Chương 30: Bổ Huyết Đan

Á một tiếng, bỗng một tên ký danh đệ tử vì quá vội vàng sẩy chân trượt ngã vào đầm bùn. Chỉ trong chớp mắt, chân trái đã bị quái ngư cắn đứt, may mắn được Nhạc Lãnh Pháp nhanh tay kéo lại, giữ được một mạng.

Rất nhanh, Nhạc Lãnh Pháp chỉ quyết như bay, nhanh chóng điểm huyệt cầm máu, cũng búng một viên đan dược vào miệng kẻ này, ấn nhẹ yết hầu giúp hắn ta nuốt xuống, sau đó còn dùng tu vi bản thân hỗ trợ đối phương luyện hóa dược lực, giảm bớt cơn đau.

Chỉ có điều cái tên này đã mất một chân mà làm như chả đau đớn gì, ngược lại còn tỉnh táo một cách lạ thường, giống như người sắp chết rơi vào đoạn hồi quang phản chiếu, lạnh lùng nói:

- Ta rất muốn về nhà nói lời vĩnh biệt với cha mẹ. Nhưng nhìn tình hình này, e rằng có muốn nói cũng không kịp nữa!

Cách đó không xa, một người khác cũng vừa bị quái ngư cắn cụt mất một cánh tay, rất may đã leo được lên bờ, toàn thân máu me đầm đìa nhưng vẫn chưa được ai xuất thủ trị thương, bị cơn đau hành hạ đến mức nước mắt đầm đìa, không ngừng quằn quại trên một tảng đá, gắng gượng nói từng chữ:

- Trước khi đến Ứng Thiên Tông, cha ta từng nói với ta, dù cho ở trong hoàn cảnh khắc nghiệt cỡ nào cũng không được nản lòng thoái chí, qua cơn bĩ cực sẽ đến hồi thái lai, dặn ta phải nhớ cho thật kỹ. Bất quá hôm nay, cái cơn bĩ cực này sao nó dài quá, dài đến nỗi sợ rằng ta còn chưa đợi được đến hồi thái lai thì cái mạng đã đánh rơi mất tiêu rồi.

Nghe xong, dù là người đang đạp phi kiếm ngự không hay là kẻ đang chạy trối chết đều cảm thấy tức cười không chịu nổi. Có người dù đang cười nhưng là vừa cười vừa khóc, đáy lòng xúc động dâng trào. Ai cũng phải thừa nhận đối với những người trẻ tuổi như bọn họ, cái cơn bĩ cực này đúng là dài quá sức chịu đựng của mọi người rồi.

Nghe đến đây, tên ký danh đệ tử bị mất một chân giống như hạ xuống được quyết định nào đó vô cùng khó khăn, không chút nghĩ ngợi nói:

- Nhạc Lãnh Pháp sư huynh, cầu xin huynh cho ta Hoá Thạch Hoàn.

Người này nói rất dứt khoát, ý chí kiên định, giống như chỉ cần giữ được tính mạng thì sẽ bất chấp tất cả. Ngay cả cơn đau đớn kịch liệt kia cũng bị hắn nghiến răng đè lại, nửa điểm đều không xuất hiện trên khuôn mặt đã bạc phếch vì mất máu.

Trong hoàn cảnh đó, đối diện lời thỉnh cầu kia, Nhạc Lãnh Pháp không ngần ngại đáp ứng ngay. Có thể nói, loại ý chí cầu sinh này rất đáng khen, tuy người này bị thương không ảnh hưởng đến căn cơ, nuốt vào Hóa Thạch Hoàn cũng không để lại di chứng gì đáng kể. Bất quá đã mất đi một chân mà còn phải bỏ ngang chuyến lịch luyện sắp vào hồi kết thúc, nghĩ thế nào cũng thấy đây là chuyện vô cùng đáng tiếc. Cái giá phải trả để có được viên Hóa Thạch Hoàn này không khỏi quá đắt đỏ rồi.

Ngay lập tức, một viên Hóa Thạch Hoàn trắng xám bắn ra, miệng tên này vừa nuốt xuống Hóa Thạch Hoàn thì thân thể cũng vô thanh vô tức bay thẳng vào trong túi trữ vật đeo bên hông Nhạc Lãnh Pháp.

- Huynh đệ, ngươi đúng là một nam tử hán chân chính!

- Nhạc sư huynh, mau cứu đệ với!

Thấy thế, tên đệ tử cụt tay vội vàng hô lên mấy tiếng, cầu xin Nhạc Lãnh Pháp chạy đến cứu viện. Hắn cũng đang nghĩ đến phương pháp này, chọn Hóa Thạch Hoàn để sống sót trở về, không cần phần thưởng nữa. Chỉ là mùi huyết khí trên người hắn quá đậm, dẫn đến có rất nhiều quái ngư đang bơi lại gần, Nhạc Lãnh Pháp thấy thế cũng có mấy phần do dự.

Bỗng vèo một tiếng, tên này còn chưa kịp gọi tiếng thứ hai thì thân hình đã biến mất khỏi tảng đá, cùng quái ngư chìm xuống đáy hồ lạnh lẽo.

- Đây không phải Thiết Cốt Thủy Long Xà, chúng là Quỷ Diện Xà Ngư.

Đột nhiên có tiếng thét từ xa vọng lại, đột ngột rơi vào tai tất cả mọi người. Những âm thanh này giống như sét đánh ngang trời, khiến cho mọi người đều run rẩy khi nghe thấy.

- Quỷ Diện Xà Ngư!

Minh Kiếm sư huynh nghe xong, toàn thân rét run, nhưng rất nhanh đã ép bản thân bình tĩnh lại. Y nhớ bản thân đã từng nghe qua tên loại ngư yêu này, chẳng qua hiện tại không thể nhớ nổi. Bất quá giờ đã biết được tên của nó, y nhất định phải tra xét thật rõ thông tin của nó họa chăng mới tìm ra phương pháp đối phó thích hợp. Nếu để càng lâu, chỉ sợ đám ký danh đệ tử sẽ chết sạch không còn một mống.

Minh Kiếm sư huynh vội vàng lấy ra mấy cuốn điển tịch, khẩn trương tìm kiếm. Y biết bên trong những cuốn điển tịch này khi ghi chép về một loại yêu vật nào đó thường sẽ mô tả rất kỹ lưỡng về đặc điểm nhận dạng, năng lực thiên phú, tập tính sinh hoạt và điểm mạnh điểm yếu của từng loại, thậm chí còn hướng dẫn biện pháp đối phó nữa. Chỉ cần y tìm ra địa phương ghi chép về Quỷ Diện Xà Ngư, chắc chắn sẽ tìm ra biện pháp hóa giải tình huống nguy cấp đang gặp phải.

Cũng may, trong lúc gấp gáp, trang sách ghi chép về quái ngư vô tình bị gió lớn lật mở, hình ảnh mô tả hình dáng Quỷ Diện Xà Ngư đập thẳng vào mắt Minh Kiếm sư huynh khiến y mừng muốn rớt nước mắt. Minh Kiếm sư huynh đưa mắt lại gần, cố đọc thật nhanh những gì ghi chép bên trong, quên cả hít thở.

Điển tịch đoạn viết:

- "Quỷ Diện Xà Ngư là một loài rắn sống dưới nước, mang thuộc tính thủy như thủy long tộc thượng cổ, có thể xem là một dị chủng long tộc xuất sinh hậu thiên, huyết mạch giao thoa giữa giao long và quỷ thủ ngư, trời sinh đã thụ hưởng rất nhiều ưu điểm của giao long tộc".

- "Quỷ Diện Xà Ngư trưởng thành có kích thước rất lớn, lớn nhất có thể dài đến mười trượng, rộng hai trượng. Đặc điểm nhận dạng là thân hình thuôn dài như rắn, đầu có gai nhọn, mặt giống mặt quỷ, hai bên mang tai còn mọc ra hai vây lớn hình cánh quạt, vô cùng cứng cáp và linh hoạt".

- "Cánh này có thể dùng để bơi hoặc bay, thậm chí còn là phương thức phòng ngự sự tấn công của kẻ địch. Hai ngạnh nằm sát bên dưới cánh dài và nhọn như mũi lao, thường dùng để đi lại trên mặt đất, có thể leo cây. Lớp vẩy trên sóng lưng, trên đầu và đuôi vô cùng rắn chắc, đao thương bất nhập".

- "Chỉ có điều vì huyết thống không trọn vẹn nên trên thân thể, phần da thịt dưới phần bụng tương đối mỏng và mềm. Con mắt cũng có đặc điểm tương tự như đa số các loại yêu thú khác, rất dễ bị tổn thương. Đổi lại Quỷ Diện Xà Ngư có rất nhiều phương pháp tu luyện, có thể sống ở nhiều môi trường khác nhau, chịu được khí hậu khắc nghiệt tác động, năng lực săn mồi và phòng vệ kẻ địch tấn công cũng vô cùng cường đại".

- "Điều đáng sợ nhất là hậu duệ Quỷ Diện Xà Ngư từ khi sinh ra đã có linh tính, có khả năng nhận biết chỗ nào an toàn chỗ nào nguy hiểm, biết đâu là con mồi và đâu là kẻ địch. Chính vì có linh trí nên chúng không hành động theo bản năng như các loài yêu thú cấp thấp mà hành vi luôn có mục đích và kế hoạch rõ ràng".

Lật tiếp trang sau, một đoạn ghi chép về tập tính của Quỷ Diện Xà Ngư cũng được tỉ mỉ trình bày lại:

- "Quỷ Diện Xà Ngư là loại cá chuyên ăn thịt, huyết mạch có một phần huyết thống của long tộc nên sát tính rất mạnh. Loại quái ngư này có một đặc điểm đặc biệt rất dễ phân biệt đó là vô cùng nhạy cảm với mùi huyết khí. Một khi cắn nuốt huyết khí cũng sẽ đồng thời bị khí huyết kích phát hung tính, sau đó sẽ trở thành một đầu hung thú có thể liều mạng đồ sát tứ phương. Đó là lý do tại sao bọn chúng không ngần ngại ăn thịt cả đồng bọn của mình, tất cả đều bởi vì bản chất ẩn sâu trong huyết mạch của chúng".

- "Chỉ là loại hung tính mang tính bản năng này cũng là một loại nhược điểm chí mạng có thể lợi dụng. Một khi hung tính bị kích phát, bản năng sẽ chiếm thế chủ đạo, khả năng phán đoán cũng sẽ giảm xuống. Cho nên có thể mượn các loại huyết đan để dẫn dụ bọn chúng đi nơi khác, hoặc pha lẫn độc dược bên trong, đầu độc chết bọn chúng. Nếu không có đan dược thì có thể dùng phương pháp giết chết hoặc đả thương một số con trong đó, khiến cho bọn chúng tự giết hại lẫn nhau, câu kéo thời gian"...

Đọc đến đây, Minh Kiếm sư huynh chợt hiểu ra tất cả, lập tức gấp mạnh sách lại, vội vàng quát lớn với tất cả mọi người, nhất là các đệ tử nội môn đang ngự kiếm phi hành rải rác khắp nơi.

- Bọn chúng đúng là Quỷ Diện Xà Ngư, mọi người mau sử dụng Bổ Huyết Đan dẫn dụ chúng đi nơi khác.

- Đệ tử nội môn nghe lệnh ta, tấn công vào mắt và phần bụng dưới của quái ngư, toàn lực đả thương bọn chúng. Những người còn lại tận dụng cơ hội này nhanh chóng thoát thân.

- Làm đi!

Nghe xong mấy lời này, mọi người đều sững sờ, chỉ hận bản thân ngu muội, không phát hiện ra cách làm này từ sớm. Nếu bọn họ sớm nghĩ ra, có lẽ nhiều sư huynh đệ đồng môn đã không mất mạng oan uổng như vậy.

Phải biết Bổ Huyết Đan là đan dược chuyên dùng để bổ sung huyết khí, đối với người bị thương được xem là đan dược trọng yếu, những lần đi ra ngoài không ai là không mang theo bên mình. Hơn nữa Bổ Huyết Đan giá thành không hề đắt, bất kỳ đệ tử nào cũng dễ dàng tiếp cận được chứ không như Tiềm Linh Đan.

Mà loại Bổ Huyết Đan được các đan sư Kỳ Đan Điện điều chế ra phẩm chất đạt trên bảy thành tương tự với tinh huyết con người, mùi huyết khí vô cùng nồng đậm. Một khi huyết đan bị bóc mở phong ấn, mùi huyết khí sẽ lan tỏa ra, có mùi tanh nức mũi khá là khó ngửi. Bất quá dùng chúng dẫn dụ đám quái ngư khát máu này xem chừng phù hợp không gì bằng.

Ngay lập tức, từ đầu đoàn cho đến cuối đoàn, có vô số Bổ Huyết Đan bị quăng ra bay toán loạn khắp nơi, huyết đan đi tới đâu mùi huyết khí bao trùm tới đó. Chỉ trong chốc lát, cả một phạm vi rộng lớn đã bao phủ một tầng huyết vụ tanh nồng.

Phập phập phập, vô số tiếng đớp mồi chát chúa vang lên. Một đàn Quỷ Diện Xà Ngư gần như đồng loạt phóng lên cao hòng tranh giành con mồi, huyết đan còn chưa kịp rơi xuống đã bị cắn nuốt sạch sẽ, một cái cũng không sót.

Nhưng cùng lúc đó, lại có vô số huyết đan khác bay ra, ngay lập tức thu hút một bầy quái ngư khác xông tới tranh giành, trông giống như đàn cá trong hồ được chủ nhân cho ăn vậy, rất là háo hức.

Thấy thời cơ đã đến, không ít ký danh đệ tử đang ngây người quan sát vội vàng phóng vụt đi, hướng bờ bên kia chạy thục mạng.

Lại nói về Lập Thiên, hắn nãy giờ vẫn thành thành thực thực làm hòn đá nhỏ, vai diễn hết sức thành công. Dù cho quái ngư bơi lội rất gần hắn nhưng không hề phát hiện được gì, buồn bực bơi sang chỗ khác. Có mấy lần hắn bị dọa cho mất hồn mất vía, toàn thân ngoài nước mưa ra sớm đã ướt đầm một tầng mồ hôi nhễ nhại, vừa bẩn vừa thối.

Lời Minh Kiếm sư huynh vừa nói hắn dĩ nhiên nghe được, nhưng vẫn bất động tại chỗ, khiến cho rất nhiều đệ tử nội môn đang tích cực ném ra Bổ Huyết Đan và tấn công vào yếu huyệt của quái ngư cũng ngơ ngác khó hiểu.

Bọn họ đang dùng cả gia tài và liều cả tính mạng để cứu các vị sư huynh đệ đồng môn của mình, thế mà cái vị tiểu sư đệ này không những không tận dụng thời cơ trốn đi, ngược lại còn ngồi một đống như đống cứt khô vậy, khiến cả đám đang nóng ruột càng tức sôi máu.

- Tiểu sư đệ, ngươi còn không mau đi? Ta sắp dùng hết Bổ Huyết Đan rồi đấy.

Một vị đệ tử nội môn hướng Lập Thiên lên tiếng, thúc dục hắn nhanh chân đào tẩu. Mà ở đằng xa, Minh Kiếm sư huynh và Nhạc Lãnh Pháp cũng đang hướng mắt dõi về phía này, muốn nhìn hành động của Lập Thiên để tùy thời giúp đỡ.

Chẳng qua chờ đợi hồi lâu, Lập Thiên không nói không rằng đã đành, thân thể cũng chẳng hề nhúc nhích lấy một cái, khiến cả đám lầm tưởng Lập Thiên bị dọa sợ quá, lúc này không nhấc chân lên nổi nữa. Chỉ sợ nếu không có người giúp, tiểu tử này nhất định chôn chân ở đây đến khi bị đói khát chết mới thôi.

Lập Thiên thì không nghĩ thế. Hắn im lặng là vì sợ thu hút chú ý của đám quái ngư đang bơi lội quanh thân mà thôi. Từ nãy đến giờ hắn vẫn chăm chú quan sát động tĩnh của đám quái ngư kia, ánh mắt càng lúc càng hướng về bờ bên kia với vẻ thâm trầm.

Cùng với số lượng Bổ Huyết Đan ném ra và địa phương cả đám ký danh đệ tử chạy đi, hàng ngàn quái ngư đang lần theo về bên đó. Cứ qua một lúc, số lượng quái ngư bơi về phía nửa đầm bùn bên kia càng đông, mà phía nửa bên này thì ít đến thê thảm.

Đám quái ngư không chỉ bị Bổ Huyết Đan dẫn dụ, khí cơ tỏa ra trên thân những vị đồng môn sư huynh kia cùng với số huyết thủy chảy ra từ đám quái ngư bị bọn họ đả thương cũng lôi kéo không ít quái ngư tập trung tới, nhiều đến mức những đạo bong bóng khí chồng chéo lên nhau đan thành tấm lưới dày như mạng nhện. Nhìn qua thôi là có thể tưởng tượng số quái ngư ở bên dưới nhiều đến thế nào.

Chỉ cần bây giờ hắn đứng lên một cái thôi, khẳng định chưa chạy được mấy bước thì đã bị chụp chết rồi. Đây là bởi vì số lượng quái ngư tăng lên, sự cạnh tranh cũng tăng lên tương ứng, khiến cho đám quái ngư càng lúc càng hung hãn, hành vi đã không còn giống như lúc đầu nữa. Nếu hắn mà nghe lời mấy vị sư huynh nội môn kia, đảm bảo cái đầm bùn này sẽ trở thành nấm mồ chôn thây hắn không sai.

Hắn chết thì cũng thôi, nhưng còn mối thù của què gia gia nhà hắn biết làm thế nào? Còn cả kẻ thù đã từng ăn hiếp hắn sẽ ra sao, sẽ mở tiệc ăn mừng vì hắn chết là cái chắc. Đó là điều không thể chấp nhận được!

Lúc này, có bốn năm ký danh đệ tử đã lên bờ an toàn, những người còn lại đang bám sát theo sau, sắp sửa lên tới bờ rồi. Lập Thiên nhận ra thời điểm mình chờ đợi đã đến, lập tức không nói nửa lời, thân thể đứng bật dậy, hai chân tụ lực, vèo một phát đạp lên tảng đá phóng ngược về phía bờ bên này.

Lập Thiên hành động một cách bí mật và đầy quyết đoán, cho nên khi hắn chạy đi, không ai phát hiện ra hành động này của hắn cả. Mãi khi Lập Thiên chạy được một đoạn khá xa thì mới có người phát hiện ra, vội vang la lên thất thanh như nhìn thấy cảnh cha mẹ hấp hối mà khóc rống lên vậy.

Không chỉ mấy người này, một vài quái ngư sinh sau đẻ muộn thân hình nhỏ bé, tu vi thấp kém vì không tranh lại với đồng bọn mới chọn đi lẻ cũng đã chú ý đến Lập Thiên. Bọn chúng bụng đói lâu ngày, lúc này dù con mồi nhỏ mấy cũng không muốn bỏ qua, thế là không nghĩ ngợi gì mà đuổi theo Lập Thiên, muốn truy sát bằng được con mồi lạc đàn này.

Lập Thiên cắm đầu cắm cổ mà chạy, tất cả đều không để ý ngoại trừ con đường chạy của mình. Đương nhiên, những dãy bọt khí đang tiến lại cầu đá hắn cũng để ý, bởi vì hắn cần tính toán trước thật kỹ để né tránh kịp thời.

Thấy phía trước có một dải bọt khí đã tiếp cận phạm vi ba trượng, Lập Thiên biết đầu quái ngư kia đã sẵn sàng tấn công rồi. Nhưng hắn cũng không thể dừng lại, bởi vì phía sau cũng có mấy con đang đuổi theo. Thế là một cú nhảy thật xa được thi triển, hai chân hắn bật mạnh, dựa theo quán tính bật khỏi phạm vi một trượng so với đáy hồ, vượt qua ba bốn thềm đá liền.

Phốc một tiếng, một đầu quái ngư đớp hụt lao nhanh về phía bên kia đầm, nhanh chóng lặn đi đâu mất.

Lập Thiên hít thở sâu, tiếp tục đường chạy nước rút đầy gian nan của mình. Nhưng chạy được một đoạn, bên phải cầu lại xuất hiện một dải bọt khí khác. Lần này, hắn không làm ra lựa chọn nhảy băng qua như lúc trước mà quyết định chồm xuống, hạ thấp trọng tâm tối đa rồi đáp đất bằng tứ chi.

Vèo một tiếng, Lập Thiên nhảy xổm lên một thềm đá nhẹ nhàng như một chú mèo mới nhảy từ trên mái nhà xuống, thoát khỏi một đầu quái ngư vừa phóng lên cao quá đầu hòng đón trước đường bay của hắn.

Lập Thiên thấy thế phi thân lên chạy tiếp, vừa chạy vừa vỗ ngực đôm đốp, sợ muốn đứng tim rồi.

- Mẹ ơi, cái bọn quái ngư này sinh đẻ cũng tốt thật chứ, đi đâu cũng gặp!

Phập một tiếng, một đầu quái ngư đớp hụt, từ sau lưng Lập Thiên xé đi một mảnh y phục của hắn rồi rơi xuống phía bên kia cầu đá.

- Lại nữa, các ngươi tha cho ta đi mà!

Lập Thiên không ngừng cầu khấn lẩm bẩm trong miệng, chân thì vắt lên cổ mà chạy, căn bản không có thì giờ nhìn về phía sau. Mãi cho đến khi thấy bản thân gần đến bờ rồi mới đưa cánh tay nhỏ lên vẫy vẫy, ý muốn nói lời từ biệt với đám sư huynh đồng môn kia, miệng liên tục hét lớn:

- Minh Kiếm sư huynh, Nhạc Lãnh Pháp sư huynh, Tiểu Thiên chân ngắn bước gần, không thể đuổi kịp mọi người. Các huynh cứ đến Hắc Yêu Động trước đi nhé, Tiểu Thiên sẽ đi đường vòng đến sau. Tạm biệt!

Lập Thiên vừa chạy vừa nói, khẩu âm không nhỏ nhưng thanh âm cứ đứt đoạn giữa chừng, khiến ai cũng khó mà nghe hiểu. Lời nói của hắn vừa nghe có vẻ nghĩa chính ngôn từ, có tình có lý không ai cãi được, chẳng qua khi nhìn qua bộ dáng chạy như ma đuổi của hắn hiện tại, không ai có thể liên tưởng đến bốn chữ chân ngắn bước đoản như lời hắn vừa nói.

Minh Kiếm sư huynh thấy thế bèn lắc đầu nguầy nguậy, cảm thấy như vậy cũng tốt, tránh cho thêm một người mất mạng trong miệng đám ác ngư kia. Mà Nhạc Lãnh Pháp vừa nhìn đã hiểu ra ý tứ của Lập Thiên, biết hắn vì không nắm chắc vượt được đầm lớn nên chỉ có thể mượn mọi người thu hút sự chú ý của quái ngư để chạy trở về chỗ cũ, tìm đường khác đi tới Hắc Yêu Động.

Cách làm này của Lập Thiên thoạt nhìn rất là sáng suốt, thế nhưng Nhạc Lãnh Pháp không cho đó là lựa chọn khôn ngoan. Bởi vì ở nơi nguy hiểm như Đồ Ma Lĩnh này, rời bỏ tông môn đi lẻ sẽ gặp rất nhiều điều bất trắc ngoài ý muốn.

Ở trong này không chỉ có yêu vật, còn có không ít tu sĩ ma đạo và các thế lực thù địch giả vờ làm đồng minh khác. Nếu để những kẻ này nhìn thấy, hành vi giết người đoạt bảo khó mà nói không xảy ra, khi mà trên người Lập Thiên hiện tại mang theo nhiều thứ tốt như vậy.

Trước mắt có thể Lập Thiên thoát khỏi đám quái ngư, nhưng sau đó thì sao, trời mới biết có chuyện gì còn nghiêm trọng hơn xảy ra hay không. Bất quá nhớ lại chuyện xảy ra mấy hôm trước, Nhạc Lãnh Pháp lại không dám tin tưởng vào phán đoán vừa rồi của mình, bởi vì đối với vị sư đệ bất kham này của hắn, ý tưởng nghịch thiên còn rất là nhiều nha.

Đến khi tên ký danh đệ tử còn sống cuối cùng nhảy lên bờ, Nhạc Lãnh Pháp thở dài một hơi, nghĩ thầm:

- Tiểu Thiên sư đệ, chúc ngươi may mắn. Nếu có thể sống sót trở về, Nhạc Lãnh Pháp ta nhận ngươi làm sư đệ kết nghĩa, ngày tháng sau này nhất định chiếu cố ngươi thật tốt.

Nhạc Lãnh Pháp cảm khái không thôi, nhưng chỉ đành thu hồi ánh mắt vì bóng dáng Lập Thiên đang khuất dần sau lớp lớp sương mù.