viên phục vụ đi qua bị dọa sợ, hơi cúi người xuống khẽ vỗ vai cô, quan tâm hỏi: “Cô ơi, cô có sao không? Xin hỏi có cần giúp không?”
Giản Linh ngẩng đầu, mặt còn chưa hết đỏ, khóc không ra nước mắt, tóc mái lưa thưa rối tung, nói với giọng điệu kéo dài: “…Hu hu hu, tôi không sao.”
Nhân viên phục vụ thấy vậy thì dở khóc dở cười: “Có cần cho cô cốc nữa không?”
Giản Linh nào còn có tâm trạng uống đồ, cô xua tay nói không cần. Nhân viên phục vụ quan sát cô một lúc, xác định cô thật sự không sao mới rời đi phục vụ người khác.
Nhân viên vừa đi, Giản Linh lại nhoài người ra bàn mềm nhũn như không có xương sống, ôm trán cực kỳ hối hận. Đáng lẽ cô không nên động vào chiếc điện thoại đó, càng không nên chụp ảnh tự sướng, nếu không cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này!
Trình Tri Hử sẽ nghĩ thế nào nếu nhìn thấy những bức ảnh đó? Giản Linh phát hiện mình hoàn toàn không dám suy nghĩ, có thể anh ấy sẽ nghĩ cô bị điên chăng…
Trong sự sụp đổ và rối rắm cực độ, cô nốc một hơi hết sạch cốc Americano đá. Chất lỏng mát lạnh trượt xuống cổ họng, nhưng vẫn không thể hạ nhiệt độ trên gương mặt.
Giản Linh lẳng lặng ngồi một lúc, cuối cùng ỉu xìu rũ vai xuống ra khỏi quán cà phê, đón taxi về nhà.
Nửa tiếng sau, cô thuận lợi về đến khu biệt thự. Trong nhà trống không, quả nhiên không có ai, ngay cả cô cũng đi vắng.
Nghe thấy tiếng động, Labrador đang ở ban công kích động chạy tới sủa với Giản Linh hai tiếng, hai chân trước giơ cao trên người cô không chịu xuống.
Giản Linh ngồi xổm xuống sờ cái đầu đầy lông của nó, thở dài: “Dora à, hôm nay mẹ đã làm một việc cực kỳ ngu, rất buồn phiền đấy.”
Đương nhiên Dora nghe không hiểu cô đang nói gì. Đã lâu không gặp chủ, lúc này nó phấn khích cong người lại trong lòng cô như đứa trẻ đang làm nũng.
Giản Linh vuốt ve bộ lông óng ả của nó, chép miệng: “Nói với con con cũng không hiểu, bỏ đi, mẹ đi ngủ thì hơn, buồn ngủ chết đi được.”
Cô chống tay đầu gối đứng dậy, đi lên tầng trên, tiện tay kéo dây chun ở cổ tay xuống buộc tóc lên. Về phòng ngủ, cô tìm quần đùi và áo tay ngắn từ trong tủ ra, vào vệ sinh tắm một cái, sau đó nằm trên giường ngủ bù.
Sự mệt mỏi từ hơn nửa tháng sửa luận văn khiến cô ngủ rất say, dù không kéo rèm cô cũng như đang ngủ ngon trong bóng tối.
Khi tỉnh lại thì mặt trời đã lặn, những đám mây rực rỡ che một góc trời. Cửa sổ sát đất khổng lồ tựa như một khung kính chứa đựng trọn vẹn một bức tranh đầy màu sắc.
Giản Linh vặn eo, cảm thấy xương cốt cả người đều rã rời, có cảm giác càng ngủ càng buồn ngủ hơn.
Cô ở lì trên giường không muốn dậy, nhắm mắt lại một lúc, đầu óc dần dần từ hỗn loạn chuyển sang tỉnh táo, cô mở điện thoại bên cạnh gối ra.
Kéo vòng bạn bè toàn là ảnh tốt nghiệp các kiểu. Nửa tiếng trước, Chu Tinh Ngôn – bạn cùng phòng ký túc đã đăng ảnh đồng phục của JK mà các cô đã chụp vào bốn tiếng trước.
Giản Linh trong ảnh đang mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, cổ áo cài chiếc nơ màu vàng nhạt, bên dưới là chiếc váy ngắn kẻ ca-rô cùng màu với nơ, tất màu trắng dài đến đầu gối phối với giày da đen. Ba bạn cùng phòng ký túc mặc đồng phục JK màu khác, mọi người đều buộc tóc đuôi ngựa cao. Vẻ trẻ trung, đầy sức sống tỏa ra xung quanh rất hợp với tòa nhà giảng dạy phía sau.
Trong ảnh trông Giản Linh xinh đẹp, tâm trạng rất tốt, khóe miệng cong lên, đưa ngón tay ra làm động tác like. Một giây sau, cô không khỏi liên tưởng đến chuyện nhầm nhọt buổi chiều.
“A a a! Rốt cuộc mình phải làm thế nào mới có thể quên chuyện này!”
Giản Linh vứt điện thoại, cuộn tấm chăn mỏng lên người, lăn qua lăn lại trên giường, quấn bản thân thành con nhộng trắng nõn mập mạp. Cho đến khi lăn nhiều người ra mồ hôi cô mới ngừng lại, nhìn trần nhà với hai mắt trống rỗng.
Ngoài chuyện bức ảnh khiến tâm trạng buồn bực, cô phát hiện mình còn nhớ mãi không quên Trình Tri Hử, muốn gặp lại anh lần nữa, tốt nhất là một giây sau có thể gặp được…
Cô thật sự đã hết thuốc chữa.
Khi tia sáng cuối cùng chôn vùi nơi chân trời, có ai đó gõ cửa phòng.
Giản Linh đột nhiên bừng tỉnh, lúc này mới phản ứng lại. Mình đã ngây ra bao lâu rồi mà trong đầu toàn là hình ảnh tưởng tượng mình ra ngoài ở cùng với Trình Tri Hử.
Cô cạn lời với chính mình. Cũng không còn cách nào, cô là một cô gái trẻ thích mơ mộng, mỗi tối nhắm mắt lại là có thể tự nghĩ ra một bộ phim nhiều tập để dỗ mình đi vào giấc ngủ.
“Linh Linh, xuống ăn cơm đi, cậu con đưa hành lý đến cho con rồi.” Giọng Diệp Nhàn Tâm vang bên ngoài cửa, bà nghĩ Giản Linh chưa dậy nên tăng âm lượng tiếng: “Linh Linh!”
“Con lập tức xuống đây ạ!”
Giản Linh xoay người xuống giường, tùy tiện lôi một chiếc váy ra thay, chỉnh mái tóc rối tung trước gương trang điểm, khôi phục bản thân thành tiểu tiên nữ xinh đẹp rồi mới thở phào, mở cửa phòng chậm rãi xuống dưới.
Ngọn đèn ấm áp trong phòng ăn, hương thơm tỏa ra xung quanh, bàn cơm bày rất nhiều đĩa lớn, đĩa nhỏ. Ngoại trừ những món ăn gia đình do cô nấu ra, còn có các món tinh xảo do Giản Linh gói lại mang về từ quán ăn gia đình vào buổi trưa.
Diệp Quy Chu đến đưa hành lý của Giản Linh thì được Diệp Nhàn Tâm giữ lại ăn cơm. Sau khi cúi đầu trả lời tin nhắn công việc, anh ta giương mắt liếc Giản Linh: “Lần này thì ngủ no rồi hả?”
Giản Linh “vâng” một tiếng rồi ngồi xuống tấn công cua đồng mà buổi trưa không ăn được.
Giản Tổ Mậu nhìn con gái: “Bảo vệ đồ án xong rồi chắc không cần quay về trường nữa phải không?”
Giản Linh tập trung cạo thịt cua trong vỏ, nói không rõ ràng: “Hai tuần sau phải đi nhận chứng nhận tốt nghiệp, sau đó không cần quay lại nữa, tốt nghiệp xong xuôi hết rồi ạ.”
Diệp Nhàn Tâm hỏi: “Vậy con nghĩ xong làm việc ở đâu chưa?” Dừng một chút, bà đưa ra đề nghị: “Mẹ thấy vẫn là tới công ty nhà mình tốt hơn, trong tầm mắt của bố con, con cũng có thể yên tâm.”
Giản Tổ Mậu gật đầu phụ họa: “Mẹ con nói đúng.”
“Con không muốn.” Giản Linh vứt vỏ cua vào trong đĩa, ngửa người về phía sau, tựa lưng vào ghế: “Trước đây con thực tập trong công ty không vui gì cả, nên cũng không muốn quay lại nữa.”
Mọi người trong các bộ phận ở công ty đều biết cô là con gái của ông chủ lớn, bọn họ không dám nói gì trước mặt cô, nhưng sau lưng đều nói cô đi cửa sau. Những điều họ nói vốn là sự thật, Giản Linh đương nhiên sẽ không tức giận vì chuyện nhỏ này. Điều khiến cô thật sự bực mình là đám quản lý các phòng ban lại vì vậy mà đối xử khác biệt với mình, chỉ để cô làm những việc đơn giản, như in tài liệu, thu thập thông tin, làm các biểu mẫu. Những việc đó không hề có kỹ năng giá trị nào, trong khi người khác cùng nhóm thì ai nấy lại đều được phụ trách dự án riêng.
Giản Tổ Mậu ngạc nhiên: “Còn có chuyện này sao?”
Giản Linh lại cầm một con cua đồng lên ăn, gật mạnh đầu: “Đúng vậy, vốn dĩ bọn họ coi con là bình hoa, phân đại vị trí nào đó cũng không quan tâm đến con.” Cô quệt miệng, nói với vẻ bất mãn: “Dù sao con cũng không muốn đi, ai thích làm bình hoa thì người đó đi mà làm, con không thích nổi.”
Diệp Quy Chu cúi đầu uống canh, thuận miệng đề nghị: “Hay cháu tới công ty của cậu?”
Mắt Diệp Nhàn Tâm sáng lên, vừa muốn nói được thì Giản Linh lắc đầu như trống bỏi, mái tóc đang buộc gần như xõa ra. Cô vội vàng nói: “Không được, không được. Tới công ty cậu cũng giống vậy thôi, bị người khác biết được, chắc chắn lại nói: Ôi dào, ông chủ là cậu ruột của cô ta, cô ta ở công ty muốn làm gì cũng được. Sau đó họ sẽ bắt đầu cô lập, xa lánh cháu, không thì là nịnh bợ, giả tạo với cháu.”
Thế này không được thế kia cũng không xong, cháu muốn làm nữ cường nhân tự mình mở một công ty chắc? Diệp Quy Chu tức cười. Cháu vốn dĩ chính là một bình hoa, còn không cho người khác nói à?
Diệp Quy Chu im lặng một lúc, sau đó lấy ra sự kiên nhẫn lớn nhất hỏi: “Vậy cháu muốn thế nào?”
Giản Linh cắn đầu đũa, cúi đầu xuống, không biết đang suy nghĩ những gì. Một hồi lâu sau, cô khẽ ngẩng lên nhìn Diệp Quy Chu, rồi lại nhìn bố mẹ, cố lấy dũng khí nói: “Con muốn tự lực cánh sinh, con muốn tự lập, con không muốn làm việc trong công ty của người quen.”
Diệp Quy Chu nghe câu nói có hàm ý khác của cô nhóc, sốt ruột nói: “Nói cụ thể chút.”
Giản Linh đặt đũa xuống, ngồi ngay ngắn. Nhưng đối diện với ánh mắt đánh giá của cậu, khí thế của cô như giảm xuống, chột dạ nhỏ giọng nói: “Cháu… Buổi trưa cháu nghe cậu và người bạn đó của cậu nói công việc. Không phải anh ta cũng là ông chủ lớn sao? Cháu muốn tới công ty anh ta, có được không ạ?”
Diệp Quy Chu ngạc nhiên: “Cháu nói thật?”
Giản Linh có ý đồ khác, không dám nhìn cậu quá lâu, sợ bị cậu phát hiện được gì đó. Cô nhanh chóng nhìn xuống, gật đầu như gà con mổ thóc, còn giơ ba ngón tay thề thốt bản thân tuyệt đối không nói đùa.
Câu châm ngôn kia nói thế nào nhỉ? Gần quan được ban lộc!
Đúng vậy! Cô không chủ động đến công ty của Trình Tri Hử thì làm sao nảy sinh tình cảm với anh, tiện đà phát triển câu chuyện tình yêu như phim bộ. Buổi chiều lúc Giản Linh nằm trên giường thì trong đầu đã liệt kê ra một trăm tám mươi kế hoạch theo đuổi con trai. Tuy cô không có kinh nghiệm, nhưng cô… nghé con không sợ cọp!
Con gái đã trưởng thành, Diệp Nhàn Tâm cũng không muốn quản lý quá nghiêm khắc, sau khi suy nghĩ một chút thì thoải mái nói: “Nếu là bạn của cậu con, vậy chắc cũng coi như đáng tin cậy. Có chuyện gì có thể tìm luôn cậu con, mẹ và bố con không quản con nữa.”
Mắt của bà nhìn Giản Linh, nhưng lời lại là nói với Diệp Quy Chu.
Sao Diệp Quy Chu có thể không hiểu ý của bà, anh thản nhiên nhếch miệng, nói với vẻ ngoài cười nhưng trong không cười: “Không phải, em nói này chị cả, anh rể. Hai người thế này hóa ra là sinh cho em một đứa con gái à? Từ nhỏ Giản Linh đã là em nuôi lớn cũng bỏ đi, bây giờ lớn rồi em còn phải chăm sóc sao?”
Giản Linh cực kỳ chu đáo gắp cho anh một miếng sườn, chớp đôi mắt to trong veo làm nũng với anh: “Đừng vậy mà cậu, đợi cậu già rồi cháu sẽ báo hiếu thật đàng hoàng, thật tốt với cậu.”
Diệp Nhàn Tâm mỉm cười: “Nghe thấy chưa? Linh Linh tốt với em, hiếu thảo với em biết bao.”
Diệp Quy Chu: “…”
Em cảm ơn con bé ghê!
Bây giờ là mùa tốt nghiệp, các công ty lớn đều đang tuyển người, đương nhiên bao gồm công ty của Trình Tri Hử.
Giản Linh từ phía Diệp Quy Chu biết được thời gian và địa điểm tuyển dụng cụ thể của tập đoàn Trình thị, sau đó cô tự mình đóng cửa viết lý lịch cá nhân.
Trước đây vào công ty nhà mình là đi cửa sau, nên Giản Linh chưa từng trải qua quá trình nộp lý lịch và tham gia phỏng vấn. Đây vẫn là lần đầu tiên cô viết lý lịch cá nhân. Cô tìm rất nhiều mẫu trên mạng rồi dựa theo đó mà viết, chỉnh sửa mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng có vẻ giống một cái lý lịch cá nhân.
Lần này Giản Linh muốn được tuyển vào bằng thực lực, cô đã cố ý bảo Diệp Quy Chu không cho anh dùng quan hệ. Có điều, vào lúc cần thiết cô vẫn sẽ lợi dụng anh một chút.
Cô gửi lý lịch đã viết xong cho Diệp Quy Chu, ra vẻ thân thiết nói: “Cậu thân yêu, làm phiền cậu bớt chút thời gian kiểm tra giúp cháu một chút, xem xem còn chỗ nào cần phải bổ sung không nhé.”
Diệp Quy Chu nhanh chóng trả lời, lời ít ý nhiều: “Cậu không phải quản lý Nhân sự.”
Công chúa Giản Linh cáu kỉnh: “Vậy rốt cuộc cậu có giúp cháu không! [icon chống nạnh]”
Diệp Quy Chu cố ý đùa cô: “Không giúp thì cháu sẽ thế nào?”
Giản Linh tức giận: “Thì cháu mách với mẹ, nói cậu bắt nạt cháu, mách với ông ngoại là cậu đánh cháu, còn mách với bà ngoại rằng cậu không cho cháu ăn cơm!”
Cô lấy ra một đống chỗ dựa vững chắc, Diệp Quy Chu không thể chọc vào người nào. Hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, anh nhíu mày, giơ cờ đầu hàng: “Cậu cho cháu wechat của quản lý Nhân sự để cô ấy giúp cháu sửa, tiện thể nói cho cháu biết những điều cần chú ý khi phỏng vấn.”
Giản Linh nguôi giận trong nháy mắt, gửi cho anh một biểu cảm cô gái nhỏ ngoan ngoãn chờ đợi.
Sau đó, Diệp Quy Chu gửi cho cô số wechat, chính là cô Triệu – quản lý Nhân sự có nhiều thâm niên của công ty anh, nghe nói có thể ứng phó với mọi câu hỏi phỏng vấn.
Giản Linh vốn giỏi xã giao, sau khi thêm wechat, đầu tiên cô gọi chị một cách ngọt sớt, rồi bày tỏ sự sùng bái của mình với cô Triệu một cách phấn khích, còn giả vờ nói với vẻ áy náy mong rằng không làm lỡ thời gian làm việc của cô Triệu, sau cùng mới bắt đầu vào việc chính. Còn cô Triệu vốn đã sớm đã bị cái miệng nhỏ như ăn mật ong của cô dụ dỗ đến mức mát lòng mát dạ, vui vẻ giúp cô sửa lý lịch, truyền dạy kỹ năng phỏng vấn cho cô.
Vì theo đuổi ước mơ, à không, vì theo đuổi đàn ông, Giản Linh cực kỳ nghiêm túc cầm bút ghi vào vở, viết dày đặc ba trang giấy, có thể so với học sinh cấp ba tham gia đại học.
Trong bốn ngày, Giản Linh sữa chửa, bổ sung, học hỏi, có thể nói là đã chuẩn bị mọi thứ, chỉ còn chờ cơ hội.
Hôm nay phỏng vấn, cô cố ý dạy rất sớm. Ngồi trong phòng thay đồ rộng mấy chục mét vuông, tầm mắt lướt qua từ váy lễ phục và trang phục thường ngày, cô buồn bã phát hiện mình không có trang phục chỉnh tề.
Thật buồn!
Cô chỉ nhớ phải chú ý những câu hỏi được đặt ra bởi người phỏng vấn, hoàn toàn quên khuấy cô Triệu đã nhắc nhở ăn mặc cũng là một phần của nội dung đánh giá phỏng vấn.
Giản Linh kéo từng hàng trang phục, trong tình thế rất bất đắc dĩ cô đã chọn một chiếc áo sơ mi trắng tay bèo phối với quần tây dây đeo màu đen. Trông tương đối chỉn chu.
Thay quần áo xong, cô đứng xoay một vòng trước gương rồi buộc mái tóc xõa tung thành kiểu tóc đuôi ngựa. Thoạt nhìn cũng coi như hợp quy củ, chắc sẽ không có lỗi. Sau đó cô lấy một đôi giày da từ trong tủ giày.
Buổi phỏng vấn được ấn định vào mười giờ sáng, còn rất nhiều thời gian. Giản Linh ở nhà thong thả ung dung ăn bữa sáng, từ chối tài xế của nhà đưa đi, cô tự mình bắt xe đi thẳng tới tập đoàn Trình thị.
Sau khi ngồi vào taxi, cô ngồi ở vị trí gần cửa sổ nhìn những cửa hàng, tòa nhà cao tầng không ngừng lùi xa. Cuối cùng, tầm mắt cô dừng lại ở một tòa nhà cao chọc trời của một trong số đó.
Giản Linh ngẩng đầu ngước nhìn biểu tượng màu xám bạc trên đỉnh tòa nhà, nở một nụ cười rạng rỡ.
Trình Tri Hử, em tới đây!