- Mọi người mau nhìn xem! Tiểu tử kia, hắn, hắn rút cuộc muốn làm cái gì?
- Lẽ nào hắn, hắn vậy mà muốn tách khỏi chúng ta đi một mình, hắn bị điên rồi sao?
- Không, hắn chắc chắn không điên, ngược lại, nhiều khi hắn còn có mưu đồ khác. Các ngươi thử nhớ lại chuyện xảy ra mấy ngày qua đi, nếu hắn mà điên thật thì đã chết mất mấy cái mạng rồi, làm sao giờ này còn ở đây diễn trò được chứ?!
- Ngươi nói rất đúng, ta cũng cho là như vậy. Hồi nhỏ ta rất thích đọc sách thánh hiền, đến giờ vẫn còn nhớ như in trong cuốn "Thánh Nhân Bảo Giám Thắng Thiên Cơ" có viết: "Cá lớn thì lội ngược dòng, kẻ mạnh thích đi một mình, còn người thành công thường có lối đi riêng". Chính vì thế ta cho rằng, đây là lối đi riêng mà tiểu tử kia lựa chọn. Chỉ có điều...
- Chỉ có điều thế nào, ngươi nói tiếp đi chứ?
- Haiz, chỉ có điều ta nghĩ thế nào cũng cảm thấy quyết định này giống như lựa chọn của kẻ đần ấy!
- Mẹ kiếp, thế thì tại sao ngươi không nói sớm. Làm ta cứ tưởng chúng ta mới là kẻ đần, liều mạng chạy sang đây cho bằng được.
- Haiz, ngươi có bị ngốc không vậy? Ngươi mở to mắt ra mà nhìn xem, ngoài chín sư huynh nội môn cùng mấy người bị thương nặng đang nằm trong túi trữ vật ra thì đám chúng ta chỉ còn mười mấy người sống sót, có thể nói là phúc báo ba đời rồi đấy.
- Hơn nữa người sống sót càng ít thì các vị sư huynh nội môn càng dễ dàng chiếu cố chúng ta hơn, không phải sao? Huống chi bên cạnh chúng ta nay đã chẳng còn cái tên trời đánh thánh đâm kia nữa, chuyện này tính ra còn tốt hơn gặp phải quái vật đầu trâu mặt ngựa còn gì?!
- Đó là chưa kể khoảng cách giữa chúng ta và Hắc Yêu Động đã không còn xa, nhìn đường sá thế này cũng không khó đi, chúng ta đến đó hoàn thành công đoạn cuối cùng của phù chiếu là xong rồi. Có hay không có tiểu tử kia cũng chẳng quan trọng.
- Tương lai trở về tông môn, người ít thì ít cạnh tranh, chỗ tốt tông môn ban xuống đều đổ lên đầu số ít người chúng ta, ngươi còn lo phần chia cho ngươi ít đi chắc? Nhiều chuyện tốt như vậy, ngươi nói chúng ta nên vui hay nên buồn?
Mấy tên đồng môn đứng bên cạnh nghe thấy những lời giải thích cặn kẽ này, chợt cảm thấy đầu óc sáng suốt hẳn ra, dơ ngón tay cái chỉ thẳng lên trời ý bảo đối phương nói rất hay, rất là chí tình chí lý. Thế là sự tình chết chóc vừa rồi chẳng biết lạc trôi về đâu, chỉ biết trong đầu mỗi người không dính một hạt bụi.
Lúc này, chỉ còn vài bước chân nữa là Lập Thiên bước được lên bờ. Chỉ bất quá hắn cảm giác được phần nước hồ sau lưng có biến động lạ thường, dường như có rất nhiều đầu quái ngư đang cực kỳ phẫn nộ, muốn truy sát hắn cho bằng được. Không còn cách nào khác, Lập Thiên chỉ có thể tăng nhanh tốc độ, dự định lấy đà thật mạnh rồi nhảy băng qua những bậc đá cuối cùng càng nhanh càng tốt.
Nhưng mấy đầu quái ngư kia cũng không ngốc, bọn chúng cũng có chung suy nghĩ với Lập Thiên, muốn tận dụng triệt để cơ hội cuối cùng này. Đám quái ngư này chỉ thấy con mồi của bọn chúng sắp thoát khỏi vòng vây, cho nên liều mạng đuổi sát theo phía sau.
Mười, chín, tám, bảy... Lập Thiên không ngừng đếm số bậc đá xuất hiện trước mặt, chuẩn bị cho bước nhảy xa vĩ đại nhất từng làm trong cuộc đời mình. Cho đến khi một chân dẫm vào bậc đá thứ năm, một cú nhảy xa được thực hiện, hai chân lấy đà bật mạnh, thân thể xuôi theo hướng gió lướt đi như bay, thân hình chớp nhoáng đã ở giữa không trung, nhìn chẳng khác nào người đã tu thành Đằng Phong Thuật lướt gió mà đi vậy.
Phốc phốc mấy tiếng, có ba bốn đầu quái ngư từ dưới mặt đầm liên tục lao lên đớp mồi, ở bậc đá thứ tư, thứ ba, thứ hai và thứ nhất tính từ bờ đầm trở ra đều có nhiều hơn một đầu quái ngư lao lên đớp mồi. Lập Thiên trông thấy thì da gà da vịt toàn thân nổi lên rần rần, hơi lạnh chạy dọc sống lưng còn hơn tắm nước đá.
Phành phạch, Lập Thiên cuối cùng cũng nhảy đến bờ bên kia, chẳng qua vì lấy đà quá mạnh, cú nhảy quá xa nên khi đáp đất thân hình không giữ được thăng bằng, chốc lát đã bị lực quán tính hất cho ngã nhào, thân hình lăn lông lốc mấy vòng trên mặt đất mới dừng lại được.
Lập Thiên có thông minh cỡ nào cũng không tính ra, chính vì cái ngã lộn nhào này của mình mà khiến ba bốn đầu quái ngư phóng theo sau lưng một phát táp hụt, cả đám mất đà rơi lộp độp trên mặt đất, tức khắc bại lộ thân hình to lớn dữ tợn dưới ánh nắng mặt trời trong vắt sau cơn mưa.
Nhưng có vẻ như khi đớp hụt, mấy đầu quái ngư này vẫn không muốn buông tha con mồi, cái đuôi dài ngoe nguẩy liên tục, đánh cho đất đá sát bờ sạt lở từng mảng lớn. Cái đầu thì không ngừng lắc lư qua lại, cố gắng dùng hai cái ngạnh vừa to vừa dài ghì xuống mặt đất đẩy thân hình tiến lên phía trước, đuổi theo con mồi cách đó không xa.
Chỉ đáng tiếc, thân hình bọn chúng quá dài và nặng, mặt đất gần đó thì quá mềm và lầy lội, dẫn đến những cái ngạnh kia không bám vào được, chưa gì đã cào mặt đất thành mấy cái rãnh sâu hoắm, mà thân thể dài loằng ngoằng của chúng thì tiến lên phía trước với tốc độ còn thua cả rùa bò. Với cái tốc độ này, e rằng đuổi con rùa con còn không kịp, nói chi tới đuổi Lập Thiên cơ chứ.
Lập Thiên thì khác, lúc này hắn đã định thân được rồi. Chẳng qua khi thấy một đám rắn to rắn nhỏ đen tuyền như nhung cứ lúc nhúc bò về phía mình thì tâm hồn nhỏ bé cũng muốn vỡ làm hai mảnh. Hắn hú lên một tràng quái dị, sau đó quay đầu bỏ chạy, trước sau không nhìn lại cái đầm bùn kia thêm một lần nào nữa.
Chạy mãi chạy mãi, qua không biết mấy dặm đường trường, rút cuộc Lập Thiên đã nhìn thấy ở phía xa kia, màu xanh của sự sống chầm chậm xuất hiện trong tầm mắt. Thấy thế hắn mới yên tâm phần nào, tìm một địa phương dim mát nghỉ ngơi lấy sức. Hắn lấy ra nước suối, uống liên tiếp năm sáu bình. Lại lấy ra lương khô, ăn lấy ăn để mà cảm thấy chúng ngon hơn bất kỳ sơn hào hải vị nhân gian hiếm có. No bụng, Lập Thiên nằm dài trên mặt đất, chốc chốc mê man đi lúc nào chẳng hay. Một canh giờ sau tỉnh lại, thấy mặt trời đã đứng trên đỉnh đầu, cơn nắng chói chang phả vào mặt, hong khô y phục trên thân từ lúc nào.
Khẽ lấy ra một chiếc gương đồng, Lập Thiên soi mình vào trong, cảm thấy bản thân cũng đẹp trai lai láng, thiên hạ chẳng ngán một ai. Tự cho rằng sau này bản thân mà dậy thì thành công một cái, nhất định sẽ trở thành một nam tử tuấn tú, người gặp người yêu, ai nhìn cũng quý chứ chẳng đùa. Ít nhất thì cũng phải oai phong như cái vị Tịch Âm Kiếm Khách nhị sư huynh kia chứ không thua được.
Nhưng vừa lấy ra bộ y phục mới, dự định khoác lên thân cho đường hoàng thì Lập Thiên bỗng sững người lại suy nghĩ một chút, sau cùng đành cất lại bộ y phục mới kia vào trong túi, chép chép miệng cảm thán.
- Thôi vậy, vì đại nghiệp ngàn thu bất thế, một chút kham khổ này, ta nhận!
Lập Thiên đã nghĩ kỹ rồi, giang hồ đi bộ, một là khiến người ta sợ, hai là khiến người ta thương mới dễ sống. Chứ nếu cứ dở dở ương ương thì chỉ chọc người ta ngứa mắt, một kiếm chém làm hai khúc mà thôi.
Thế cho nên thay vì khoác lên thân mình một bộ y phục sạch sẽ mới chóe, hắn quyết định giữ nguyên bộ y phục lấm lem trên người, chấp nhận bộ dạng khó nhìn như vậy rồi chạy đi một phương hướng khác, men theo chỗ đầm lầy này để tìm con đường an toàn hơn tiến đến Hắc Yêu Động, đoàn tụ với đám người Minh Kiếm sư huynh.
Tình cờ trên đoạn đường này, Lập Thiên gặp được một đoàn người khá đông, trên thân bọn họ có không ít thương tích lớn nhỏ, số lượng cũng không còn đủ một trăm người, vừa nhìn đã biết trên đường đi đã trải qua không ít nguy hiểm.
Khí tức trên thân những người này vô cùng cổ quái, từ hành vi cử chỉ cho đến lời nói cũng không tương đồng, tuy đi cùng một chỗ nhưng thoạt nhìn không giống như người trong cùng một môn phái. Thông qua cách ăn mặc có thể thấy những người này xuất thân từ rất nhiều tầng lớp khác nhau, giàu có nghèo có, thậm chí có người còn giống ăn mày hơn cả đệ tử Khất Thực Bang.
Đơn cử như phía bên trái có một tiểu sư muội tuổi tác chỉ ngang ngửa hắn, thế mà ăn mặc lòe loẹt đến mức khó tin, môi son má phấn, xức hương liệu toàn thân đậm hơn tô màu, hương thơm lan tỏa mấy dặm vẫn còn ngửi thấy, trông chẳng khác nào kỹ nữ trong Mãi Xuân Lâu.
Ở giữa còn có một tên thư sinh da mặt trắng bạch như công tử bột, nhưng cách ăn mặc thì trông như hào phú một vùng, già dặn hết chỗ nói. Cổ đeo vàng đeo bạc, ngón tay cái đeo nhẫn ngọc lớn, y phục màu tối om nhìn như ông cụ non, chẳng đâu vào đâu.
Bên phải còn có một cô nương khác ăn mặc thanh nhã, nhìn từ sau lưng chẳng khác tiên nữ giáng trần, tóc dài buông thả, mượt như tơ tằm, dài đến tận mông. Y phục trên người cầu kỳ hoa lệ, từng đường kim mũi chỉ được chăm chút tỉ mỉ, tổng quan độc đáo khác lạ, giống như tự bản thân nàng thiết kế riêng cho mình, nhân gian có một không hai.
Không chỉ cách ăn mặc, ngay cả loại binh khí bọn họ mang theo cũng không giống nhau nốt. Có nữ tỷ tỷ ôm tỳ bà trước ngực, dáng đi uyển chuyển như các vũ công diễn hội cung đình. Có nam tử cầm kiếm, dáng dấp ung dung tự tại, phong thái bễ nghễ chúng sinh như cao nhân xuất thế.
Có người tay không cầm gì, thế nhưng để ý kỹ sẽ thấy dây buộc tóc, thắt lưng, dây buộc giày đều được kết từ vô số phi châm rất nhỏ, điêu khắc tinh tế, sắc nhọn vô cùng. Có người còn vác rìu trên vai, người thì quấn xích sắt vòng quanh thân, người thì kéo chà cây gậy răng sói trên mặt đất, người thì cầm quạt giấy phe phẩy qua lại, điệu bộ không ai giống ai.
Quan sát không lâu, sau khi sử dụng phương pháp loại trừ, Lập Thiên khẳng định những người này đúng là tu sĩ Vô Đạo Môn như lời Mặc Nghiên sư huynh từng nói. Chỉ bất quá nhìn qua khí cơ bốc ra trên người bọn họ, Lập Thiên không khỏi bị dọa sợ, không dám tiến lại gần mà chỉ bám theo sau tít đằng xa, sợ bản thân làm ra cử động nào đó chọc giận đám người không rõ tốt xấu này.
Lập Thiên dù mới gia nhập tu hành giới chưa lâu, thế nhưng một vài kiến thức quan trọng thì không thể không biết. Trong đám người bọn hắn, tu vi Minh Kiếm sư huynh và Nhạc Lãnh Pháp đã thuộc dạng cao nhất rồi, thế mà giờ đem ra so sánh thì tu vi chỉ xấp xỉ với phần lớn các tu sĩ Vô Đạo Môn đang có mặt ở đây mà thôi.
Phải biết tu sĩ trẻ tuổi thường lấy việc tu luyện Phá Thể cảnh giới làm đầu, tiếp theo là tẩy luyện căn cơ tinh thuần rồi mới đến tu luyện khí lực. Với đệ tử dưới mười lăm tuổi, gân cốt chưa ổn định, khiếu huyệt khó lòng khai mở toàn bộ, cho nên linh thể đúc thành cũng có nhiều khiếm khuyết. Nếu không lấy việc bồi dưỡng căn cơ làm chủ đạo mà liều lĩnh tăng lên tu vi nhiều khi cái được không bù nổi cái mất. Cho nên đối với tu sĩ trong độ tuổi này ở bắc phương, đạt đến tu vi Ngự Khí tầng bốn đã là xuất chúng rồi, không thể đòi hỏi nhiều hơn được.
Nhưng dựa vào khí thế của những đệ tử trước mắt này, khí cơ bốc ra trên thân cho thấy người có tu vi đạt đến tầng năm tầng sáu không hề ít, những người còn lại thấp lắm cũng đã đạt tới tầng ba đỉnh phong. Có thể nói, so với đám ký danh đệ tử bị ép tham gia phù chiếu như Lập Thiên thì cường đại hơn rất nhiều. Nếu hai bên chẳng may xảy ra giao chiến mà nói, bọn họ chắc chắn sẽ thua trận một cách vô cùng thảm hại.
Trong lúc đó, sự xuất hiện của Lập Thiên từ rất sớm đã bị đám tu sĩ Vô Đạo Môn phát hiện ra, một số đã chủ động thăm dò xem kẻ vừa xuất hiện phía sau là địch hay là bạn, xem xem có thể tận dụng cơ hội kiếm chút lợi ích hay không. Chỉ đáng tiếc là, khi mấy người này dùng nhãn pháp đảo qua người Lập Thiên một cái, tâm tư giết người đoạt bảo hay là thu phí bảo kê gì gì đó vừa nhấc lên đã đành phải hạ xuống.
Đến người ngu cũng nhìn ra, bằng bộ dáng tàn tạ của kẻ này, đừng nói trên thân mang theo thứ tốt, ngay cả cái mạng nhiều khi còn không giữ được lâu. Nếu kẻ này thực có thứ tốt, trước đó gặp phải yêu vật chỉ sợ đã sớm mang ra sử dụng hết rồi, làm gì còn giữ được đến giờ phút này.
Bằng tuổi tác và tu vi kẻ này đang có, dù cơ duyên rơi thẳng xuống đầu xem chừng cũng chẳng giữ được, nói chi tranh đoạt với đám yêu vật hung dữ đang ẩn nấp khắp nơi trong Đồ Ma Lĩnh. Có lẽ kẻ này vì không tranh lại với đám đồng môn của hắn nên mới tách ra đi lẻ, cầu mong kiếm được chút gì đó sót lại trên đường sau trận thảm họa kia mà thôi.
Kẻ này không nói không rằng đi theo bọn hắn, không cần nghĩ cũng biết đang lợi dụng bọn hắn, tìm kiếm một lộ tuyến an toàn dẫn vào Hắc Yêu Động. Nghĩ cũng phải, bởi nếu kẻ này không làm như vậy, một mình lang thang ở cái nơi ma hờn quỷ ghét này mà nói, có thể nhìn thấy mặt trăng đêm nay hay không cũng là chuyện phải bàn.
Nhìn trang phục, đám tu sĩ Vô Đạo Môn không khó nhìn ra thân phận của Lập Thiên là đệ tử Ứng Thiên Tông. Bất quá thấy Lập Thiên hoàn cảnh đáng thương, tuổi tác đã nhỏ còn không có tu vi mà vẫn bị sư môn mang đi lịch luyện, cảm thấy cách làm này có phần nhẫn tâm, trong lòng cũng phẫn nộ thay cho hắn.
Chỉ là giới tu chân xưa nay sự cạnh tranh diễn ra trong âm thầm nhưng không kém phần khốc liệt, ai cũng biết loại nghịch lý này vốn là sự tình hết sức bình thường, xảy ra nhiều như cơm bữa. Cá lớn nuốt cá bé, đó là vạn chúng sinh tồn tạo hóa, cũng là đạo kiếp mà bất kỳ tu sĩ nào đều phải trải qua trên tu hành lộ của mình. Người sống thì tiền đồ bất khả hạn lượng, kẻ chết thì thân tử đạo tiêu, thế thôi.
Nhưng dù nghĩ thế nào, sự thương cảm dấy lên trong lòng bọn họ là không thể chối cãi. Cho nên đám tu sĩ Vô Đạo Môn không làm gì cả, cứ thế tiến lên phía trước, mặc kệ Lập Thiên lủi thủi bám theo sau. Dù sao Lập Thiên cũng không phải là mục tiêu uy hiếp an toàn của bọn họ, cũng không nhọc lòng bọn họ chiếu cố an nguy của hắn. Để hắn đi theo phía sau, làm tuyến tình báo từ xa cho bọn họ cũng tốt.
Lại nói, mấy ngày trước đó, không chỉ đám người Lập Thiên gặp phải yêu vật phục kích, đệ tử trẻ các thế lực khác cũng gặp vô số biến cố khác nhau.
Đám người Vô Đạo Môn là những người tiếp cận Hắc Yêu Động sớm nhất, cũng là đối tượng đầu tiên bị các tu sĩ Trường Sinh Phái phóng xuất quỷ thi tấn công, rơi vào tử địa, bất đắc dĩ phải hy sinh một số người, tạm thời rút lui. Hiện tại, sau khi hồi phục thương thế, bọn họ đang tìm lối đi khác thích hợp hơn để đi vào Hắc Yêu Động mới bị Lập Thiên bắt gặp tại đây.
Mà cũng mới hôm qua thôi, đám tu sĩ Hạ Quốc trong lúc đi ngang qua một hẻm núi bị tu sĩ Trường Sinh Phái mai phục, dùng loạn tiễn và nham thạch ám toán, tử thương thảm trọng. Các tu sĩ Cửu Chân Quận cũng không khá hơn, sau khi cùng tu sĩ Hạ Quốc chia chác chỗ huyền thiết kia, cả hai chia tay nhau đi về hai hướng. Sau đó lúc tu sĩ Hạ Quốc gặp phải tu sĩ Trường Sinh Phái ám toán thì đám tu sĩ Cửu Chân Quận cũng bị một đám độc trùng tấn công, chết không ít người.
Cuối cùng, không thể không kể đến đoạn nghiệt duyên giữa đám tu sĩ Đoạn Trần Tự và Tuyệt Tình Cốc đã phát sinh trong mấy ngày vừa qua. Chuyện ấy vô tình trở thành kỳ sự lưu truyền hậu thế cho đến ngàn vạn năm sau này. Ghét của nào trời trao của ấy, hòa thượng ni cô, nhìn thế nào cũng thấy giống một cặp oan gia ngõ hẹp.
Sau khi hai bên đánh nhau một trận tơi bời khói lửa để tranh giành một gốc Địa Hoàng Liên thì sau đó, hai nhóm hòa thượng ni cô này còn gặp nhau tới tận mấy lần. Một lần các nữ tu sĩ Tuyệt Tình Cốc đi lạc vào sơn trạch cấm địa, bị quái thạch đánh cho không kịp trở tay, chết mất phân nửa. May mắn đúng vào lúc đó, các hòa thượng Đoạn Trần Tự đi ngang qua phát hiện sự việc liền xuất thủ tương trợ, cứu được không ít nữ tử trở ra. Nếu không, chỉ với mấy loại thủ đoạn dùng độc hay mị thuật các nàng tu luyện đem đối phó với đám quái thạch kia thì chỉ có đường chết thôi.
Sau đó cả hai lại trùng phùng ở một bụi Quỷ Trảo Thất Diệp Tiên, các nữ tu sĩ Tuyệt Tình Cốc sau khi thương thảo, tính toán lời lãi ơn nghĩa cứu mạng, quyết định chia đôi khóm tiên diệp kia, còn hứa hẹn kể từ bây giờ sẽ không đoạt hết cơ duyên của đám tu sĩ trọc đầu nữa. Thế là đám tu sĩ Đoạn Trần Tự mếu máo vừa đi vừa khóc, bởi vì bọn họ có người còn chưa nhận được bất kỳ cơ duyên nào, đa phần đều bị đám nữ nhân ác bá kia chiếm đoạt hết rồi.
Đối với sự tình diễn ra mấy ngày qua, không ít tu sĩ Đoạn Trần Tự đã lựa chọn buông bỏ tham niệm, gìn giữ hòa bình, trong tâm cảm thấy một kiếp vãng sinh này bản thân làm ra lựa chọn xuống tóc đi tu là vô cùng đúng đắn. Chứ nếu không, một khi cưới nhầm một bà cô nào trong số này về làm vợ, khẳng định chuỗi ngày tháng gian khổ ấy sẽ không bao giờ chấm dứt được, rơi vào cánh cửa nhân quả luân hồi vô cùng vô tận.
Thế nhưng đám nữ tu sĩ Tuyệt Tình Cốc thì nghĩ thoáng hơn nhiều, ai nấy đều cảm thấy đám lừa trọc rất là đáng yêu luôn. Chỉ cần mình giương nanh múa vuốt một cái là cúi đầu phục tùng mệnh lệnh ngay, ngoan hơn cả chú cún nuôi trong nhà, nghĩ thế nào cũng muốn nuôi thêm mấy con.
Dù sao nuôi mấy con chó lớn này đêm khuya bầu bạn, hầu hạ chuyện giường chiếu thì không khỏi quá tuyệt vời đi. Thải dương bổ âm cũng được, thải âm bổ dương cũng tốt, mấy nữ nhân các nàng từ xưa đến nay chỉ xem chuyện tình cảm nam nữ là trò đùa, tình dục chẳng qua là một phương pháp tu hành khác biệt mà thôi, không hơn không kém.
Trọng yếu là, một loại pháp môn mà khi tu luyện vừa sung sướng vừa nhanh chóng tăng lên tu vi, chỉ có kẻ điên mới không làm. Thậm chí có người còn ước bản thân cứ trẻ mãi, khỏe mãi để tu mãi tu hoài cái loại pháp môn vi diệu ấy đến sơn cùng thủy tận là đằng khác.
Chỉ là dù trong lòng mấy nàng nghĩ như vậy thì hiện tại cũng không dám làm như vậy. Loại pháp môn vi diệu ấy số lượng ban xuống hạn chế không nói, yêu cầu về cốt linh còn hết sức khắt khe, mà người muốn tu luyện loại pháp môn này cũng cần có địa vị tương đối trong cốc mới được. Nếu không, các nàng chỉ cần học lén hoặc làm ra sự tình ảnh hưởng đến đại cục, chắc chắn sẽ bị cốc chủ nghiêm phạt, muốn sống không được, muốn chết không xong.