Chương 4: Em muốn khiến anh lưu luyến không quên em

“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…” Giản Linh nhắm mắt lại, cúi người thật thấp với Trình Tri Hử. “Tôi không nhìn thấy đây là thang máy riêng.”

Lúc công chúa điện hạ nên nhận sợ thì sẽ nhận sợ. Bây giờ cô là một nhân viên cấp thấp vừa vào làm, phải tuyệt đối kính trọng với lãnh đạo cấp cao nhất, không thể tùy hứng làm bừa như ở nhà.

Trợ lý bên cạnh Trình Tri Hử nhíu mày, thay sếp lên tiếng răn dạy quở trách: “Còn ngây ra làm gì? Biết đi sai rồi còn không mau ra ngoài? Lanh chanh hấp tấp, cô là nhân viên bộ phận nào?”

“Bộ phận Kế hoạch.” Giản Linh khẽ giải thích cho mình: “Tôi… tôi ngày đầu tiên đi làm.”

“Bảo sao không hiểu quy củ.” Ngữ khí của Minh Lãng dịu đi. “Được rồi, mau chóng đi đi, lần sau chú ý hơn, đừng xông loạn khắp nơi.”

Tai đỏ bừng, Giản Linh gật đầu. Đang định ấn nút mở cửa thì thang máy đã bắt đầu đi lên, ngón tay đưa ra của cô khựng giữa không trung. Không biết làm thế nào, cô quay đầu hỏi trợ lý: “Tôi… còn cần ra ngoài nữa không?”

Trình Tri Hử luôn im lặng từ lúc Giản Linh đi vào thang máy cuối cùng lên tiếng, giọng nói trầm thấp mang theo sự cuốn hút, anh hỏi cô: “Cô đến tầng nào?”

Trái tim Giản Linh run rẩy. Đúng vậy, chính là giọng nói gần đây thường đưa cô vào giấc mơ, nói những lời yêu thương êm tai, hại cô không thiết ăn uống, cuối cùng lại nghe thấy rồi. Không thể không thừa nhận, giọng nói trong mơ không thể so với hiện thực, hoàn toàn không thể so sánh, êm tai đến mức cô muốn biến thành gà gáy.

Minh Lãng dường như đã nhìn quen vẻ mặt si mê của nhân viên nữ với sếp trong công ty, anh ta bực mình lên tiếng nhắc nhở: “Sếp Trình hỏi cô kìa, đến tầng nào?”

Giản Linh như mới tỉnh trong mộng, vội vàng đáp: “Tầng 26.”

“Ấn luôn 26 đi.” Trình Tri Hử đã nói câu thứ hai.

Giản Linh liếc nhìn bên cạnh. Tất cả các nút chỉ có màu xanh sáng ở tầng 48, cô không hề do dự ấn nút “26”, đồng thời trong lòng thầm phát một tấm thẻ người tốt cho Trình Tri Hử. Có điều, Giản Linh nhanh chóng phát hiện một vấn đề. Vậy mà cô lại đứng trước mặt Trình Tri Hử, như thể cô mới là sếp, Trình Tri Hử là cấp dưới. Giản Linh rất hiểu quy củ lặng lẽ lùi về sau, đến khi lưng chạm vào vách tường trong thang máy. Thế này cũng tốt, như vậy cô có thể quang minh chính đại nhìn bóng lưng của Trình Tri Hử, lại còn sẽ không bị anh phát hiện.

Người đàn ông có bờ vai rộng eo thon, đôi thân thon dài, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo đến mức không soi được ra khuyết điểm nào. Giản Linh không khỏi cảm cảm khái, lúc trời cao tạo ra vạn vật luôn thiên vị như vậy, không chỉ mở một cách cửa cho Trình Tri Hử, còn mở một cửa sổ cho anh.

Trình Tri Hử liếc Giản Linh, trong mắt mang theo vẻ nghiên cứu, như thể không hiểu sao cô lại xuất hiện ở công ty mình, còn vào bộ phận Kế hoạch.

Giản Linh tưởng mình nhìn lén bị phát hiện, vội vàng quay đầu, ngẩng cổ lên cao, giả vờ nhìn tấm áp phích quảng cáo dán trên tường bên trong thang máy.

Giây tiếp theo, giọng Trình Tri Hử vang lên trên đầu cô: “Diệp Quy Chu bảo cô đến công ty tôi làm gián điệp sao?”

Cái... gì cơ?

Giản Linh phải mất hai giây mới hiểu ý anh, cô nhanh chóng lắc đầu, bày tỏ lòng trung thành: “Không phải, tôi không có, tôi tuyệt đối sẽ không phản bội công ty!”

Trình Tri Hử không tha, hỏi tới cùng: “Vậy cô tới đây vì cái gì?”

Là vì anh đó! Giản Linh thầm nghĩ.

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng Giản Linh chắc chắn không dám nói vậy, miệng cất lời đáp một cách tiêu chuẩn: “Môi trường làm việc và phúc lợi nhân viên của công ty anh khiến tôi rất vừa ý, tôi tới vì ngưỡng mộ danh tiếng công ty.” Nói xong, cô gật đầu với vẻ khẳng định, trịnh trọng nói: “Đúng vậy, chính là như vậy.”

Một tiếng cười trầm thấp bật ra khỏi môi Trình Tri Hử, mang theo giọng mũi nhàn nhạt, êm tai đến mức khiến con người ta ngất ngây.

Đương nhiên anh có thể nghe ra đây là cái cớ của Giản Linh. Chưa nói đến quy mô và phúc lợi của công ty nhà họ Diệp, dù là nhà họ Giản, đó cũng là sự tồn tại số một số hai, đại tiểu thư nhà họ Giản nói lời này đúng là nực cười.

Vậy mà Trình Tri Hử lại bật cười!

Hơn nữa, anh là vì mình mới cười. Giản Linh nhận ra vậy, cô đã bị điều này nện đến đầu óc choáng váng, nều không phải ngón tay đang nắm chặt quai túi, nhờ đó kiềm chế bản thân, cô sớm đã nhảy cẫng lên vì vui sướng.

Thang máy “ting” một tiếng không đúng lúc, hiển thị đã đến tầng 26, Giản Linh cất đi thất vọng trong lòng, vẫy tay từ biệt với Trình Tri Hử: “Trình... sếp, tạm biệt.”

Cô suýt buột miệng gọi tên của Trình Tri Hử, nguy hiểm quá.

Giản Linh bước ra khỏi thang máy, không nhịn được quay đầu nhìn người đàn ông bên trong, ánh mắt đó đầy vẻ không nỡ, giống như ánh mắt Dora nhìn cô mỗi lần cô rời khỏi nhà.

Trình Tri Hử ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt cô, môi mỏng hé mở: “Có việc gì sao?”

Minh Lãng đã hóa thành một pho tượng từ khoảnh khắc sếp và cô gái kia bắt đầu giao tiếp, anh ta đang ngây người, lúc này nghe thấy sếp chủ động hỏi mình có việc gì sao, anh ta hoàn toàn giật mình, hoảng hốt.

Rốt cuộc cô gái này có lai lịch thế nào?

Thật ra Giản Linh không có việc gì, chỉ là muốn ngắm anh thêm, nhưng nếu anh đã hỏi, đương nhiên cô muốn được voi đòi tiên: “Tôi có việc muốn nói với anh, sau khi làm xong thủ tục vào làm có thể đi tìm anh không?”

Trình Tri Hử đang suy nghĩ, cửa thang máy tự động đóng, Minh Lãng nhanh tay lẹ mắt đưa tay ấn nút mở cửa, cửa thang máy đang đóng lại mở ra hai bên.

Trình Tri hử nhìn chằm chằm ánh mắt đầy mong đợi của Giản Linh, nhất thời lại không nỡ từ chối. “Được.”

Giản Linh tươi cười rạng rỡ: “Vậy anh đợi tôi, tôi tới nhanh thôi.”

Cửa thang máy lại đóng, Giản Linh chắp hai tay sau lưng, kiễng chân lên, cười ngây ngô với cánh cửa đã đóng kia. Không hề quá lời khi nói lúc này đường cong khóe miệng nhếch lên của cô sắp kéo dài tới tận mang tai.

Cô giơ tay vỗ quai hàm mỏi nhức, rồi lo lắng xoa nó đến đỏ, sau đó đành cố gắng hết sức không cho khóe miệng nhếch lên.

Cô nên thấy may mắn sáng nay bị tắc đường ba mươi phút rồi ma xui quỷ khiến đi vào thang máy riêng, nếu không làm sao có cơ hội có thể tình cờ gặp và nói chuyện với Trình Tri Hử.

Khoan đã, hình như cô sắp đến muộn rồi!

Trong thoáng chốc, Giản Linh thoát ra khỏi giấc mơ, chạy vội đến bộ phận, quả nhiên thực tập sinh đã đến cả, chỉ còn mình cô.

Cô nhìn thấy Đới Vọng Sở trong đám người mới và cười với cô ấy. Vào ngày nhận được thông báo, cô đã gửi tin nhắn Wechat cho Đới Vọng Sở nên đã biết cô ấy cũng được nhận vào làm.

Đới Vọng Sở cũng nhìn thấy Giản Linh, vẻ mặt lo lắng nháy mắt biến mất, một tay cô kéo Giản Linh đến bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Sao giờ cô mới tới?”

Giản Linh vừa muốn giải thích thì quản lý Viên Tiêu đi tới, cũng may anh ta không làm khó Giản Linh, chỉ bảo thực tập sinh lần lượt giới thiệu bản thân với các nhân viên khác của phòng Kế hoạch.

“Trịnh Lâm, đưa bọn họ đến phòng Nhân sự làm thủ tục vào làm.” Quản lý nói.

Một nhân viên nữ trẻ tuổi đứng dậy, cô ấy cười và dẫn mọi người rời khỏi phòng Kế hoạch, đi về một hướng khác.

Một lúc sau, Giản Linh và Đới Vọng Sở đã làm xong thủ tục, trên cổ hai người đều đeo thẻ nhân viên màu xanh, theo chỉ thị của quản lý, họ đã tìm được vị trí ghế gần nhau rồi ngồi xuống.

Lúc này Đới Vọng Sở mới có thời gian giơ ngón cái với Giản Linh: “Ngày đầu tiên đi làm đã đến muộn, bạn Giản Linh, cô còn dám giỏi hơn nữa không?”

Giản Linh một tay đỡ trán, nở nụ cười sống sót sau tai họa. Cô cuống cuồng chạy từ sáng sớm, lúc này bình tĩnh mới phát hiện trán đã đẫm mồ hôi. Cô lấy khăn giấy ra lau rồi lại lấy phấn từ trong túi ra dặm thêm, xác định lớp trang điểm được rồi mới hài lòng cười: “Là ngoài ý muốn cả, đều là việc bất ngờ...”

Các thực tập sinh khác lần lượt quay lại sau khi hoàn thành thủ tục, quản lý đi tới nói về quy tắc cho mọi người, còn giao nhiệm vụ cho bọn họ, yêu cầu hoàn thành trước thứ Sáu, sau đó đi vào văn phòng.

Giản Linh nhớ mình còn phải đi tìm Trình Tri Hử, bèn bịa một lý do với Đới Vọng Sở: “Tôi đi vệ sinh, nếu lát nữa quản lý lại giao việc, cô nhớ cho tôi biết nhé.”

Đới Vọng Sở: “...”

Cô rất nghi ngờ Giản Linh là đại tiểu thư gia đình nào tới trải nghiệm cuộc sống, ngày đầu tiên đi làm đến muộn đã đành, lúc này mới ngồi chưa được mười phút cô ấy đã muốn đi vệ, lát nữa có phải còn muốn tới phòng trà nước uống một cốc cà phê không?

Thấy Đới Vọng Sở không đáp, Giản Linh cúi đầu tỏ vẻ đáng thương: “Sở Sở...”

Đới Vọng Sở bất lực, làm động tác tay “ok”: “Cô đi đi, tôi trông chừng giúp cô.”

Giản Linh lén cúi người rời khỏi vị trí làm, cắm đầu vào thang máy. Lên đến tầng 48, cô men theo hành lang nhìn xung quanh, cuối cùng tìm được văn phòng của Trình Tri Hử.

Cô giơ tay vừa định gõ thì cửa mở ra từ bên trong, đập vào mắt là người lúc nãy gặp trong thang máy - trợ lý của Trình Tri Hử.

Giản Linh lễ phép hỏi: “Sếp có bên trong không? Tôi tới tìm anh ấy.”

Đến giờ Minh Lãng vẫn chưa biết họ tên cô gái này, chỉ biết Trình Tri Hử quen cô ta, còn đối xử có phần đặc biệt với cô nàng. Anh ta không thể không đối xử nghiêm túc: “Sếp ở trong, cô vào đi.” Anh ta tránh người để Giản Linh đi vào, cuối cùng chu đáo đóng cửa lại.

Minh Lãng đứng ở cửa ngẫm nghĩ, cũng may lúc đó ở trong thang máy thái độ của anh ta với cô gái này cũng không xem như quá tệ.

Giản Linh bất giác bước chậm, nhẹ nhàng đi vào. Cô thấy Trình Tri Hử ngồi sau bàn làm việc, áo vest đã cởi, chỉ mặc áo sơ mi trắng, ngón tay thon dài trắng nõn đang cầm tài liệu, đầu cúi xuống tỉ mỉ xem.

Giản Linh không nỡ phát ra tiếng quấy rầy đến hình ảnh yên tĩnh đẹp đẽ như vậy.

Đợi hồi lâu không ai lên tiếng, Trình Tri Hử ngẩng đầu, người hơi ngả về sau, lưng tựa vào ghế, cất giọng ấm áp hỏi: “Không phải có việc muốn nói với tôi sao?”

Giản Linh vốn không ngại, cô hắng giọng: “Tôi tới để xin lỗi anh. Xin lỗi chuyện lần trước, tôi không biết đó là điện thoại của anh, nếu không tôi sẽ không nghịch.” Cô lo anh không hiểu, nói thêm rõ hơn: “Điện thoại của anh giống với cậu tôi, tôi tưởng rằng là của cậu.”

Hóa ra vì chuyện này, Trình Tri Hử gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: “Tôi biết rồi, sẽ không để bụng.” Lúc đó anh gọi vào điện thoại của mình, sau khi cô nghe máy gọi tiếng “cậu”, anh lập tức biết cô không cố ý.

“Ờ... tôi còn dùng điện thoại của anh chụp mấy tấm ảnh.” Giản Linh nói đến đây thì bắt đầu ngại, ánh mắt hơi né tránh. “Anh có thể xóa đi.”

Trình Tri Hử bỗng cầm chiếc điện thoại bên cạnh, trong máy quả nhiên lưu ảnh của cô.

Giản Linh nghển cổ ngước nhìn, anh vẫn chưa xóa. Bức ảnh đầu tiên là hình cô chu môi tạo dáng dễ thương, một mình cô thì không cảm thấy gì, nhưng trước mặt người mình mến, cô cảm thấy rất xấu hổ, mặt cũng đã đỏ. “Anh xóa đi, tôi chụp vớ vẩn thôi.”

Trình Tri Hử dứt khoát nhanh chóng xóa tấm ảnh ngay trước mặt cô, xóa xong anh giơ màn hình điện thoại cho cô xem: “Thế này được chưa?”

Giản Linh liếc nhanh, yếu ớt nói: “... Được rồi.”

Giản Linh đã giải quyết mối tai họa lớn trong lòng, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng không cần ngày đêm nghĩ về chuyện khiến người ta ngại này nữa.

Có trời mới biết mỗi lần cô nghĩ tới chuyện đó trước khi đi ngủ sẽ xấu hổ đến mức không tài nào ngủ nổi, trằn trọc suy nghĩ, chẳng bằng nói với Trình Tri Hử, sau đó thành khẩn xin lỗi.

Trình Tri Hử thấy cô đứng im thì hỏi: “Còn chuyện gì sao?”

Giản Linh xua bàn tay nhỏ. Mục đích cô tới lần này vì để giải thích hiểu lầm với anh, bây giờ đã nói hết những lời nên nói rồi, hình như không còn lý do tiếp tục ở lại.

Cô đối mặt với anh, lùi về sau một bước rồi thêm một bước nhỏ, dường như muốn bảo anh giữ lại, cố ý lớn tiếng nói: “Vậy tôi đi đây.”

Nhưng thực tế hoàn toàn khác cô dự đoán, Trình Tri Hử lại cúi đầu, tập trung vào tài liệu trải trên bàn, thản nhiên “ừ” một tiếng, không hề lưu luyến.

Giản Linh thầm nắm tay thề, rồi sẽ có một ngày em sẽ khiến anh lưu luyến không quên em.

Cô quay người với vẻ phóng khoáng, sải bước ra khỏi văn phòng, đóng cửa lại một cách thật ngầu.

Hình tượng xây dựng ngầu lòi còn chưa kiên trì được ba giây đã hiện nguyên hình, lúc cô đẩy cửa hé mở thì ngó đầu vào nở nụ cười lộ ra lúm đồng tiền rất sâu: “Sếp à, nói rõ một lần nữa, tôi không phải gián điệp nhé. Có điều, nếu anh muốn biết việc cơ mật về công ty của Diệp Quy Chu, tôi có thể giúp anh lấy trộm!”

Cô bán đứng cậu một cách rất vui vẻ...

Suy cho cùng cũng là con gái, da mặt mỏng, Giản Linh nói xong câu đùa này thì mới cảm thấy xấu hổ, nhanh chóng đóng cửa bỏ chạy.

Trình Tri Hử nhìn chằm chằm cánh cửa kính hơi lay động, bên tai dường như còn vang giọng nói ngọt ngào của con gái, không biết có phải bị đầu độc không, vậy mà anh lại cười đến mức rung cả vai và không thể dừng lại trong một lúc lâu.

Trên đời này sao lại có cô gái tinh ranh như vậy chứ?

Với lại, không biết Diệp Quy Chu nghĩ sao sau khi biết bản thân bị cháu gái bán đứng.

Nghĩ đến đây, Trình Tri Hử lại không khỏi nhếch khóe môi, vừa cảm thấy mình kỳ lạ, vừa nở nụ cười hoàn toàn khác với bản thân thận trọng ngày thường.