Chương 32: Âm Mưu Động Trời

Trong khi đó, Lập Thiên theo đuôi đám người Vô Đạo Môn, ánh mắt không tập trung phía trước mà cứ chằm chằm nhìn về hai bên và phía sau, như sợ có kẻ nào đó thình lình từ trong bụi cỏ nhảy ra, một đao chém chết. Dù đã thoát khỏi cái miệng dữ dằn của đám quái ngư, thế nhưng Lập Thiên không cho rằng mọi chuyện đã chấm dứt, trừ phi bản thân an toàn rời khỏi địa phương quỷ quái này.

Còn việc làm thế nào thành công qua mắt đám tu sĩ Vô Đạo Môn mũi hếch lên trời thì càng không khó lý giải. Dù sao tu vi hai bên chênh lệch quá lớn, đám người này chắc chắc cho rằng thứ mà hắn dùng được thì chỉ là rác rưởi trong mắt bọn họ mà thôi, lấy về cũng chẳng để làm gì. Đây không phải vì đám cò này không tham ăn, mà chủ yếu là do con cá kia không đủ béo.

Dù vậy, bằng tính tình cẩn thận của Lập Thiên, chút thành công trước mắt này còn chưa tính là gì, bởi vì hắn còn nhìn xa trông rộng hơn thế rất nhiều. Hắn còn đang nghĩ, liệu trong số bảy trăm tu sĩ tham gia lịch luyện tại Đồ Ma Lĩnh, có hay không khả năng xuất hiện một vài kẻ bỏ đoàn đi lẻ như mình? Nếu có, chẳng may chính mình cùng những kẻ này gặp mặt thì sẽ xảy ra chuyện gì?

Lập Thiên tự thấy bản thân đúng là được phúc thần che chở, cho nên mặc kệ tuổi tác và tu vi thấp kém vẫn thu về không ít thứ tốt. Chỉ bất quá khi nghĩ đến kẻ khác, hắn hoàn toàn không tin tưởng có người nào có thể nhận được loại vận may tương tự.

Lại nói, thế gian không thiếu phú ông chê vàng thoi bạc nén, nhưng làm gì có tên ăn mày nào chê tiền hào bạc vụn bao giờ. Nếu mấy kẻ khố rách áo ôm kia đụng độ mình, đừng nói bộ dạng mình khó nhìn, nhiều khi tàn tạ như người chết vừa bò trong huyệt ra cũng chưa chắc đã chịu buông tha cho.

Nói gì thì nói, ở bất kỳ môn phái hay quốc gia nào mà chẳng có người mạnh kẻ yếu cơ chứ. Mạnh được yếu mất, những người rơi vào thế yếu như hắn cơ duyên thu được sẽ luôn xếp thứ chót, thậm chí không thu hoạch được gì cũng là chuyện hết sức bình thường.

Một khi gặp phải một chú cừu non lạc đàn như mình, tu vi không có, thân thể nhỏ gầy, không động tâm tư giết người đoạt bảo mới là chuyện lạ. Dù bọn họ vì kính sợ uy thế tông môn không trực tiếp động thủ giết mình thì chút vốn liếng kia rõ là không giữ nổi.

Haiz, Lập Thiên thở dài một hơi, cố ép bản thân suy nghĩ sang chiều hướng tốt đẹp hơn. Bởi vì vừa mới nghĩ đến thôi thì đã cảm thấy một khi hai loại người bần cùng nhất dưới đáy xã hội gặp nhau vốn chẳng thể làm nên kết cục gì tốt đẹp.

Vả lại, bằng bản sự của hắn hiện nay, gặp phải đối thủ khó chơi như thế, ngoài chạy ra thì chẳng còn biện pháp nào khác. Chỉ là chạy lung tung trong cái địa phương đầy rẫy yêu ma quỷ quái này thực sự quá nguy hiểm, nhiều khi ném luôn cái mạng nhỏ giữa đường cũng không biết chừng. Thiên hạ thường nói của đi thay người chứ không ai nói người đi thay của à nha.

Đang yên đang lành, chợt vèo một tiếng, từ xa có tiếng gió rít gào xuyên qua rừng cây hướng về phía các tu sĩ Vô Đạo Môn khiến cho cả đám tự động áp sát vào nhau, tụm lại một chỗ. Tức khắc, binh khí trong tay sột soạt bay lên, khí cơ toàn thân bùng nổ như lửa, chớp mắt đã hâm nóng không gian trăm trượng xung quanh.

Mấy hơi thở sau, xung quanh đám tu sĩ Vô Đạo Môn bất ngờ xuất hiện không ít tu sĩ mặc đồ đen, trên tay cầm xích lưỡi liềm sáng bóng sắc lạnh, trước sau tạo thành đội hình hợp vây, bao phủ toàn bộ bọn họ vào bên trong. Lúc này, không chỉ có mặt đất, ngay cả trên không trung, giữa những tán cây rậm rạp cũng có tu sĩ mặc áo đen ẩn nấp hòng tiêu diệt con mồi có ý định đào tẩu.

Hai luồng khí tức chính tà va chạm vào nhau, bầu không khí trở nên ngưng trọng lạ thường, từng tầng từng tầng sát khí trùng điệp dâng lên, chậm rãi bao phủ một khu vực rộng lớn. Loại sát khí ấy vô hình vô dạng, thế nhưng chỉ cần xuất hiện nhất định sẽ cảm ứng được, trong đó, Lập Thiên cũng không ngoại lệ.

Lúc này, Lập Thiên đang đi cách đó khá xa, tinh thần luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ, không lâu lắm đã phát hiện ra sự việc xảy ra với các tu sĩ Vô Đạo Môn dẫn đường phía trước. Gặp phải tình thế nguy cấp, Lập Thiên tỏ ra kinh nghiệm đầy mình, vụt một tiếng nép sát vào gốc cây lớn gần đó.

Có lẽ do đã trải qua quá nhiều chuyện kinh thế hãi tục, cho nên một chút sự cố bất ngờ này không đủ khiến Lập Thiên sợ hãi mà chỉ khiến hắn tò mò thêm mà thôi. Bởi vậy, Lập Thiên không lập tức chạy đi mà thân thể như dán chặt vào gốc cây, chầm chậm thò đầu nhỏ ra nhìn về phía trước.

Chỉ thấy ở đằng xa, một tu sĩ mặc hắc bào cách điệu bình thản bước ra từ trong hư không tối tăm, hai chân đạp lên không khí mà như đạp lên đất bằng, vô cùng huyền diệu. Người này vừa xuất hiện liền nhận được những người khác kính cẩn hành lễ, sau đó loáng một cái đã đứng ngăn phía trước đám người Vô Đạo Môn, khí tức bốc ra ép người ta muốn ngạt thở, ánh mắt có mấy phần tiếu ý nhìn lướt qua đoàn người, chốc chốc vỗ tay bôm bốp, nói:

- Khá lắm, khá lắm. Hậu nhân thần tộc, không hổ là hậu nhân thần tộc, rơi vào cạm bẫy do ta đích thân bày xuống mà vẫn có thể toàn mạng trở ra, không biết là ta nên khen các ngươi tài hoa xuất chúng, hay là tự chê bản thân mình kém cỏi vô năng nữa đây?!

Nghe thế, tên tu sĩ dẫn đầu nhóm người Vô Đạo Môn nghiêm giọng quát lớn:

- Ngươi là kẻ nào? Yêu nhân ma đạo còn dám xuất khẩu cuồng ngôn?!

- Ồ, ta là kẻ nào ư? Câu hỏi này nghe thật thú vị! Chả là vì những người biết tên ta đều đã chết cả, ngươi nói xem, ta có nên trả lời hay không?

- Đừng phí lời, mặc kệ ngươi là kẻ nào, chỉ bằng vào mấy người các ngươi cũng muốn diễu võ giương oai trước mắt hậu nhân thần tộc bọn ta? Bất quá cũng tốt, nếu đã gặp mặt ở đây, thù cũ nợ mới tiện thể tính toán một lượt cho rõ ràng.

- Haha, nếu các ngươi đã sốt sắng như vậy, chi bằng để bổn toạ tiễn các ngươi một đoạn, thế nào...

Dứt lời, tên thủ lĩnh trẻ tuổi này phẩy tay ra hiệu một cái, cuộc chém giết đẫm máu giữa hậu nhân thần tộc và tay sai ma tộc nhất loạt nổ ra.

Chỉ trong nháy mắt, đao phong kiếm ảnh bay mù trời, chưa gì đã chém cho một khoảng sơn lâm xanh tươi mơn mởn thành một mảnh núi đồi trơ sỏi đá. Sau đó không lâu, một đạo hoả tiễn phóng thẳng lên trời cao, giữa không trung nổ vang như sấm, hoá thành nhiều luồng hoả quang sặc sỡ như bảy sắc cầu vồng.

Cách đó khá xa, Lập Thiên thấy một màn này cũng bị dọa cho mặt mày trắng bạch. Hắn đã nhìn ra đám người mặc áo đen kia chính là tu sĩ Trường Sinh Phái, chỉ là không ngờ thực lực của đám người này lại cường hãn đến như vậy. Ngoài tên đầu lĩnh chưa từng xuất thủ không biết sâu cạn ra, những tu sĩ khác đều có năng lực lấy một chọi năm không rơi vào thế hạ phong, thực sự khiến cho hắn được một phen mở mang tầm mắt.

Bất ngờ hơn là, giao thủ chưa được bao lâu, đám tu sĩ Trường Sinh Phái đột nhiên lùi lại hơn chục trượng, sau đó từ trong túi hỗn độn có rất nhiều quỷ thi bay ra, nhanh chóng tạo thành một đội quân chỉnh tề không thua gì quân đội chính quy được đào tạo bài bản. Quỷ thi vừa xuất hiện, khí tức chết chóc cũng nối đuôi chúng theo đến. Có lẽ chính vì sự xuất hiện của đám quỷ thi này mới khiến cho đám tu sĩ Vô Đạo Môn phải gửi đi tín hiệu cầu cứu như vậy.

Trước mắt Lập Thiên lúc này, đám quỷ thi với móng vuốt sắc nhọn liều mạng xông tới đám tu sĩ Vô Đạo Môn với khí thế cuồng bạo khó lòng diễn tả, giống như muốn dùng thân thể vô kiên bất tồi càn quét thiên địa, tận diệt vạn vật. Sự tình diễn ra sau đó đã chứng minh khí thế kia không phải diễn trò cho vui, mà quả đúng là thế thật.

Đám quỷ thi da dẻ đen sì, hắc khí vờn quanh này thân thể vô cùng kiên cố, đao kiếm không thương tổn được, phàm hoả đốt không cháy, phù chú cũng không có tác dụng lên thân thể bọn chúng. Những tưởng loại thân thể rắn chắc như thế sẽ khiến sự vận động của bọn chúng thiếu đi tính linh hoạt, nhưng không, không hề, lực lượng và độ nhạy bén trong từng chiêu thức của quỷ thi tung ra căn bản còn mạnh hơn rất nhiều so với tu sĩ bình thường là đằng khác.

Quỷ thi không có máu huyết, nói đúng hơn thì khí huyết của chúng giống như ma khí đậm đặc cấu thành, một khi bị thương ma khí sẽ thoát ra ngoài, tự động chữa trị thương thế. Tuy việc này khiến cho thực lực quỷ thi suy giảm một ít, thế nhưng càng khiến hung tính của chúng bộc phát dữ dội hơn, dường như muốn nhanh chóng giết chết đối thủ, hút hết tinh huyết để đền bù sự đói khát của bản thân.

Sự xuất hiện của đám quỷ thi này khiến Lập Thiên tự hỏi đám tu sĩ Trường Sinh Phái phải dùng đến loại tà môn yêu nghiệt cỡ nào mới đúc thành một loại tồn tại nghịch thiên như vậy.

Cùng lúc đó, đám tu sĩ Vô Đạo Môn khí thế ngút trời là thế, nhưng mới giao thủ với đám quỷ thi này một lát thì đã tỏ ra yếu thế hơn hẳn, liên tục bị quỷ thi ép lui, cuối cùng cả đám bị ép vào một góc, buộc phải dùng vô số hậu chiêu bảo mệnh để phòng ngự đám quỷ thi đang liều mạng tấn công từ bên ngoài. Nhân cơ hội đó, các tu sĩ Trường Sinh Phái rảnh tay bất thình lình sử dụng vô số loại phi châm ám tiễn tấn công vào sơ hở của từng người, khiến cho số người bị thương mỗi lúc một tăng lên với tốc độ chóng mặt.

Lập Thiên chợt phát hiện ra, không chỉ trên binh khí đám tu sĩ Trường Sinh Phái sử dụng có tẩm kịch độc, ngay cả trên người quỷ thi kia cũng tồn tại thi độc. Một khi bị quỷ thi đả thương, độc tính sẽ theo sự vận động của khí huyết đi sâu vào lục phủ ngũ tạng, vô phương cứu chữa. Mà những người bị thi độc giết chết, dáng vẻ thoạt nhìn không khác quỷ thi bao nhiêu, suy đoán có thể được sử dụng để đúc thành quỷ thi mới.

Đến đây, Lập Thiên không nhìn nổi nữa. Hắn biết bản thân lại được ông trời chiếu cố thêm lần nữa rồi. Bởi vì trước đó, chỉ cần hắn đi gần đám người Vô Đạo Môn hơn một chút nữa thôi, mười phần sẽ bị đám tu sĩ Trường Sinh Phái kia phát hiện ra. Một khi bị phát hiện, chắc chắn sẽ chết rất khó coi.

Cũng may Lập Thiên là người thích lo xa, lúc chọn bám theo đám tu sĩ Vô Đạo Môn trước sau vẫn giữ một khoảng cách tương đối ổn định. Chỉ cần không để mất dấu bọn họ thì hắn sẽ giữ khoảng cách tối đa có thể, tránh cho khi gặp phải vấn đề không kịp thoát ra. Bây giờ thì tốt rồi, quyết định kia của hắn tỏ ra vô cùng đúng đắn.

Bằng khoảng cách đó, đám tu sĩ Trường Sinh Phái rình rập xung quanh cho rằng tất cả tu sĩ Vô Đạo Môn đã rơi vào vòng vây liền lao lên tấn công, không để ý phía xa còn có một người bám gót. Không chỉ thế, ở khoảng cách xa, Lập Thiên có thể tránh thoát thần niệm thăm dò của một số nhân vật có thực lực phi thường mạnh mẽ, cũng vượt khỏi tầm chú ý của rất nhiều tu sĩ ma đạo đang có mặt ở khắp nơi, tạo cho hắn cơ hội lẻn đi chỗ khác.

Không chút chần chừ, Lập Thiên khẽ lách mình qua vô số bụi cây lớn nhỏ, đôi chân thoăn thoắt nhẹ nhàng dẫm lên lớp đất mềm mà đi, không một tiếng động.

Một nén nhang cháy hết, Lập Thiên vô tình đặt chân đến một địa phương trống trải thoáng mát, gió rừng vi vu thổi, trông rất yên bình. Thế nhưng mới định bụng nghỉ chân nghe ngóng động tĩnh một chút thì đã nghe trong tiếng gió rừng đong đưa, những âm thanh bàn luận to nhỏ chầm chậm lọt thẳng vào tai.

- Phái chủ, đám tu sĩ chính đạo khác đều đã tiếp cận phạm vi mười dặm, xin phái chủ ra lệnh!

- Tốt lắm. Đợi bổn toạ tiêu diệt xong đám ngụy thần giả thánh này, sẽ đến lượt bọn chúng, nhanh thôi.

- Nhớ kỹ, các ngươi dẫn người tiêu diệt hết số còn lại, riêng đám đệ tử Ứng Thiên Tông, ta sẽ đích thân ra tay.

- Rõ!

Nghe xong đoạn hội thoại đó, tinh thần Lập Thiên chấn động dữ dội, phải nhéo mông mấy cái mới dám tin vào đôi tai của mình. Hắn không ngờ rằng, bản thân trong lúc chạy trốn lại tình cờ nghe được loại bí mật động trời như vậy.

- Không xong rồi, đám tu sĩ Trường Sinh Phái muốn động thủ tiêu diệt hết toàn bộ tu sĩ chính đạo tham gia lần thí luyện này? Đây khác nào muốn khai chiến với toàn bộ giới chính đạo? Chuyện này làm sao có thể?

- Không được, ta nhất định phải đi báo cho đám người Minh Kiếm sư huynh biết. Nếu không, e rằng tất cả sẽ gặp nguy hiểm.

Xác định sự tình cấp bách, Lập Thiên không dám nán lại đây lâu. Hắn thận trọng thoái lui trăm trượng, sau đó nhanh tay bẻ xuống một nhánh cây rậm rạp vác lên vai mới phóng vụt đi. Trên suốt đoạn đường ấy, để tránh cho gặp phải tu sĩ Trường Sinh Phái mai phục, mỗi một đoạn Lập Thiên đều dừng lại nghe ngóng động tĩnh một lúc mới tiến lên, do vậy thời gian bị kéo dài ra không ít.

Lập Thiên không hề biết rằng, không phải ai đám tu sĩ Trường Sinh Phái cũng sử dụng thủ đoạn mai phục như thế. Đối với các thế lực nhỏ yếu khác, chỉ cần bọn họ muốn sẽ lập tức nhảy ra tấn công trực diện, không cần thiết phải mai phục làm gì cho mất thời gian. Hiện tại, đám tu sĩ ma đạo này đang tập trung phân chia lực lượng ở một địa phương bí mật cách đó khá xa, căn bản không ai rảnh rỗi chú ý đến một tiểu tử đi lạc như Lập Thiên cả.

Một điều may mắn khác nữa là từ tối ngày hôm qua, khi thuật huyết tế được thi triển, rất nhiều yêu thú cư ngụ trong Đồ Ma Lĩnh đều đã bị tu sĩ Trường Sinh Phái dùng ma thuật câu dẫn đi làm vật cúng tế hết thảy, cho nên khu vực phụ cận Hắc Yêu Động đã an toàn hơn rất nhiều. Mà ở tại địa phương Lập Thiên đang đứng, do nằm ngoài phạm vi hỏa tinh ảnh hưởng nên đường sá tương đối dễ đi, cũng không ẩn giấu nhiều loại tồn tại kỳ dị như lối đi hồi ban sáng hắn cùng đám đồng môn từng đi qua.

Không biết đi được mấy dặm, khi sắc trời đã ngả về chiều, Lập Thiên chợt ghé ngang qua một con đường đầy rẫy đá dăm, hai bên lề có nhiều khối đá cái vuông cái tròn, hình thù quái lạ xen kẽ lẫn nhau. Địa phương này cây cối khá là thưa thớt, lối đi tương đối chật hẹp, có dấu hiệu vừa xảy ra một trận đồ sát đẫm máu.

Liếc mắt nhìn qua, Lập Thiên chợt thấy trên mặt đất, vô số thi thể đang nằm lại, máu me lênh láng một vùng, ngay cả trên từng vách đá, mỗi ngọn cây đều có tinh huyết vương lại, lúc này vẫn còn chưa khô, mùi tanh vẫn ngửi thấy rõ ràng. Gặp phải cảnh tượng này, Lập Thiên vội vàng lấy cành cây vác trên vai che lên đầu, ngụy trang như một khóm cây mọc ven đường, im lặng nghe ngóng.

Chờ đợi lúc lâu, chắc chắn địa phương xung quanh không có người lui tới, Lập Thiên mới tiến lại nơi những tu sĩ kia đang nằm, kiểm tra xem bọn họ còn sống hay không. Chỉ đáng tiếc, khi Lập Thiên kịp đến nơi thì tia sinh mệnh lực cuối cùng của rất nhiều người đã không còn, thân thể những người này đang lạnh dần đi theo ánh mặt trời ngả dần về tây.

- Vẫn có người còn sống!

Lập Thiên buột miệng thốt ra một câu, khi mà hắn đã nhìn thấy ở xa, ngực của một tiểu cô nương còn đang nhấp nhô lên xuống. Quả anh đào nhỏ che khuất dưới tấm y phục trắng dày thi thoảng cứ trồi lên sụt xuống một cách khó nhọc, chứng minh sự sống ấy dù chưa tắt nhưng khó mà cầm cự được lâu. Thế là Lập Thiên hốt hoảng chạy tới bên cạnh vị tiểu sư muội này, cẩn thận dùng tay đưa lên mũi kiểm tra. Xác định đối phương chưa chết thì bèn dìu nàng ta sang một bên, tiếp tục tìm kiếm.

Cách đó không xa, Lập Thiên lại tìm được một nam tử khác còn sống, chỉ là vết thương đã đâm trúng ngực trái còn xuyên vào rất sâu, không biết trái tim bên trong đã bị tổn thương hay chưa. Nhưng nhìn hơi thở đứt quãng kia, rõ ràng sống chết chỉ còn cách nhau một đường mà thôi. Kéo cả hai về một góc, Lập Thiên mới bắt đầu quan sát đánh giá thương thế trên thân hai người này, tìm kiếm biện pháp cứu chữa.

Nhìn lướt qua y phục một cái, Lập Thiên không khó nhìn ra cả hai đều là tu sĩ trong liên minh Cửu Chân Quận. Chẳng qua đối với đám tu sĩ Cửu Chân Quận, Lập Thiên chẳng quen thuộc ai ngoại trừ Đằng Thiếu Quân và tên Mã Hùng kia cả. Bất quá nhìn cách ăn mặc của hai người này, đoán chắc thân phận cũng không thua kém gì tên Đằng Thiếu Quân, con trai thành chủ Thanh Long thành bao nhiêu.

Nghĩ đến đây, trong đầu Lập Thiên bất chợt nảy sinh một ý tưởng hết sức hay ho và tốt đẹp.