Chương 27: Huyết Tế Thần Thuật

Thế là rất nhanh, mười đệ tử nội môn do Minh Kiếm sư huynh dẫn đầu hướng ba đạo ánh sáng ngự kiếm rời đi. Đám ký danh đệ tử dù chưa hiểu chuyện gì xảy ra cũng không nghĩ ngợi được nhiều, bất giác trừng mắt với Lập Thiên một cái mới chịu quay đầu đuổi theo. Lập Thiên thở phào nhẹ nhõm, chợt cảm thấy ông trời có vẻ không phải không có mắt như lời thế nhân vẫn nói. Chứ nếu không, làm sao ông ta có thể cứ mỗi ngày thì cứu mạng hắn một lần cho được.

Chỉ bất quá khi nghĩ lại, Lập Thiên chợt phát hiện ra cái may mắn kia hình như không hẳn là do ông trời ban cho, mà nhờ vào quả phù thạch bản thân vừa ném ra thì đúng hơn. Lúc nãy khi vụ nổ phát sinh, hắn tận mắt chứng kiến hết thảy, ngay cả màu nước trong hồ có màu đỏ thẫm như máu bầm cũng thấy rõ mồn một.

Chẳng qua bản thân Lập Thiên không có tu vi, lại chưa từng tu luyện qua bất kỳ loại nhãn thuật nào nên trước sau không hề nhìn thấy đám tà linh dữ tợn kia. Một phần khác là bởi lúc ấy hắn toàn tâm toàn lực nhìn vào phong ấn, những chuyện phát sinh tại mấy tia nước phóng lên bên trên không hề để tâm, đến khi nhìn lại thì chỉ thấy một đám khí đen rời rạc từ từ tan ra rồi biến đi đâu mất, còn suy đoán đó là âm khí dưới hồ vì cú nổ làm cho bốc hơi lên bay đi thôi.

Thực tế thì ngoài ma khí ra, hơi đèn dầu, độc khí hay thi khí gì cũng đều có màu tương tự, người không có ngũ quan nhạy bén rất khó phân biệt ra được. Nếu không phải vì Minh Kiếm sư huynh cùng các sư huynh nội môn khác làm ra biểu tình ngưng trọng, Lập Thiên căn bản không thể biết được chỗ nước kia thực sự có vấn đề.

- Mặc kệ, không bị đánh chết tươi là may rồi, ta tuổi nhỏ không cần quản nhiều làm gì.

Lập Thiên vội vàng cúi đầu thi lễ với ông trời một cái cho có lệ, sau đó là người cuối cùng rời khỏi hồ nước bị phong ấn này. Hắn không biết, chính vì lần nghịch dại hôm nay mà ngày sau, khi tông môn điều tra xét duyệt công trạng, chiến công đầu đã định sẵn được dành cho hắn rồi.

Đuổi được năm dặm, đoàn người chính thức mất đi dấu vết, bởi vì trước mặt bọn họ lúc này là một đầm bùn rộng lớn không thấy điểm cuối. Hiện tại trời đã về chiều, từng mảng sương trắng cứ lượn lờ trên mặt hồ, thi thoảng chỉ trông thấy một vài tảng đá lớn nhấp nhô ở giữa, vô tình tạo thành một lối đi khá chật hẹp và trơn trượt.

- Mọi người nhìn xem, phía trước chẳng phải phương hướng dẫn tới Hắc Yêu Động hay sao?

- Đúng thế, nhưng tại sao nơi này lại xuất hiện đầm bùn? Không phải nói xung quanh Hắc Yêu Động đã bị các bậc tiền bối dùng thần thông dọn dẹp qua, đường sá dễ đi, địa hình thông thoáng hay sao? Sao tự dưng bây giờ đã biến thành thế này rồi?

- Theo ta thấy có lẽ đây là do sự kiện hoả tinh giáng thế mới làm ra thôi. Đối chiếu với bản đồ, địa phương năm mươi dặm xung quanh nơi hỏa tinh đáp xuống địa hình địa mạo đều thay đổi, huống hồ một địa phương gần nó như nơi này.

- Có lẽ là vậy. Nhìn mấy hòn đá lớn sắp thành hàng kia, ta cho rằng có kẻ đã dùng đá núi làm đường để vượt qua đầm bùn lớn này. Có lẽ bọn họ sớm đã đến được Hắc Yêu Động rồi. Liệu chúng ta có cần cấp tốc đuổi theo hay không?

- Không được, hiện tại đã muộn rồi, nếu chúng ta liều lĩnh vượt qua, chẳng may giữa chừng phát sinh biến cố gì đó mà nói, e rằng mọi người sẽ gặp nguy hiểm. Thiết nghĩ sáng sớm ngày mai chúng ta đến đó cũng chưa muộn.

Cuộc đối thoại giữa các đệ tử nội môn rộ lên một lúc, cuối cùng Minh Kiếm sư huynh bất đắc dĩ ra lệnh cho mọi người dựng trại nghỉ chân ngay bên đầm bùn rộng lớn này.

Lúc này, bên trong Hắc Yêu Động, có không ít tu sĩ một thân y phục đen sì như than, khuôn mặt bị khăn đen che kín chỉ để lộ ra hai con mắt huyết khí dày đặc. Những người này đang tích cực hoàn thành công đoạn cuối cùng trong việc bố trí một loại đại trận đồ sộ được đặt ở phía cuối hang động.

Chính giữa tế đàn, một khối thân thể làm bằng loại vật liệu đặc biệt từ thiên ngoại mang về, cực kỳ cứng cáp nhưng cũng không kém phần dẻo dai, rất khó bị hủy hoại. Mà ở dưới tượng đá ma thần to lớn đó, một trận pháp tụ linh cực lớn được bày ra, xương trắng cốt khô ngập tràn mặt đất, ma khí vờn quanh, vô cùng quỷ dị.

Trận pháp tụ linh bị vô số ma khí từ trong mấy viên hắc thạch óng ánh đặt trên giá gỗ liên tục xúc động, khiến cho nó càng lúc càng trở nên cường đại. Chỉ thấy số lượng tà linh oán quỷ xuất hiện ở nơi đó càng lúc càng nhiều, hắc khí tỏa ra cũng đậm đặc hơn từng phút từng giây.

Thời khắc vừa điểm, một người mặc áo đen thiết kế cầu kỳ, mặt lưng thêu hình thập diện quỷ đầu cực kỳ dữ tợn khẽ phất tay một cái, tượng đá ma thần đột nhiên rung lên dữ dội. Trận pháp tụ linh theo cái phất tay này liền đạt đến trạng thái đỉnh phong, khiến cho vô số loại âm tà oán khí từ khắp nơi bên trong Đồ Ma Lĩnh bị dẫn động tới, mà lớn nhất là từ trong hồ nước nơi hoả tinh đáp xuống.

Răng rắc mấy tiếng, tượng đá ma thần to lớn nặng nề vậy mà bị nhấc bổng lên không trung, cứ nằm lơ lửng ở đó. Bất quá chỉ cần khai mở nhãn pháp sẽ thấy bên dưới tượng đá có hàng ngàn hàng vạn con oán linh đang tiêu hao linh hồn lực để nâng nó lên, cũng có hàng ngàn vạn con đang tranh nhau chui vào bên trong tượng đá như vật hiến tế để phục sinh một loại ý niệm cường đại nào đó từ thời viễn cổ.

Lại nghe ầm một tiếng, từ trên đỉnh Hắc Yêu Động, một đạo huyết quang đậm đặc bốc ra, theo làn gió đêm lan toả khắp một vùng sơn lâm rộng lớn. Ngay sau tiếng nổ lớn ấy, hàng loạt tiếng nổ khác cũng lớn không kém liên tiếp bùng lên tại nhiều địa phương khác nhau bên trong Đồ Ma Lĩnh, khiến cho không khí bên trong cấm chế nhanh chóng bị mùi huyết khí tanh tưởi bao phủ.

Bỗng một tên thủ hạ từ bên ngoài chạy sâu vào bên trong Hắc Yêu Động, cúi đầu trước một người có đôi mắt như ưng, kính cẩn thi lễ, nói:

- Bẩm phái chủ, huyết tế đã sẵn sàng!

- Tốt lắm. Tất cả lập tức rời khỏi đây cho ta. Các ngươi chia nhau đi thủ hộ bốn phía, chỉ cần thấy bóng dáng bọn người chính đạo kia tiếp cận phạm vi mười dặm xung quanh Hắc Yêu Động, lập tức phóng xuất quỷ thi tiêu diệt sạch sẽ, rõ chưa? Đợi ngày mai xong việc, bổn toạ sẽ tiễn tất cả bọn chúng quy thiên.

- Vâng!

Cả đám thủ hạ nghe lệnh rời đi, lúc này chỉ có mỗi tên thủ lĩnh trẻ tuổi ở lại. Hắn ta khẽ đưa mắt nhìn vách hang đã nứt nẻ nham nhở, lẩm bẩm nói thầm:

- Cấm chế này quả nhiên không tệ. Chịu ảnh hưởng của địa chấn công kích, còn bị ta phá hủy hơn một nửa, thế mà vẫn có thể chống đỡ vách đá không đổ xuống. Nhưng không sao, đợi bổn toạ làm xong việc, mảnh cấm chế cuối cùng này sẽ cùng với đám hậu bối các ngươi đoàn tụ ở hoàng tuyền, sớm thôi.

Haha haha, tiếng cười của người này oang oang vang lên trong đêm, nghe không khác gì tiếng quỷ khóc sói gào.

Ít ai biết rằng, phong ấn bao phủ Đồ Ma Lĩnh và Hắc Yêu Động tuy kích thước khác nhau nhưng nguyên lý lại tương đồng, đó là mượn dùng ma khí nằm sâu dưới địa mạch do máu huyết thần ma và oán khí của tử thi lưu lại làm trận nguyên. Thế nhưng khi hoả tinh đáp xuống, địa mạch đứt gãy, có không ít mắt trận hoán linh bị đánh vỡ, thậm chí ma khí bị phong ấn dưới nhiều tầng đất đá đã thoát khỏi sự giam cầm trồi lên mặt đất.

Lúc này, chỗ ma khí đó lại bị đám tu sĩ Trường Sinh Phái dùng Huyết Tế Đại Trận hấp thu, ý định mượn dùng chính nó để phá hỏng tầng cấm chế rắn chắc bao phủ bên ngoài Đồ Ma Lĩnh. Một khi đại trận bao bọc Đồ Ma Lĩnh mất đi bản nguyên, lực lượng sẽ càng ngày càng suy yếu, cuối cùng không phá tự vỡ. Bên cạnh đó, bọn họ còn có một mục đích khác, giúp Ma Hoàng tái hiện thế gian thêm một lần nữa.

Ma Hoàng phục sinh, lực lượng ma khí tồn dư trong toàn bộ khu vực này sẽ trở thành vật hiến tế, chắc chắn sẽ bị Ma Hoàng chiếm đoạt hết chỉ trong tích tắc. Đại trận che chở Đồ Ma Lĩnh sụp đổ, ai có thể ngăn cản được bước chân của Ma Hoàng đang trong cơn thịnh nộ cơ chứ?! Quan trọng nhất là, một khi Ma Hoàng sống lại, thời đại của Trường Sinh Phái sẽ chính thức bắt đầu.

Dù việc phục sinh Ma Hoàng không có bao nhiêu phần nắm chắc, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến thôi, tên thủ lĩnh trẻ tuổi được gọi là phái chủ kia không kìm được phấn khích cười lên sang sảng, ánh mắt sắc bén như muốn cắt đứt mọi thứ trước mặt. Tiếng cười vừa dứt, thân ảnh người này cũng biến mất ngay sau đó.

Gần như đồng thời, từ trên đỉnh Hắc Yêu Động, một loại chú pháp cực kỳ cổ xưa ngân vang. Chú pháp này cực kỳ khó nghe, thanh âm phát ra dùng tai người căn bản không thể hoàn toàn nghe thấy được, dù nghe được cũng không hiểu được, bất quá loại chú pháp kỳ quái này lại có tác dụng cực lớn đối với thính giác của yêu thú. Chỉ trong nháy mắt, khu rừng đang yên tĩnh bỗng phát ra thanh âm xào xạc như bão đến, mỗi tán cây, từng ngọn cỏ đều run rẩy một cách lạ thường.

Trời điểm canh khuya, bỗng từ phía bên ngoài hang động, từ các loài thú lớn như hổ, báo, voi, gấu cho đến các loại động vật nhỏ như chim, chuột, rắn, bọ cạp đều bị loại huyết khí này ảnh hưởng. Trong tròng mắt những yêu thú này bỗng có ma quang chớp hiện, thú tính bộc phát, lý trí như bị một cỗ ma lực nào đó điều khiển. Qua không lâu, từng đám từng đám không bàn mà hợp, đồng thời hướng phía Hắc Yêu Động chạy tới.

Nhìn từ trên cao, ngàn vạn yêu thú bất tri bất giác tạo thành nhiều đoàn yêu thú dài đến mấy dặm, từng đoàn từng đoàn chen chúc nhau hình thành vô số dải lụa đen vắt ngang qua bầu trời và mặt đất từ bốn phương tám hướng không ngừng chạy tới, mà đích đến thì chỉ có một. Mới thấy cửa hang, cả đám không nghĩ ngợi gì mà đã phóng thẳng vào bên trong hang động với tốc độ vô cùng khủng khiếp, giống như con thiêu thân lao đầu vào cánh cửa luân hồi.

Phập, phập, phập, vô số âm thanh va chạm vang lên. Đoàn dài yêu thú nhiều như kiến cỏ thi nhau húc thẳng vào tượng đá ma thần, chỉ sau chốc lát đã khiến cho tượng đá ướt nhẹp máu huyết. Với số lượng đông đảo như vậy, bên trong hang động nhanh chóng lấp đầy thi thể của yêu thú các loại. Những yêu thú đã mất đi lý trí này chính là đang liều mạng, dùng sinh mệnh lực của mình để thi triển một loại tà pháp uy lực bậc nhất của ma tộc thời viễn cổ, Huyết Tế Thần Thuật.

Đạt được yêu cầu tối thiểu, thuật huyết tế theo đó tự động kích hoạt, không gian đột ngột bị bao phủ bởi một tầng huyết vụ vô cùng nồng đậm. Huyết dịch bị ma lực chuyển hóa thành huyết khí sau đó tuân theo dẫn lực cực lớn thẩm thấu vào bên trong tượng đá. Thời gian chầm chậm trôi qua, tượng đá ma thần được oán linh tẩm bổ thần niệm, được yêu huyết nuôi dưỡng nhục thân, bỗng nhiên trở nên sinh động lạ thường, thoạt nhìn không khác gì một vị ma thần đang ngủ say, khí tức chết chóc bao phủ cả hang động.

Từ mấy hôm trước, nền đá bên dưới hang động theo sự đứt gãy của địa mạch đã sinh ra vô số đường nứt nẻ lớn nhỏ khác nhau. Hôm nay, lần theo những vết nứt đó, có vô số luồng hắc khí đen ngòm không ngừng từ dưới đất chui lên, nhanh chóng biến hang động đã tối đen như mực trở thành một cái hắc ám địa ngục thu nhỏ.

Bỗng từ trong một khe nứt sâu hàng ngàn trượng dưới đáy Hắc Yêu Động, một luồng ma khí đậm đặc như bùn nhão uốn lượn mấy cái rồi men theo vô vàn hắc khí chậm chạp bò lên mặt đất. Lên đến mặt đất, luồng hắc khí này bỗng nhiên hoá thành một cặp mắt sâu hun hút nhìn chằm chằm vào cỗ thân thể mạnh mẽ sinh động đang nằm trước mặt, trong lòng trào dâng một loại dục niệm to lớn.

Bất quá rất nhanh, đôi mắt đã đảo vòng xung quanh trận pháp tụ linh, thoáng chốc giống như phát hiện ra cái gì đó nên không lập tức chui vào thân thể kia mà hoá thành một viên khí cầu tròn nhỏ lẻn vào một hốc đá cuối hang động, im lặng chờ đợi.

Bầu trời mây đen che khuất, tiếng quạ đen đậu trên cành cây cao gào lên từng âm thanh quang quác ghê tai. Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ nặng nề trôi qua, số lượng yêu thú trong Đồ Ma Lĩnh thực hiện huyết tế càng lúc càng thưa dần, lực lượng huyết tế đại trận đạt đến đỉnh phong cũng đến hồi suy yếu, thế nhưng tượng đá ma thần không hề có bất kỳ động tĩnh nào cho thấy bên trong đã xuất hiện một loại sự sống viễn siêu thế tục. Cuối cùng, tượng đá ma thần mất đi lực nâng đỡ, cứ thế rơi ầm xuống mặt đất, đè gãy không biết bao nhiêu chiếc xương khô bên dưới.

Nhưng đúng vào lúc này, bỗng nhiên ngay tại địa phương bố trí Huyết Tế Đại Trận lại phát sinh mấy tiếng răng rắc, ầm ầm. Nền đá bên dưới từng chút một nứt ra hai cái khe lớn, vết nứt từ từ lớn dần lên, độ dài vết nứt cũng theo đó kéo dài từ tận cùng hang động ra đến bên ngoài cửa động. Đến khi khe nứt đủ lớn, đột nhiên từ sâu trong lòng đất chậm chạp trồi lên hai cái tượng đá thật to, màu sắc đen bóng như than, hắc khí trên hai pho tượng tuôn ra xối xả.

Một bức tượng tạo hình con chim, hai mắt đen ngòm, tròng mắt lồi hẳn ra ngoài, tròn và sâu như lòng hố đen vũ trụ. Cánh của nó nhìn như cánh dơi, cong gập hình lưỡi hái, hai cánh duỗi ra rộng đến vài trượng. Cần cổ thon dài như cổ ngỗng, miệng quắp như đại bàng, hàm răng nhỏ vô cùng sắc nhọn. Ở dưới chân có sáu móng vuốt cong vút như loan đao rèn từ huyền thiết, trên thân là một lớp lông vũ dày nhọn giống như những chiếc phi châm có nhiều vết khứa dựng ngược, cảm tưởng chỉ cầm đâm vào người thì không thể dễ dàng rút ra được.

Bên cạnh là một con thú thân hình to lớn, thân như thân voi, cổ như cổ hươu, chân như chân hổ, đuôi như đuôi cá sấu, đầu như đầu tê giác. Thân cao tầm hai trượng, dài ba bốn trượng, trên thân từng chiếc vảy đen vừa to vừa dày áp sát vào người như áo giáp sắt, đỉnh đầu sừng nhọn như phi lao, móng vuốt dưới bàn chân ngắn như một thanh đoản đao, thoạt nhìn cực kỳ sáng bóng, sắc lạnh. Cái miệng thuôn dài với hai chiếc hàm lớn đính kèm vô số chiếc răng nhọn mọc lên, dày đặc và sắc bén như những lưỡi cưa, có thể cắn xé bất kỳ vật gì.

Theo tốc độ trồi lên, hắc khí trên thân hai bức tượng bốc ra ngùn ngụn không ngừng, càng ngày cỗ khí tức này càng đậm đặc và quỷ dị, dần dần che lấp hang động sau đó tràn ra khu rừng xung quanh. Tanh tách mấy tiếng, hai tượng đá run lên khe khẽ rồi chầm chậm nứt ra. Phong ấn hóa thạch trên thân hai bức tượng bị nứt thành từng mảnh nhỏ sau đó bị bung ra như trứng nở, từng cái từng cái rơi lộp độp xuống mặt đất.

Lại một canh giờ nữa trôi qua, mãi đến khi phong ấn hoá thạch rơi vỡ được phân nữa, hai tiếng nổ ầm ầm đồng loạt vang lên. Tượng đá với vô số vết nứt bỗng nhiên bị một cỗ lực lượng khủng bố trùng kích đánh cho nát vụn, từ bên trong phong ấn bỗng nhiên có hai thân ảnh lóe lên một cái rồi bay vút ra, nhẹ nhàng đạp lên nền đất, haha cười lớn.

- Haha haha, haha haha, ta đã hồi sinh, cuối cùng ta đã hồi sinh.

Bên trong hang động chật hẹp, hai tiếng cười lớn vang vọng không dứt, lực lượng trùng kích bắn ra bốn phía khiến cho vách hang rung lên ầm ầm, mấy chỏm đá nhọn trên trần hang cũng ào ào rơi xuống như mưa đổ. Dưới bóng tối mờ ảo, bốn con mắt lúc liếc nhìn nhau, một cặp mắt vàng hoe, một cặp mắt xanh biếc.

- Địa Long Vương, ta nói không sai chứ? Thế nào cũng có kẻ dùng cách này để phục sinh lão ma đầu kia.

- Haha, ngàn vạn năm trôi qua, ta chưa từng nghi ngờ năng lực của ngươi. Phi Long Vương, tiếp theo ngươi muốn làm gì?

- Hừ, ta muốn làm gì ư? Ta muốn thống lĩnh tộc nhân giết lên thiên đình, trảm hết chúng thần, gây dựng lại cơ nghiệp của phi long tộc ta, trả mối thù diệt tộc mấy vạn năm trước. Địa Long Vương, ngươi thấy thế nào?

- Haha haha, được, ta và ngươi cùng làm.

Nói xong, hai thân ảnh hóa thành hai chiếc bóng biến mất trong màn đêm u tịch.