Lập Thiên thấy thế cũng im lặng đi theo, bụng khấp khởi mừng thầm, trong tâm thì tò mò không biết vị nam tử thần bí kia là ai, thân phận thế nào mà lời nói lại có giá trị cao đến như vậy.
- Tiểu tử, số ngươi may mắn lắm có biết không. Nhị sư huynh thân phận cao quý bậc nào, chỉ mới gặp một lần lại mở miệng nói giúp ngươi mấy câu, cái ân tình này ngươi không được quên đâu.
- Nam tử đó là ai, cách ăn mặc không giống như đệ tử trong môn, chẳng lẽ là một vị trưởng lão nào đó?
- Haha, ngươi cũng có mắt nhìn đấy. Mà thôi, trước sau gì thì ngươi cũng biết, hiện tại nói cho ngươi biết cũng chẳng sao. Người này không phải là trưởng lão, thế nhưng địa vị so với các trưởng lão cũng không khác biệt, chính là chân truyền đệ tử thứ hai của Ứng Thiên Tông hiện tại. Bất quá danh tính của huynh ấy e rằng ngoài trưởng môn và các vị trưởng lão ra thì không ai biết, đám tôm tép như chúng ta chỉ quen miệng gọi là nhị sư huynh, còn người trong giang hồ phong cho huynh ấy cái danh hiệu Tịch Âm Kiếm Khách.
- Tịch Âm Kiếm Khách, tên này nghe quen quen!
- Nghe quen là đúng rồi. Nhị sư huynh bình thường ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa, trừ gian diệt ác khắp nơi, không đâu trong bắc phương này không nghe qua danh hiệu của huynh ấy. Lần này về tông môn chắc là có đại sự gì đó cần thương lượng với các vị trưởng lão nên chúng ta mới may mắn gặp được. Còn ngươi ấy à, đúng là phước báo ba đời, trùng hợp thế nào mà được nhị sư huynh lên tiếng chấp thuận, bằng không dù là ta có hết lời xin xỏ thì đám sư huynh đệ kia cũng không cho ngươi cái vị trí tạp dịch ở Thiện Đồ Phòng đâu. Huống hồ, làm việc ở Thiện Đồ Phòng ngoài lương cao còn có thưởng hậu hĩnh, thậm chí...
Nói đến đây, vị đệ tử lớn tuổi nhất như nghĩ đến cái gì đó lập tức im miệng, chột dạ rồi giả lơ sang chuyện khác.
- Tiểu sư đệ, ngươi tên là gì?
- Ta là Khuyết Lập Thiên.
- Khuyết Lập Thiên, tên gì lạ hoắc lạ huơ vậy, thế gian từ khi nào có cái họ Khuyết này rồi. Bất quá không sao, từ nay ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Thiên sư đệ. Ngươi cứ gọi ta Vương sư huynh là được.
- Vâng, Vương sư huynh.
Hai người một lớn một nhỏ, một trước một sau vừa nói chuyện vừa đi lên đỉnh núi. Nhưng mới đi được mấy trăm cấp thì vấn đề mới phát sinh.
- Tiểu Thiên sư đệ, ngươi đi nhanh như vậy làm cái gì?
Lúc này Vương sư huynh buồn bực ngồi xuống trên thềm đá, miệng hồng hộc thở không ra hơi, trán mồ hôi đổ ra như suối, rõ ràng là đã mệt lả đi. Nhìn Lập Thiên một đường cắm đầu cắm cổ mà đi, hắn ta không khỏi vừa ngạc nhiên vừa chột dạ, tâm tư phát sinh sự bất mãn không nhỏ.
- Cái tên tiểu tử này ăn gì mà khỏe thế nhỉ, leo cả mấy trăm cấp bậc thang rồi mà không cần nghỉ. Con bà nói, chẳng lẽ nói thể lực của một tu sĩ như ta lại thua một đứa trẻ con nhà quê tay trói gà không chặt hay sao?
Vương sư huynh càng nghĩ càng buồn bực, mặt mày đã đen như cục than. Chỉ là hắn ta không biết, từ năm năm trước, Lập Thiên đã quen việc bê linh thạch từ dưới mỏ quặng đi lên đi xuống hàng ngày, mỗi lẫn đều đi hết mấy trăm bậc thang, dần dần gân cốt đã trở nên rắn chắc phi thường, độ dẻo dai không phải một người bình thường có thể đạt tới được. Lúc này chỉ có người không đi lên đỉnh núi, xem chừng hết thảy đều nhẹ nhàng trơn tru rồi.
Mà trong lòng Lập Thiên lúc này, hết thảy đều chỉ nghĩ đến hình ảnh của vị nam tử trẻ tuổi lưng đeo cổ cầm kia, tâm khảm vô tình khắc sâu bóng dáng này như là một loại chân lý siêu việt nào đó mà hàng vạn năm sau cũng khó lòng thay đổi được.
Hai canh giờ sau, Vương sư huynh và Lập Thiên cũng đến được một phân hiệu Thiện Đồ Phòng nằm ở chân núi Thanh Sơn. Trên đường đi hai người bị rất nhiều đệ tử túc trực sơn môn chặn lại dò hỏi, thế nhưng sau khi nghe mấy chữ nhị sư huynh đặc biệt phân phó từ miệng Vương sư huynh thì hết thảy đều thông thuận, một đường không gặp bất kỳ trở ngại gì.
Vương sư huynh cũng rất khôn ngoan, dẫn Lập Thiên đến phân hiệu Thiện Đồ Phòng thuộc địa phận quản lý của Thanh Sơn, là nơi mà nhị sư huynh trong miệng gã mỗi khi về tông môn sẽ ghé thăm đầu tiên. Động phủ của nhị sư huynh đặt ở đây, rõ ràng đệ tử nội ngoại môn trên núi Thanh Sơn rất coi trọng vị nhị sư huynh này, tự nhiên sẽ không làm khó Lập Thiên.
Nghe thì có vẻ bất hợp lý, vị Vương sư huynh này không có lý do gì giúp đỡ một người thân cô thế cô như Lập Thiên cả. Thế nhưng nếu sống lâu ở các môn phái tu hành sẽ biết được một vấn đề là, địa vị và thân phận của một người trong tông môn đôi khi không chỉ dựa vào năng lực hay xuất thân mà một phần còn do sở thích và cảm tình của một vị trưởng lão đức cao vọng trọng nào đó.
Tình huống một đệ tử mới nhập môn được một vị trưởng lão coi trọng rồi đưa lên làm đệ tử thân truyền xưa nay không coi là hiếm, nếu nói một bước lên trời cũng không ngoa. Cho nên dù là bất kỳ ai cũng không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, xem thường người khác trong khi bản thân mình không là cái gì. Bởi vì nếu hôm nay làm khó một người dưới trướng mình, bỗng nhiên ngày mai người ta trở thành cấp trên của mình, hậu quả không nghĩ cũng biết, căn bản là không thể sống nổi.
Chính vì thế cho nên ngay từ thời điểm Tịch Âm Kiếm Khách nhìn trúng Lập Thiên, thái độ của Vương sư huynh lập tức thay đổi, dù không nói là chèo kéo thì có thể coi là hòa hảo, hết sức hết lòng giúp đỡ. Ngoài mặt nói là làm theo chỉ thị của nhị sư huynh, trong bụng thì muốn Lập Thiên nợ hắn một cái nhân tình. Trong bụng còn nghĩ, có trời mới biết cái nhân tình này tương lai có giá trị thế nào, vừa nghĩ vừa hả lòng hả dạ.
Mà đúng như dự liệu của hắn, ban đầu khi đưa Lập Thiên đến, vô số đệ tử và tạp dịch cả mới lẫn cũ đều không hài lòng vì sợ miếng cơm manh áo rơi vào tay người khác. Thế nhưng khi nghe đến tên nhị sư huynh mở lời thì ai nấy đều không nói thêm gì nữa, thái độ cũng niềm nở hơn hẳn. Mãi cho đến khi phát hiện ra chiếc hồ cầm không nguyên vẹn sau lưng Lập Thiên, bọn họ mới hiểu ra đôi phần nguyên nhân vị nhị sư huynh bình thời lãnh đạm phong khinh đối với sự tình trong tông môn lại mở lời cất nhắc một tiểu tử nhà quê chân đất như vậy.
Bất quá biết là biết, nhưng lời nói và quyền uy của vị nhị sư huynh này vẫn nằm đó, trừ khi tính làm phản, còn không thì dù có bất mãn cũng phải im miệng chấp thuận mà thôi. Cứ thế, cuộc sống mới của Lập Thiên nhẹ nhàng bắt đầu, nhưng hết thảy chỉ là một sự khởi đầu yên bình cho một trận giông bão đang chờ đón phía sau.
- Tiểu Thiên sư đệ, ngươi xem cuốn cổ thư này đi. Người trong giới tu hành nhất định phải biết căn nguyên của việc tu hành bắt nguồn từ đâu, mà ngươi đã lớn như vậy rồi, bắt buộc phải học thuộc lòng.
Một ngày rảnh rỗi, Vương sư huynh tìm đến Lập Thiên, cố tình mang theo một cuốn cổ thư ghi chép lịch sử hình thành tinh hà vạn giới, gốc tích tu hành ra, nói với hắn rằng nó vô cùng quan trọng, cần phải tìm hiểu. Đây chính là muốn bán thêm cho Lập Thiên một cái nhân tình nữa. Chỉ là Lập Thiên vừa nghe xong, buồn bực gãi đầu gãi tai nửa ngày, không biết nên nói gì cho phải.
- Tiểu Thiên sư đệ, ngươi không tin ta sao?
- Không có, ta tin chứ. Chỉ có điều, ta, ta không biết chữ, không đọc được. Mà dù có đọc được, cũng không hiểu!
- Hả, ngươi không biết chữ, hồi nhỏ không ai dạy ngươi đọc sách viết chữ sao?
- Cũng có, nhưng mà chỉ biết đôi ba chữ thôi, hồi ba tuổi ta đã học chữ rồi, tuy nhiên đến lúc năm tuổi thì không học nữa.
- Con mẹ nó, ngươi lười thế!
Lập Thiên bị nói đến ngượng chín mặt, bất quá ánh mắt ngây thơ vẫn y nguyên, khiến cho Vương sư huynh cũng cạn lời, chịu hết nổi.
- Thôi được, vậy để vị sư huynh này đọc cho ngươi nghe, giải thích cho ngươi hiểu, đồng thời dạy chữ cho ngươi luôn vậy. Nhớ đấy, cái ân tình này của Vương sư huynh ngươi không được quên đâu.
- Không quên, tuyệt đối không dám quên. Lập Thiên chắc nịch đáp.
- Đây, ngươi nghe cho kỹ. Vũ trụ hồng hoang, Nữ Oa là cổ thần thống ngự lực lượng hỗn độn chí cao vô thượng. Tuy nhiên sau khi Nữ Oa hạ xuống di chỉ muốn hy sinh bản thân để đúc thành ra tinh hà vạn giới, tạo lập sự đa dạng sinh tồn thì tinh hà vạn giới cũng hình thành, mà lực lượng hỗn độn bản nguyên cũng bị phân hóa thành nhiều loại lực lượng có đặc tính khác nhau.
- Cho đến hôm nay, các thế lực thần, tiên, thánh, phật hay là yêu, ma, quỷ, quái đều thống nhất quan điểm rằng, lực lượng hỗn độn trong thiên địa sau khi Nữ Oa phân liệt hỗn nguyên chi lực phân tán trong khắp tinh hà vạn giới được phân thành mười bốn hình thái đặc trưng, bao gồm Kim, Mộc, Thủy, Hoả, Thổ, Phong, Lôi, Thanh, Quang, Nguyên, Trường, Thời, Không, Hỗn Độn. Mười bốn loại hình thái lực lượng tiêu biểu này xuất hiện ở khắp nơi trong tinh hà vạn giới, một số chỉ xuất hiện ở những vùng không gian đặc thù, bị thiên địa pháp tắc nghiêm ngặt chi phối.
- Địa phương chúng ta đang sống chính là Bắc Phương Chi Địa, một mảnh địa vực của Hàm Quang Thiên Tinh, lực lượng thiên địa hội tụ dày đặc, linh khí tràn đầy, chủng loại sinh linh vô cùng phong phú. Chỉ có điều trong mười bốn hình thái lực lượng, hỗn độn chi lực là loại lực lượng nghịch thiên, không thể tồn tại ở đây. Ghi chú, cái này là ta đọc để biết thôi, chứ ngay cả ta cũng không hiểu gì sất.
Lập Thiên đang chăm chú lắng nghe, đến đoạn này cũng miệng đắng lưỡi khô, cơ hồ muốn đình chỉ việc dạy học của cái tên lão sư cù bất cù bơ này. Bên cạnh, Vương sư huynh khẽ nhìn Lập Thiên một cái, thấy biểu hiện của hắn không thay đổi thì tiếp tục nói:
- Lại nói, hình thái của lực lượng khác biệt hoàn toàn với bản chất của lực lượng. Hình thái của lực lượng chỉ là pháp, là hình thức bề ngoài mà mỗi loại lực lượng thị hiện ra trước mặt chúng sinh linh trong tinh hà vạn giới. Mà bản chất của lực lượng lại khác, bản chất ở đây chính là năng lượng, mà người trong giới tu hành thường gọi là linh năng. Linh năng giống như đạo, chính là bản chất của sức mạnh, là cội nguồn của bất kỳ loại thần thông đạo pháp nào, ở bất kỳ không vực nào, chịu thiên địa pháp tắc gì, dù cho nó là thần pháp, tiên pháp, đạo pháp hay là công pháp cơ sở thì không khác biệt.
Nói một đoạn, Vương sư huynh lại lật tiếp mấy trang, tiếp lời:
- Chỉ là trong sách còn nói, bậc tiên giả - thánh nhân của Bàn Cổ tộc sinh sau đẻ muộn, quá trình tu hành và lĩnh hội thiên địa đại đạo pháp tắc chậm hơn thần ma cổ tộc quá lâu, dẫn đến truyền thừa lưu lại cho hậu nhân có hạn, phần lớn muốn tiến xa đều phụ thuộc vào sự hỗ trợ của thần tộc, điểm yếu quá nhiều, thiếu sự phù hợp và thống nhất.
- Đây cũng là lý do mà Ứng Thiên Tông chỉ chuyên nghiên cứu các loại thần thông đạo pháp nằm trong chín loại hình thái lực lượng đầu tiên là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Lôi, Thanh, Quang, còn các hình thái về sau như Nguyên, Từ, Thời, Không và Hỗn Độn thì chỉ có được một ít loại pháp môn chắp vá, chủ yếu là mua được hoặc thu thập được bằng nhiều cách khác nhau, song chỉ được xếp vào loại công pháp cơ sở mà thôi.
- Nhưng phần kết cũng nói thêm, nếu một tu sĩ có thể nắm bắt được chín loại hình thái lực lượng này trước năm chín chín tám mốt tuổi xem như cũng là một phương tuấn kiệt, có thể đến nam phương thần tộc hiệu trung, tiến xa hơn trên con đường tu hành.
- Tiểu sư đệ, ngươi nghe có rõ không?
Lập Thiên gật gật đầu, tỏ ý rõ thì có rõ nhưng không hiểu gì, bất quá biểu hiện rất là chăm chú nha. Vương sư huynh thấy thế cũng rất mãn ý, cười khà khà gấp mạnh cuốn sách lại, đưa cho Lập Thiên, nói:
- Cổ thư đại ý chỉ có thế thôi, còn thực tế thì đệ còn phải biết nhiều cái nữa. Ví như Ứng Thiên Tông có mười núi tạo thành hình một ngôi sao năm cánh tương ứng Kim Sơn, Mộc Sơn, Thủy Sơn, Hỏa Sơn, Thổ Sơn, Phong Sơn, Lôi Sơn, Thanh Sơn, Quang Sơn và Thiên Sơn. Năm điện nằm ở phần trung tâm ngay tại điểm giao nhau bao gồm:
- Thiên Cơ Điện, nơi quan sát tinh tượng, tính vận số, đoán thiên cơ.
- Minh Tiêu Điện, nơi họp bàn đại sự, thương nghị chính sách đối nội đối ngoại của tông môn.
- Phượng Diên Điện, nơi chế tạo binh khí, pháp khí pháp bảo, phù triện.
- Thanh Túc Điện, nơi ăn uống, chiêu đãi khách quý, tổ chức lễ tiệc trọng đại của tông môn.
- Kỳ Đan Điện, nơi chế luyện đan dược, linh dược phục vụ tu hành.
- Ngoài ra còn một số địa phương khác như Trữ Bảo Lâu, chuyên cất giữ các loại binh khí, pháp bảo, công pháp. Bát Quái Viên, thao trường thí luyện của các đệ tử, cũng là địa phương diễn luyện trận pháp. Luyện Thú Cốc, là nơi nuôi nhốt và huấn luyện yêu thú, các loại linh cầm, tọa kỵ, pháp giá. Thăng Thiên Nhai, khu vực cấm đệ tử đi đến, là nơi bế quan của chưởng môn, vân vân và vũ vũ...