Chương 29: Quỷ Diện Xà Ngư (2)

Sát cạnh đó, Lập Thiên cũng đang tròn mắt mà nhìn. Đến khi phát hiện ra hai bên phía mình có tới hai đường bọt khí vừa to vừa dài đang nhanh chóng tiếp cận, hơi thở bỗng nhiên dồn dập như trống trận, tim cũng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, thân thể thì tự dưng cứng ngắc như đá, mọi nhúc nhích cử động đều vạn phần khó khăn. Cố hết sức bình sinh mà chỉ kịp hét lên một câu:

- Các vị sư huynh mau nhìn, có hai con quái ngư đang muốn ăn thịt ta đấy!

Lập Thiên hét xong, sau đó sợ quá nhắm chặt hai mắt, nín thở chờ đợi. Hắn biết tại cái địa phương quỷ tha ma bắt này, một khi bị đám quái ngư này nhắm trúng, khẳng định là trốn không thoát. Dù sao ngay cả mấy sư huynh nội môn tu vi cao cường nãy giờ cũng tỏ ra yếu thế trước đám quái ngư kia, hơn nữa bên cạnh còn bị không ít ký danh đệ tử bao vây chặt như nêm cối, trông chờ bọn họ tới cứu mình là không có khả năng.

Còn những tên ký danh đệ tử khác thì càng khỏi phải nói, rõ ràng bọn họ tu vi cao hơn hắn không biết bao nhiêu, thế mà khi bị quái ngư tấn công cũng không làm gì được. Ngoại trừ một số người có chuẩn bị từ trước họa chăng còn né tránh kịp, bảo toàn một mạng, bằng không, một khi đã rơi vào thế bị động, mười phần thì chết đến tám chín phần rồi.

Nhưng càng bất ngờ hơn, Lập Thiên những tưởng hai vị sư huynh kia sẽ chạy đến bên cạnh mình, lấy thân che chắn mình ở giữa, bảo vệ an toàn cho mình như kế hoạch đã nói trước đó thì không, không hề, thực tế mọi chuyện xảy ra trái ngược hoàn toàn so với trong tưởng tượng của hắn. Ba bốn vị sư huynh đồng môn đứng gần Lập Thiên thấy thế không chút nghĩ ngợi lập tức co giò bỏ chạy, phương hướng càng rời xa hắn hơn.

Mấy người này làm ra phản ứng rất nhanh và dứt khoát, giống như đã hiệp đồng từ trước, khiến cho mấy vị nội môn đệ tử đứng rải rác gần đó cũng ngơ ngẩn cả người. Bốn ký danh đệ tử gần Lập Thiên nhất đều bỏ chạy, người đằng trước thì chạy về phía trước, người đằng sau thì lùi về phía sau, trong chốc lát đã bỏ Lập Thiên bơ vơ một chỗ, còn đối phương thì ba bốn người chen chúc nhau trên một tảng đá ngay cạnh một vị sư huynh nội môn, thiết kiếm chĩa thẳng ra ngoài, chuẩn bị đối địch.

Ở tảng đá chính giữa đội hình, Lập Thiên một thân một mình đứng đó, toàn thân ướt đầm nước mưa, vẫn còn chưa hay biết chuyện gì đang xảy ra. Đến lúc mở mắt ra, thấy xung quanh mình một mảnh trống trơn, nửa bóng người cũng không có, mà hai dải bọt khí thì càng lúc càng gần, hơi thở của hắn chợt đứt đoạn giữa chừng.

- Đây, đây là chuyện gì?

Lập Thiên đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy mấy vị huynh đệ đồng môn tốt bụng của hắn đã bỏ hắn một mình với hai đầu quái ngư, bản thân thì cùng với những người khác đi tìm cứu viện, vừa vội vừa giận. Chỉ đáng tiếc vào lúc này, hắn không dám quát tháo, cũng không dám bỏ chạy, vì quá sợ hãi rồi. Lập Thiên đưa ánh mắt u oán nhìn cả đám, chật vật nửa ngày mới cầm ra được một thanh đoản đao, thân thể thì không ngừng lung lay như thằng say rượu.

- Đám người các ngươi dám tính kế ta? Khốn kiếp, Lập Thiên ta thề không đội trời chung với các ngươi! Đợi lúc trở về sư môn, nhất định tố cáo đám các ngươi bày mưu hãm hại ta.

Nhìn Lập Thiên choáng váng đứng đó, cả đám ký danh đệ tử che miệng nhịn cười. Tình cảnh cái tên tiểu tử trời đánh thánh đâm quỷ thần đều ghét gặp phải lúc này không khác mấy so với dự kiến của đám người bọn họ đã bàn bạc trước đó, khiến cho ai nấy đều cảm thấy vô cùng hả lòng hả dạ.

Tuy cái tên đồng môn bị thương ở tay đi cùng Lập Thiên chỉ vì cao hơn một cái đầu mà bị quái ngư vô tình giết chết, thế nhưng sau đó, bọn hắn đã kịp thời sửa chữa sai lầm của mình. Cái chết của vị đồng môn kia xem chừng rất là đáng giá rồi.

- Haha, tên tiểu tử này chết chắc rồi. Bị một đầu quái ngư đuổi giết còn khó sống, đừng nói hai con cùng lên một lúc.

- Khà khà, chúng ta chờ xem chuyện tốt đi. Đợi tiểu tử kia chết xong lại tính tiếp.

Mấy tên ký danh đệ tử khác thấy thế trong lòng khấp khởi mừng thầm, chợt cảm thấy kế hoạch của bọn họ quả nhiên là hoàn mỹ tuyệt luân, tiên thần đố kỵ. Ở trong hoàn cảnh của Lập Thiên hiện tại, đảm bảo chạy là chạy không thoát rồi, mà giúp cũng không ai giúp nổi, hẳn chỉ có thể đợi Diêm Vương lão tổ mở Sinh Tử Bộ ra điểm danh nữa mà thôi.

Nhạc Lãnh Pháp và tám đệ tử nội môn khác cũng nhìn thấy việc này, chẳng qua trong tình huống nguy cấp như hiện tại, không ai có thể trách cứ cách làm của những ký danh đệ tử kia được. Dù sao ngay cả bản thân bọn họ còn lo chưa xong, nói chi tới chiếu cố cho một vị sư đệ không có chút tu vi nào. Nếu thực làm như vậy chính là tự đẩy mình vào con đường chết, đổi là ai cũng sẽ làm ra lựa chọn như những người này mà thôi.

Đáng tiếc cuộc đời không như là mơ, kể cả ông trời thì không phải lúc nào cũng đúng. Lúc cả đám đang hăm hở chờ đợi cảnh tượng Lập Thiên bị hai con quái ngư thay nhau cắn xé thì hai đạo bọt khí đột ngột thay đổi phương hướng, mà đích đến lại chính là đám người bọn họ đang tụ tập trên mấy tảng đá sát cạnh vị nội môn đệ tử kia. Cả đám nhất thời á khẩu, toàn thân run rẩy, hồn vía lên mây.

- Chuyện, chuyện gì thế này? Tại sao, tại sao bọn chúng lại đột nhiên chuyển hướng?

- Ta, ta làm sao biết được chứ? Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai?

Cả đám lúc liếc nhìn quanh, chợt phát hiện ra tình cảnh hiện tại của bản thân hình như không tốt hơn Lập Thiên thì phải?! Ba bốn người đứng chung trên một tảng đá, muốn di chuyển né tránh là vô cùng khó khăn. Thậm chí muốn chạy trốn cũng không được, vì phía sau và phía trước đều có người, còn hai bên lại làm đầm bùn sâu không thấy đáy.

Bọn họ đều hiểu, vào thời điểm nhạy cảm này, bất kỳ ai tự ý vận động thân hình sẽ khiến đám quái ngư kia để mắt đến, trở thành mục tiêu công kích của một con trong số chúng, như thế thì càng nguy hiểm hơn. Chí ít nếu đứng nguyên tại chỗ, bọn họ còn có cơ hội sống sót, bởi vì quái ngư có bắt cũng không thể nuốt chửng ba bốn người cùng một lúc được.

Cả đám khủng hoảng trao đổi, cũng không ngừng suy nghĩ đối sách. Thế nhưng dù kết hợp trí tuệ của rất nhiều người vẫn không giải thích được lý do vì sao đám quái ngư kia lại làm ra lựa chọn lạ đời như vậy. Nếu bọn họ biết thứ mà đám quái ngư này nhìn thấy không phải là thân thể bọn họ mà chính là linh khí và mùi huyết khí đang tỏa ra trên người bọn họ, khẳng định bọn họ sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn hơn.

Lúc này, Lập Thiên đang đứng một mình, nhưng bởi vì sợ quá nên cơ bắp cứng đờ như người chết, toàn thân không chút cử động, nhìn không khác tượng đá là mấy. Mặt khác Lập Thiên không có tu vi, đương nhiên không có linh khí lan tỏa ra ngoài, không thu hút sự chú ý của quái ngư được.

Bản thân Lập Thiên tuy có bị thương, bất quá chỉ là thương thế ngoài da, còn được Nhạc Lãnh Pháp dày công chữa trị, lúc này da thịt đã đóng bửng, bên ngoài có dược liệu đắp kín, còn bị ống tay áo dày che đậy, cho nên cũng không bị nước mưa làm ướt, lưu lại mùi huyết khí trên thân thể. Thêm vào đó, vị đồng môn bị thương đi cùng Lập Thiên đã chết bất đắc kỳ tử từ sớm, cho nên hiện tại hắn không còn trở thành người bị liên lụy, bị đám quái ngư kia nhắm đến.

Chính vì bốn điểm này, khi thấy Lập Thiên đứng đó, đám quái ngư chỉ cho rằng kia là một pho tượng đá chứ không phải con mồi, tự nhiên khi thấy hai con mồi chia ra hai phương hướng bỏ chạy, hai đầu quái ngư này không bàn mà hợp, tự động chuyển hướng đuổi theo hai con mồi vừa chạy đi kia.

Quan trọng nhất là, những người này không chạy đi xa mà tập trung gần các đệ tử nội môn, khiến cho mức độ nguy hiểm còn tăng lên gấp nhiều lần. Bọn họ không hề biết các vị đệ tử nội môn tu vi mạnh mẽ, khí cơ toả ra xung quanh càng mãnh liệt hơn, càng dẫn dụ nhiều quái ngư đến. Mấy tên này đứng gần đó không những không được lợi ích gì, ngược lại vô tình trở thành bia đỡ đạn cho bọn hắn.

Thấy hai đạo bóng khí chuyển hướng, Lập Thiên vui mừng như điên, tuy thân thể không vận động được nhưng trí óc của hắn thì đang vận động hết cỡ, đang cố gắng tìm ra nguyên nhân sâu xa trong đó. Chỉ một lát sau, hắn đã nhận ra mấu chốt của vấn đề.

- Xem ra, đám quái ngư này nghĩ ta là tượng đá. Nhưng mà tượng đá hình như trông vẫn hơi lớn thì phải, haiz, tốt nhất là làm cục đá nhỏ cho chắc ăn.

Thế là Lập Thiên dứt khoát ngồi xuống, đầu cúi thấp, hai tay khoanh chân lại, cố thu nhỏ chu vi thân thể nhiều nhất có thể, khiến cho đám quái ngư không chú ý đến, dù chú ý cũng không nhìn thấy.

Phốc phốc hai tiếng, Lập Thiên vừa ngồi xuống, hai đầu quái ngư đã hướng hai nhóm đệ tử gần hắn nhất tiến hành tấn công. Chỉ nghe leng keng mấy tiếng vang lên, thiết kiếm trong tay đám đồng môn này gãy thành nhiều mảnh, rơi ào ào xuống đầm bùn.

Chỉ trong nháy mắt, ba bốn ký danh đệ tử đứng chung một chỗ bị quái ngư đụng bay, người thì bị quái ngư táp trúng, thân thể chia lìa, người thì bị hất văng xuống đầm, vừa vùng vẫy vừa kêu la thảm thiết. Chỉ bất quá không lâu, tất cả đều bị nhấn chìm, chết oan chết uổng.

Trong khi đó, vị đệ tử nội môn đứng bên cạnh hầu như chẳng làm được gì, thân thể cực tốc lao lên không trung, né đi cú vồ cực hiểm của quái ngư, cũng tiện tay chém ra một kiếm. Thế nhưng kết quả không hề khác biệt, đạo kiếm quang kia chỉ xứng gãi ngứa cho con quái ngư đó mà thôi. Thấy vậy, vị nội môn đệ tử này không biết suy nghĩ gì, sau cùng quyết định ngự kiếm bay về phía bờ bên kia đầm bùn, mặc kệ những đồng môn khác nằm lại nơi đáy hồ đang cật lực giãy chết.

Lập Thiên nhìn thấy, cũng nghe thấy rõ ràng tình cảnh thê lương kia. Dù biết rõ chính mình vừa mới bị mấy vị đồng môn vô lương tâm này bày mưu hãm hại. Nhưng bây giờ, tận mắt chứng kiến cảnh tượng thảm khốc ấy, hắn không khỏi cảm thấy thương hại nhiều hơn, thâm tâm bỗng xuất hiện mấy phần ưu tư trĩu nặng.

- Có lẽ, đằng sau những quyết định sai lầm của người lãnh đạo, hậu quả lớn nhất đều sẽ đổ lên đầu những người vô tội đứng dưới họ mà thôi!

Cách đó không xa, một tên ký danh đệ tử thân hình nhỏ thó, tuổi tác chỉ hơn Lập Thiên một hai, tu vi cũng không cao lắm. Thấy Lập Thiên khoanh tay ngồi xuống thì chẳng biết đầu đuôi mô tê gì, chỉ cho rằng đối phương vừa nghĩ kế sách hay ho đối phó quái ngư, vội vàng làm theo y hệt.

Nhưng rất tiếc cho tên này, vừa mới đặt mông ngồi xổm xuống thì đã bị một đầu quái ngư lao lên tớp một cái vào tay rồi lôi tuột xuống đầm. Lúc bị kéo xuống, tên này còn không ngừng hét lên mấy câu:

- Cái thằng Lập Thiên khốn nạn trời đánh thánh đâm kia, ngươi hại chết ta rồi!

Thấy cảnh này, không chỉ Lập Thiên, tất cả những người còn lại đều cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cơ hồ không biết nói gì hơn với cái tên sư đệ nhẹ dạ cả tin vừa mất mạng kia nữa. Ai cũng biết Lập Thiên mưu kế đa đoan, chỉ sợ thiên hạ không có người chết, thế mà còn dám học theo hắn làm xằng làm cuội, bây giờ chết oan chết uổng chẳng biết kêu ai. Nếu cha mẹ hắn mà biết, chắn chắn sẽ ước quá khứ bọn họ đẻ ra một quả trứng rồi ăn tươi nuốt sống cho xong chuyện.

Tình cảnh đám quái ngư đồ sát đệ tử trẻ Ứng Thiên Tông vẫn đang tiếp diễn nhưng những người dẫn đầu lại không thể làm ra bất kỳ hành động có ích nào. Ở địa phương chật hẹp thế này, muốn bày ra pháp trận phòng thủ là không thể, muốn chiếu cố cho những người khác cũng chẳng dễ dàng. Thậm chí nếu tự tiện phi hành lên không, nhiều khả năng sẽ bị một đầu quái ngư tấn công bất ngờ, chụp chết bất cứ lúc nào.

Các đệ tử nội môn biết rõ bọn họ có thể rời khỏi nơi này bất kỳ lúc nào nếu muốn, mặc dù không nắm chắc mười phần sống sót trở ra nhưng chí ít bản thân cũng không bó tay bó chân như hiện giờ. Chẳng qua khi nhìn lại đám ký danh đệ tử, bọn họ không cách nào làm ra loại hành động bất nhân bất nghĩa như vậy. Cuối cùng, thay vì bỏ chạy, bọn họ vừa né tránh vừa tấn công đám quái ngư kia, mặc cho những công kích đó chẳng giúp ích gì cho đám đồng môn tu vi thấp kém mà còn đẩy bọn họ vào chỗ chết nhanh hơn.

Đổi lại, đám quái ngư bị trúng công kích, sát tính bộc phát, tấn công càng thêm hăng say, càng thêm mãnh liệt. Các đệ tử nội môn dùng càng nhiều tu vi, khí tức tỏa ra càng lớn, càng thu hút nhiều quái ngư từ nơi xa đến, khiến cho số lượng quái ngư dưới đầm lúc này đã đông đen như cá đàn gặp hạn.

Cũng không lâu lắm, khi nhận thức vấn đề này, một số nội môn đệ tử đã chuyển công làm thủ vì lo lắng tu vi bản thân hao hụt, đến cuối cùng bản thân muốn thoát ra cũng không được. Mà quả đúng là như vậy, các đệ tử nội môn tuy không làm gì được đám quái ngư kia, thế nhưng đám quái ngư muốn bắt giết bọn họ cũng không phải là chuyện dễ dàng. Ngoại trừ người đầu tiên chưa có kinh nghiệm ra thì những người còn lại không một ai là bị quái ngư cắn trúng.

Chỉ tội cho đám ký danh đệ tử, quái ngư tấn công hụt các đệ tử nội môn thì quay sang tấn công bọn họ. Rút cuộc cứ lần lượt từng người từng người một đều bỏ mạng trong miệng quái ngư, mọi sự phản kháng đều tỏ ra yếu ớt vô cùng.

Những người bị thương thì càng khỏi phải phải nói, mùi huyết khí trên thân bọn họ quá nặng, dẫn đến có không ít quái ngư tìm đến. Sau khi phát hiện ra điểm này, ngay cả những người trước đó từng hứa hẹn sẽ chiếu cố cho nhau cũng bỏ người bị thương lại một chỗ mà chạy đi nơi khác. Thế là kết cục đã định, những người bị thương trước sự tấn công như vũ bão của vô số quái ngư không cách nào thoát khỏi cái chết đầy đau đớn và thương tâm.

Trước thời khắc sinh tử ấy, đám ký danh đệ tử lúc này không còn quản gì nữa, mặc kệ quái ngư tấn công vẫn liều mạng chạy về phía trước. Minh Kiếm sư huynh cũng bất lực, chỉ đành ra lệnh cho mọi người toàn lực tiến lên, bản thân thì cùng với tám nội môn đệ tử khác ngự kiếm trên không yểm hộ mọi người vượt qua đầm bùn. Trong khi đó, chỉ có mỗi Lập Thiên là đang làm hòn đó nhỏ ngồi ở chính giữa cầu, lặng lẽ quan sát động tĩnh dưới mặt đầm.

Có vẻ như quyết định này của Minh Kiếm sư huynh khá là đúng đắn, thế cho nên sau một khắc đồng hồ, đã có người chạy sang được bờ bên kia. Người chạy sang bờ bên kia nhanh nhất là tên ký danh đệ tử bày ra kế hoạch hãm hại Lập Thiên, tu vi đã rơi vào Ngự Khí tầng hai đỉnh phong. Những người khác thấy vậy giống như tìm được ngọn đèn trong đêm tối, bước chân mỗi lúc một nhanh hơn, có người còn bỏ băng vài ba cấp liền, cố sức tiến sang đến bờ bên kia càng nhanh càng tốt.