Chương 24: Tai Tinh Giáng Thế

Mười ngày trước, cách vị trí Hắc Yêu Động khoảng hai mươi dặm, khi ánh lửa trên bầu trời vừa chợp tắt, mặt đất đột ngột phát sinh chấn động cực lớn. Tiếng nổ ầm ầm của đất đá vỡ vụn vang lên, từng ngọn núi lớn núi nhỏ rung lắc dữ dội, địa hình xung quanh vài dặm trồi lên sụt xuống.

Hỏa tinh rơi xuống từ thiên ngoại phá vỡ phong ấn không gian bao phủ Đồ Ma Lĩnh, đánh cho cấm chế thủng một cái lỗ lớn và vô số cái lỗ nhỏ rồi đáp xuống mặt đất, lực lượng va chạm khủng bố khiến cho địa mạch trên một phạm vi rộng lớn lập tức thay đổi.

Không chỉ thế, khắp cả bắc phương cũng bị một hồi chấn động khủng bố làm cho chao đảo, bất kỳ sinh linh nào đang sinh sống trên mảnh lục địa này đều cảm nhận được rõ ràng từng con sóng địa chấn đang lan tràn ra tứ phía, kéo đổ tất cả mọi thứ thiếu kiên cố được xây dựng trên mặt đất.

Tại điểm hoả tinh đáp xuống, cùng với tốc độ nhanh và độ cứng rắn của khối thiên thạch, cú va chạm nhanh chóng phá hủy tất cả những thứ ngăn cản đường đi của nó. Chỉ trong nháy mắt, núi lớn sụp đổ, nham thạch bị nghiền thành bột mịn, thung lũng bị cào bằng, địa mạch đứt gãy thành từng đoạn.

Lực nghiền ép cực lớn kết hợp với nhiệt hỏa chói chang thiêu đốt một phạm vi khổng lồ, hỏa quang bùng cháy sáng rực một phương, cây cối chớp mắt hóa thành tro tàn, yêu thú không kịp chạy chết một cách bất đắc kỳ tử, đến xương cốt cũng không còn.

Tức khắc, mặt đất đã bị đào thành cái hố vừa sâu vừa rộng. Trong phạm vi ba bốn dặm vuông phụ cận gần như không còn bất cứ sinh vật nào có thể sống sót. Phạm vi mấy dặm kế tiếp tình cảnh cũng không khá hơn bao nhiêu, đất đá bị hong khô đến nứt nẻ, cây cối bị đốt thành than đen, khói bụi bay mù trời, yêu thú bị nướng chín sau đó cháy thành tro, mặt đất chỗ lồi chỗ lõm, không ít hang động bị đánh sập, vô số núi đá gãy ngọn.

Cảnh tượng lúc ấy chẳng khác trận chiến sống còn xảy ra giữa một vị thần tiên từ thiên ngoại hạ phàm ác đấu cùng yêu ma thời thượng cổ vậy.

Không lâu sau, ở dưới cái hố sâu đen ngòm do hỏa tinh đào ra, có từng luồng khói đen ngùn ngụt bốc lên, bên trong luồng khói đen có vô số tà linh bay qua bay lại, u quang lập lòe chớp sáng chớp tắt như những con mắt tử thần đang nhòm ngó con mồi, vô cùng quỷ dị.

Địa mạch bị phá hủy dẫn đến vô số biến cố phát sinh, bao gồm cả việc âm khí bị phong ấn dưới hàng ngàn trượng độ sâu cũng bị giải khai trồi lên khỏi mặt đất. Dưới màn đêm đen tối tăm, ma khí sinh sôi khiến cho vô số sinh linh hắc ám ẩn nấp sâu trong chốn thâm sơn cùng cốc cũng lần tìm tới đây hòng chiếm lấy một phần tạo hóa đẹp đẽ của đất trời.

Lúc này, đoàn người Lập Thiên thành công đi vòng qua khỏi thung lũng Giáng Ma Thảo một cách an toàn. Đi được hơn mười dặm, đến buổi trưa, cả đám tiếp cận một khu vực trống trải, vừa nhìn đã biết nơi này vừa trải qua một trận thiên tai thảm họa kinh thiên động địa cách đây không lâu.

Mới bước chân ra khỏi một tầng cây cỏ tươi tốt, cả đám liền đặt chân vào một thảm cỏ đã nhuộm màu vàng úa, giống hệt đám rạ khô trên cánh đồng lúa vào ngày mùa thu hoạch. Cũng không chỉ có cỏ, mấy gốc đại thụ ở đằng xa tình cảnh cũng không khác biệt gì, hoa lá bị hong khô, từ lâu đã rời cành nằm la liệt trên mặt đất, chất thành từng đống lớn. Riêng thân cây thì không đổ gãy mà đứng trơ trọi một chỗ, vỏ cây cũng muốn bong tróc ra đến nơi rồi.

Liếc mắt một cái, ai nấy đều không khó đoán ra nguyên nhân của chuyện này. Rõ ràng cây cỏ bị sức nóng hun đốt cho nên mới bị chết héo như vậy. Để làm ra kết quả này, cần phải dùng loại nhiệt hoả cực nóng trong thời gian cực ngắn mới làm ra được. Làm như vậy đảm bảo lá cây sẽ bị đốt rụi sinh cơ, từ từ héo rũ mà chết, thế nhưng lại không khiến chúng bị thiêu thành tro ngay sau đó. Động não một chút, bất kỳ ai khi nhìn thấy cảnh tượng này đều sẽ biết được địa phương hỏa tinh rơi xuống cách đây không còn xa nữa.

- Mọi người chú ý an toàn, có lẽ chúng ta đang đi vào địa phương hoả tinh rơi xuống.

Dẫn đầu đoàn người, Minh Kiếm sư huynh và chín đệ tử nội môn bị cảnh tượng này làm cho khẩn trương lên, lời qua tiếng lại càng lúc càng nhiều. Minh Kiếm sư huynh cao giọng nhắc nhở mọi người, ra hiệu cho đám người phía sau chậm lại, còn những đệ tử nội môn thì dùng linh lực bày ra bình chướng bảo hộ thân thể.

- Minh Kiếm sư huynh, sư đệ cho rằng hiện tại đi đường vòng đến Hắc Yêu Động sẽ xa hơn, cũng không biết có nguy hiểm gì không. Hiện tại nếu đã biết trước mặt là địa phương hoả tinh đáp xuống, chi bằng chúng ta đến đó xem qua một lượt rồi mới đi Hắc Yêu Động, được không?

- Ta cũng có ý này. Mọi người có ý kiến gì khác không?

Âm thanh nhất trí đồng loạt vang lên, thế là đoàn người quyết định thay đổi phương hướng, mục tiêu là thăm dò địa phương hoả tinh rơi xuống trước. Mang theo sự hồi hộp lẫn kích động, cả đám đi thêm được mười dặm đường nữa. Lúc này, khung cảnh hoang tàn đổ nát mới chính thức hiển hiện ra trước mặt tất cả mọi người.

Mặt đất hiện tại chỉ là một tầng tro đen rất mịn do thảm cỏ cháy rụi tạo thành, một số đại thụ bị thiêu thành than đã gãy đổ từ lâu, hiện tại chỉ sót lại một cục than đen trồi khỏi mặt đất, thi thoảng có mấy sợi khói trắng mờ ảo bốc ra.

Xen lẫn giữa đám tro than này đôi lúc còn có thể nhìn thấy xương cốt của một vài yêu thú bị chết cháy nằm lại, thậm chí có con đã kết ra nội đan nhưng vẫn không thoái khỏi cái chết do sóng nhiệt tạo thành.

Ở một vị trí khác, mặt đất lúc này chỉ toàn là mảnh vụn của đất đá. Các tảng nham thạch lớn bị sức nóng hun đốt nổ vỡ thành nhiều mảnh lớn nhỏ không đều, bề mặt hiện lên vệt trắng vệt vàng, trông khá bắt mắt. Đổi lại, những ngọn núi cao bây giờ đã biến thành bình địa, những dòng sông, rãnh thác giờ đã trở thành bãi đất bằng phẳng, bằng phẳng một cách lạ lùng.

Quang cảnh hiện ra trước mắt thực sự khiến cho mọi người bị sang chấn tinh thần không hề nhẹ. Bọn họ sớm đã đoán được xung quanh khu vực hỏa tinh rơi xuống sẽ phát sinh hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, nhưng khi tận mắt chứng kiến kết quả cuối cùng, ai nấy đều không khỏi bị làm cho khiếp sợ.

Dựa theo tính toán của đại trưởng lão, thời gian hỏa tinh rơi xuống và thời điểm bọn họ phát hiện ra địa phương nó rơi xuống đã được mười ngày. Thế nhưng dù đã mười ngày trôi qua, dấu tích thảm trạng do hỏa tinh đáp xuống gây ra không có dấu hiệu vơi đi chút nào. Hiện tại có thể kết luận đây chính là một mảnh rừng trống đồi trọc không sai, ngay cả một đầu yêu thú cũng không có.

Thiên địa vắng vẻ, không gian quang đãng, cảnh vật tĩnh lặng lạ thường. Chỉ có điều trong hoàn cảnh này, người tiến vào đây không hề cảm thấy tinh thần thoải mái chút nào, ngược lại tâm đề phòng lại bị đẩy lên mức cao nhất. Mọi giác quan đều căng như dây đàn, vừa để ý trên cao vừa đề phòng dưới đất, cảm giác như nơi nào cũng có nguy hiểm đang rình rập đám người bọn họ.

- Mọi người giữ vững đội hình, tiếp tục tiến lên. Đoán chắc địa phương hoả tinh rơi xuống cách đây không còn xa nữa, chúng ta cần đến đó trước đám người Trường Sinh Phái kia, tránh cho bọn chúng có cơ hội dở trò.

Minh Kiếm sư huynh quát lớn trấn tĩnh mọi người, cũng là người đầu tiên trực tiếp đặt chân vào địa phương quỷ dị này. Theo khí huyết vận chuyển, một tầng quang mang bao phủ toàn thân y vào trong, tạo ra một tầng bình chướng có thể ngăn trở bất kỳ một công kích bất ngờ nào. Chín nội môn đệ tử khác cũng lập tức đi theo, từng bước đạp lên đám tro đen nằm đầy trên mặt đất.

Nhìn các sư huynh nội môn từng bước đi xa, đám ký danh đệ tử phía sau nín thở chờ đợi. Lập Thiên cũng không khác, tò mò rời khỏi vị trí dõi mắt nhìn theo, vừa nhìn vừa lẩm bẩm:

- Đúng là hỏa tinh giáng thế, uy lực không tệ. Cũng không biết có đầu yêu thú cấp chín cấp mười nào bị hỏa tinh đè chết hoặc đốt chết không nhỉ, ta tiện thể nhặt vài viên yêu đan về chơi thì tốt quá.

Nói rồi Lập Thiên liếc mắt nhìn qua xương cốt một con dã thú đang nằm gần đó, trong lòng sôi trào hy vọng về một điều thần kỳ có thể xảy ra. Dù biết hy vọng này khá là mong manh, nhưng ở nơi kỳ bí như Đồ Ma Lĩnh này, không có chuyện gì là không thể cả, hắn tin chắc là như vậy.

Thời gian tiếp tục trôi qua, một khắc sau, mười nội môn đệ tử đã đi sâu vào vùng đất chết được mấy trăm trượng. Suốt quãng đường này trước sau không hề xuất hiện bất kỳ vấn đề gì, mặt đất lẫn bầu trời đều không có dấu hiệu đáng ngờ. Thấy vậy, Minh Kiếm sư huynh mới vẫy tay ra hiệu cho đám ký danh đệ tử nhanh chân bám theo phía sau.

Chưa đi thì ngại khó ngại khổ, đi rồi mới biết thực ra cũng không có gì ghê gớm lắm. Địa phương này rừng rúi đất đai đều bị nhiệt hoả nướng qua một lượt, những chướng ngại và nguy hiểm nơi rừng sâu nước độc vô tình bị triệt tiêu hết thảy. Ngược lại khi tiến vào đây, tốc độ của cả đoàn còn nhanh hơn bình thường là khác, sức lực hao phí cũng ít đi hẳn. Chỉ có điều trên suốt đoạn đường này, đầu óc có hơi căng thẳng một chút thôi.

Đi được mười dặm đường nữa, cuối cùng một hồ nước lớn xuất hiện trước mắt mọi người trong sự tận cùng kinh ngạc. Không nghi ngờ gì nữa, cái hố rộng mấy trăm trượng vuông này chính là nơi hoả tinh đáp xuống, dấu vết va chạm lưu lại còn y như mới.

Thành hố đất đá bị nhiệt hỏa nung khô, lúc này đã kết thành từng mảng đen sì, cứng không thua gì huyền thiết. Lòng hố vừa sâu vừa rộng, hình dáng khá giống cái nồi kho thịt, thành hố thì dốc đứng như vực thẳm đại dương.

Chỉ có điều nước trong hồ mới là thứ khiến cho người ta bất ngờ nhất. Mặt nước trong vắt như gương, một chút gợn sóng cũng không có, thoạt nhìn khiến cho người ta có cảm giác nơi này là một động thiên phúc địa chứ không phải nơi hoả tinh rơi xuống.

Trái ngược hoàn toàn với sự tàn tạ của khu rừng, nguồn nước trong vắt đầy sinh khí bên dưới đáy hồ khiến người ta liên tưởng đến sinh cơ cuồn cuộn đang ẩn tàng bên trong lòng đất của khu rừng này. Chỉ sau vài năm nữa thôi, khi thảm thực vật mới mọc lên, khẳng định nơi này sẽ biến thành nơi sơn thủy hữu tình, còn đẹp hơn trước đó rất nhiều.

- Mọi người nhìn xem, nơi hoả tinh rơi xuống hoàn toàn sạch sẽ, chẳng phải sao? Chúng ta đi lâu như vậy, trời cũng sắp tối rồi, thế mà trước sau chẳng thấy một đầu yêu thú nào xuất hiện. Bây giờ tìm được địa phương hoả tinh rơi xuống, mặt đất bị nhiệt hỏa nướng chín, còn có gì để tra xét chứ. Ngay cả hồ nước cũng trong xanh thế kia, chứng tỏ địa mạch bên dưới không hề nhiễm ma khí như cổ tịch đã ghi chép. Theo ta thì viên hoả tinh này cũng thường thôi.

- Đúng thế, nước hồ trong vắt như vậy cơ mà, trông chẳng thua gì nước ở linh tuyền của Ứng Thiên Tông chúng ta cả. Nước này khẳng định là linh khoáng từ trong mạch núi bị hoả tinh phá vỡ chảy ra đây, đảm bảo tinh khiết mát mẻ. Nếu có thể nhảy xuống đó tắm một lúc thì tốt, có khi tạp chất trong thân thể mượn nhờ thủy linh mà tiết ra không ít. Chỉ có điều cái hố này hơi dốc, ta sợ xuống rồi khó mà lên bờ được.

Mấy người khác nghe thấy cũng gật đầu cho là phải, đều cho rằng hồ nước trước mắt không có gì để tra xét, bởi vì không có dấu hiệu nào cho thấy nước trong hồ có biểu hiện lạ thường. Với tình trạng này, bọn họ có thể yên tâm bỏ qua địa phương này, tìm nơi nghỉ chân qua đêm, ngày mai sẽ lên đường tìm Hắc Yêu Động kiểm tra nữa là xong.

Thế nhưng đây chỉ là suy nghĩ của đa số các ký danh đệ tử mà thôi. Cách đó không xa, trái ngược với sự thoải mái nhẹ nhõm của đám ký danh đệ tử, mười đệ tử nội môn bao gồm cả Minh Kiếm sư huynh lẫn Nhạc Lãnh Pháp không mấy tin tưởng vào cảnh tượng đang diễn ra trước mắt này.

Bằng vào những chuyện bất thường đã xảy ra trong bốn ngày vừa qua, không ai tin địa phương hỏa tinh rơi xuống lại không có biến cố gì. Hay nói cách khác là, nếu nơi hỏa tinh đáp xuống không có vấn đề, thì vấn đề sẽ nằm ở chỗ tại sao nơi này lại không có vấn đề. Sự bình thường đến kỳ lạ ở nơi này càng chứng minh đằng sau bọn chúng đang tồn tại một sự bất thường hết sức nghiêm trọng.

Bọn họ đều cho rằng nơi này đã phát sinh chuyện gì đó dù ít dù nhiều. Chẳng qua khi bọn họ đến được đây, đã có những kẻ khác âm thầm động tay động chân xóa đi dấu vết hòng qua mắt đám người trong chính đạo như bọn họ, mà hiềm nghi lớn nhất là người của Trường Sinh Phái.

Ở những lần tham gia tranh đoạt cơ duyên tại Đồ Ma Lĩnh trước đây, tu sĩ Trường Sinh Phái luôn là những kẻ máu chiến nhất, tu vi thường cao hơn các tu sĩ đồng trang lứa khác, khiến cho các thế lực chính đạo luôn phải dè chừng, thậm chí đôi lúc còn phải bắt tay nhau để tru diệt bọn họ. Chỉ bất quá hôm nay đã là ngày thứ tư, thế mà cái bóng của các tu sĩ Trường Sinh Phái cũng không thấy, đây làm sao là chuyện bình thường được?

Dựa theo lời kể của các vị sư huynh đồng môn đời trước kể lại, đám tu sĩ Trường Sinh Phái khi tham gia tranh đoạt cơ duyên thường không đi thu hoạch cơ duyên bên trong Đồ Ma Lĩnh mà thích đi cướp đoạt cơ duyên từ tay người khác hơn. Cách làm này ít nguy hiểm vì không va chạm trực tiếp với yêu vật, ngược lại có thể hoàn toàn nắm quyền chủ động trong việc lựa chọn thời cơ đối phó kẻ địch. Chưa kể tu sĩ Trường Sinh Phái tu luyện qua rất nhiều loại tà môn bí pháp, rất khó đề phòng.

Nếu nói hôm nay tu sĩ Trường Sinh Phái đã cải tà quy chính thì không ai tin, cho nên nhiều khả năng bọn họ đang lén lút dở trò quỷ thì sẽ khả thi hơn nhiều.

- Minh Kiếm sư huynh, chúng ta có cần kiểm tra nguồn nước này hay không?

- Tất nhiên là có, thậm chí còn phải lấy mẫu mang về cho các vị trưởng lão tự mình tra xét. Ta cho rằng nơi đây đã có người động tay chân, nhất thiết cần phải kiểm tra kỹ một lượt. Trước mắt, các đệ phân chia nhau phi hành kiểm tra bốn năm dặm phạm vi phụ cận xem có phát hiện ra điểm nghi vấn nào không. Ta sẽ ở lại đây lấy mẫu nước trong hồ kiểm tra một lượt xem sao.

Vút vút, tiếng phi kiếm xé không lao đi. Rất nhanh, tám nội môn đệ tử khác đã rời khỏi hồ nước, chia thành tám hướng rời đi. Ở lại lúc này chỉ còn Minh Kiếm sư huynh và Nhạc Lãnh Pháp.

Thấy mọi người đã phân ra thực hiện nhiệm vụ, Minh Kiếm sư huynh thủ pháp khẽ đảo, thi triển một đạo Khống Linh Thuật dẫn nước dưới hồ lên. Chỉ là sau khi linh khí chạm vào mặt hồ đột nhiên bị bắn ngược trở lại, mà nước trong hồ thì không dao động chút nào.

- Chuyện gì đang xảy ra?

Minh Kiếm sư huynh sắc mặt đại biến, dường như phát hiện ra điều gì đó. Đám ký danh đệ tử đang ngồi nói chuyện phiếm đằng xa nghe tiếng hô cũng bị làm cho hoảng hồn, tấp nập đổ xô lại gần.

- Mặt hồ này hình như đã bị phong ấn, những thứ mấy người chúng ta nhìn thấy e rằng chỉ là huyễn cảnh người ta cố tình muốn chúng ta nhìn thấy mà thôi.

Ầm một tiếng, Nhạc Lãnh Pháp đánh ra một chưởng, nhưng chưởng lực vừa chạm vào mặt nước đã dội ngược trở lại, xuýt nữa thì đánh trúng đầu một tên ký danh đệ tử đang đứng đối diện bên kia bờ khiến kẻ này mặt mày tái mét.

Rất nhanh, các đệ tử nội môn vừa phái đi đã bị triệu tập lại một chỗ, mười người đồng thời thi triển một loại pháp trận phá phong mà chỉ có các đệ tử nội môn mới được phép tu luyện. Thế nhưng dù mười người toàn lực thi triển pháp môn phá phong, phong ấn bày trên mặt hồ đều không có bất kỳ dấu hiệu bị phá vỡ nào.

- Không ổn! E rằng bên dưới hồ này đã phát sinh vấn đề gì đó vô cùng nghiêm trọng, chúng ta nhất định phải phá vỡ phong ấn tìm hiểu thực hư bên dưới. Bằng không một khi để đối phương đạt được mục đích, khó mà nói ngày mai bên trong Đồ Ma Lĩnh sẽ phát sinh chuyện gì.

Xuy xuy, lực lượng trận pháp phá phong càng lúc càng lớn, tiêu hao tu vi của mười nội môn đệ tử cũng càng lúc càng tăng, chỉ có điều cấm chế bao phủ mặt hồ vẫn không lay động, giống như một cái bàn thạch sừng sững nằm đó bất kể mưa gió thế nào cũng không suy chuyển.

Chỉ qua vài phút đồng hồ, mồ hôi trên trán mười đệ tử nội môn đã chảy thành dòng, khí tức trầm ổn đã không còn, trái lại một số người đã xuất hiện dấu hiệu thở dốc do khí huyết vận chuyển với tốc độ quá nhanh, vượt khỏi khả năng điều tiết của bản thân.

- Ngưng lại!

Minh Kiếm sư huynh quát lớn, đình chỉ việc phá trận của mọi người.

- Chúng ta cần tìm phương pháp khác. Dùng cứng nhất định không được, cần phải dùng chút mưu mẹo mới được. Cần thiết có thể phát tín hiệu kêu gọi những thế lực khác đến đây hỗ trợ việc phá phong. Nhưng trước mắt nước xa khó cứu được lửa gần, mấy người chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách xuống bên dưới tìm hiểu vấn đề.