Ngày đêm miệt mài đi đường, bình minh một ngày đẹp trời, Lập Thiên vừa ra khỏi thị trấn nhỏ, ngang qua đoạn đường núi rộng rãi, cây cối thưa thớt, miệng ngậm nhánh cây, đầu không biết ngẩn ngơ suy nghĩ thứ gì, vừa đi vừa đá đá mấy hòn sỏi dưới chân, bộ dạng lơ phơ lất phất như thằng ăn xin ven đường, thỉnh thoảng lại thở dài một hơi giống như ông cụ non bị sự đời phức tạp quấy nhiễu đầu óc lâu ngày.
- Không biết đường đi còn bao xa nữa? Đi đến đó rồi, liệu những tiên nhân kia có chào đón người như ta không? Nếu tu luyện thành tài rồi, ta phải bắt đầu từ đâu? Nếu mọi chuyện không như ý thì phải làm thế nào?
Những câu hỏi dài dằng dặc không đầu cuối cứ thế nối đuôi nhau xuất hiện trong đầu Lập Thiên, khiến cho hắn dường như quên mất con đường núi quanh co lắc lẻo khó đi.
Phập, phập, phập... Bỗng bên tai Lập Thiên vang lên tiếng lộp độp, vô tình lôi kéo hắn ra khỏi chuỗi suy tư không hồi kết, định thần nhìn lại. Chỉ thấy bên đường có một ông lão đang cầm chiếc rìu đá lớn liên tục chặt vào gốc cây đại thụ sừng sững ngay trước mặt.
Bất quá rìu đá thì quá cùn mà cây gỗ thì quá cứng, cho nên mỗi một lần đốn của ông lão không những không chặt được vào thân cây mà chỉ khiến cho vỏ cây tróc ra một chút. Nhìn xung quanh gốc cây vỏ cây đã bị bong ra quá nửa, Lập Thiên liền biết ông lão này đã đốn cái cây kia từ sáng đến giờ.
Thấy một màn này, Lập Thiên hơi ngẩn ra, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng thấy ai lại dùng rìu đá chặt cây cả, vừa tốn sức lại mất thời gian. Trước đây hắn thấy người ta đục đẽo đá cũng dùng rìu sắt, mà bây giờ ông lão còn dùng rìu đá, đây chẳng phải tự làm khó mình hay sao?
Lập Thiên ngắm ngía một hồi, định bụng quay đầu bỏ đi, dù sao việc này không liên quan gì đến hắn, không cần chuốc thêm việc vào người. Thế nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, Lập Thiên quyết định giúp ông lão kia một tay. Dù sao đường đi còn dài, chậm một hai ngày cũng không sao cả. Đổi lại nếu cứ để mặc ông lão loay hoay với cái rìu đá kia, xem chừng có đốn một tháng cái cây kia cũng không ngã. Nếu hắn bỏ đi như vậy, đích thực là kẻ vô lương tâm rồi.
- Lão bá, người có cần ta giúp một tay không?
Ông lão nghe tiếng hỏi chợt dừng tay, chầm chậm quay đầu lại, thế nhưng biểu hiện không lấy gì làm ngạc nhiên vì câu hỏi của thiếu niên nhỏ tuổi. Ông lão cười khà khà trả lời:
- Có chứ, tiểu tử, ngươi giúp ta đốn cái cây này đi!
- Cũng được, nhưng tại sao người không dùng rìu sắt mà lại dùng rìu đá, như vậy chẳng phải sẽ tốn công phí sức hơn sao?
Ông lão nghe thiếu niên vặn hỏi thì không trả lời, tiếp tục chặt một nhát vào gốc cây, nói:
- Haiz, ngươi đi đường xa như vậy, tại sao không phi hành cho nhanh, lại đi bộ làm gì cho tốn công phí sức chứ?
Nghe ông lão nói, thiếu niên chợt đần ra, lặng lẽ suy ngẫm như ngộ ra điều gì đó, sau đó một mạch chạy thẳng vào thị trấn nhỏ lúc nãy. Ông lão thấy thế chỉ lắc đầu cười khổ, tiếp tục công việc của mình.
Không lâu sau, Lập Thiên lại hăm hở chạy ra, trên tay cầm theo một chiếc rìu sắt nhỏ vừa vặn, mặt mày hớn hở như được mẹ đi chợ mua quà về. Cây rìu sắt này là hắn dùng chút linh thạch còn lại đổi lấy từ cửa hàng ông thợ rèn bên đường, cũng gọi là dốc hết túi rồi. Những ngày tiếp theo sợ rằng phải khất thực sống qua ngày, bữa đói bữa no chứ chẳng đùa.
Chỉ là sau khi đắn đo một hồi, Lập Thiên dứt khoát thực hiện, bởi vì theo hắn thì việc này khiến cho bụng đói nhưng lương tâm được cái thanh thản, không thẹn với lòng. Ngay cả việc rời bỏ quê nhà để đi tu hành, báo thù cho ông nội què của mình chẳng phải cũng vì lương tâm cắn rứt hay sao?
Ông lão lúc nãy vẫn còn đó, chỉ là sau khi phát hiện ra thiếu niên chưa chịu bỏ đi, thái độ rõ ràng rất ngạc nhiên lẫn tò mò. Thấy thiếu niên cầm trên tay rìu nhỏ, lập tức hiểu ra ý tứ của thiếu niên là gì, trong lòng không khỏi xuất hiện mấy phần vui vẻ.
- Thiếu niên nhanh trí, thiếu niên nhanh trí.
Cũng không đợi ông lão kia lên tiếng nhờ cậy, Lập Thiên lập tức tiến vào vị trí, bắt đầu tháo xuống tay nải và hồ cầm, bắt đầu đốn củi. Phập, phập, phập, tiếng rìu sắt đốn vào gốc cây không ngừng vang lên. Thiếu niên thân hình thấp bé nhưng sức lực và độ dẻo dai phi thường khiến cho ông lão độ thất tuần đứng nhìn cũng không thể không trầm trồ khen ngợi.
- Sức lực tốt, sức lực tốt.
Lập Thiên giúp ông lão đốn cây, thế mà đốn mất năm ngày cây mới đổ xuống. Mấy ngày nay hai ông cháu ăn ở cùng nhau, cũng hàn huyên tâm sự không ít chuyện. Lập Thiên đem chuyện bản thân trải qua kể cho ông lão nghe, đổi lại ông lão cũng kể chuyện cố sự cho hắn nghe.
Đến ngày thứ năm, lúc cành cây đã được chặt tỉa gọn gàng, sắp xếp ngay ngắn, Lập Thiên lên tiếng chào từ biệt ông lão. Thấy Lập Thiên kiên quyết lên đường chứ không chịu ở lại đây chặt cây cơm cháo qua ngày, ông lão bèn kéo hắn sang một bên, rót ra hai ly nước, nói:
- Tiểu tử, ngươi chắc chắn muốn đặt chân lên con đường tu hành thật sao?
- Đúng vậy, mà dù không đúng đi nữa, ta cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
- Khà khà, cũng tốt, nể tình tiểu tử ngươi giúp ta đốn cây, ta sẽ chỉ cho ngươi một con đường sáng.
- Con đường sáng? Ý lão bá là gì?
- Ngươi biết tu hành là cái gì không?
Lập Thiên lắc đầu, ý nói không biết. Ông lão thấy thế lại nói:
- Đa phần người tu hành đều cho rằng tu hành là chạy theo cảnh giới, chạy theo tu vi, chạy theo thực lực, chạy theo địa vị, tiền tài phú quý, trường sinh bất tử. Chỉ bất quá bọn họ không biết rằng, vạn pháp đều không bằng nhất đạo, bản chất của tu hành vốn là theo đuổi tâm cảnh viên mãn, thấu triệt đại đạo của bản thân một cách tận cùng. Mà loại tâm cảnh viên mãn được xác định bởi một loại cảnh giới cố định, thường được giới tu hành gọi là Vong Ngã cảnh giới.
- Cảnh giới này không phải là cảnh giới liên quan đến tu vi hay thực lực, mà cảnh giới này liên quan đến tâm cảnh, đến đạo tâm, đến nhân sinh quan của một người. Đa phần người trong giới tu hành đánh giá nó không mấy quan trọng, bởi vì nó không tăng lên tu vi hay thực lực. Bất quá người tu hành đến cảnh giới cao càng sẽ hiểu được Vong Ngã cảnh giới trọng yếu đến mức nào. Người không đắc được Vong Ngã cảnh giới thì không tính là tu hành giả chân chính, qua loa chỉ có thể coi là ''Ngụy Tu Sĩ'' mà thôi. Hoặc quá lắm thì sẽ bị gán cho danh hiệu "Ăn Mày Đạo" như các tu chân giả thường lấy ra trêu đùa lẫn nhau.
- Ồ, thế lão bá nói xem, Vong Ngã cảnh giới là cái gì? Tại sao nó lại quan trọng với người tu hành đến như vậy? Không lẽ nói, nếu không trải qua cảnh giới Vong Ngã thì không cách nào trở thành tu hành giả thành công hay sao?
- Đúng, nhưng mà sai. Đúng là ở chỗ người tu hành cần phải trải qua cảnh giới Vong Ngã mới có thể nhìn thấy đại đạo. Nhưng sai là vì con đường tu hành mỗi người mỗi khác, cảnh giới Vong Ngã chẳng qua là một nấc thang của tâm cảnh, mà cái này thì tùy theo người, tùy theo tố chất, tùy theo loại sinh linh mà cũng biến hoá khác nhau, cho nên không nhất định phải theo một quy chuẩn nhất định.
- Thế thì điểm mấu chốt ở đây là gì?
- Haha, hỏi rất hay, ta thích câu hỏi này. Được, nể tình tiểu tử ngươi ngốc ngếch lại thật thà, ta sẽ nói cho ngươi biết. Điểm mấu chốt của cảnh giới Vong Ngã là bỏ qua cái tôi, đứng vào vị trí của vạn vật chúng sinh để quan sát sự biến hoá của thiên địa tạo hoá pháp tắc, từ đó nhìn thấy điểm chung nhất của vạn vật, từ đó quán triệt được đại đạo chi luật, nắm bắt được thiên địa đại đạo.
- Muốn hiểu Vong Ngã cảnh giới, trước tiên phải hiểu được ý nghĩa của hai từ, Vong và Ngã. Vong tức là làm cho mất đi, chết đi, tiêu biến, buông bỏ. Ngã chính là tôi, bất quá không phải chữ tôi của thân thể, của nhân xưng, mà là cái tôi của bản thể, của bản ngã, là cái tôi. Như vậy Vong Ngã có thể hiểu sơ bộ là bỏ đi cái tôi, làm cho lu mờ đi, xoá bỏ đi bản ngã của mình.
- Để cho dễ hiểu, ta sẽ nói thế này. Ngươi là người, ta cũng là người. Nếu ngươi tận mắt chứng kiến một con hổ ăn thịt người, ngươi có phẫn nộ không?
- Đương nhiên là có.
- Ngươi có muốn giết con hổ đó bảo vệ những người khác không?
- Dĩ nhiên rồi.
- Đó là đạo lý trong lòng ngươi sao?
- Ta... Ta không biết nữa...!
- Vấn đề nằm ở chỗ đó. Nếu ngươi đã bước vào cảnh giới Vong Ngã, tự sẽ biết đặt bản thân vào vị trí con hổ kia mà nhìn. Nếu ngươi biết những người kia vì muốn giết con hổ lấy xương nấu cao, lấy mật hổ chữa bệnh, lấy nanh vuốt làm trang sức, cho nên nó chỉ có thể cật lực phản kháng. Không phản kháng, nó sẽ chết. Nếu phản kháng, nó sẽ có một phần cơ hội sống sót. Nghe đến đây rồi, ngươi có cảm nghĩ thế nào? Có còn cảm thấy con hổ kia đáng giận, đáng chết hay không?
- Cái này, ta...?!
- Thế gian này chúng sinh đều giống nhau, đều cùng một giuộc. Dù là chủng loài nào cũng luôn cho rằng những điều mình làm là đúng đắn, là hay ho tốt đẹp. Nhưng nếu như đứng vào khía cạnh những sinh linh khác mà nhìn, sẽ thấy rằng ở trong số đó, cái sai thì có ngàn vạn mà cái đúng thì chỉ có một hai mà thôi.
- Vong Ngã cảnh giới, tức là vứt bỏ cái tôi, cái định kiến, cái bản chất của giống nòi, của chủng loại. Ngươi phải đặt bản thân mình vào từng cọng cây ngọn cỏ, kể cả loài trâu bò chó ngựa, gà vịt ngan ngỗng để mà nhìn nhận. Khi đó, ngươi tất nhìn ra được tạo hoá thiên địa ban cho mỗi sinh linh trên thế gian này là hoàn toàn không giống nhau. Nhưng khi ngươi nhìn nhận đủ thấu đáo, ngươi sẽ thấy trong những cái khác nhau đó sẽ có một sự giống nhau đến lạ lùng, còn giống hơn cả ngươi so với chính bản thân ngươi nữa.
- Sở dĩ người tu hành cần phải tiến nhập cảnh giới Vong Ngã, đó là bởi vì chỉ khi tiến nhập cảnh giới Vong Ngã thì mới có thể nhìn nhận mọi sự vật sự việc trên thế gian này một cách công bằng nhất, khách quan nhất. Chỉ có thế thì con người ta mới có thể nhìn thấy được cái chung nhất của thiên địa tạo hoá, cái gọi là thiên địa pháp tắc đang tồn tại rõ mồn một trong tầng tinh không này, từ đó hiểu được cái gọi là thiên đạo.
- Bằng không, nếu con người ta cứ liều mạng giữ khư khư cái chấp bản ngã, thì dù bọn họ có tu thêm một ngàn, một vạn năm nữa cũng không cách nào hiểu được cái gọi là thiên đạo, đời đời kiếp kiếp luẩn quẩn trong cái gọi là pháp ngã rắm thối mà bọn họ tự cho là đúng đắn mà thôi.
- Khi nào ngươi bước vào cảnh giới này, hiểu thấu đáo nó, ngươi sẽ hiểu lý do tại sao ta nói nhân đạo chưa bao giờ và cũng không bao giờ trở thành thiên đạo được. Đó không phải vì nhân đạo không đúng đắn, mà bởi sự đúng đắn đó chỉ đúng với mỗi nhân tộc mà thôi, còn đối với vạn chúng sinh linh đang tồn tại dưới một trời này thì không đúng thứ gì, chứ chưa nói là đối với cả tinh hà vạn giới.
- Thế gian người tu hành có rất nhiều, đất đá biết tu hành, cây cỏ hay yêu thú cũng biết tu hành, chỉ có điều người đắc đạo lại rất ít. Ngươi biết tại sao không?
- Đó là vì bọn họ không nhìn thấy thiên đạo?!
- Haha, nói đúng lắm. bọn họ không chỉ không nhìn thấy thiên đạo, mà đã không thấy còn ngồi khoác lác với thiên hạ cái gì là đạo nghĩa, cái gì tiên thần thánh phật, cái gì trừ ma diệt quỷ bảo vệ chúng sinh, loạn xì ngầu, lung tung bát nháo. Cơ bản là những kẻ này chẳng biết cái gì gọi là thiên đạo sất, ấy thế còn đi dạy cho người khác cái gọi là tu hành, đây chẳng phải thầy ngu dạy ra trò dốt hay sao?
- Loại hành vi này đương nhiên tạo ra hai loại kết quả, một là khiến cho vô số người ngu si nhầm tưởng bọn họ là bậc hiền giả, tôn sùng bọn họ như thần thánh, tâng bốc bọn họ lên tận mây xanh vì trí tuệ phi phàm của họ. Nhưng loại kết quả thứ hai là trở thành trò cười cho bậc thánh nhân chân chính, những người còn biết rõ thiên đạo gấp ngàn vạn lần chính những kẻ này nữa. Bất quá trong thế gian thị phi lẫn lộn này, người có thể nhìn ra đâu thật đâu giả, cái gì tốt cái gì xấu luôn không nhiều.
- Thế tại sao lão bá lại nói với ta những điều này?
- Nếu không phải vì ta thấy ngươi trời sinh thật thà dù có hơi ngốc nghếch một chút, bản tính đơn thuần chất phác nhưng hơi dễ tin người một chút, làm cái gì cũng nhận phần thua thiệt về mình mà không biết thế gian lắm kẻ lấy oán trả ơn thì lão đây thèm nói với ngươi chắc.
- Lão bá, có phải người nói nặng lời quá rồi không, ta nào có khờ khạo đến nỗi đó chứ?
- Nặng lời, nặng lời cái rắm. Ta nói cho ngươi biết, người như ngươi mà không tu hành thì cả thế gian này không ai nên tu hành làm gì đâu.
- Vì sao?
- Rất đơn giản, nếu ngươi không tu hành, đời này của ngươi sẽ rất khổ.
- Còn nếu tu hành thì sao?
- Nếu ngươi tu hành, đời này của ngươi sẽ còn khổ gấp vạn lần nữa.
- Hả, lão bá, ngươi đang dọa ta có đúng không?
- Dọa ngươi, ta dọa tiểu tử vắt mũi chưa sạch như ngươi làm cái gì?
- Thế thì tại sao lúc trước người nói nếu ta không tu hành thì cả thế gian không ai cần tu hành nữa?
- Đó là bởi vì nếu ngươi tu hành, kiếp này của ngươi có thể khổ, nhưng kiếp sau của ngươi còn có một phần cơ hội giải thoát. Còn như không?
- Nếu không thì sao?
- Khà khà, tiểu tử, tin lời ta đi, nếu không, với cái bản tính cà chớn đó của ngươi, dù ngươi có đầu thai một ngàn một vạn lần nữa thì đời ngươi cũng chỉ quanh đi quảnh lại với chữ khổ, khổ nữa, khổ mãi lặp đi lặp lại mà thôi.
- Mà thôi, lão đây chả thèm đôi co với cái tên tiểu tử ngốc nhà ngươi. Những thứ cần nói ta đã nói hết rồi, tin hay không tùy ngươi. Ta chỉ nhắc nhở ngươi một câu, những thứ ta nói với ngươi hôm nay ngươi phải ghi tạc trong lòng cho thật kỹ, chắc chắc sẽ có một ngày ngươi cần đến nó. Một khi hiểu được nó, tâm cảnh của ngươi sẽ đạt được một bước tiến lớn mà bất kỳ ai cũng phải ngưỡng mộ khao khát, hiểu không?
- Một khi ngươi đặt chân vào cảnh giới Vong Ngã, tâm linh của ngươi sẽ tương thông với trời đất, tự khắc sẽ nhìn thấy thiên đạo. Lúc đó, mắt của ngươi chính là thiên nhãn, lời ngươi nói chính là thiên chỉ, mong muốn của ngươi chính là thiên ý, việc ngươi làm chính là thiên mệnh, còn bản thân ngươi chính là thiên tử. Đó mới là thời điểm mà ngươi chính thức bắt đầu công cuộc tu hành của mình. Khi nào đến đó, ắt có người nói rõ cho ngươi biết. Giờ thì đi đi.
Nói xong, ông lão đưa ly nước lên miệng uống ừng ực một ngụm. Một lát sau, thấy Lập Thiên không chịu đi thì gằn giọng bồi thêm một câu:
- Còn không chịu đi!
Bị ông lão đuổi thẳng mặt, Lập Thiên dù còn một bụng hồ nghi chỉ đành quay đầu đi, buồn bực đến quên cả uống nốt chỗ nước còn trong ly. Lời lão bá kia nói vừa rồi hắn không hiểu, thậm chí có chữ còn không biết có ý nghĩa gì nữa là, huống hồ hiểu trọn vẹn ý tứ trong đó. Bất quá nghe ông lão nói chậm rãi và nghiêm túc như vậy, đại ý bên trong hắn cũng nhớ được vài phần.
- Mặc kệ nó, vẫn phải đi tới Ứng Thiên Tông trước cái đã, hạ hồi tính sau.
Lập Thiên âm thầm bước đi, không hề biết ở phía sau, ông lão già khụ nụ kia bỗng nhiên đứng thẳng lưng thay vì còng lưng như trước, cái cây bị đốn ngã bỗng dưng trở về nguyên dạng, một cái lá cũng không xước, khung cảnh không khác trước dù chỉ một chút. Lúc này, trên gương mặt lão nhân chỉ có một vẻ thâm trầm sâu sắc nhìn về phía thiếu niên rời đi, tay không ngừng bấm bấm, miệng lầm bầm một hồi lâu sau mới biến mất vào khoảng không hư vô mờ mịt.