- Đừng!
- Đừng làm như thế!
Lúc này, Lập Thiên đã đến được bờ hồ, đang cẩn thận lựa chọn vị trí thích hợp để ném đá. Mặc kệ xung quanh có rất nhiều âm thanh la hét phẫn nộ không ngừng vang lên, hắn vẫn rất chăm chú vào từng hành vi cử chỉ của mình, đảm bảo ném chỗ nào là trúng ngay chỗ đấy.
Đến khi thấy người đầu tiên tiếp cận phạm vi mười trượng quanh thân, Lập Thiên nhếch miệng cười khẩy một cái, hai tay dùng lực hất mạnh, tảng đá hình quả trứng trên vai lập tức rơi thẳng xuống hồ trước sự chấn kinh của tất cả mọi người.
- Không!!!
Tõm một tiếng, hòn đá nặng nề cứ thế xuyên thẳng qua tầng phong ấn cường đại che kín mặt hồ rồi chìm xuống mặt nước, chỉ tạo nên một dao động không quá rõ ràng. Nghe thấy thanh âm này, vô số người chợt đần ra như trời trồng, tự nhủ thế là hết rồi, tài sản bản thân dành dụm bao nhiêu năm chỉ vì một cú ném mà đổ sông đổ hồ hết, khóc không ra nước mắt, cứ chằm chằm nhìn mặt hồ đang gợn sóng lăn tăn mà buồn đến tê tái tâm hồn.
- Có đáng không chứ! Con bà nó, cái tên tiểu tử kia ngay cả cách sử dụng linh phù còn không biết, thế mà dám đem một đống dán lên hòn đá rồi thẳng tay quăng đi. Hắn có biết bản thân vừa quăng một núi linh thạch xuống hồ hay không? Nếu hắn mà biết, khẳng định sẽ nhảy xuống hồ vớt lên cho mà xem.
Một người buồn bã cất lời bi thương, cơ hồ cảm thấy đau xót thay cho đống linh phù giá trị liên thành kia. Rõ ràng bọn hắn nhìn ra Lập Thiên không biết cách sử dụng phù bảo, mà thực tế với tu vi bằng không như hắn có biết cũng không xài được. Đã thế cũng không thèm lên tiếng nhờ đồng môn trợ giúp một tay mà tự ý hành động, cuối cùng đem ném một đống tiền tài qua cửa sổ một cách vô ích.
Nếu đưa cho bọn họ, khẳng định tảng đá kia chỉ cần chạm vào phong ấn là sẽ nổ tung ngay, chí ít cũng phá phong ấn ra một cái lỗ nhỏ, tạo điều kiện để mọi người tìm hiểu vấn đề đang xảy ra bên dưới. Đằng này tảng đá cứ thế rơi xuống, thậm chí quang mang trên linh phù cũng bị phong ấn làm cho tắt lịm, linh tính ảm đạm, khẳng định uy lực phù văn đã không còn. Cẩn thận tính toán thì hành động này cũng giống ang áng với bại gia tử chỉ xuất hiện trong truyền thuyết rồi.
Chỉ bất quá sự kiện này chỉ có đám người bị mất túi trữ vật trong lần thu hoạch Giáng Ma Thảo mới để ý, còn những người khác thì không. Bọn họ đều cho rằng bằng vào thực lực của các sư huynh nội môn còn không làm gì được phong ấn, thì bằng vài trò mèo của một tiểu tử không có tu vi như Lập Thiên có giỏi đến mấy cũng chỉ gãi ngứa cái phong ấn kia mà thôi.
Bọn họ cũng biết năng lực bản thân có hạn, cho nên khi thấy các sư huynh nội môn không thể dùng linh lực phá vỡ phong ấn, cả đám ký danh đệ tử càng không dại gì đi thử làm theo cách này. Bọn họ nhận ra phong ấn kia không có tác dụng với vật chết, cho nên toàn tâm toàn lực nghĩ phương pháp tận dụng loại nhược điểm này. Hiện tại, đa số đều đang cặm cụi thực hiện phương án bản thân mới nghĩ ra, cố tìm ra dấu vết khả nghi càng sớm càng tốt để tranh cái công đầu.
Ở phía mạn phải, có mấy nhóm người thay nhau đi bắt yêu thú làm mồi câu, từng con từng con bị buộc vào dây thừng vừa to vừa dài rồi quăng xuống hồ, sau đó cả đám im lặng ngồi chờ, bộ dạng hết sức nghiêm túc.
Ở phía mạn trái, một toán nam nữ lẫn lộn chẳng biết lấy đâu ra mấy cành trúc dài ngoằng. Chỉ thấy bọn họ buộc một đầu chỉ đỏ vào cành trúc, một đầu khác lại xâu vào một đống kim bạc, rõ ràng đang dự định tra xét xem nguồn nước có nhiễm độc chất hay không.
Cách vị trí Lập Thiên đang đứng không gần không xa, nơi bờ hồ không thoải không dốc, có mấy đoàn người đang hô hào nhau thả dây. Có vài người thân hình nhỏ nhắn, trên eo buộc một sợi thừng lớn chầm chậm bị thả xuống phía lòng hồ. Trong tay những người này cầm một thanh củi không dài không ngắn, đầu thanh củi buộc chặt một cái hồ lô không lớn không nhỏ, đang rất cẩn thận tiếp cận mặt hồ. Người khác nhìn sơ qua một cái liền biết có ý đồ gì ngay.
Mà ở phía đối diện, các sư huynh nội môn đang sử dụng rất nhiều phương pháp khác nhau để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra dưới hồ, mọi loại thủ đoạn dù là của tông môn truyền dạy hay là gia tộc truyền thừa đều bị lôi ra sử dụng, không thiếu cái gì.
Đối với hành động quá khích này của Lập Thiên, dù ít dù nhiều cũng có người chú ý tới. Chẳng qua khi thấy tảng phù thạch ném xuống hồ đem lại kết quả không khác biệt gì so với mấy cục đá trước đó, cả đám đều mất đi hứng thú, quay đầu nhìn sang chỗ khác. Chỉ bất quá, sự lãnh ngạo này của bọn họ không tồn tại được lâu.
Bỗng ầm một tiếng, một cú nổ kinh thiên động địa từ dưới đáy hồ đột ngột vang lên khiến cho tất cả mọi người đều đứng hình ngay tại chỗ. Chính tại vị trí Lập Thiên ném đá, một lực lượng vô cùng khủng bố từ dưới mặt nước xông thẳng lên trời, hung hăng đánh cho phong ấn bao phủ mặt hồ thủng ra một cái lỗ thật lớn.
Theo đó, vô số đạo lực lượng phong ấn trong linh phù như bị một cỗ lực lượng nào đó tồn tại trong nước hồ kích thích, nhất thời đồng loạt bộc phát uy năng, từ dưới mặt nước không ngừng tạo ra rất nhiều công kích mang tính hủy diệt, đánh cho mặt nước xoáy thành cái chảo lòng sâu.
Hỏa quang phun trào mang theo khói trắng khói đen bốc lên ngùn ngụt, vô số đạo kiếm xuyên thủng lòng nước tạo thành tầng tầng lớp lớp dải bọt khí trắng xóa như tuyết đan xen vào nhau, một số khác lại xuyên phá mặt nước bay toán loạn lên không trung, cắt đứt không biết bao nhiêu là dây dợ y phục.
Bạo lôi phù thì như tia sét xuyên qua dòng nước, tức khắc khiến cho mặt hồ sáng bừng như đuốc, mà lực phá núi bùng lên trông không khác gì bom nổ, cứ thế hất tung không biết bao nhiêu hạt nước văng khỏi mặt hồ. Phong ấn bao phủ mặt hồ bị vô số công kích đánh thủng, nhất thời khiến cho nước dưới hồ có cơ hội thoát ra khỏi lòng hồ một cách dễ dàng.
Nhưng cũng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, từ bên trong những tia nước bắn lên, phảng phất có vô số tà linh ma quỷ không ngừng bay ra, từng con từng con mặt mày dữ tợn, không ngừng nhe nanh múa vuốt, khí thế hung hãn vô cùng, vừa xuất hiện liền hướng đám người đứng trên bờ xông tới tấn công.
Trong tình cảnh ấy, rất nhiều người chỉ ngây ngốc đứng nhìn mà không thể làm ra phản ứng gì. Ngay cả những nội môn đệ tử cũng bị cảnh này dọa cho hết hồn, hai mắt trợn trừng không chớp lấy một cái, biểu tình kinh hãi còn y nguyên trên nét mặt.
Cũng may khi đám oán linh này sắp chạm vào người một tên ký danh đệ tử thì bỗng nhiên chững lại giữa không trung, bọn chúng giống như vừa cảm ứng được một cái gì đó, nhanh chóng bị thứ ấy thu hút, thế là cả đám cứ hóa thành từng đạo từng đạo hắc khí nối đuôi nhau bay đi.
Cảnh tượng kinh khủng ấy đến đã nhanh mà đi còn nhanh hơn, ngoài một số ít người chăm chú quan sát từ đầu mới thấy rõ ra thì những người khi nghe thấy tiếng nổ mới quay đầu nhìn hầu như chẳng nhìn thấy gì ngoài một đám sương trắng dày đặc quấn quýt trên mặt hồ.
Mà ngay khi giọt nước cuối cùng đáp xuống, gần như đồng thời, mảng phong ấn bị phá hỏng kia giống như nhận được một loại lực lượng tái sinh cực kỳ mạnh mẽ, vết rách vừa xuất hiện đã tự động hồi phục như cũ, sau mấy giây đã không có bất kỳ khác biệt nào nữa, nước trong hồ lúc này cũng đã trở nên êm đềm nhu thuận một cách lạ thường.
- Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
- Tiểu tử kia vậy mà thực làm cho đám linh phù kia phát nổ. Thật không thể tin nổi!
- Ta nhớ mặt hồ vừa rồi đã bị đánh thủng một lỗ lớn, sao bây giờ đã lành lại rồi?
- Các ngươi có thấy gì không? Nước trong hồ có màu sắc rất ghê rợn, đỏ thẫm như máu bầm ấy!
Vô số lời đối thoại vang lên không dứt, ai nấy đều tỏ ra hết sức kinh ngạc với kết quả mà Lập Thiên đã làm ra vừa rồi. Chẳng qua khi nhìn lại, bên cạnh những người cảm thấy kích động cũng có không ít người bị sự cố bất ngờ này làm cho giận tím mặt.
Ở trong số này, có một số người trước đó từng mường tượng bên dưới hồ có quái ngư thích ăn thịt người. Bỗng nhiên nghe thấy mặt nước rúng động dữ dội, ai nấy đều tưởng rằng có quái ngư xông lên cắn người, mặt mày tái xanh tái xám hết cả, có kẻ còn đái cả ra quần lúc nào chẳng biết.
Một số khác thì nghĩ bên dưới hồ có độc chất ăn mòn quái dị, nãy giờ đang dùng từng chùm kim bạc buộc vào dây chỉ hồng thả xuống để kiểm tra xem nguồn nước có nhiễm độc thật không. Thế mà chỉ nghe xuy xuy mấy tiếng, cành câu của không ít người tự dưng bị mấy đạo kiếm quang từ đâu xông ra cắt đứt, kim chỉ gì thì cũng rơi thẳng xuống hồ, mất cả chì lẫn chài.
Một số khác còn tệ hơn, có mấy người đang tìm cách leo xuống hồ nước, tính dùng một cái hồ lô buộc vào đầu thanh trúc rồi múc nước trong hồ mang lên cho các vị sư huynh nội môn tra xét, kiếm chút công lao. Cũng không ngờ rằng đúng vào lúc bản thân vừa mang nước lên tới bờ thì bị tiếng nổ lớn dọa cho tán hồn lạc phách, hồ lô hay cành trúc gì cũng tuột khỏi tay rơi thẳng xuống hồ, mà bản thân cũng xuýt nữa cũng bị đám đồng môn phía trên thả chìm vào hồ luôn, kinh hoàng quát tháo đám đồng môn kéo bản thân lên bờ. Đến khi bản thân lên tới bờ rồi mà hồn phách vẫn chưa tụ lại được, mặt mày tím tái như người chết trôi vậy.
Lác đác quanh bờ hồ, những người dùng yêu thú làm mồi câu quái ngư tình cảnh cũng không tốt đẹp hơn gì mấy. Một số dây thừng bị kiếm quang cắt đứt, rút cuộc chỉ còn trơ lại mỗi sợi dây không. Thấy vậy, có không ít người tức giận ném luôn cả dây thừng xuống hồ, cần câu hay tảng đá gì cũng đạp văng xuống hồ tất.
Có người thì may mắn hơn, phát hiện ra dây thừng vẫn chưa đứt, còn đang thì thầm cám ơn trời phật chiếu cố. Chẳng qua khi nhìn chấn động như sóng to gió lớn đang lan dần đến địa phương mình đặt mồi, mặt mày ai nấy đều đen lại, máu nóng xộc lên tận não, không cách nào bình tĩnh nổi nữa.
Cho đến khi phát hiện ra tất cả mọi chuyện xúi quẩy vừa phát sinh đều do một tay Lập Thiên làm ra, một người lại một người lửa giận công tâm, tròng mắt đỏ bừng như máu, khí cơ toàn thân bạo trướng xông ra, chẳng khác nào muốn liều mạng sống chết một phen, hướng Lập Thiên chửi ầm lên:
- Tiểu tử thối, lại là ngươi. Ai cho ngươi ném đá?!
- Cái tên tiểu tử chết bầm nhà ngươi, ngươi có biết ngươi đã phá hỏng hết mồi câu của chúng ta rồi không hả?
- Ngươi còn khiến chúng ta làm mất chỗ kim bạc thử độc nữa. Những cái kim đó là chúng ta dày mặt đi mượn các vị sư huynh nội môn, bây giờ biết lấy gì mà trả.
- Khốn kiếp, hồ lô bạch ngọc gia truyền của ta!
- Cả gậy trúc tía ngàn năm của cha ta cũng vì ngươi mà bị rơi xuống hồ rồi!
- Liều mạng, nhất định phải liều mạng với hắn.
- Bỉ ổi, vô liêm sỉ. Từ đầu ta đã biết ngay cái tên tiểu tử trời đánh thánh đâm nhà ngươi chẳng phải là hạng tốt lành gì. Đã không nghĩ ra kế gì hay thì thôi, thế mà bản thân không nghĩ ra còn muốn phá hoại kế hoạch của người khác là sao?
- Đánh, mọi người cùng lên đánh chết cái tên khốn nạn này đi.
Cách đó không xa, Lập Thiên nãy giờ vẫn đang hăm hở quan sát kết quả. Chỉ đáng tiếc tảng đá mới rơi xuống nước tự nhiên linh quang ảm đạm đi hẳn khiến hắn vô cùng thất vọng, những tưởng kế hoạch của bản thân đã thất bại rồi.
Về sau nghe được tiếng nổ lớn, niềm tin chiến thắng đã tan thành mây khói lại một lần nữa xuất hiện trong tim hắn. Chẳng qua rất nhanh sau đó, kỳ tích đã không xuất hiện. Phong ấn mặt hồ kia quá mạnh, không những không bị quả phù thạch cỡ đại của hắn phá sập, ngược lại trong chớp mắt đã khôi phục lại như cũ. Cái cảm giác cơm đưa vào miệng rồi còn rơi ra này đúng là không dễ chịu tí nào.
- Ta đã làm sai ở đâu? Tại sao nó vẫn không bị phá hỏng chứ?
Lập Thiên quá chú tâm vào kế hoạch của mình, trước sau không hề nghe thấy hay nhìn thấy phản ứng bức xúc của rất nhiều sư huynh đệ đồng môn đang đứng gần đó. Cho đến lúc ý thức được không khí xung quanh có điểm dị thường thì hắn mới đưa mắt nhìn lên. Nhưng mới nhìn một cái, Lập Thiên đã nhảy dựng lên kinh hãi.
Lúc này, cả đám ký danh đệ tử đã bao vây xung quanh hắn, người nào người nấy hai bàn tay đã siết chặt từ bao giờ, hàm răng nghiến chặt ken két, mặt mày dữ tợn, ống tay áo cũng xăn lên quá khủy rồi. Lập Thiên sợ quá không biết nói gì, cả buổi cứ ú a ú ớ trong miệng, không biết nên trả lời thế nào, đầu thì nghĩ:
- Rõ ràng bản thân ta có ý tốt, chỉ muốn giúp mọi người một tay thôi mà. Các ngươi không động viên khen ngợi cũng được, thế nào lại còn muốn động thủ đánh người. Các ngươi không thấy mặt hồ đã bị viên đá lớn của ta đánh thủng một cái lỗ to đùng hay sao?
Tuy nghĩ như thế nhưng khi nhìn lại chỗ mặt hồ bị phù thạch phá hỏng nay đã liền lại như cũ, Lập Thiên toàn thân uể oải, chẳng muốn giải thích gì nữa. Đối diện cái đám đồng môn không nói lý lẽ này, thiết nghĩ bản thân nên tìm cách thoát thân mới là lựa chọn sáng suốt.
Lập Thiên không hề để ý, đám ký danh đệ tử cũng không ai để ý, Minh Kiếm sư huynh cùng chín sư huynh nội môn vừa nãy tâm tình còn rất bình tĩnh lúc này đã bị doạ cho run rẩy. Nhìn thấy chỗ nước có màu sắc quỷ dị cùng đám tà linh hung dữ kia, Minh Kiếm sư huynh gần như xác định được một loại suy đoán mà bản thân từng nghĩ đến trước đó.
Ma khí, đại sự có liên quan đến Ma Hoàng. Vấn đề này cực kỳ nghiêm trọng, nghiêm trọng nhất trong tất cả các sự tình trọng đại của cả bắc phương lẫn Hàm Quang Thiên Tinh lúc bấy giờ. Nếu một tia thần hồn của Ma Hoàng thông qua sự tình hỏa tinh rơi xuống này nhận được cơ hội đoạt xá hồi sinh, như thế cái bắc phương này từ nay đừng hòng có ngày an bình.
Mấy tia nước kia Minh Kiếm sư huynh đã nhìn thấy rất rõ ràng, bởi vì trước sau y vẫn luôn theo dõi sát sao từng hành động một của những người xung quanh. Cũng chính vì thế, mấy đầu oán linh kia dù xuất hiện nhanh mà tan biến cũng nhanh không thể thoát khỏi được nhãn pháp tinh tế của y được.
Một hồ nước chứa ma khí đậm đặc, tà linh ma quỷ sinh sôi bị phong ấn lại, kết hợp với việc bọn chúng đều theo một phương hướng bay đi, nếu còn không nhìn ra mục đích sau cùng của việc làm này thì chỉ có kẻ đần mà thôi.
- Tất cả im đi cho ta!
Minh Kiếm sư huynh bị âm thanh chửi rủa của đám ký danh đệ tử làm cho phân tâm giận dữ quát lớn một tiếng, nhất thời tiếng quát này khiến cho cả đám sợ hãi ngậm chặt miệng lại, người nào người nấy mặt mày khúm núm nhìn về chỗ y. Cả đám ký danh đệ tử còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã nghe thêm một đoạn đối thoại khó hiểu khác.
- Không tốt, là trận pháp tụ linh. Các đệ nhanh chóng tập trung tất cả mọi người lại, chúng ta cần lên đường ngay bây giờ.
Dứt lời, Minh Kiếm sư huynh không giải thích gì thêm mà lấy ra một chiếc gương nhỏ, miệng niệm chú, ngón tay bắt chỉ quyết điểm một cái vào tấm gương, quát:
- Phù quang lược ảnh, truy!
Tức khắc, từ trong gương bắn ra ba đạo ánh sáng vàng, ba đạo ánh sáng vàng này vừa ra khỏi tấm gương đã cuốn lấy nhau lơ lửng giữa không trung như ba con nhộng tằm đang kết kén. Ba đạo ánh sáng vàng này cứ bay lòng vòng tìm kiếm một thôi một hồi, lúc sau như cảm ứng được cái gì đó mới lựa chọn một phương hướng rồi bay đi.
- Tất cả theo ta!