Chương 25: Bài Học Đắt Giá

Đến đây, cả đám ký danh đệ tử đang hoang mang run sợ nghe thấy thế trong tâm bất chợt xuất hiện mấy phần kích động. Các sư huynh nội môn đã bó tay rồi, đồng nghĩa với việc một khi bọn họ phá vỡ phong ấn bao phủ hồ nước này, công trạng sẽ được tính chung cho tất cả mọi người.

Một khi hoàn thành nhiệm vụ khó khăn này, tương lai trở về tông môn chính mình sẽ trở thành truyền kỳ trong quần chúng ký danh đệ tử không nói, mà người tìm ra giải pháp phá phong nhiều khả năng sẽ được một vị trưởng lão nào đó nhìn trúng, nhất là đại trưởng lão chuyên nghiên cứu về các loại trận pháp nói chung hay thiên hà tinh đấu nói riêng.

Chỉ nghĩ thôi đã đủ khiến cho cả đám nhao nhao lên vì sung sướng rồi. Thế là mấy chục ký danh đệ tử vội vàng kéo nhau tụm lại một chỗ, một người nói:

- Các ngươi đoán xem, bên dưới hồ nước kia có chứa thứ gì?

- Theo ta, chắc chắn là một đám quái ngư với hàm răng sắc nhọn, chỉ cần thấy người xuống liền bơi tới cắn xé từng miếng mà ăn.

- Theo ta thì chẳng có con gì sất, bởi vì trong nước toàn độc chất từ hoả tinh để lại, một khi rơi vào chắc chắn chết không kịp ngáp.

- Theo ta thì dưới hồ này có thể tồn tại ma khí, nếu không người ta đã không phong ấn lại để che mắt thiên hạ, e rằng phía sau còn có âm mưu khác.

- Còn theo ta thấy, mấy người chúng ta không cần đoán già đoán non làm gì cho mệt, cứ buộc cái tên tiểu tử trời đánh kia vào dây thừng rồi quăng xuống đó thử xem. Nếu hắn có thể sống sót bò lên, chứng tỏ hồ nước này hoàn toàn bình thường, không độc, không ma khí, không yêu vật. Còn nếu hắn chết bất đắc kỳ tử, vậy thì dễ nói rồi, phải không?

- Đúng, ý tưởng này rất là hay!

Người này vừa nói xong, tiếng khen ngợi chợt vang lên không dứt, bỗng cả đám ký danh đệ tử đều dùng ánh mắt kì dị nhìn về chỗ Lập Thiên khiến sóng lưng của hắn chợt lạnh toát, tự động tránh xa mấy chục trượng, ánh mắt thì phóng tới cái hồ nước trước mặt, cẩn thận quan sát đánh giá.

Lập Thiên đương nhiên biết mấy người kia chỉ đang cố tình dọa dẫm hắn thôi, chứ căn bản không dám làm ra sự tình đó. Bất quá bằng những lời vừa nghe được lại khiến Lập Thiên phải suy nghĩ đến một vài vấn đề còn sâu xa hơn.

- Hồ nước trước mặt dù nhìn ở góc cạnh nào, cẩn thận ra sao thì đều cảm thấy nó rất đỗi bình thường, đoán chừng bất kỳ ai nhìn qua một lần liền lập tức cho rằng bên dưới chẳng có vấn đề gì, thậm chí nhu cầu tra xét cũng không kịp nảy sinh.

- Bất quá nếu cẩn thận suy nghĩ, kết hợp giữa tình hình thực tế và những yếu tố liên quan khác như địa phương hoả tinh rơi xuống, tông môn phù chiếu khẩn cấp, mở cửa Đồ Ma Lĩnh sớm hơn mười năm, tu sĩ Trường Sinh Phái không thấy tung tích, chỉ bấy nhiêu đây thôi đã đủ để nói rằng sự kiện hoả tinh giáng thế này hoàn toàn không phải sự tình trùng hợp. Nếu không phải trùng hợp, hiển nhiên bên trong phải ẩn giấu sự tình gì đó, mà địa phương hỏa tinh rơi xuống này chính là đầu mối quan trọng nhất, không lý nào lại không xảy ra vấn đề gì.

- Điều đó càng chứng minh lần lịch luyện này không phải sự tình được tông môn đưa ra để tạo điều kiện thuận lợi cho các đệ tử yếu kém có cơ hội phát triển giống như các hậu duệ thế gia đại phiệt như lời Mặc Nghiên sư huynh từng nói mà hoàn toàn khác, e rằng đây là một cuộc thí nghiệm mà người đứng đầu bảy thế lực lớn bắc phương cố tình làm ra để thực hiện một mưu đồ gì đó. Chẳng qua mưu đồ đó cụ thể là gì thì không ai biết.

- Điều duy nhất Lập Thiên dám khẳng định là bản thân lúc này chẳng khác một con tốt thí tông môn mượn dùng để thăm dò ý đồ thực sự của các thế lực còn lại, thậm chí bao gồm cả thế lực đã làm ra loại thiên tượng dị đoan kia nữa cũng không chừng. Nói bọn hắn là chuột bạch cũng không oan.

- Có lẽ bên trong sự tình này, không chỉ đám ký danh đệ tử chân ướt chân ráo như bọn hắn không biết được chân tướng sự thật mà ngay cả những nội môn sư huynh kia cũng không biết nhiều hơn bao nhiêu. Nếu không Minh Kiếm sư huynh và các sư huynh nội môn cũng không bó tay bó chân khi gặp sự cố bất ngờ như thế.

Lập Thiên cẩn thận suy nghĩ một hồi, càng tin chắc rằng phán đoán của bản thân mình đúng đắn, cũng cho rằng chính mình cần phải kín tiếng đối với loại suy đoán này thiếu căn cớ này. Bởi vì những chuyện nhạy cảm thế này không biết thì thôi, một khi biết rồi, những người đứng đầu tông môn kia khó mà tha chết cho một đệ tử thấp kém như hắn được.

Dù sao chuyện này ảnh hưởng đến uy tín của cả tông môn, liên quan trực tiếp đến quyền lãnh đạo tuyệt đối với các đệ tử bên dưới, các bậc tôn trưởng sẽ không cho phép bất kỳ ai đưa tin đồn nhảm làm suy giảm năng lực điều hành môn phái của bọn họ.

- Không sao cả! Biết đâu chuyện này lại có quan hệ với việc què gia gia bị ám sát. Nhưng dù có liên quan hay không, ta cũng muốn biết được chân tướng cuối cùng.

Nghĩ xong mọi chuyện, Lập Thiên mới đảo mắt nhìn về phía đám sư huynh đệ đồng môn xem bọn họ đang làm gì.

Lúc này ở đằng xa, có năm sáu người đang cầm từng cục đá lớn bằng cổ tay liên tục ném xuống dưới hồ. Chỉ là khi viên đá được ném xuống thì không hề phát sinh hiện tượng dội ngược như linh khí mà chỉ nghe tõm một tiếng, hòn đá chìm ngỉm dưới mặt hồ mà không hề gây ra xao động nào đáng kể.

Có mấy người đã thử ném cục đá lớn hơn, chỉ đáng tiếc kết quả thu được cũng không khá hơn bao nhiêu. Mặt nước giống như một mảng sình lầy vậy, đất đá ném xuống dễ dàng bị nhấm chìm mà dao động tạo ra là rất nhỏ. Lập Thiên thấy vậy, biết cách làm đó không khả thi trong trường hợp này, tự biết bản thân cần phải nghĩ ra loại phương pháp khác mới được.

Hắn quay đầu nhìn về hướng đối diện, chợt thấy mười mấy tên ký danh đệ tử đang kéo xác một con hươu chết cháy từ đằng xa tiến lại. Con hươu này đã chết, bụng trương phồng lên như quả bóng bay, từ thi thể không ngừng có mùi hôi thối bốc ra, rõ ràng đã chết cách đây khá lâu rồi.

Những người này người bịt mũi người che miệng, cơ hồ bị mùi hôi thối làm cho khó chịu đến mức nôn khan, thế nhưng vẫn kiên trì kéo xác con hươu kia đến gần bờ hồ, không rõ muốn làm chuyện gì. Một lúc sau, khi thấy những người này tiến hành buộc một sợi dây vào cổ con hươu chết, một đầu khác lại buộc vào tảng đá lớn gần bờ hồ, Lập Thiên mới nhận ra bọn họ định làm cái gì.

- Ái chà chà, đám người này tâm tư không tệ nha, còn nghĩ ra dùng cách này để dụ quái ngư. Có điều con mồi lớn như vậy, không biết con quái ngư kia phải lớn bao nhiêu mới cắn nổi đây. Bất quá cái mùi khăm khẳm này đảm bảo yêu vật rất là thích, nhất định sẽ ăn nhiệt tình cho mà xem.

Lập Thiên vừa nghĩ vừa cảm khái, chợt cảm thấy đầu óc của mấy vị đồng môn sư huynh này của mình cũng thông minh lên không ít rồi. Chẳng qua chưa nghĩ được lâu thì đã phát hiện một vấn đề rất là nghiêm trọng.

- Không được, bọn họ dùng mồi bẫy yêu vật, thế thì ta cũng phải làm cái gì đó. Bằng không nếu để đám người này câu lên yêu vật, công trạng chẳng phải bị bọn họ chiếm đoạt hết cả hay sao?

Tâm tư Lập Thiên nhanh chóng xoay chuyển, chỉ sau một lúc đã nảy sinh một ý tưởng hết sức thú vị. Hai mắt hắn sáng lên, hai lỗ mũi hít lấy hít để mấy ngụm khí lạnh, toàn thân uốn éo cho tỉnh táo, nói thầm:

- Ta mà để các ngươi câu được cá mới là lạ đấy. Nhớ ngày xưa gia gia què câu cá, ta còn chả ném cho cá cũng sợ chạy mất dép hay sao. Bây giờ lại ném, phải ném cục hơi lớn một chút cho nó hoành tráng.

- Dù thế nào cũng không thể để đám người này thành công câu lên yêu vật lên được. Mà ta cũng phải tranh thủ làm ra hành động gì đó có ích, ví như ném đá phá phong chẳng hạn. Lỡ may tiện tay ném vỡ cái phong ấn kia thì chẳng phải lập được công lớn rồi, về tông môn tha hồ kể lể công trạng, tranh thủ dành lấy sự tán thưởng của chín vị trưởng lão thì càng tốt chứ sao.

- Chí ít cũng phải khiến cho Minh Kiếm và Nhạc Lãnh Pháp sư huynh không thể chê ta là kẻ chân yếu tay mềm, vô tích sự. Sau này còn có thể nhờ bọn họ chiếu cố ta trong quá trình tu luyện, lợi thì nhiều, hại thì không có, dại gì mà không làm.

Chắc nịch như vậy, mặc kệ một số ký danh đệ tử tranh nhau đi bắt yêu thú làm mồi câu cá, một số đang dùng dây thừng lớn buộc vào thắt lưng từng bước leo xuống hồ nước tra xét cấm chế, Lập Thiên lặng lẽ tách khỏi đám người, đi tìm một địa phương trống trải rồi lấy túi trữ vật đã nhặt được trước đó ra xem.

Ào một tiếng, vô số Giáng Ma Thảo bị đổ ra đầy đất, tử quang tím lịm đập vào mặt khiến Lập Thiên hít thở không thông. Ngay tức khắc, chỗ Giáng Ma Thảo rơi ra liền bị hắn thu vào một cái túi trữ vật cỡ lớn đặt ngay bên cạnh, sau đó tiếp tục mò mẫm các đồ vật khác ở bên trong.

Lúc trước hắn từng nghe nói bên trong đám túi trữ vật này ngoài Giáng Ma Thảo ra còn có không ít thứ tốt khác bị mấy tên ký danh đệ tử cất giấu rất kỹ, bây giờ đang lúc cần dùng, hắn không ngại lấy ra kiểm tra một lượt xem có thứ gì có thể giúp ích cho bản thân hay không.

Mười mấy cái túi trữ vật bị Lập Thiên lục lọi một lượt, phát hiện ra bên trong ngoài Giáng Ma Thảo non xanh mơn mởn ra đúng là còn khá nhiều thứ hữu ích khác, ví như phù triện, pháp khí pháp bảo, linh đan diệu dược, không thiếu thứ gì.

- Cái này là Bạo Lôi Phù, cái này là Thiên Kiếm Phù, còn có Ly Hỏa Phù, Phá Sơn Phù, Bảo Mệnh Phù... Mộc kiếm trừ tà, phi kiếm cấp thấp, dược phấn trị thương, yêu đan, linh thạch, pháp bào, toàn là đồ tốt nha.

Nhìn thấy bên trong chứa rất nhiều loại vật phẩm khác nhau, Lập Thiên không những không vui mừng, ngược lại tâm trạng còn chùng xuống khi bất chợt nhớ lại một đoạn chuyện buồn trong quá khứ, chuyện buồn này có liên quan đến quả trứng gà.

Nhớ ngày xưa khi gia gia què còn sống, lúc hắn tròn năm tuổi có lần từng nói, nếu hắn có thể dùng tay bóp vỡ quả trứng gà nhỏ này thì sẽ dạy cho hắn một loại pháp môn luyện khí cao cấp uy lực vô cùng cường đại.

Lúc ấy hắn còn nhỏ, không hiểu chuyện, cho rằng quả trứng gà vừa nhỏ vừa mềm, chỉ cần dùng lực hai tay bóp nhẹ một cái là vỡ ra ngay thôi. Què gia gia đố như thế chẳng qua là lấy cái cớ để dạy mình pháp thuật tu tiên chứ chẳng phải chuyện gì khó khăn cả.

Nhưng hắn đã nhầm, nhầm to. Khi hắn chấp nhận thử thách, què gia gia cho hắn thời gian nửa ngày để bóp vỡ trứng gà, bên cạnh là cái chảo dầu nhỏ dùng để chiên trứng gà ăn mừng việc hắn thành công bóp vỡ trứng gà.

Chỉ có điều thời gian chầm chậm trôi qua, dầu trong chảo bị nấu sôi đến trơ cả đáy rồi mà cái vỏ trứng trong tay hắn còn không xước lấy một cái. Lần đó, hắn nhớ hắn đã khóc rất nhiều, thậm chí sau đó mấy ngày liền không chịu ăn cơm vì tức giận chuyện gia gia què lừa gạt mình.

Về sau nghe gia gia què giải thích mới biết, trứng gà tuy nhỏ nhưng nếu dùng lực tác động từ bên ngoài rất khó bị vỡ, thế nhưng gà con nhỏ yếu ớt từ bên trong trứng chỉ cần mổ nhẹ một cái thì vỏ trứng sẽ nứt ra ngay. Đây không phải vì sức lực gà con mạnh hơn tay người, mà vì kết cấu của vỏ trứng chống lại ngoại lực rất tốt nhưng chống lại nội lực thì lại rất yếu. Giống như một viên đá vậy, nếu đặt lên mặt đất bằng dùng búa đập thì rất khó vỡ, nhưng chỉ gần kê lên một tảng đá khác, dùng búa gõ nhẹ một cái là nứt ra ngay.

Què gia gia còn nói không chỉ trứng gà hay khối đá, dù cho là binh khí, pháp bảo, phù triện, công pháp, trận pháp hay bất kỳ thứ gì trên thế gian cũng không ngoại lệ, có mặt tốt thì có mặt xấu, có điểm mạnh ắt có điểm yếu, không có thứ gì là hoàn hảo cả. Dễ hay khó thì cần phải xem bản thân có biết sử dụng đúng cách thức hay không mà thôi. Cho nên dặn hắn khi làm bất kỳ việc gì cũng phải biết dùng mưu mẹo, phải chịu động não thì mới được.

Hôm nay, khi bản thân gặp phải vấn đề hóc búa, Lập Thiên lại nhớ đến bài học đắt giá kia, cũng lập tức tìm ra biện pháp để phá vỡ trận pháp phong ấn trước mặt này.

- Nếu không thể phá từ bên ngoài vào, vậy thì phá từ bên trong ra. Hiện tại ta có nhiều phù triện như vậy, cho nổ tung một phát tin chắc kết quả cũng không tệ đâu nhỉ. Đừng nói là phong ấn, nếu gặp phải đám quái ngư cũng đảm bảo nổ chết cha các ngươi.

Nhưng mà vừa nghĩ đến đây, Lập Thiên chợt phát hiện ra bản thân không biết cách sử dụng đống phù triện này như thế nào. Thế là hắn chạy đến chỗ Nhạc Lãnh Pháp liên tục đưa ra mấy chục câu hỏi, mất một khắc đồng hồ thì Nhạc Lãnh Pháp mới giải thích xong.

Cuối cùng Lập Thiên mới biết nguyên lai phong ấn mặt hồ kia chỉ có tác dụng phản pháo đối với linh lực, ngoài ra nếu là vật chết thì khi ném xuống cũng chẳng tạo ra bất kỳ khác biệt gì, giống như trò ném đá xuống sông tụi nhỏ thường hay chơi mà thôi.

Ngoài ra Lập Thiên còn biết được cách sử dụng các loại phù triện rất chi là đơn giản, đơn giản nhất là Bảo Mệnh Phù, chỉ cần đeo lên thân sẽ tự cảm ứng được khí tức bản thân người đó mà hình thành tầng phòng hộ bảo vệ bên ngoài. Còn các loại phù triện tấn công phòng ngự khác thì cần có linh khí tác động vào là có thể kích hoạt thành công.

Biết được bao nhiêu đó Lập Thiên mới thôi không hỏi nữa, vội vội vàng chạy chạy đến địa phương có tảng đá lớn nằm không xa bờ hồ. Hắn khom người khiêng thử hòn đá kia, phát hiện ra bằng sức bản thân cũng không quá khó nâng nó lên, thế là quyết định lựa chọn cái viên đá lớn tròn như quả trứng này.

Liếc thấy phía đằng xa, một số đồng môn đã quăng mồi xuống hồ, chỉ chờ cá cắn câu sẽ kéo lên thì phía bên này hành động của Lập Thiên cũng gấp gáp hẳn lên, cánh tay hoạt động càng lúc càng nhanh.

- Bạo Lôi Phù này uy lực chắc không yếu đâu nhỉ, nhìn màu tím ngắt như thế này cơ mà, dán. Định Thân Phù này hình như không phải vật phẩm dùng để tấn công, bất quá cũng dán. Cái Thiên Kiếm Phù này có vẻ được đấy, nếu dưới hồ mà có quái ngư, đảm bảo đâm các ngươi thành cái sàng luôn, dán nốt. Còn mảnh Phá Sơn Phù này chói lóe kim quang, hiển nhiên là vật bất phàm, nổ một cái là sập cả núi lớn, dĩ nhiên là phải dán rồi...

Chỉ trong chốc lát, cả tảng đá to đã bị Lập Thiên bọc kín bằng vô số loại phù triện kích thước khác nhau, linh quang tỏa ra chói mắt, mỗi cái một màu, mỗi cái một hình dạng, nhìn không ra cái thể thống gì. Dán phù triện kín cả phiến đá xong, Lập Thiên lấy ra linh thạch, sau đó đưa sát tới mấy tấm phù triện kia, đợi linh khí tỏa ra rồi liên tục dùng miệng thổi vào.

Theo suy nghĩ của hắn, làm như thế cũng giống như dùng linh lực kích hoạt phù văn mà thôi, hiệu quả khẳng định không chênh lệch nhiều. Nhạc Lãnh Pháp sư huynh có nói, các loại phù bảo rất mẫn cảm với linh khí, nếu mà thổi nhiều quá, có khi phù bảo bị kích hoạt sớm, chính bản thân cũng bị nổ banh xác chứ chẳng đùa. Thế nên Lập Thiên chỉ thổi vài hơi cho có lệ, sau đó mới đứng dậy ngắm ngía hòn đá, chuẩn bị tư thế để vác nó lên vai.

Trong trạng thái hưng phấn tột độ, Lập Thiên hùng hổ gồng mình một cái, tảng đá hình quả trứng lớn bằng thân người đã được dán kín phù văn lung lay vài cái cuối cùng cũng nằm im trên vai hắn, chầm chậm bị mang tới sát mép bờ hồ.

Bẵng đi chưa được bao lâu, đám ký danh đệ tử đang mải mê tìm phương án điều tra hiện trạng hồ nước bỗng nhiên bị hành động này của Lập Thiên gây chú ý, từng người từng người mặt nhăn mày nhó đưa mắt nhìn sang. Thấy Lập Thiên vác trên vai một hòn đá lớn không ngừng tỏa ra quang hoa óng ánh, cả đám đều ngây ngốc tại chỗ, không biết hắn định làm cái quái gì.

Chỉ là khi nhìn cái khí thế kia, ai nấy đều không khỏi ớn lạnh rùng mình mấy cái, cảm giác có chuyện không hay sắp xảy đến với tất cả mọi người.

- Cái tên tiểu tử trời đánh kia, rút cuộc hắn định làm cái gì nữa?

Có người mới vừa nghe câu hỏi liền tò mò nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy hòn đá trên lưng Lập Thiên liền bị dọa cho hết hồn, vội vàng la lên thất thanh:

- Con mẹ nó, kia là Bảo Mệnh Phù của ta. Ngươi định làm cái gì? Ngươi có biết cha mẹ ta phải bán hết của hồi môn mới mua được nó tặng ta lúc ta nhập môn tu hành hay không? Mau trả lại cho ta!

- Còn có Thiên Kiếm Phù của ta nữa, đó là đồ lão tổ cho ta vào tiệc sinh thần ta tròn mười tuổi, mau trả cho ta ngay!

- Ly Hỏa Phù của ta, ôi trời đất ơi, tất cả tài sản của ta đều dùng để đổi lấy nó đấy. Ngươi có biết ngay cả lúc tính mạng nguy cấp ta cũng không nỡ mang ra dùng hay không?

- Tiểu tử thối, ngươi đừng có chạy, mau trả Phá Sơn Phù lại cho ta mau, bằng không ta liều mạng với ngươi.

Vô số tiếng hét chói tai vang lên, sau đó là tiếng bước chân rào rào hướng về nơi Lập Thiên đang đứng. Một số người đã nhìn ra chỗ phù triện Lập Thiên mang dán đầy khối đá lớn đang vác trên vai chính là tài sản quý giá nhất đời mình, dùng vô số tiền bạc cũng chưa chắc mua được, vậy mà lại bị Lập Thiên đem dán vào cục đá, nghĩ thế nào cũng tức không chịu nổi, liều mạng xông lên muốn cướp về.

Lập Thiên đương nhiên là chẳng bận tâm rồi, lúc này hắn chỉ một lòng muốn lập công lớn cho tông môn mà thôi. Hắn cho rằng, đợi bản thân ném cục đá này xuống, sau đó ầm một tiếng, trận pháp sẽ bị phá vỡ ra ngay. Bằng cái công trạng lớn lao ấy, tương lai còn không ngồi trên đầu trên cổ mấy cái tên đồng môn chết bầm này mới là lạ, cần gì sợ ai nữa. Huống chi hắn làm việc này cũng vì tông môn đại sự chứ không phải vì mục đích cá nhân, ở đây còn có các sư huynh nội môn chủ trì công đạo, hắn cũng không cần phải sợ.