Lập Thiên một đường đi tới, sau mấy tháng trèo đèo lội suối, vượt núi băng rừng, cuối cùng cũng đến được ngoại vi môn phái có tên Ứng Thiên Tông kia.
- Người đến là ai, tiếp cận Ứng Thiên Tông thủ sơn đại trận có ý đồ gì? Mau báo ra danh tính, bằng không đừng trách chúng ta thủ hạ bất lưu tình.
Tiếng quát tháo từ miệng một vị đệ tử canh gác sơn môn ầm ầm vang lên, nhất thời khiến cho Lập Thiên đang đứng cách đó khá xa chợt rùng mình kinh hãi, ngón tay đang chầm chậm đưa tới bất ngờ thụt lại, ánh mắt dáo dác nhìn về phía thanh âm vừa vọng tới.
Cũng không trách được, đây là lần đầu tiên Lập Thiên rời khỏi nhà đi xa như vậy, cảm thấy đâu đâu cũng lạ lẫm và xinh đẹp, thế nên đi đến nơi nào cũng dùng không ít thời gian ngắm ngía tìm tòi mọi thứ, trong mấy tháng đi đường vô hình chung đã trở thành thói quen mất rồi.
Lúc này vẫn như thường lệ, hắn đang cẩn thận xem xét khoảnh rừng núi xung quanh, tiện thể tìm kiếm lối đi lên sơn môn nằm trên đỉnh núi, cho nên không hề phát giác ra ở đằng xa có người. Mãi cho đến khi bị tiếng quát tháo dội vào màng nhĩ mới kinh hãi quay đầu lại thì đồng thời nhìn thấy có ba tu sĩ mặc lam bào lưng đeo bội kiếm chạy tới, sau lưng bọn họ là một cánh cổng đá lớn hoa lệ có khắc ba chữ lớn ''Ứng Thiên Tông''.
- Haha, thì ra là một tiểu tử nhà quê, ta còn tưởng là tên ma đầu nào muốn lẻn vào tông môn gây chuyện.
Tên đệ tử nhỏ tuổi nhất nói, ánh mắt hiện rõ tiếu ý và sự xem thường. Mà nghe người này nói, vị đệ tử đứng sát bên cũng gật đầu đồng tình, nói bồi thêm mấy câu:
- Có gì lạ sao? Ứng Thiên Tông chúng ta uy vọng bậc nào chứ, kẻ muốn làm điều bất lợi tự nhiên không ít. Chín vị trưởng lão chẳng phải luôn dặn dò chúng ta phải luôn nâng cao tinh thần cảnh giác hay sao?
- Đúng vậy, ba huynh đệ chúng ta cũng chưa từng làm các vị trưởng lão thất vọng. Đệ chỉ hy vọng các vị trưởng lão có thể sớm nhìn thấy tiềm lực của chúng ta, thu làm đệ tử thân truyền, như vậy là đã mãn nguyện lắm rồi.
- Hai người các ngươi im đi được không?
Tên đệ tử lớn tuổi nhất lên tiếng quát khẽ, nhất thời khiến cho cuộc trò chuyện càng lúc càng rời xa chủ đề chính bị ngắt quãng, bầu không khí tức khắc trở nên nghiêm trang lạ thường. Người này trợn mắt nhìn hai vị sư đệ của mình, sau đó chăm chú nhìn quanh thân hình thiếu niên nhỏ nhắn đang đứng im bất động trước mặt, khí cơ toàn thân dao động thất thường, ánh mắt quét qua từ đầu đến chân, sau đó dừng lại nơi chiếc tay nải gói cổ cầm nhô ra sau lưng Lập Thiên.
- Tiểu sư đệ, nhìn ngươi nhỏ tuổi, chắc là người chưa trải sự đời, sư huynh đây có lòng nhắc nhở ngươi một câu. Nơi này là địa phương tu hành, người không có phận sự không được phép tiến vào, ngay cả lại gần cũng không được. Sư huynh thấy ngươi không có tu vi lại còn nhỏ tuổi, biết ngươi chỉ là vô tình tò mò mới làm ra điều ngu xuẩn nên bỏ qua cho ngươi lần này.
- Bất quá hiện tại ngươi nên trở về đi thôi, tránh cho đi lung tung va phải kiếm trận hộ sơn. Bằng vào tiểu tử ngươi, một khi xúc động kiếm trận, e rằng chúng ta có nhanh chân chạy đến thì ngươi cũng biến thành một vũng máu thịt bầy nhầy rồi. Lúc đó lại mất công chúng ta phải dọn dẹp thi cốt của ngươi, mà ngươi lại chết oan chết uổng, khó lòng siêu thoát.
Nghe đến đây, Lập Thiên bất giác rùng mình, toàn thân từng đợt rét lạnh chạy dọc sóng lưng, mồ hôi rịn ra như suối. Trước đó hắn phát giác được phạm vi xung quanh nơi đây có điểm khác biệt với những nơi khác, thế nhưng không biết khác là khác như thế nào. Lúc này nghe mấy vị sư huynh kia nói, tự nhiên trong lòng rõ ràng mọi chuyện, cảm thấy bản thân đúng là phúc báo ba đời. Nghĩ lại đoạn trước mình định thò tay chạm vào cái màn mỏng mờ mờ trong suốt được gọi là kiếm trận hộ sơn kia mà da gà da vịt nổi lên rần rần.
- Haha, tiểu tử, ngươi sợ rồi chứ gì? Nếu sợ thì nhanh đi về đi, chúng ta còn phải làm việc.
Chỉ bất quá ba người nói một thôi một hồi, miệng đắng lưỡi khô, tự thấy công đoạn giải thích thuyết phục của bản thân đã thành công mỹ mãn thì thiếu niên đứng trước mặt bỗng chốc khí sắc biến đổi, vẻ sợ hãi lo lắng bỗng chốc biến mất sạch, đổi lại là sự kiên định lạ thường.
- Vị sư huynh này, tiểu đệ đến đây để bái sư, các vị sư huynh có thể báo với trưởng lão thu ta vào tông môn được không?
Còn chưa nghe hết câu, ba vị đệ tử canh cổng như bị sét đánh vào đầu, nhất thời ngây ra như phỗng, ánh mắt tròn vo nhìn thiếu niên mười tuổi trước mắt, dường như không thể tin nổi điều mình vừa nghe thấy.
- Hả, tiểu tử, ngươi vừa nói cái gì, ngươi đến đây bái sư? Haha, ta có nghe nhầm không vậy? Một tên tiểu tử nhà quê một thân một mình đến Ứng Thiên Tông bái sư?
- Hẳn là không nhầm rồi!
- Không nhầm, vậy thì chắc chắn tên tiểu tử này đầu bị úng nước rồi.
Nghĩ đến đây, tên đệ tử lớn tuổi nhất trừng mắt nhìn Lập Thiên, tuy nhiên không vội làm ra phản ứng gì mà cẩn thận xem xét phạm vi xung quanh một lượt. Xác định địa phương lân cận không có ai mới gằn giọng hỏi:
- Tiểu tử, ngươi đến đây bái sư, thế gia sư của ngươi đâu?
Lập Thiên nhìn quanh mấy vòng rồi khẽ lắc lắc đầu nhỏ, ý bảo không có. Vị đệ tử lớn tuổi nhất hỏi tiếp:
- Vậy ngươi có thư giới thiệu không?
Lập Thiên lại lắc đầu, ý bảo cũng không có.
- Vậy hẳn là ngươi có kỳ trân dị bảo quý hiếm dâng lên tông môn đúng không? Nếu thực như vậy, trước mang ra cho chúng ta xem một chút, nếu được chúng ta sẽ thay ngươi bẩm báo lên các trưởng lão, thành toàn cho nguyện vọng của ngươi.
Lập Thiên đắn đo một chút, sau cùng vẫn lắc đầu nguầy nguậy, ý bảo cũng không có nốt.
- Không có, ý ngươi là cái gì cũng không có sao? Ngươi tính đùa bỡn ba người chúng ta phải không? Tiểu tử, ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu. Càng đừng cho rằng ngươi nhỏ tuổi thì chúng ta không dám làm gì ngươi.
- Các vị sư huynh đừng hiểu lầm, tiểu đệ nói là thật, tiểu đệ đến để bái sư. Chỉ có điều gia nương bất hạnh, người thân duy nhất trên đời đã mất cách đây mấy năm, hiện tại tiểu đệ chỉ có một mình, trên người cũng chẳng có gì đáng giá cả. Nếu các vị sư huynh không chê, vậy cầm tạm chút linh thạch này có được không?
Dứt lời, Lập Thiên lấy ra một cái túi nhỏ, bên trong chứa toàn vụn linh thạch đưa đến. Chỗ vụn linh thạch này chính là lương bổng hắn tích lũy bao nhiêu năm, ăn không dám ăn tiêu chẳng dám tiêu. Bất quá trong mắt những đệ tử Ứng Thiên Tông thì giống như phế phẩm, dùng đốt lửa nấu lò thì còn tạm được, chứ dùng để luyện khí thì chẳng ai thèm. Mà đúng là thế thật, sau khi mở túi ra nhìn một chút, ba tên đệ tử mặt nhăn mày nhó, ôm một bụng nộ khí nhìn Lập Thiên, một người nói:
- Bái sư? Ngươi nghĩ Ứng Thiên Tông là cái động đĩ hay là hang ổ thổ phỉ mà ai muốn đến thì đến, muốn đi thì đi? Bằng vào thân phận của ngươi, muốn làm tạp dịch lau dọn nhà xí cũng không có phần, đừng nói là ký danh đệ tử. Cút, mau cút đi, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí.
- Sư huynh, ta thực lòng muốn đến bái sư mà!
- Ta nói ngươi có đi hay không?
- Nhưng mà ta vẫn có điều muốn nói.
Hai bên đôi co nửa ngày, Lập Thiên thì ra sức phân minh, nói đủ các thứ lý do. Còn ba vị đệ tử kia thì vừa giận vừa vội, đối diện hoàn cảnh của Lập Thiên cũng không tiện động thủ, cơn giận không biết phát tiết đi đâu khiến cho cả ba mặt mày đỏ hồng, tức xanh cả ruột, tiếng quát mắng càng lúc càng lớn, thậm chí đánh động cả những nhóm đệ tử canh phòng sơn môn gần đó.
Một lúc sau, cả ba tên đệ tử gần như đã mất hết kiên nhẫn, tính đánh ngất tiểu tử ngang bướng này rồi ném đi thật xa khỏi đây thì bất ngờ từ trên sơn đạo nối từ đỉnh núi xuống chân núi, xuất hiện một thân ảnh mờ mờ ảo của một nam tử trạc ba mươi tuổi không nhanh không chậm đi xuống.
Trên thân người này không mặc Thanh Thiên Y như các đệ tử nội môn bình thường khác mà mặc một bộ đồ xanh tươi như bích ngọc, từng bước từng bước nhẹ nhàng như bay, trong tay là một cây sáo trúc, lưng đeo cổ cầm, khí chất nho nhã bất phàm, khiến cho ai vừa nhìn đã biết được thân phận cao thượng, thanh cao thoát tục.
Người này chỉ mới đi được lưng chừng sơn đạo, thế nhưng khí tức bốc ra đã khiến cho ba vị đệ tử ở tít dưới sơn môn cảm ứng được, tức tốc quay đầu nhìn lên, từ xa chắp tay cao quá đầu, cúi thấp mặt nhìn tới, miệng đồng thanh hô lớn:
- Bái kiến nhị sư huynh!
Không chỉ ba người này, tất cả những đệ tử cảm ứng được sự xuất hiện cỗ khí tức này đều đồng thanh thi lễ, sau đó hướng phía người kia hô lớn. Những người này cứ giữ tư thế như vậy cho đến khi nam tử thần bí kia đi qua người mới thôi.
Nam tử thần bí bình thản đi đến cạnh ba tên đệ tử canh cổng, khẽ nhìn qua thiếu niên trẻ tuổi khép nép đứng một bên, nhẹ giọng hỏi:
- Có chuyện gì?
Bị hỏi tới, tên đệ tử lớn tuổi nhất không dám chần chừ một giây, lập tức ghé vào tai nam tử nói nhỏ. Nam tử nghe xong không nói không rằng, biểu hiện trên gương mặt không hề thay đổi, chỉ là trong ánh mắt có thêm mấy phần tò mò.
Thực tế người tìm đến Ứng Thiên Tông bái sư hằng năm nhiều không đếm xuể, bất quá mỗi lần đến đều là kim xa ngọc liễn, binh hùng mã tráng, nào có thấy qua chuyện một đứa trẻ đến bái sư mà như đi lạc đường thế nào bao giờ. Đương nhiên chính cái sự lạ đời này mới càng khiến cho người ta để tâm, càng tò mò nguyên nhân sâu xa ở bên trong, mà nam tử thái độ lạnh nhạt này cũng không ngoại lệ.
- Bẩm nhị sư huynh, tiểu sư đệ này nói muốn đến bái sư, thế nhưng ngay cả giấy tờ chứng minh thân phận cũng không có, bái thiếp cũng không, thậm chí chút lễ vật dâng lên tông môn cũng không có nốt. Bọn đệ thấy hắn nhỏ tuổi, hoàn cảnh đáng thương nên không làm khó hắn, để hắn tự tiện rời đi, thế nhưng hắn không chịu đi, ngược lại còn cố tình dây dưa không bỏ. Sư huynh xem, bọn đệ là có nỗi khổ riêng!
Nghe xong, vị nam tử thần bí khẽ đảo mắt nhìn tới, thần niệm bùng lên, cẩn thận quan sát đánh giá thiếu niên trước mặt.
- Tiểu tử này không có tu vi, thể chất cũng hết sức bình thường, vừa nhìn đã biết là phàm thai hạ đẳng, không phải mầm mống tốt để tu hành gì cả. Bất quá nhìn chỗ cơ bắp kia xem như thể lực không tệ, đoán chừng tuổi thơ không mấy dễ dàng.
Vị nam tử khẽ đảo nhìn lên lưng Lập Thiên, thấy sau lưng có hai bọc vải che kín, cũng tò mò không biết bên trong là thứ gì. Pháp nhãn mở ra, tức khắc nhìn ra bên trong một gói là vài bộ y phục không lành lặn, một gói khác chứa một chiếc hồ cầm không nguyên vẹn, đáy mắt bỗng nhiên phát sinh một tia hảo cảm.
Bản thân vị nam tử này là người yêu âm luật, cổ cầm và sáo trúc luôn bên người là minh chứng rõ ràng nhất. Lúc này thấy một đứa trẻ mang theo hồ cầm, tự mường tượng ra tương lai bản thân có thêm một vị sư đệ tri kỷ, khẽ nở nụ cười nói:
- Tiểu sư đệ này, ngươi đến đây bái sư, chẳng hay có mục đích gì?
Lập Thiên nghe nam tử thần bí hỏi mình, tinh thần cũng phấn chấn lên, mạnh dạn đáp:
- Ta muốn trở nên cường đại, muốn báo thù cho gia gia què nhà ta.
- Gia gia què nhà ngươi gặp phải vấn đề gì sao?
- Bị người ta sát hại, là người trong ma đạo.
- Ồ, thì ra là vậy.
Ngắn gọn đôi ba câu, vị nam tử thần bí nhìn lại ba tên đệ tử canh cổng, nói nhỏ:
- Ta nhìn vị sư đệ này khá hợp mắt. Thể chất bình thường bất quá thể lực không tệ, hơn nữa hoàn cảnh rất đáng thương. Ứng Thiên Tông tuy là môn phái tu hành nhưng cũng không phải loại người chỉ biết ngồi trên cao khoa tay múa chân chuyên giảng đạo lý mà xa rời thực tế. Hay là để cho hắn đảm nhiệm một vị trí tạp dịch ở Thiện Đồ Phòng, khảo sát một phen xem sao.
Dứt lời lại quay sang phía Lập Thiên, nói ngắn gọn mấy chữ:
- Bằng tư chất của ngươi, nhập môn là điều không thể. Bất quá hãy làm việc chăm chỉ vào, nếu như có thể thông qua việc thổ nạp linh khí từ linh thạch mà đạt được khả năng cảm ứng linh khí từ thiên địa lúc đó hẵng nói.
Nói xong, vị nam tử lập tức quay mặt đi, thân ảnh vô thanh vô tức biến mất giữa không gian núi rừng tĩnh mịch. Vị nam tử thần bí vừa đi, đằng sau ba vị đệ tử canh gác sơn môn liền chụm đầu thì thầm cái gì đó. Một lúc sau, người lớn tuổi nhất lên tiếng, ra hiệu Lập Thiên theo chân gã đi lên đỉnh núi.
- Tiểu tử tốt số, đi thôi.