Chương 28: Quỷ Diện Xà Ngư (1)

- Theo như bản đồ ghi chép, Hắc Yêu Động có thể cách đây không còn xa nữa, vượt qua đầm bùn này ắt hẳn cũng gần đến nơi rồi. Chỉ có điều những tảng đá bắc cầu kia không liền mạch, không hề dễ đi, ta cần các vị sư huynh đệ khỏe mạnh tu vi cao hỗ trợ những người bị thương đi tới, được chứ?

Minh Kiếm sư huynh dõng dạc mà nói, là yêu cầu nhưng nghe giống một kế hoạch hơn. Theo như trong bản đồ vẽ lại hay từ lời tường thuật của các vị sư huynh nội môn trước đây từng kể, địa hình xung quanh lối vào Hắc Yêu Động rất dễ dàng nhận biết. Bất quá vào thời điểm hiện tại thì điều đó không còn đúng nữa.

Từ khi viên hỏa tinh kia đáp xuống, địa hình nơi đây đã thay đổi đến mức khó tin. Những chú thích về khu rừng, suối nước hay vách đá trước đây đều có thứ tự nhất định, chỉ cần dựa theo đó sẽ tìm ra lối đi chuẩn xác. Thế nhưng giờ thì không, cây cối bị đốt sạch, địa mạch đứt gãy kéo theo sông suối hồ đầm, núi đá hay thung lũng gì cũng không còn, dù còn thì vị trí cũng không đúng như ban đầu.

Hiện tại, muốn tìm ra vị trí Hắc Yêu Động thì không thể dựa vào địa hình mà cần dựa vào khoảng cách thực tế và phương hướng trên la bàn, từ đó ước lượng ra khoảng cách tương đối. Cả đêm qua Minh Kiếm sư huynh cùng chín nội môn đệ tử đã tính toán thử, chỉ bất quá lúc bọn họ đi vào cũng không đi một đường thẳng mà đi đường vòng mấy đoạn, kết quả khiến cho việc xác định khoảng cách giữa nơi bọn họ đang đứng và Hắc Yêu Động càng thêm khó khăn.

Cuối cùng, con số chính thức được đưa ra là đâu đó trong khoảng mười dặm, cộng trừ năm dặm, đó là với điều kiện bọn họ băng qua đầm bùn trước mặt này. Nếu chọn đi đường vòng, khoảng cách sẽ xa hơn không biết bao nhiêu nữa.

Công bằng mà nói, trong trường hợp Minh Kiếm sư huynh không trông thấy đám tà linh kia, bằng vào kinh nghiệm của mọi người mấy ngày qua, chín phần mười khả năng bọn họ sẽ chọn đi đường vòng. Chỉ là bây giờ sự tình cấp bách, cộng với đêm hôm qua bên trong Đồ Ma Lĩnh xuất hiện quá nhiều hiện tượng kỳ lạ, dẫn đến ai nấy đều nôn nóng muốn đến được Hắc Yêu Động điều tra thực hư xem nơi đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đối với sự kiện rùng rợn phát sinh tối hôm qua, cũng không chỉ có đệ tử Ứng Thiên Tông gấp gáp muốn tra xét. Ngay cả đệ tử trẻ các thế lực khác từ rất sớm cũng đang tìm tới địa phương khởi phát loại âm thanh quỷ dị kia để điều tra. Chẳng qua diện tích Đồ Ma Lĩnh rất lớn, phương hướng mọi người tiến đến khác nhau, thời điểm cũng khác nhau nên không chạm mặt nhau mà thôi.

Nghe Minh Kiếm sư huynh nói xong, đám ký danh đệ tử, nhất là những người bị thương toàn thân mềm nhũn, nước mắt cũng muốn trào ra rồi. Đối diện đầm bùn xa tít tầm mắt đó, không ai tình nguyện dùng đôi chân trần để đi qua cả. Đừng nói những người bị thương tay chân vụng về, ngay cả người khỏe mạnh nhìn cảnh này cũng rùng mình ớn lạnh.

Đa phần đều đang mường tượng bên dưới đầm bùn có yêu vật ẩn nấp, chỉ cần bọn họ đi ra bên giữa sẽ lập tức xông lên tấn công. Nếu như thế thật, thì thạch lộ này khẳng định là Hoàng Tuyền Lộ thị hiện nhân gian rồi, người đi trên con đường ấy chắc chắn là một đi không trở lại. Nghĩ đến đây, dũng khí ai nấy đều mất sạch, dường như chẳng mặn mà gì với phần thưởng sau cùng nữa.

Cũng may Minh Kiếm sư huynh càng khôn khéo hơn, vừa nhắc nhở vừa động viên tất cả mọi người. Bên cạnh đó còn quyết định phân chia bố trí các đệ tử nội môn xen kẽ từ đầu đoàn tới cuối đoàn, nhất là nơi có người bị thương để kịp thời xuất thủ ứng cứu, cho nên mới khiến cả đám ký danh đệ tử chấp thuận phương án băng qua đầm bùn này.

Đối với vấn đề này, Lập Thiên không có ý kiến gì, mặc ai nói ngả nói nghiêng thì hắn vẫn bình chân như vại. Bất quá không phải vì hắn không muốn nói hay không có gì để nói, mà thực tế là vì hắn không dám nói. Đừng nói mở miệng thảo luận vấn đề, ngay cả thở mạnh một hơi hắn cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng chứ chẳng đùa.

Mới hôm qua thôi, tại hồ nước quỷ quái kia, Lập Thiên đã chọc giận không biết bao nhiêu cái sư huynh đệ đồng môn. Thế mà một đêm dài đằng đẵng trôi qua, lúc này đây sát khí trên thân bọn họ vẫn còn y nguyên, thậm chí không những không giảm đi mà còn tăng lên đáng kể, khiến Lập Thiên mỗi bước đi đều phải nhìn tới nhìn lui mấy lần mới dám bước, âm thanh nhẹ nhàng như đạp trên rơm khô, ngay cả hơi thở gấp gáp cũng phải đè lại, gương mặt giả bộ bình tĩnh như thường, một vẻ rất biết giữ vững đại cục, khiến các vị sư huynh đồng môn nóng tính kia không tìm thấy cái cớ để gây sự với hắn.

Chỉ bất quá dù như thế thì những ánh mắt lạnh lẽo, những cử động gây hấn thi thoảng vẫn phát sinh như thường. Nhưng Lập Thiên một mực giả vờ như không biết gì, lẳng lặng lẻn qua nơi khác, tiếp tục đi tới. Không lâu lắm, Lập Thiên lại bị buộc tiến vào giữa đoàn, khoác tay vị sư huynh bị thương chuẩn bị vượt đầm.

- Các đệ chờ ở đây, ta đi kiểm tra một chút rồi sẽ quay lại ngay.

Nói xong, Minh Kiếm sư huynh vung vẩy trường kiếm, thân hình nhẹ nhàng như gió nhảy khỏi bờ đất rồi đạp lên mấy tảng nham thạch lớn được đặt rải rác khắp đầm bùn. Để ý sẽ thấy, bất kỳ tảng đá nào xuất hiện trên mặt đầm đều bị Minh Kiếm sư huynh đặt chân lên, mà bàn chân vừa dẫm lên thì sẽ xuất hiện một đạo lực lượng bắn ngược trở lại hòn đá, đạp cho nó lún sâu thêm một đoạn.

Tinh ý sẽ hiểu, đây không phải vì Minh Kiếm sư huynh cần nhiều trợ lực từ hòn đá nên phải dẫm mạnh chân, mà đang cố tình kiểm tra xem những hòn đá bắc cầu này có đủ chắc chắn để đứng lên hay không. Bằng mấy đạo lực lượng đè xuống vừa rồi, đảm bảo những hòn đá này sẽ chịu được sức nặng của năm người trở lên mới bị lún sâu hơn nữa.

Minh Kiếm sư huynh làm việc tốt, cũng không biết cỗ chấn động nhỏ từ những viên đá bắc cầu này lại thu hút sự chú ý của một số loại tồn tại khác đang bơi lội ở sâu trong mấy tấc bùn bên dưới đáy hồ, khiến số lượng bọn chúng tập trung tại đoạn đầm này tăng lên một cách chóng mặt.

Minh Kiếm sư huynh chạy qua đến bờ bên kia, dùng cước lực mạnh mẽ kiểm tra mức độ an toàn của cầu đá, sau đó lại dùng Đằng Phong Thuật lướt về, sử dụng nhãn pháp kiểm tra khắp phạm vi mấy trăm trượng lân cận cầu đá một lượt nữa. Lúc về đến bờ bên này, theo như đánh giá của y, mọi thứ đều an toàn.

- Chúng ta bắt đầu thôi.

Thế là Minh Kiếm sư huynh dẫn đầu, tiếp theo là năm ký danh đệ tử kèm một người bị thương, tiếp đó là một nội môn đệ tử khác, cứ lần lượt như thế đi qua. Đoạn đường làm từ đá tảng này bản chất cũng không quá khó đi, chỉ cần hơi rướn người một chút thì sẽ bước lên được tảng đá tiếp theo, lần lượt đi tới.

Chẳng qua với người bị thương ở chân mà nói, muốn đi qua là cả một vấn đề. Trừ phi bọn họ đã tu luyện Đằng Phong Thuật, tu vi thâm hậu, dùng một chân có thể lướt gió mà đi, bằng không thì chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của người khác, từng bước từng bước vượt qua mà thôi.

Lập Thiên đứng giữa đoàn người, chờ chưa được bao lâu thì đã đến lượt hắn đi lên cầu. Hắn nhìn qua vị sư huynh bị thương bên cạnh, ý bảo đối phương đi trước đi. Thế nhưng vị đồng môn kia lại không nghĩ như vậy, gã đảo mắt trừng Lập Thiên một cái, ý nói ngươi đi trước mới phải, ngươi là người dẫn đường cơ mà. Thế là Lập Thiên chỉ đành buồn bực cúi đầu nhảy một cái, rồi đứng tại chỗ nhìn cái tên sư huynh tính tình khó ưa này tiến lại, chậm chạp đi lên.

Mọi người đi lên cầu đá một cách thận trọng nhưng tinh thần lại luôn ở trong trạng thái khẩn trương tột độ. Mãi cho đến khi người cuối cùng đặt chân lên cầu đá an toàn thì cả đám mới thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ đều hiểu, chí ít từ giờ trở đi, nếu chẳng may cả đám gặp phải bất trắc, mọi người sẽ chôn chung một nấm mồ. Chứ nếu người sống ta chết, công trạng sau đó chẳng phải đều đổ hết lên đầu người sống hay sao? Không ai muốn chấp nhận loại sự thật nghiệt ngã như vậy, kể cả loại người vô dụng nhất.

Rào rào, trời bỗng đổ cơn mưa, từng hạt nước to như viên ngọc trai tí tách rơi vào đầm bùn, khiến cho đầm bùn nhanh chóng biến thành một màu đen đục, không thể nhìn thấy được gì bên dưới nữa. Nước mưa cũng rơi lên người đám đệ tử trẻ, làm y phục của bọn họ ướt nhẹp, từng dòng từng dòng men theo thớ vải chảy xuống khối đá dưới chân, khiến cho mặt đá vốn đã nhẵn bóng trở nên trơn trượt hơn bao giờ hết.

Nước mưa còn thấm vào những mảnh vải băng bó vết thương từ lâu đã nhuộm đẫm huyết tinh khô lại, lúc này bỗng nhiên huyết nham bị làm tan chảy, huyết vụ lan tràn ra xung quanh, một số tan vào trong nước rồi rơi xuống mặt hồ đục ngàu bên dưới.

Thời tiết khắc nghiệt là thế, hoàn cảnh gian nan là vậy, nhưng không ai có nửa phần sốt sắng, ngược lại bước chân càng cẩn trọng hơn, sợ bị rơi vào đầm bùn không thoát ra được. Lúc này cả đám trông giống như một con rắn dài, da vảy toàn thân trắng đen lẫn lộn, không ngừng vặn mình trườn tới phía trước.

Đến khi đoàn người đã ở vào giữa đầm bùn, sự tình lạ thường mới bắt đầu xuất hiện. Từ hai bên phía cầu đá, ở dưới mặt đầm đục ngàu bỗng nhiên xuất hiện từng sợi bọt khí nhỏ lăn tăn nối đuôi nhau trồi lên khỏi mặt nước, vô tình tạo thành từng chuỗi bong bóng khí dài tiến gần đến chỗ đoàn người đang chập chững bước. Động tĩnh này nhanh chóng bị các đệ tử có nhiệm vụ cảnh giới xung quanh phát hiện ra, lập tức có thanh âm nhắc nhở liên tiếp hô vang.

- Mọi người cẩn thận, bên dưới mặt hồ có động tĩnh!

Sớm nhất, ở cuối đoàn, một đệ tử nội môn phát hiện ra một chuỗi bọt khí kia đang tiến lại chỗ mình, linh lực trong thân ồ ạt tuôn ra, nhanh chóng hình thành bình chướng bao phủ toàn thân. Người này chậm rãi ngồi xuống, một tay cầm kiếm, tay còn lại bắt quyết, dự định tìm hiểu xem thứ tạo nên dải bọt khí ấy là cái gì.

Chỉ bất quá, người này vừa đưa đầu xuống sát mặt nước để nhìn cho kỹ thì bên dưới mặt nước, một đầu quái vật đột ngột xông lên, cái miệng há to với vô số chiếc răng sắc nhọn mở rộng hết cỡ, dễ dàng nuốt chửng thân thể vị đệ tử này rồi lao xuống phía bên kia cầu.

Ầm một tiếng, thân thể to lớn dài loằng ngoằng của quái vật này rơi xuống khiến cho đầm nước nổ vang, nước bùn văng tung tóe, sóng gợn dập dềnh lai láng khắp nơi. Đổi lại, vị đệ tử nội môn kia lặng lẽ biến mất, mặc cho bản thân đã làm ra đầy đủ biện pháp phòng ngự, cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi bàn tay tử thần.

Sự việc diễn ra đột ngột khiến cho tất cả mọi người không phản ứng kịp, nhất thời lâm vào ngây dại. Một tên ký danh đệ tử sợ quá hét toáng lên:

- Dưới đầm có quái vật ăn thịt người, mọi người mau chạy!

Một người khác bị tiếng thét này làm cho tỉnh hồn, thế nhưng không hiểu tại sao tay chân cứ nhũn ra như con bún, hoạt động không theo ý mình. Hắn ta run rẩy nói:

- Nó là xà yêu hay ngư yêu, sao mà thân hình lại dài như vậy chứ?

Một người khác mặt mày tái nhợt, hình như đã hoảng sợ đến cực điểm, hai tay chắp trước mặt, miệng lắp bắp nói:

- Ông trời ơi, sao đi chỗ nào cũng gặp yêu quái không vậy hả trời! Các vị sư tổ, sư tôn, sư thúc, sư bá ơi, các người đem chúng đệ tử đi lịch luyện hay là đi chịu chết vậy? Huhu huhu

Tên này sợ quá vừa khấn vừa khóc lớn, trông rất là đáng thương. Tuy trong lời nói có phần bất kính với bậc sư trưởng, thế nhưng ở một góc độ nào đó mà nói đây đúng là sự thật. Đáng tiếc thần phật hay các vị sư trưởng đều không nghe thấy lời gã nói, nhưng đám quái ngư thì nghe thấy rất là rõ ràng nha. Không đợi tên này kịp làm ra phản ứng phòng thủ, một đầu quái ngư khác đã lao lên rồi mang hắn ta về phía bên kia thế giới.

- Cẩn thận!

Dẫn đầu đoàn người, tiếng thét chói tai của Minh Kiếm sư huynh đột ngột vang lên, một tay của y đã chụp lấy cổ một tên ký danh đệ tử bị thương đè xuống, giúp người này thoát khỏi cái chết chỉ trong gang tấc. Đồng thời với đó, một đạo kiếm quang từ dưới thắt lưng lao vụt ra, đùng đùng chém thẳng lên thân quái ngư vừa xông lên từ dưới đầm bùn.

Ong một tiếng, quái ngư đớp hụt con mồi đang định bỏ chạy bị đạo kiếm quang này chém trúng, bất quá tốc độ rơi xuống hồ càng nhanh hơn. Kỳ lạ thay, khi mọi người nhìn lại mới thấy, con quái ngư đó không hề bị một kiếm của Minh Kiếm sư huynh đả thương, ngược lại huyết khí trên người càng tăng thêm mấy phần.

Tên đệ tử bị thương vừa thoát chết bị cảnh này dọa cho hết hồn, mặt mày tái mét. Mà những người đứng gần đó cũng đều trợn mắt ngoác mồm, không thể tin nổi.

- Nó là thứ quỷ quái gì vậy, da thịt còn có thể cứng cáp hơn kiếm của Minh Kiếm sư huynh? Chuyện này, chuyện này...

- Chẳng lẽ nó là Thiết Cốt Thủy Long Xà chỉ có trong truyền thuyết hay sao?

- Không, chắc chắn không phải. Thiết Cốt Thủy Long Xà làm sao nhỏ như vậy được chứ? Dù là rắn con nhỏ cũng không có khả năng xuất hiện ở đây.

- Thế ngươi nói xem nó là thứ gì?

- Ta không biết! Ta chỉ biết nó không phải Thiết Cốt Thủy Long Xà.

- Ngươi...?!

Đám đệ tử đầu đoàn cãi cọ inh ỏi, thế nhưng không hề quên mất nhiệm vụ bản thân cần làm là gì, chỉ chớp mắt sau cả đám đã tụ lại xung quanh Minh Kiếm sư huynh hòng nhận được che chở của y. Không lâu, Minh Kiếm sư huynh đã bị gần mười tên ký danh đệ tử lao đến bên người, bọn họ vây chặt y vào bên trong, khiến y muốn cử động cũng khó.

Ở giữa đoàn người, vẫn như thường lệ, Lập Thiên vừa nhảy lên phiến đá đen trước mặt một cách an toàn, mà vị sư huynh bị thương đi cùng hắn vừa hay cũng mới đặt chân lên tảng đá đó. Nhưng đúng lúc này, một đầu quái ngư từ dưới đầm bùn đột ngột lao lên. Chỉ nghe phốc một tiếng, đầu của vị sư huynh bị thương đi cùng Lập Thiên đã bị quái ngư kia một miếng nuốt gọn, ngay cả tiếng kêu còn chưa kịp phát ra khỏi cổ họng thì thân thể đã biến mất dưới đầm bùn đặc quánh.

Vèo một phát, một đám nước bùn từ dưới hồ theo vảy con quái ngư kia trồi lên đổ thẳng xuống đầu khiến tấm thân nhỏ nhắn gầy gò của Lập Thiên đã ướt nay còn ướt hơn. Lập Thiên chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, đầu tóc bị một đợt cuồng phong thổi cho toán loạn, y phục dính đầy bùn tươi chỗ sáng chỗ tối, nhìn không ra hình người nữa. Thế nhưng ở trong hoàn cảnh đó, Lập Thiên không hề cảm thấy khó chịu gì, ngược lại còn hiểu rằng, chính vị sư huynh thân hình cao lớn kia vừa cứu mình một mạng.

Lập Thiên nhìn thấy con quái ngư dài ba bốn trượng kia lướt nhẹ qua đầu mình, thậm chí còn ngửi thấy cỗ khí tức tanh tưởi trên thân nó có mùi vị hết sức buồn nôn. Nhưng phải thừa nhận rằng tốc độ của nó thật là kinh khủng, hắn còn chưa ý thức được chuyện gì vừa xảy ra thì nó đã cắn đầu vị sư huynh kia mà xuống tới phía bên kia cầu đá nhỏ rồi. Nghĩ mà sợ!

Không chỉ Lập Thiên, hai tên ký danh đệ tử đi trước và sau hắn cũng bị cảnh ấy dọa cho run rẩy, cả buổi còn chưa định thần lại được. Cả hai đều nhìn thấy thân hình con quái ngư này một thân đen tuyền, thế nhưng xung quanh thân lại phát ra hào quang màu huyết vụ có mùi tanh như mùi cá ươn. Con quái ngư vừa rồi bọn họ trông thấy thuộc dạng nhỏ nhất rồi, thế mà thân hình cũng dài tới ba bốn trượng, đuôi thuôn như rắn, đầu mọc sừng như tắc kè, toàn thân có vảy giáp không khác gì dị chủng long tộc thời thượng cổ, vô cùng kiên cố.

Không chỉ thế, tốc độ của bọn chúng cũng nhanh đến dọa người, mặc dù thân thể to lớn cồng kềnh, lòng nước bùn lầy nhão nhoẹt cũng không khiến năng lực bơi lội của bọn chúng giảm sút, ngược lại có vẻ như đó mới thực sự là môi trường sống lý tưởng của chúng, lần tấn công sau còn nhanh và mạnh hơn lần trước rất nhiều.

Á một tiếng, một tên đệ tử phần vai quấn băng đỏ vang lên lọt vào tai tất cả mọi người. Hắn bị quái ngư táp trúng vào người, từng chiếc răng sắc nhọn xuyên thủng da thịt, máu huyết phun ra như suối tạo thành một vòng cung rồi chìm xuống bên dưới đám bùn nhão, thanh âm cũng tắt lịm ngay sau đó.

Đến lúc này, nếu ai còn không nhìn ra những chuỗi bọt khí kia đều tượng trưng cho một đầu quái ngư đang bơi lội bên dưới thì chỉ có kẻ đần bẩm sinh mà thôi. Thế là một người lại một người đều căng mắt nhìn ra xung quanh, cố tìm kiếm địa phương có bọt khí nổi lên để kịp thời né tránh.

Phập phập, phốc phốc, tiếng quẫy đuôi và tiếng đớp mồi của đám quái ngư rải rác vang lên, ở trong màn trời âm u càng trở nên khô khốc lạ thường.