[Hàm Quang Thiên Tinh]
[Bắc Phương Chi Địa]
[Năm Bốn Triệu Một Trăm Sáu Tám Ngàn Ba Trăm Bảy Chín Bàn Cổ Khai Thiên Lịch]
Lúc này, trên đỉnh một ngọn núi không quá cao cây cối um tùm, có một thiếu niên trạc năm tuổi đang ngồi bệt bên một nấm mộ nhỏ được đắp sơ sài, tay không ngừng bốc từng nắm đất bùn đắp lên rồi xoa xoa vỗ vỗ, cố làm cho hình dáng nấm mồ tròn đều nhất có thể.
Công việc tưởng chừng không đòi hỏi sự cẩn thận tỉ mỉ này lại được thiếu niên thực hiện vô cùng chăm chú, trên gương mặt nhỏ bé non nớt không hề có chút biểu cảm nào, giống như hắn đang làm thuê cho người ta chứ không phải đắp mộ cho chính lão gia gia đã nuôi lớn mình.
Trước nấm mộ nhỏ lúc này là một tấm mộc bia được dựng ngay ngắn trên có viết mấy chữ đơn giản, nét chữ xiêu vẹo khó đọc, thậm chí đôi chỗ còn sai chính tả, chung quy chỉ để thể hiện ra ý nghĩa của mấy từ "Khuyết Cầm Lão Gia Gia Chi Mộ".
Điều đặc biệt nhất là bên cạnh tấm bia gỗ này có đặt một cây hồ cầm cũ kỹ đến mức khó coi, màu sắc chỗ đậm chỗ nhạt, dây đàn đã đứt không hề được nối lại, thậm chí phía tay cầm còn bị một nhát kiếm cắt đứt, vết cắt rất ngọt và có vẻ đã tồn tại rất lâu, còn trên cần đàn thì xuất hiện những vết sứt mẻ khắp nơi, xem chừng là rất mới.
Cây đàn này là vật mà chủ nhân ngôi mộ khi còn sống vô cùng xem trọng, luôn mang theo bên mình kể cả khi thức lẫn khi ngủ, lúc đi chơi cũng như lúc làm việc. Bây giờ người mất vật còn, bất đắc dĩ bị người ta đặt ở đây, coi như an ủi chủ nhân của nó. Mà thiếu niên nhỏ tuổi vì không chấp nhận được sự thật phũ phàng ấy, cho nên không nguyện ý chôn chung nó với chủ nhân quá cố, sợ mất luôn những kỷ niệm đẹp đẽ nhất đối với người thân duy nhất của mình trên cõi đời này.
Thiếu niên hì hục đắp nặn nửa ngày, cuối cùng mới phủi tay đi một vòng quanh ngôi mộ kiểm tra. Thấy hình dáng ngôi mộ đã tròn trịa như ý, hắn mới tiến đến phía bia mộ xem xét thêm lần nữa, sau cùng mới đi rửa tay chuẩn bị lễ cúng rượu thất tuần.
Nhang đèn được thắp lên, giấy tiền được hỏa hóa, khói trắng bốc lên nghi ngút hòa cùng mùi rượu ủ từ hoa đào phảng phất bay khắp nơi, thiếu niên nhẹ nhàng quỳ gối, hai mắt lạc thần, bỗng chìm vào một hồi ký ức vô cùng xa xôi và không lấy gì làm vui vẻ.
Năm năm trước, nghe què gia gia kể lại, hắn là một đứa trẻ lão nhặt được ở trên núi, mà nơi nhặt được là một hang động lớn, bên trong hang động có một ngôi mộ cổ không biết đã tồn tại bao lâu. Lúc ấy gia gia hắn còn chưa định cư tại nơi này mà du ngoạn bốn phương, sống đời lang bạt nay đây mai đó.
Sau khi nhặt được hắn, Khuyết Cầm gia gia mới về đây, nhờ vào mối quan hệ với một nhân vật lớn trong môn phái có tên Ứng Thiên Tông nên được giữ trọng trách quản lý mỏ khai thác linh thạch nhỏ này. Cũng vì thế nên hắn mới có cái tên, Khuyết Lập Thiên...!
Hắn cứ thế lớn lên, mãi cho đến khi hiểu chuyện thì đã được ba tuổi. Năm hắn lên ba, Khuyết Cầm lão gia gia làm lễ khai trí điểm đạo cho hắn theo đúng nghi thức của một tu hành giả nào ở bắc phương cần có, sau đó giao cho hắn đảm nhận công việc nhẹ nhàng nhất tại đây, phân loại linh thạch.
Phải biết linh thạch có rất nhiều phẩm chất và kích thước khác nhau, loại linh thạch phẩm chất thấp nhất là ám thạch có màu xám tro, tiếp đó là huyết vụ thạch có màu máu, kế đến là giáng thạch có màu đỏ, bích thạch có màu xanh lá cây, kim thạch có màu vàng rồi mới đến lam thạch có màu xanh da trời, cuối cùng là tinh thạch trong suốt như pha lê là cao cấp nhất.
Theo giới tu hành đánh giá, linh thạch chứa nhiều lệ khí thì có màu tối, nhiều chính khí thì có màu sáng, cho nên giới chính tu xem tinh thạch là linh thạch chất lượng cao nhất, mà giới ma tu thì ngược lại, xem hắc thạch khai thác từ ma vực mới là tối thượng linh thạch.
Linh thạch sau khi phân theo phẩm chất xong sẽ tiến hành phân loại theo kích thước, linh thạch vụn thì dùng để đốt lửa, chế tạo hỏa thạch luyện đan, lớn hơn chút thì dùng để tu luyện nâng cao tu vi, còn lớn bằng nắm đấm trở lên thì thường dùng làm trận nguyên cho pháp trận hay làm hạch nguyên cho các loại pháp bảo có uy lực lớn.
Đối với thiếu niên mà nói, công việc này cũng không phải dễ dàng như người ta vẫn nghĩ. Bất quá đối với những phu khuân vác hay đục đẽo đá mà nói, công việc này quả nhiên là mơ ước của cả nửa phần đời còn lại chứ chẳng đùa.
Chỉ đáng tiếc cuộc đời không như là mơ, vào hơn một tháng trước, một tai họa đã đổ lên đầu của thiếu niên nhỏ tuổi đáng thương, biến hắn từ một đứa trẻ không cha không mẹ trở thành một cô nhi không người thân thích.
Nhớ hôm đó, sau khi đi làm trở về nhà, thiếu niên tìm mãi không thấy gia gia của mình đâu mới chạy đi tìm. Mãi cho đến khi chạy đến bờ sông vắng, nơi gia gia vẫn hay ngồi câu cá đánh đàn thì đã thấy gia gia của mình nằm bất động trên vũng máu lớn, hồ cầm rơi cách đó không xa, máu đã chảy ướt cả cây đàn nhỏ và cần câu trúc bạc màu.
Đối diện tình cảnh này, thiếu niên tim như ngừng đập, chốc lát không phản ứng kịp, đến khi ý thức được chuyện gì xảy ra cũng chỉ đứng ngây ra như trời trồng, cả ngày không làm ra bất kỳ hành động nào.
Mãi rất lâu sau đó cũng có người bắt gặp được cả hai, thấy thiếu niên cứ đứng sững sờ trước cảnh tượng kinh hoàng thì người này mới tri hô lên thật lớn, không ngừng kêu gọi người đến giúp đỡ.
Không lâu sau đó, người bên phía Ứng Thiên Tông cũng có mặt kiểm tra xác nhận, khi thủ tục xong xuôi thì lễ mai táng mới được thực hiện.
Cho đến hôm nay đã là lễ thất tuần, đủ bốn mươi chín ngày, thiếu niên vẫn chưa từng chảy nửa giọt nước mắt, giống như người nằm dưới nấm mồ kia là người xa lạ vậy.
- Què gia gia, rượu này là Tiểu Thiên mời người, người đừng chê rượu nhạt nhé!
- Xin lỗi què gia gia, Tiểu Thiên thật vô dụng, ngay cả công việc người giao phó cũng làm không tốt, cuối cùng không giữ được, người đừng trách Tiểu Thiên có được không?
Thiếu niên một mạch rót rượu đến tràn ba cái chén lớn, sau đó cúi đầu bái lấy bái để. Lúc này, trong tròng mắt đã đượm mấy hạt nước mắt nóng hổi nhưng bị thiếu niên ngăn lại.
Thực tế sau khi Khuyết Cầm gia gia chết, mối quan hệ với người trong Ứng Thiên Tông cũng mất đi. Kết quả là, có rất nhiều người tìm đủ mọi cách gây khó dễ với thiếu niên, cuối cùng bịa ra vô số lý do ép thiếu niên phải từ bỏ công việc phân loại linh thạch hiện tại chuyển sang công việc mới, khuân vác linh thạch từ dưới mỏ quặng ra ngoài.
Chỉ trong vòng chưa đầy một tuần, thiếu niên đáng thương vừa trải qua cảnh tang gia bối rối liền phải gánh chịu áp lực công việc gấp trăm lần so với trước. Đối với một thiếu niên năm tuổi mà nói, việc khoanh vác linh thạch từ dưới mỏ quặng sâu hàng trăm trượng dưới lòng đất ra bên ngoài thực không hề dễ dàng.
Lúc này, một khối linh thạch to bằng đầu người rơi vào tay thiếu niên cũng nặng không khác một quả núi nhỏ, phải chật vật lắm mới mang ra ngoài được. Có nhiều khi vì nặng quá không giữ được, linh thạch rơi vào chân khiến cho mấy ngón chân bị đè dập, máu chảy lênh láng.
Việc ngón tay bị cạnh sắc của linh thạch cứa đứt đã là việc thường tình, nhiều đến nỗi sẹo cũ chưa lành sẹo mới đã hiện. Bây giờ, trên lòng bàn tay thiếu niên năm tuổi đã tràn đầy vết thương lớn nhỏ, mà trên thân cũng có không ít vết lằn do bị roi mây quất vào của những vị quản giám tàn nhẫn ác độc.
Hơn một tháng trôi đi, sự kham khổ đã khiến cho một thiếu niên năm tuổi ngây thơ chất phác trở nên rắn rỏi hơn hẳn, sương gió bụi đời đã khảm nạm lên gương mặt thiếu niên một loại nghị lực phi thường và một loại bất mãn cùng cực đối với bất công của xã hội thực tại.
Mỗi ngày cứ lúc chập choạng tối, sau khi trở về từ mỏ quặng, thiếu niên lại chạy lên ngọn đồi vắng vẻ, nơi có người thân thiết nhất của mình đang nằm đó, kể lể hết những khó khăn và tủi hờn hắn gặp phải trong ngày, cũng nói thầm những ước mơ của bản thân trong tương lai.
Năm năm ròng rã trôi qua, thiếu niên nhỏ tuổi đáng thương ngày xưa cũng trưởng thành. Vất vả phong sương khiến cho thiếu niên nhỏ bé ngày xưa trở nên cao lớn và cường tráng hơn trước rất nhiều, nhất là đôi mắt đầy kiên nghị mà không có bất kỳ một đứa trẻ mười tuổi nào ở khắp cái bắc phương nghèo nàn này có được là minh chứng lớn nhất cho tất cả.
- Có lẽ ta nên rời khỏi đây. Muốn báo thù cho què gia gia, ta nhất định phải trở thành tu hành giả, phải trở nên cường đại. Nếu còn ở lại đây, ngay cả cơm ăn áo mặc còn là việc phải nghĩ, huống hồ làm nên đại sự.
- Huống hồ nơi này chỉ toàn loại người khó ưa, năng lực có hạn mà thủ đoạn có thừa, tư duy nông cạn, chỉ biết cái lợi nhỏ trước mắt mà quên đi đại nghĩa thiên thu, ta càng không nên dây dưa với họ, tránh cho hại người thiệt mình.
Nghĩ đến đây, thiếu niên hạ xuống quyết định sau rất nhiều lần đắn đo do dự, dứt khoát thu dọn hành trang chuẩn bị lên đường. Lục lọi khắp căn nhà cũ tồi tàn, thiếu niên chẳng tìm được gì ngoài đống y phục cũ và mấy viên linh thạch vụn gọi là lương bổng mới được phát tháng trước còn chưa tiêu xài hết.
- Què gia gia đúng là người tốt, chưởng quản mỏ linh thạch bao nhiêu năm, ấy vậy khai thác được bao nhiêu đều nộp lên tông môn tất cả, không giữ lại dù chỉ một viên.
- Người làm việc tận tâm như vậy, không biết môn phái Ứng Thiên Tông kia liệu có vì thế mà truy tìm ra thủ phạm đã sát hại người chăng?
- Bất quá không sao cả, trông vào người không bằng trông vào mình, bọn họ không làm, vậy Tiểu Thiên sẽ làm!
Một khắc ngắn ngủi trôi qua, mọi thứ đều đã được thiếu niên cho vào tay nải rồi khoác lên lưng. Thiếu niên không nói không rằng một mạch đi thẳng lên ngọn đồi, nơi có nấm mộ cỏ xanh đã mọc đầy.
Khẽ ngồi xuống tâm sự đôi ba câu, thiếu niên nhanh tay nhặt lên chiếc hồ cầm không có dây đã phơi mưa phơi nắng bao năm tháng gói vào trong một mảnh vải rồi buộc chặt vào hông, quay đầu đi thẳng.