Chương 1: Vừa gặp đã yêu

Chương 1: Vừa Gặp Đã Yêu

Trải qua hơn một tháng sửa đổi luận văn sống như địa ngục, cuối cùng Giản Linh đã thuận lợi bảo vệ xong đồ án, tuyên bố từ giã trường đại học. Cô gái trẻ kích động tung tăng ra khỏi giảng đường như thể bước trên mây, nhẹ nhàng thoải mái. Nếu có đôi cánh sau lưng, e là cô đã bay lên từ lâu.

Ra khỏi tòa nhà dạy học, hơi nóng phả vào mặt. Ánh nắng chói chang xuyên qua những cành cây tạo thành những tia sáng loang lổ, lá cây cũng vì vậy mà trở nên cong queo.

Giản Linh ôm túi tài liệu đi dưới bóng cây, tiếng ve kêu bên tai không dứt. Chợt nhớ tới gì đó, cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra, quả nhiên có cuộc gọi nhỡ của Diệp Quy Chu. Cô đã chuyển điện thoại sang chế độ im lặng trước khi bảo vệ đồ án nên không biết.

Giản Linh liếm đôi môi khô khốc, vội vàng gọi lại, chưa đến ba giây đã kết nối, đầu bên kia vang lên giọng nam ôn hòa dễ chịu: “Kết thúc rồi à?”

“Vâng, bảo vệ xong rồi.” Giản Linh tự giác bước nhanh về tòa nhà ký túc xá. “Cậu đến đâu rồi?”

Diệp Quy Chu nhận sự nhờ cậy của người khác tới giúp Giản Linh chuyển hành lý. Anh tới trường học từ nửa tiếng trước, gọi cho cô không được nên cũng đoán cô đang bảo vệ đồ án tốt nghiệp.

“Cô lớn của tôi ơi, cậu còn có thể ở đâu? Đương nhiên là ở dưới ký túc xá của cháu rồi.” Trong ngữ khí của Diệp Quy Chu có vài phần bất lực. “Cháu có biết thời gian của cậu quý giá biết bao không?”

Nghe vậy, Giản Linh lon ton chạy lên, thở hổn hển nói: “Cũng đâu phải tại cháu, ai bảo cháu xếp cuối chứ. Cậu đợi một chút, cháu lập tức lên ngay!”

“Đùa với cháu đấy, cháu chậm thôi, không cần vội.” Diệp Quy Chu cười nói. “Nhà cháu không có ai, lát nữa cậu đưa cháu tới nhà hàng ăn trưa, sau đó đưa cháu về.”

Bước chân Giản Linh chậm lại, tay chống eo thở gấp, môi bĩu lại. Cô biết ngay Diệp Quy Chu đùa cô, từ nhỏ đến lớn cậu là người thương cô nhất.

Ông ngoại của Giản Linh có đứa con trai muộn, vì vậy Diệp Quy Chu chỉ lớn hơn Giản Linh bảy tuổi, trên danh nghĩa là cậu của cô, bề trên của cô, nhưng trên thực tế thì càng giống anh trai cô hơn. Bố mẹ Giản Linh bận rộn công việc, thường xuyên vứt cô cho Diệp Quy Chu chăm sóc, những buổi họp phụ huynh cấp ba đều là Diệp Quy Chu đi.

Tòa nhà ký túc xá gần ngay trước mắt, Giản Linh nhìn một vòng xung quanh, nhanh chóng phát hiện xe của Diệp Quy Chu đỗ dưới cây long não cành lá rậm rạp. Một cơn gió thổi qua, vài chiếc lá rơi xuống trên mui xe.

Giản Linh đang định gọi anh ta thì thấy cửa xe mở ra, người đàn ông bước ra từ trong xe. Đôi chân thon dài được bọc trong chiếc quần tây đen phẳng phiu, cúc áo sơ mi trắng để mở trông rất tùy ý, cánh tay đang đeo chiếc băng tay* màu xám bạc như vừa rời khỏi văn phòng làm việc.

*Băng tay: Là một phần vật liệu đeo quanh cánh tay. Chúng có thể được treo để trang trí thuần túy, hoặc để đánh dấu người đeo là thuộc nhóm, hoặc như phù hiệu có cấp bậc, địa vị, chức vụ hoặc vai trò nhất định, hoặc ở trong một trạng thái, điều kiện cụ thể.

Đúng là Diệp Quy Chu đã bớt thì giờ chạy từ nơi làm việc tới đây, ai bảo anh ta chỉ có một đứa cháu gái là con bé chứ! Nhà họ Giản và nhà họ Diệp cộng lại đã cho ra một đứa con gái, không thương con bé thì thương ai?

Anh ta đang đút tay vào túi quần nhìn cô cháu gái rùa chậm rãi bò về phía mình.

Diệp Quy Chu có tướng mạo hơn người, khí chất tuyệt vời, những nữ sinh đi qua đều không khỏi dừng lại nhìn. Cho đến khi một cô gái mặc chiếc váy vàng nhạt chạy tới ôm cánh tay anh ta làm nũng, những nữ sinh đó mới ngượng ngùng ngoảnh mặt đi.

“Xin lỗi nhé, để chú đợi lâu rồi!” Giản Linh khẽ lắc cánh tay Diệp Quy Chu, giọng nói trong veo quen thuộc như nước giải khát vào ngày hè.

Diệp Quy Chu xoa đầu cô: “Đừng ra vẻ vô tội nữa, mau lên lấy hành lý của cháu đi.”

Nói thì nói vậy, nhưng cuối cùng Diệp Quy Chu vẫn theo Giản Linh lên phòng ký túc. Anh ta lo đồ của cô nhóc quá nhiều, một mình cô không chuyển được.

Đang là mùa tốt nghiệp nên phần lớn trong tòa ký túc xá này đều là sinh viên tốt nghiệp. Từ cầu thang đi lên, ở hành lang tràn ngập tiếng kéo vali, bánh xe lăn trên mặt đất, kèm theo đó là tiếng nói chuyện ồn ào.

Phòng của Giản Linh ở tầng năm, không có thang máy, cô đã leo lên leo xuống ròng rã bốn năm qua nên đã sớm quen.

Lúc đẩy cửa bước vào, hai bạn cùng phòng đang ngồi dọn dẹp hành lý. Lối đi nhỏ hẹp bị chặn đến mức không có đường đi, một người bạn khác đi vắng, có lẽ vẫn đang bảo vệ đồ án tốt nghiệp.

Chu Tinh Ngôn nghe thấy tiếng, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy trai đẹp đang đứng phía sau Giản Linh, nhất thời mở to hai mắt, chớp chớp đôi mắt sáng lấp lánh. Cô ấy đẩy Cố Manh đang nhét quần áo vào vali: “Mau nhìn, trai đẹp kìa!”

“Trai đẹp?! Ở đâu, ở đâu!” Cố Manh đảo mắt cực kỳ nhanh, một giây sau thì khóa chặt người đàn ông đứng bên cửa. Sau khi đánh giá một lúc, cô ấy nhìn Giản Linh, ngạc nhiên nói: “Linh Linh, cậu quen bạn trai bao giờ thế? Vậy mà đến khi tốt nghiệp mới đưa tới cho bọn tớ xem, cậu không muốn để bạn trai mời cơm phải không hả?!”

Giọng nói đầy vẻ trách phạt oang oang trong phòng, Giản Linh đỡ trán, kịp thời đánh tan suy đoán lệch lạc của bạn cùng phòng: “Khụ khụ, giới thiệu với mọi người một chút, đây là cậu của tớ.”

Sau khi lên đại học, Giản Linh nghĩ mình đã là người lớn nên rất ít khi làm phiền Diệp Quy Chu vì những việc nhỏ nhặt trong cuộc sống. Còn anh ta thi thoảng không bận sẽ gọi điện hẹn cô ra ngoài ăn bữa cơm. Vì vậy, trước đó đám bạn cùng phòng đều chưa từng gặp anh ta.

Diệp Quy Chu mỉm cười gật đầu chào hỏi hai cô gái, dường như trái tim thiếu nữ của họ đã bị tóm trong nháy mắt.

Chu Tinh Ngôn kéo cánh tay Giản Linh, ghé vào tai cô nói nhỏ: “Xin hỏi cậu có thiếu mợ không? Cậu thấy tớ thế nào?”

Cố Manh không chịu yếu thế bèn gia nhập: “Còn tớ nữa! Cậu đừng quên tớ đã giúp cậu gọi cơm rất nhiều lần trong bốn năm đại học đấy!”

Giản Linh: “…”

Chu Tinh Ngôn nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Bạn học Giản Linh, hãy trả lời câu hỏi của tớ.”

Giản Linh tặng cho hai người một ánh mắt “các cậu đừng có mơ”, rồi nhún vai nói: “Ngại quá, cậu của tớ có vợ chưa cưới rồi, đã đính hôn một năm trước. Hiện giờ mợ của tớ đang siêng năng học tiến sĩ ở nước Anh, hai người dự định kết hôn vào lễ Quốc khánh năm nay.”

Chu Tinh Ngôn làm động tác ôm tim ra vẻ đau khổ, cảm thán số phận bất công, hạt giống tình yêu của mình còn chưa nảy mầm đã bị bóp chết tươi. Thật sự quá tàn khốc!

Giản Linh vỗ vai cô ấy tỏ ý an ủi, liếc nhìn Diệp Quy Chu đang cúi đầu xem đồng hồ, thấy vậy cô vội vàng nhét vài món đồ nhỏ trên giường vào trong túi. Tối qua cô đã cất gần hết đồ vào trong vali, chỉ cần dọn mấy thứ nữa là xong.

Thu dọn xong, Giản Linh nhìn xung quanh, xác nhận không quên thứ nào sau đó mới vẫy tay chào hai người bạn cùng phòng.

Tối qua bốn người các cô đã ăn bữa cơm giã đám, những lời từ biệt nên nói đều đã nói, nên dù sau này mỗi người một nơi, rất khó cùng nhau tụ tập thì lúc này cũng không còn cảm giác rất buồn bã nữa.

Diệp Quy Chu nhận chiếc vali lớn 26 inch của Giản Linh, cảm thán sao hành lý của con gái lại nặng như vậy, bên trong đựng đá sao? Anh ta xách vali, chỉ để cô đeo chiếc balo nhỏ của bản thân. Giản Linh yên tâm thoải mái hưởng thụ sự quan tâm, yêu thương tới từ bề trên, vui vẻ nhảy nhót phía trước, suy nghĩ lát nữa ăn gì.

Khi hai người xuống dưới, Diệp Quy Chu đặt vali vào cốp xe, sau đó ngồi vào ghế lái, cài dây an toàn rồi hỏi: “Buổi trưa muốn ăn gì?”

Giản Linh đã sớm nghĩ xong, chỉ đợi anh ta hỏi mình: “Cháu muốn ăn ở quán ăn gia đình phía tây thành phố, nhớ quán đấy lâu lắm rồi, gần đây bận sửa luận văn không có thời gian ăn uống tử tế, cháu muốn ăn một bữa no!”

Cô lớn đã mở lời vàng, Diệp Quy Chu sao có thể từ chối: “Cháu cũng biết chọn chỗ đấy.”

Anh ta biết quán ăn gia đình mà Giản Linh nói, không đặt chỗ trước nửa tháng sẽ không có chỗ. Có điều, anh ta thường xuyên bàn chuyện làm ăn ở chỗ đó nên đã quen với chủ quán, vì vậy được miễn đặt chỗ trước.

Giản Linh quay đầu nhìn tấm biển trường học dần thu nhỏ qua cửa kính, cho đến khi biến mất trong tầm mắt.

Trên đường đi, Diệp Quy Chu nhận một cuộc điện thoại rồi nói với Giản Linh: “Có một người bạn sẽ tới ăn cơm cùng chúng ta, cậu có việc bàn với cậu ấy.”

Giản Linh cúi đầu cầm điện thoại lướt weibo xem tin tức giải trí hôm nay, thờ ơ nói: “Ồ, không vấn đề.” Cô chỉ muốn ăn, không quan tâm sự có mặt của người khác.

Vị trí của quán ăn gia đình hơi xa, Giản Linh xem điện thoại một lúc thì buồn ngủ. Chủ yếu là vì tối qua đi tụ tập về quá muộn, rồi thức đêm chuẩn bị luận văn, không ngủ đủ giấc. Thế là cô nghiêng đầu tựa vào ghế thiếp đi.

Khi đến nơi cô vẫn chưa tỉnh, Diệp Quy chu đỗ xe xong, đợi một lúc đành đưa tay đẩy cô: “Dậy đi, còn muốn ăn cua đồng nữa không?”

“Gì cơ? Cua đồng!”

Giản Linh giật mình, nháy mắt ngồi thẳng người, bừng tỉnh từ trong mơ, ngỡ ngàng nhìn phía trước. Hiển nhiên đầu óc còn chưa tỉnh hẳn, ánh mắt mông lung, thoạt nhìn hơi ngốc.

Diệp Quy Chu lắc đầu, gần như cạn lời với cô mà kiên nhẫn nói: “Chúng ta đến rồi, không phải nói muốn ăn một bữa no sao? Ăn trong mơ rồi hả?”

Cuối cùng Giản Linh đã tỉnh táo, ngón tay sờ khóe miệng, cũng may không có nước dãi. Cô thật sự đã mơ mình ăn, nhưng không phải cua đồng mà là canh cá hầm cay, lẩu cay, rất nhiều món ngon…

Quán ăn gia đình gần ngay trước mắt nằm ở cuối con phố không quá sầm uất. Thiết kế tổng thể là một quán rượu cổ kính, đẩy cửa ra đi ngang qua một cái sân, phía sau mới là sảnh lớn và phòng đặt riêng tiếp đãi khách. Những bông hồng đang nở rộ trong sân, màu đỏ, hồng, trắng xinh đẹp đến mức khiến lòng người tan chảy, chúng đang nở một cách tươi tắn.

Diệp Quy Chu vừa đến không bao lâu, chủ quán ăn liền đích thân tới đón tiếp.

Lần đầu tiên gặp ông chủ, Giản Linh hoàn toàn không ngờ, người chăm sóc nơi này đẹp như vậy lại là một người đàn ông râu quai nón với hình xăm bông hoa trên cánh tay. Đúng là không thể đánh giá người khác qua vẻ ngoải.

Ông chủ và Diệp Quy Chu chào hỏi vài câu rồi dẫn người lên phòng riêng.

Có lẽ Giản Linh vẫn còn buồn ngủ, trong khi ông chủ và Diệp Quy Chu đang nói chuyện, cô lảo đảo tiến lên phía trước đẩy cửa phòng ra, nhưng đột nhiên đụng phải một “bức tường” ấm áp.

Cô bất ngờ không kịp để ý, thân hình đứng không vững, loạng choạng lui về sau một bước, chân trái giẫm chân phải, suýt nữa thì ngã.

Vào thời điểm quan trọng có ai đó nắm chặt cánh tay cô, lúc này mới tránh được việc tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Giản Linh vẫn còn hoảng hồn, vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, ngước mắt lên thì nhìn thấy một gương mặt rất anh tuấn.

Bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông như thở phào: “Cô không sao chứ?”

Anh ở trong phòng nghe thấy bên ngoài có người đang nói chuyện, giọng giống Diệp Quy Chu, vì thế ra ngoài xem, không ngờ vừa mở cửa ra thì bị ai đó đụng phải, cũng may anh nhanh tay nhanh mắt.

Ánh nắng bên ngoài chói chang nóng nực, trong phòng có điều hòa tỏa ra hơi lạnh. Tim Giản Linh đập loạn nhịp, không biết là di chứng sau sợ hãi hay là nguyên nhân khác. Hai má bất giác nóng lên, cô ngập ngừng nói: “Không, không sao.”

Ngoài hai má, còn có một chỗ cũng có nhiệt độ nóng rực. Giản Linh nhìn xuống cổ tay trắng nõn, mảnh khảnh bị người đàn ông nắm, ánh mắt đờ đẫn. Dường như cú chạm vừa rồi đã đụng mất hồn của cô.

Một giây sau, sự chú ý của Giản Linh bị bàn tay kia hấp dẫn. Ngón tay thon dài trắng ngần, xương đốt ngón tay không nhô ra, rất cân đối, đẹp mắt, giống như cành trúc thon gầy.

Đây chính là “tay đẹp như tranh vẽ” trong truyền thuyết nhỉ?

Từ vẻ ngoài mà nhìn, chỉ có nam chính trong truyện tranh mới có thể có bàn tay này.

Người đàn ông cảm nhận được ánh mắt của cô, ho nhẹ một tiếng, buông tay ra một cách tự nhiên rồi nhìn Diệp Quy Chu phía sau cô: “Cậu tới rồi.”

“Ừ, chúng ta vào thôi.” Ông chủ đã rời đi, Diệp Quy Chu đẩy Giản Linh, ý bảo cô đừng ngẩn ra ở đây nữa. “Lúc nãy không phải bụng đói kêu vang rồi sao? Còn không mau vào nghiên cứu thực đơn đi.”

Giản Linh ồ một tiếng, lơ đãng đi vào theo cú đẩy của Diệp Quy Chu. Ngồi vào ghế, thi thoảng cô ngước mắt lên nhìn trộm người đàn ông kia.

Vóc dáng anh ấy cao ghê, hình như còn cao hơn cậu một chút. Anh ấy mặc bộ vest đen, vòng eo nhỏ gầy được tôn lên nhờ sự cắt may khéo léo. Dáng người quá đẹp, gương mặt cũng đẹp trai, không thua bất cứ một ngôi sao nổi tiếng nào trong làng giải trí.

Hai người đàn ông vừa ngồi xuống là bắt đầu bàn chuyện công việc, gạt phăng một người sống sờ sờ như Giản Linh sang một bên, hoàn toàn coi cô không tồn tại. Công chúa điện hạ bất mãn, bĩu đôi môi đỏ hồng, cố ý tạo tiếng động lớn khi rót chén trà.

Quả nhiên hai người cùng nhìn cô, Diệp Quy Chu nói: “Sau vẫn chưa gọi món? Cứ việc gọi, không cần tiết kiệm tiền cho cậu, coi như chúc mừng cháu thuận lợi tốt nghiệp.”

Giản Linh trợn mắt. Cậu nói vậy làm như cô ăn rất nhiều ấy!

Trình Tri Hử nhìn chằm chằm Giản Linh một lúc, sau đó mới nhớ tới hỏi: “Đây là?”

Ban đầu anh nghĩ cô gái bên cạnh Diệp Quy Chu là vợ chưa cưới của cậu ta, nhưng nhìn kỹ thì hình như không phải người kia. Anh chỉ gặp vợ chưa cưới của Diệp Quy Chu một lần nên không nhớ rõ dáng vẻ thế nào.

Diệp Quy Chu vỗ gáy Giản Linh như vỗ con chó nhỏ, cười nói: “Cháu gái tôi, Giản Linh.” Anh ta quay đầu giới thiệu cho Giản Linh: “Giản Linh, đây là bạn hợp tác làm ăn của cậu, cũng là bạn tốt của cậu, Trình Tri Hử, cháu gọi chú Trình là được.”

“…”

Trình Tri Hử nghe vậy, biểu cảm thay đổi trong vài giây ngắn ngủi rất đặc sắc. Đầu tiên là bất ngờ, sau đó là khó chịu, cuối cùng hóa thành một tiếng cười lạnh. Bất ngờ là vì không ngờ bạn tốt lại có một cô cháu gái lớn như vậy, tức giận tất nhiên là vì cậu ta bảo cô gái này gọi mình là chú.

Giản Linh ngẩn người sau lời giới thiệu của Diệp Quy Chu. Không dễ dàng gì biết tên anh ấy, nhưng lại phát hiện hoàn toàn không rõ cụ thể là mấy từ nào.

“Cậu Diệp, tôi còn nhỏ hơn cậu một tuổi, đừng nghĩ công kích tôi bằng tuổi tác.” Trình Tri Hử uống ngụm trà, không nhanh không chậm phản kích.

“Đây không phải vấn đề tuổi tác. Cậu là bạn tôi, tôi là cậu của Giản Linh, đây là vấn đề vai vế. Hay là cậu muốn bảo con bé gọi cậu là anh để cậu ngang hàng với con bé sao?”

Trình Tri Hử cứng họng không trả lời được.

Ván này Diệp Quy Chu thắng, anh ta đắc ý cười, cầm thực đơn đưa cho Giản Linh với vẻ muốn thưởng cho cô. May hôm nay đưa cô tới đây để anh ta thắng được Trình Tri Hử một lần. Phải biết rằng, lúc đọ sức trên thương trường anh ta rất hiếm khi có thể chiếm được lợi từ phía Trình Tri Hử.

Giản Linh không khách sáo với anh ta, cô đã gọi những món ăn nổi tiếng nhất của quán ăn.

Những món ăn tinh xảo bày đầy một bàn, đáng tiếc chỉ có mình Giản Linh mải miết nghiêm túc ăn, hai người kia lại bàn công việc, coi cô là người vô hình.

Giản Linh chống cằm nghe một lúc. Hình như hai người họ đang thảo luận về một vụ mua bán và sát nhập, những cái khác cô nghe không hiểu, nhưng điều này cũng không gây trở ngại đến việc cô lén nhìn Trình Tri Hử.

Sao trước đây cô không biết cậu lại có người bạn đẹp trai như vậy, nếu biết sớm… không chừng cô cũng không đến mức vẫn là chó độc thân sau bốn năm đại học!

Trình Tri Hử cầm đũa tiện tay gắp một miếng vịt hầm lá sen, vô tình ngước mắt lên thì phát hiện Giản Linh đang nhìn mình, vẻ mặt thoáng ngẩn ra: “Sao vậy?”

Giản Linh bị bắt gặp, lông dựng hết cả lên. Cũng may cô đủ nhanh trí, mắt vừa đảo đã nghĩ ra cái cớ: “Tôi muốn ăn món kia nhưng không với tới.”

Trình Tri Hử cảm thấy chắc mình đã bị ảnh hưởng bởi lời của Diệp Quy Chu, thật sự coi mình trở thành chú của cô bé này. Vì thế anh đổi đũa một cách bình tĩnh, gắp một miếng vịt hầm lá sen, cánh tay dài vươn ra bỏ vào trong đĩa trước mặt Giản Linh, lo cô không đủ ăn nên lại gắp thêm một miếng.

Vì hành động này mà trái tim Giản Linh lại lần nữa đập loạn, bàn tay đặt dưới váy chậm rãi túm chặt làn váy, dường như không làm như vậy thì không kiềm chế được cảm xúc kích động.

A a a a! Sao anh ấy chu đáo như vậy!

Không biết có bạn gái chưa…

Giản Linh đỏ mặt, lông mi run rẩy như cánh bướm đang vỗ. Nhưng Trình Tri Hử không để ý, anh gắp xong thì tiếp tục nói chuyện với Diệp Quy Chu. Giản Linh ăn món mà Trình Tri Hử gắp cho mình, cảm thấy miệng rất ngọt.

Làm sao bây giờ, dường như cô vừa gặp đã yêu người đàn ông này rồi. Giản Linh hy vọng bữa cơm này có thể kéo dài một chút, lâu hơn nữa, như vậy cô sẽ có thể nhìn Trình Tri Hử thêm một lúc.

Nhưng cô đã định sẵn là mơ mộng hão. Bữa ăn nhanh chóng kết thúc, Trình Tri Hử chào Diệp Quy Chu rồi rời đi, thậm chí cũng không nói riêng một tiếng chào tạm biệt với Giản Linh.

“Sao mặt cháu đỏ vậy?” Diệp Quy Chu tiễn Trình Tri Hử rời đi rồi chợt tiến đến trước mặt Giản Linh, đánh giá kỹ gương mặt nhỏ nhắn phiếm đỏ của cô. “Cháu lén uống rượu hả?”

“Không có!” Giản Linh bị anh ta làm giật mình, ngửa người về phía sau, giơ tay quạt gương mặt. “Đương nhiên là vì nóng rồi, cậu không thấy ở đây rất nóng sao?”

Diệp Quy Chu tập trung suy nghĩ, nghiêm túc cảm nhận rồi lắc đầu: “Không phải đang mở điều hòa sao? Nóng ở đâu ra chứ?”

Giản Linh thẹn quá hóa giận, lớn tiếng gào: “Lo cháu nóng hay không làm gì, dù sao thì cháu rất nóng!”

Tai bị cô hét sắp điếc đến nơi, Diệp Quy Chu nhăn mày thầm nghĩ không hiểu ra sao. Anh ta nhìn lướt qua thức ăn còn thừa rất nhiều trên bàn: “Cháu ồn ào muốn ăn cua đồng, sao không động miếng nào?”

Giản Linh mím môi, cúi đầu đầy tâm sự.

Trong đầu cô đều là suy nghĩ làm sao có thể để lại ấn tượng sâu sắc cho Trình Tri Hử, nên nào có tâm trạng thưởng thức món ngon. Hơn nữa, bộ dạng ăn cua đồng không được đẹp, tổn hại đến hình tượng, cô sẽ không ăn trước mặt anh ấy.

Với phẩm chất tốt không lãng phí thức ăn vốn có sẵn, Giản Linh tìm nhân viên phục vụ xin vài cái hộp, cho mấy món ăn không hết vào để mang về nhà. Dù sao thì những món ăn nổi tiếng của quán ăn này thật sự rất hợp khẩu vị của cô.

Trong lúc nhân viên phục vụ gói thức ăn, con người bận rộn như Diệp Quy Chu lại nhận một cuộc gọi công việc. Đến khi Giản Linh xong xuôi, lúc ngẩng đầu nhìn Diệp Quy Chu thì anh ta lại quăng một ánh mắt xin lỗi với cô.

Giản Linh thầm nghĩ không ổn, không phải cậu có việc muốn bỏ cô lại đấy chứ.

Quả nhiên, Diệp Quy Chu do dự một chút, áy náy nói: “Sắp có một cuộc họp quan trọng, bây giờ cậu phải về công ty một chuyến. Cháu bắt xe về nhé, tối cậu giúp cháu đưa hành lý về nhà.”

Mặc dù rất không muốn, nhưng Giản Linh biết anh ta công việc bận rộn, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Diệp Quy Chu vội vàng bước ra ngoài, bỏ lại một câu: “Ngoan nhé, lần sau cậu sẽ mời cháu ăn món ngon.”

Giản Linh xách hai túi lớn thức ăn, chậm rãi đứng dậy. Trước giờ cô luôn cẩn thận, khi rời khỏi có thói quen kiểm tra đồ vật bên người. Túi và điện thoại đều đã cầm, cô nhìn sang chỗ khác thì phát hiện một chiếc điện thoại màu đen khác trên bàn.

Diệp Quy Chu này vội quá đã bỏ quên điện thoại rồi.

Giản Linh cầm điện thoại nhanh chóng lao xuống dưới, chạy một mạch đến cửa lớn. Chỉ thấy vị trí đỗ xe trước cửa trống không, nào còn chiếc xe của Diệp Quy Chu, ngay cả khói từ đuôi xe cũng không ngửi được.

Cô chống đầu gối thở hổn hển nhìn mặt đường sắp bốc khói dưới ánh nắng mặt trời, ngây ra vài giây rồi xoay người đi vào một quán cà phê bên cạnh quán ăn gia đình.

Đến khi Diệp Quy Chu phát hiện không thấy điện thoại của mình đâu, chắc chắn cậu sẽ trở lại tìm cô lấy. Đừng mong cô bắt xe đi đưa điện thoại cho cậu, bây giờ cô buồn ngủ đến mức đầu óc đã trở nên hỗn loạn.

Giản Linh tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ để tiện cho khi Diệp Quy Chu tới có thể nhìn thấy cô. Cô gọi một cốc Americano đá, gục xuống bàn ngủ một lúc. Trước mặt để điện thoại của Diệp Quy Chu, cô đưa ngón tay ra tùy tiện ấn chạm vào nút mở khóa, điện thoại tự động vào trang chủ. Cô tặc lưỡi hai tiếng. Diệp Quy Chu cũng rộng rãi ghê, ngay cả mật mã khóa màn hình cũng không cài đặt.

Giản Linh tuyệt đối không có thói quen xâm phạm đời tư của người khác, cô chỉ bấm mở máy ảnh, chụp “tách tách”vài tấm ảnh tự sướng gương mặt xinh đẹp của mình rồi lẩm bẩm tự khen: “Để cậu thưởng thức vẻ đẹp hoàng kim của công chúa đây…”

Đáng tiếc trong điện thoại của Diệp Quy Chu không có ứng dụng chỉnh ảnh, nếu không cô còn có thể đẹp hơn. Nhưng cô rất biết tự an ủi mình, công chúa đây trời sinh đẹp sẵn, không cần ống lọc cũng là một tiên nữ!

Trình Tri Hử phát hiện đã quên cầm điện thoại của mình khi trên đường tới công ty nên bảo tài xế quay lại.

Chiếc xe đỗ trước cửa quán ăn gia đình, còn chưa vào đã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc chỗ cửa sổ sát đất trong suốt của quán cà phê bên cạnh. Là Giản Linh vừa gặp trước đó không lâu.

Cô gái đang giơ cao điện thoại chụp ảnh tự sướng, lúc thì chu môi với ống kính, lúc thì đưa tay ôm má cong mắt cười, còn có tư thế tay chữ v tiêu chuẩn. Trông khá đáng yêu.

Thế nhưng, nếu anh không nhìn nhầm, chiếc điện thoại cô đang cầm trong tay là của anh.

Trình Tri Hử đứng tại chỗ nhìn cô một lúc, Giản Linh không phát hiện anh, vẫn đang cúi đầu thưởng thức ảnh chụp, khóe miệng mở ra, không biết đang lẩm bẩm những gì.

Anh mượn điện thoại của tài xế gọi cho điện thoại của mình, sau đó anh nhìn rõ cô gái bên trong như bị giật mình, lập tức thẳng lưng, suýt ném điện thoại trong tay ra ngoài.

Thấy vậy, Trình Tri Hử cầm điện thoại bên tai chợt cảm thấy buồn cười.

Giản Linh nhìn cuộc gọi đến, trên màn hình hiển thị số lạ, cô nhếch miệng cười, trong lòng thầm nghĩ cuối cùng Diệp Quy Chu đã phát hiện điện thoại của bản thâm mất rồi. Chắc chắn cậu đã mượn điện thoại của người khác gọi tới, muốn bảo cô đưa tới cho cậu.

“Alo, cậu thân yêu, công chúa đây nói cho cậu biết nhé. Cháu sẽ không đi đưa điện thoại cho cậu đâu. Nếu cậu không có thời gian thì phái ai đó tới mà lấy.” Giản Linh hất cằm, dáng vẻ kiêu ngạo.

Trình Tri Hử bật cười: “Không dám làm phiền công chúa điện hạ, tôi tự tới lấy rồi.”

Giản Linh ngẩn người. Giọng nói trong điện thoại nhẹ nhàng, còn đang cười, giống như một cơn gió đêm nhẹ nhàng thổi bên tai.

Không đúng! Giọng nói này không phải của Diệp Quy Chu, nhưng đối với Giản Linh mà nói có hơi quen. Cô vừa nghĩ ra đối phương là ai, Trình Tri Hử đã đẩy cửa quán cà phê đi vào.

Đầu Giản Linh ong một tiếng, nhìn điện thoại trong tay, rồi lại nhìn người đàn ông từ từ đi tới, nói với vẻ khó tin: “Đây đây đây… là điện thoại của anh?!”

Trình Tri Hử gật đầu: “Phải.”

Lúc Giản Linh nghe ra giọng của Trình Tri Hử mới muộn màng nhận ra mình thật ngớ ngẩn. Điện thoại của Trình Tri Hử cùng kiểu với Diệp Quy Chu, cô đã nghĩ đây là điện thoại của Diệp Quy Chu theo bản năng.

Trong lúc cô gái trẻ đang ngẩn người, Trình Tri Hử đưa một tay ra, lòng bàn tay xòe ra trước mặt Giản Linh: “Có thể trả điện thoại cho tôi không?” Dừng một chút, anh bổ sung: “Nếu cô không tin đây là điện thoại của tôi, tôi có thể cung cấp giấy tờ liên quan để chứng minh.”

“Không, không cần.” Giản Linh đỏ bừng mặt, vội vàng đưa điện thoại bằng hai tay, ngượng ngùng cười với anh.

Sau đó, Trình Tri Hử còn có công việc phải làm nên lập tức rời đi sau khi cảm ơn cô. Giản Linh nhìn bóng lưng đi xa của người đàn ông, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện. Cô đã quên xóa mấy tấm hình tự sướng của mình ở thư viện ảnh trong điện thoại của anh rồi!

Cứu mạng với, ai tới cứu cô đi!