Chương 33: Giá Trị Thật Của Bảy Toà Tháp

Nhớ lại thuở bé sinh sống ở mỏ linh thạch, thi thoảng cũng xuất hiện một vài vị đại sư phật môn trẻ tuổi thích bôn ba giang hồ truyền pháp giảng đạo, cứ mỗi lần thấy người gặp nạn là xuất thủ cứu giúp ngay, còn luôn miệng nói:

- "Phật gia lấy từ bi làm gốc, lấy cứu khổ cứu nạn làm đầu. Phật tổ đã dạy rằng, chúng sinh bình đẳng, vạn vật sinh mệnh đều đáng quý. Thế mới có câu "cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ", ý chỉ công đức của việc cứu người to lớn vô cùng, khó dùng vật chất mà đong đếm được".

Lúc này nghĩ lại, Lập Thiên bỗng cảm thấy những lời này quả nhiên thâm ý trùng trùng, ẩn hàm từ bi đại đạo viễn siêu thế tục, càng thấm thía hơn giá trị của bảy tháp phù đồ này.

Thử nghĩ mà xem, từ nhỏ đến lớn Lập Thiên cùng Khuyết Cầm gia gia vẫn luôn ở trong một gian nhà cũ kỹ rách nát, nào đã ở qua phù đồ cung điện bao giờ. Nhà trúc đơn sơ chật chội, trời mưa lớn thì nước dột, nhiều khi đang ngủ còn bị nước mưa rơi trúng vào mặt, thế là mất luôn giấc ngủ, thức tới tận sáng. Rồi có ngày trời đông giá rét, gió bấc xuyên qua mành tre thổi vào phòng, lạnh đến cóng cả tay chân, phải đắp ba bốn cái chăn bông mới thấy ấm.

Nhưng đó là ngày xưa rồi, vì hồi đó Lập Thiên còn nhỏ, dù biết cứu người giá trị lớn lao, thế nhưng năng lực có hạn, không giúp được ai. Bây giờ thì khác, hắn đã lớn rồi, thậm chí lúc này tài phú bản thân sở hữu cũng không ít, không thể để bản thân sống trong căn nhà trúc cũ kỹ ấy mãi được. Nếu như lời vị đại sư kia nói là thật, cứu người xong liền có phù đồ để ở, vậy thì tốt quá!

Đương nhiên Lập Thiên không hề biết phù đồ là cái gì, hình dáng ra làm sao. Chẳng qua nghe cái tên sang trọng nhường ấy, đoán chắc chiếc phù đồ này phải rộng lớn nguy nga, trang hoàng lộng lẫy bắt mắt, nhất định sẽ khiến hắn ưng ý. Chí ít thì nó cũng đủ kiên cố vững chãi, nắng không đến đầu, mưa không đến vai, cũng không tệ rồi.

Nhưng chưa hết đâu nhé, phật tổ còn nói cứu một mạng người còn hơn bảy toà phù đồ lận. Hiện tại trước mắt hắn có tới hai người cần cứu giúp, nhẩm tính sơ sơ là hơn mười bốn cái phù đồ rồi chứ ít gì. Nhìn hai người này thương thế trầm trọng, cái tiêu chí cứu người mà vị đại sư kia nói vừa hay trùng khớp một cách đáng kinh ngạc, không lệch một ly.

Dưới tình huống hiện tại, hai người này dù không chết vì đau đớn cũng sẽ chết vì mất máu, không chết vì mất máu cũng chết vì trúng gió độc nơi rừng sâu núi thẳm, hoặc không cũng bị yêu thú đói mồi ban đêm tìm tới ăn tươi nuốt sống, hoặc không nữa cũng bị tu sĩ Trường Sinh Phái đi tuần tra phát hiện ra một đao chém chết. Có thể nói, nếu hắn không tiến hành cứu người, hai cái thế gia hậu duệ trước mắt này không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai là cái chắc.

Nhưng thật nhanh, Lập Thiên liền đã hạ xuống quyết định cứu người. Loại công đức lớn lao bậc này, hắn rất nguyện ý làm nha. Què gia gia từng nói, giúp người bị nạn là thiên kinh địa nghĩa, nếu có thể làm nhất định phải làm. Huống hồ chính bản thân hắn cũng được què gia gia nhặt về nuôi nấng, bằng không chẳng phải sớm chết đói chết khát rồi hay sao?!

Trong khi đó, què gia gia từ lúc giúp hắn cho đến khi chết đi, ông ấy còn chưa nhận được bất kỳ báo đáp nào từ hắn cả. Thế mà bây giờ hắn chỉ cần giúp hai người này, rất nhanh sẽ nhận được hai người này hồi đáp mà thôi. Theo suy nghĩ của Lập Thiên, ngày sau hai cái người này sẽ phải tặng cho hắn nhiều hơn mười bốn cái phù đồ mới đền đáp được cái ơn cứu mạng hôm nay.

Nhìn cách ăn mặc của hai người này, khẳng định cũng là công tử tiểu thư nhà thế gia đại phiệt, chỉ xây mấy cái phù đồ thôi thì hẳn là không có vấn đề gì. Đổi lại bản thân mình chỉ bỏ ra vốn liếng bằng mấy lọ đan dược, mà bản chất cũng chẳng phải đồ của mình, tính thế nào cũng thấy rất là lời luôn.

- Haiz, hai người các ngươi may mắn lắm đấy nhé. Tiểu Thiên ta là ngươi lương thiện, thích giúp đỡ người khác trong cơn hoạn nạn. Cái ân đức to lớn này, các ngươi tuyệt đối không được quên đâu.

Cảm thán xong, Lập Thiên không nghĩ ngợi nhiều, lập tức lấy hết chỗ túi trữ vật bản thân đang có ra ngoài. Rất nhanh, một đống bình sứ to to nhỏ nhỏ đựng đầy các loại linh dược rơi ào ào trên mặt đất, sẵn sàng cho công cuộc cứu người đầy gian nan vất vả.

Các vị đại phu cứu người căng thẳng biết bao nhiêu, thế nhưng nhìn bộ dáng Lập Thiên lúc này, rõ ràng là đang trong trạng thái hưng phấn tột độ. Hành vi của hắn đầy nhiệt tình và phấn khởi, giống như trước mắt hắn không phải là hai bệnh nhân trong cơn nguy kịch mà là một rương vàng núi bạc đợi hắn đi nhặt.

Bỗng choang một tiếng, chiếc bình sứ trên tay Lập Thiên rơi thẳng xuống đất vỡ làm nhiều mảnh, đan hoàn bên trong thuận thế rơi ra, lăn lông lốc khắp nơi. Cùng lúc đó, mặt mày Lập Thiên đột nhiên xìu xuống, khí thế ảm đạm, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chán nản vô cùng.

Trên mặt đất, lọ đan dược kia tuy đã vỡ, thế nhưng mặt bình có khắc tên linh dược vẫn còn nguyên vẹn, có đề mấy chữ hình dáng ngoằn ngoèo như giun bò, giống như loại chữ thảo cổ xưa, cực kỳ khó hiểu. Cũng chính vì nhìn thấy mấy dòng chữ này Lập Thiên mới thất thần mất mấy giây, không cẩn thận đánh rơi luôn cái bình.

Lập Thiên chợt phát hiện ra, rất nhiều bình linh dược đều sử dụng cổ ngữ để đặt tên, mà loại ngôn ngữ kia dù hình dáng khác nhau vẫn có đặc điểm tương đồng, thoạt nhìn không giống như đan sư tự nghĩ ra, mà có vẻ như đây là tên gốc của vị tiền nhân đã sáng tạo ra loại đan dược đó đặt cho. Có lẽ đám đan đồ vì không muốn quên đi gốc gác nên mới dùng chính loại văn tự đó đề tên cho số linh dược mình phối luyện.

Khổ nỗi số lượng con chữ Lập Thiên đọc được hiểu được vốn đã hạn chế, thế mà bây giờ còn gặp chỗ cổ tự giun bò này, căn bản là bó tay chịu thua. Đừng nói đọc hiểu, ngay cả muốn dùng các bộ chữ hay thanh âm để suy diễn cũng không có khả năng. Một loại đan dược ngay cả tên còn không biết, thì nói chi đến công dụng của nó là gì.

Chuyện này cũng không trách được đám đan đồ kia, bởi vì các loại linh dược chữa thương trên thế gian có xuất tích không tương đồng, đương nhiên chủng loại và phẩm chất cũng không thống nhất. Cùng một loại đan dược, ở địa phương này gọi bằng cái tên này, ở địa phương khác gọi bằng tên khác là điều rất chi bình thường.

Chỉ là nếu rơi vào tay các đan sư hoặc đan đồ am hiểu dược lý, nhất định có thể thông qua nhiều phương pháp để phân biệt ra loại đan dược đó là gì, phẩm chất ra sao rồi ấn định liều lượng và lựa chọn đối tượng sử dụng sao cho phù hợp.

Thế nhưng Lập Thiên thì khác, hắn chẳng biết gì về dược lý hay đan lý cả, bây giờ đứng trước số đan dược đủ chủng loại do tông môn cấp phát có, gia tộc bồi dưỡng có, mua bán trao đổi có được gom chung một chỗ, phân biệt ra được mới là chuyện lạ.

Bằng vào số kiến thức ít ỏi Lập Thiên đang có, cách duy nhất có thể làm là đọc hiểu cái tên rồi suy diễn ra công năng của loại đan dược đó mà thôi, đây là biện pháp duy nhất cũng là biện pháp đơn giản nhất.

- Thôi thì đằng nào cũng chết, tính ra chết vì thuốc còn dễ nhìn hơn chết vì đám quỷ thi kia nhiều nha. Nếu ta lỡ tay, các ngươi thành quỷ rồi cũng đừng có trách ta đấy!

Thế là sau khi dùng mắt nhìn, mũi ngửi, miệng nếm, tiến hành nghiên cứu sơ bộ qua một lượt, Lập Thiên liền khẳng định tất cả số linh dược này đều là giải dược, có thể mang đi cứu người mà không cần lo chữa lợn lành thành lợn què.

Nghĩ cũng phải, ngoại trừ tu sĩ ma đạo hay đám nữ nhân Tuyệt Tình Cốc thích chơi độc ra thì chẳng ai mang độc dược theo bên mình làm gì. Ứng Thiên Tông là môn phái chính đạo, chưa từng khuyến khích chúng đệ tử sử dụng độc dược để đối phó kẻ địch, bởi vì loại hành vi này giống với người trong ma đạo, rất đáng khinh bỉ.

Nếu có người mang theo độc dược thì chỉ có thể là đan sư chuyên nghiên cứu độc chất để tìm ra giải dược hóa giải loại độc chất đó mà thôi. Chỉ là theo như Lập Thiên quan sát mấy ngày hôm nay, trong số đám sư huynh đệ đồng môn của hắn, không có người nào thuộc loại người đó cả.

Căn cứ lập luận này, kết hợp với hiểu biết từ cách sử dụng linh dược mấy ngày qua Lập Thiên đã mắt thấy tai nghe các sư huynh đệ đồng môn thực hiện, trong hoàn cảnh nước xa lửa gần liền đúc rút ra một kinh nghiệm xương máu, đó là linh dược bào chế thành dạng bột thì thường được dùng ngoài da, còn bào chế thành viên thì để nuốt vào bụng. Có vẻ như rất nhiều loại đan dược đều sử dụng nguyên lý bào chế tương tự, cho nên phương pháp hắn vừa nghĩ ra hoàn toàn có thể áp dụng vào tình huống thực tế.

Chắc nịch như thế, Lập Thiên vội vàng cởi y phục của hai người này ra, cố làm cho thương thế phơi bày ra toàn bộ. Trước mặt hắn, vị tiểu sư muội kia sau lưng bị trúng một chưởng, dấu bàn tay còn in rất rõ, e rằng lục phủ ngũ tạng đã bị tổn thương không nhẹ. Còn vết thương trên cánh tay trái rất giống bị móng vuốt quỷ thi đả thương, nhưng chẳng biết nữ tử này dùng biện pháp gì mà khiến thi độc không phát tác, suy đoán đã uống thần dược giải độc nên mới bảo toàn một mạng.

Còn nam tử kia đỡ hơn, trúng có một vết thương thôi. Chỉ bất quá loại vết thương ấy lại là vết thương chí mạng, tương đối khó giải quyết, bởi vì miệng vết thương vừa sâu vừa rộng, làm không khéo dễ khiến vết thương bị nhiễm trùng, thương thế sẽ trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Nhưng trong hoàn cảnh này, Lập Thiên không thể suy nghĩ được nhiều. Hắn lấy ra một chiếc hồ lô đựng đầy nước, trước tiên dùng nước rửa sạch hai tay, sau đó dùng băng khô vệ sinh vết thương cho thật sạch sẽ. Vệ sinh vết thương xong, Lập Thiên xé xuống mấy trang giấy, bắt đầu lấy linh dược bản thân có ra, bắt đầu nhào trộn. Tất cả các loại linh dược dạng bột đều bị Lập Thiên trộn đều thành hỗn hợp bột khô, sau đó vốc từng nắm lớn nhét vào đám vết thương đang há miệng kia.

Phương pháp trị liệu hơi thiếu chuyên nghiệp nhưng được Lập Thiên thực hiện rất cẩn thận và chăm chú, linh phấn từng chút từng chút che khuất vết thương của hai người không một khe hở. Làm xong, Lập Thiên lấy băng trắng quấn chặt mấy lớp, sau đó mặc lại y phục cho hai người.

Công đoạn thứ nhất đã xong, đó là cầm máu, khử trùng, bôi thuốc giúp vết thương chóng lành. Hiện tại công đoạn thứ hai chính là trị độc, trị liệu nội thương bên trong, mà theo Lập Thiên thì loại thương thế nội ẩn bắt buộc phải sử dụng đến đan dược mới tốt, đại loại như vậy. Thế là chỗ linh dược dạng viên lại được hắn mang ra, sau đó đặt lên mấy trang giấy rồi trộn đều lại thành một đống lớn.

Đan sư điều chế đan dược, yếu trọng tinh không trọng lượng, cho nên số lượng cấp phát cho mỗi lần sử dụng nhiều lắm cũng chỉ hai ba viên là cùng. Thế nhưng đến lượt Lập Thiên làm đan sư một cái, số lượng cấp phát bỗng nhiên tăng trưởng chóng mặt, từ hai ba viên biến thành hai ba nắm lớn.

Hắn vốc một nắm linh dược dạng viên cho vào miệng nam tử, rồi lại vốc một nắm khác cho vào miệng nữ tử. Cứ luân phiên như thế, một nắm thuốc cho vào miệng sẽ đến phiên nước suối rót vào, còn hắn thì tiến hành vuốt cổ, vỗ ngực giúp cho linh dược dễ dàng trôi xuống bụng hơn, rồi tiếp tục làm cho đến khi cả núi đan dược cỡ nhỏ kia hết sạch mới thôi.

Chỉ qua hai khắc đồng hồ, một đống lọ sứ chứa đầy linh dược đã bị xài hết, rơi vãi khắp nơi. Mà lúc này, thân thể nam tử lẫn nữ tử được Lập Thiên tiến hành trị thương đã ngập tràn mùi thuốc, nồng nặc đến mức buồn nôn. Ngay cả Lập Thiên đứng gần đó cũng ngửi không nổi, đành phải rời xa mấy trượng.

Làm xong mọi việc, Lập Thiên chăm chú quan sát biểu hiện của cả hai người. Thấy máu đã ngừng chảy, vết thương có biểu hiện đang khô lại, mà trên thân cả hai chợt có nhiệt khí bừng lên, biểu tình đau đớn mỗi lúc một hiển hiện rõ ràng, khiến Lập Thiên càng thêm khẩn trương bội phần.

Hắn biết, biểu hiện nhiệt khí kia chính là do linh khí luân chuyển, máu huyết lưu thông làm ra, mà biểu hiện đau đớn chứng tỏ phương thuốc của hắn có hiệu quả, bởi vì mấy đại phu nơi mỏ linh khoáng vẫn thường nói "thuốc đắng giã tật". Bây giờ cả hai có biểu hiện vùng vẫy, đây chính là dấu hiện sinh cơ đang trở lại, mà phương pháp trị liệu của hắn đã đạt được tác dụng thần kỳ còn hơn cả tiên dược.

Nghĩ đến đây, Lập Thiên chợt cảm thấy bản thân vĩ đại như một vị thần y vậy. Thần y hành thiện cứu đời được người báo đáp bằng mười bốn toà phù đồ, rõ là hợp tình hợp lý không gì bằng. Nếu Lập Thiên mà biết hai người này đang bị những loại thuốc tạp nham kia của hắn hành hạ cho một phen thừa sống thiếu chết, chỉ cần tỉnh dậy sẽ đánh cho cái tên đại phu dởm như hắn một trận lên bờ xuống ruộng thì đảm bảo hắn không dám ở lại đây thêm một giây phút nào chứ đừng nói chuyện đòi người ta báo đáp.

Quan sát một lúc, thấy hơi thở hai người đã ổn định trở lại, Lập Thiên chợt nhớ bản thân còn có công chuyện quan trọng cần làm, không thể hao phí thêm thời gian với hai người này được nữa. Chỉ là khi nhìn quang cảnh xung quanh một lúc, hắn vẫn không an tâm rời đi.

Lập Thiên cho rằng nếu đặt hai người này nằm phơi mưa phơi nắng ở đây, nhiều khi sẽ đổ bệnh chết hoặc gặp phải kẻ địch đi ngang giết thêm lần nữa, vậy thì đừng nói linh đan diệu dược của hắn linh nghiệm hay không, có thần tiên xuất thủ cũng không cứu nổi.

Chết cũng thôi đi, nhưng người mà chết rồi thì lấy ai xây phù đồ cho hắn bây giờ. Thế là Lập Thiên đảo mắt tìm kiếm, thoáng thấy nơi xa có một hốc đá khá kín đáo, bên ngoài còn có cây cối che phủ, lập tức nảy ra ý định kéo cả hai người này vào giấu ở bên trong.

Giấu người xong, Lập Thiên bước ra bên ngoài nhìn ngắm một chút, cảm thấy ngụy trang đã đủ kín đáo, không tìm kiếm kỹ càng rất khó phát hiện, nhưng vẫn cảm thấy chưa ưng ý. Hắn đang lo hai người này tỉnh lại không biết mình là ân nhân cứu mạng bọn họ, ngược lại còn cho rằng chính mình ăn lông nói láo, một lúc phủ nhận toàn bộ công lao thì không ổn. Thế là Lập Thiên đi ra bên ngoài, chẳng biết lấy đâu ra một viên than đen, cẩn thận viết lên trên tờ giấy mấy chữ:

- Khuyết Lập Thiên, đệ tử Ứng Thiên Tông xuất thủ tương trợ. Ngày sau gặp lại, không cần cám ơn, chỉ cần hậu tạ!

Chép ra hai tờ, Lập Thiên nhanh tay nhét vào tay áo của hai người, mệt mỏi thở dài mấy hơi, nói:

- Đã giúp thì giúp đến cùng. Đợi ta tìm được đồng bọn của các ngươi, nhất định sẽ bảo bọn hắn đến đây mang các ngươi về.

An bài mọi việc xong xuôi, Lập Thiên mới chịu quay đầu rời đi.

Đến một đoạn đá lở đất nứt, đây là nơi giao thoa giữa hai vùng đất chết và đất sống. Một bên là khung cảnh đất cây cối héo khô, hoa cỏ lụi tàn, bên khác thì cây cối tốt tươi, non xanh nước biếc. Nhìn qua, Lập Thiên biết ngay địa phương này là ranh giới của trận thảm hoạ do hoả tinh kia tạo thành, cũng biết bản thân sắp đến được nơi cần đến rồi.

Chỉ là đúng lúc này, thức hải của Lập Thiên chợt loé lên một tia dự cảm không lành, khiến cho hơi thở đang bất ổn của hắn càng bất ổn hơn. Có một thứ gì đó trong u minh đang nói với hắn không nên tiến lên phía trước, không khác gì loại trực giác trước đây từng nảy sinh khi Khuyết Cầm gia gia bị ám sát.

Không chỉ thế, viên sa thạch tối màu đeo ở cổ Lập Thiên giống như cũng cảm ứng được loại nguy hiểm này, bỗng dưng nóng rực như lửa khiến hắn phải vội vàng tháo xuống, chăm chú quan sát.

Viên sa thạch hình giọt nước mắt này là quà gia gia què tặng cho Lập Thiên khi còn rất nhỏ. Hắn còn nhớ què gia gia từng nói viên sa thạch này ngoài vật liệu chế tác là một loại lưu quang thạch ở ngoại vực ra thì chẳng có gì đặc biệt. Loại quang thạch đó ở ngoại vực có rất nhiều, tuy nhiên ở bắc phương vẫn có thể xem là hàng hiếm.

Thế nhưng lý do Lập Thiên xem trọng viên sa thạch này chẳng liên quan gì đến giá trị của nó, mà vì tâm huyết của què gia gia đặt vào nó to lớn không gì sánh được. Ông ấy tự tay tạo hình cho nó, tự làm dây đeo, tự tết nút thắt, dày công bao nhiêu ngày đêm mới hoàn thành.

Cho đến hôm nay, khi què gia gia không còn trên đời, viên sa thạch hình giọt nước mắt này cùng cây hồ cầm của ông đã trở thành món quà tinh thần giá trị nhất đối với Lập Thiên, là niềm tin, là ý chí nâng đỡ để hắn không ngã quỵ trên con đường tu hành nhiều chông gai trắc trở.

Lập Thiên chưa từng nghĩ tới, viên sa thạch nhìn như đồ chơi này vậy mà lại là một món pháp bảo, ngay vào lúc nguy cấp cũng biết phát ra tín hiệu, báo cho hắn biết nguy hiểm đang cận kề bên mình.

- Không được, ta không thể rút lui. Nếu ta rút lui, nhất định Minh Kiếm sư huynh cùng những người khác sẽ không thoát ra được. Minh Kiếm sư huynh và Nhạc Lãnh Pháp sư huynh với ta có ơn cứu mạng, làm sao ta có thể không có nghĩa khí như vậy. Dù không làm được gì đi nữa, chí ít vẫn phải báo cho hai người bọn họ một tiếng rồi trốn chạy cũng chưa muộn.

Nghĩ thế, Lập Thiên khẽ lôi viên sa thạch ra đặt ở bên ngoài lớp áo, không để hơi nóng của nó thiêu đốt da thịt rồi tiến nhanh về phía trước.