Ngày hôm sau, đoàn người khởi hành từ rất sớm. Theo dự kiến, kể từ khi đặt chân vào Đồ Ma Lĩnh, nội trong hai ngày bọn họ phải đến được Hắc Yêu Động hoặc chí ít cũng ở cách đó không quá năm dặm. Nhưng bây giờ đã là ngày thứ tư, vậy mà ngay cả cái bóng Hắc Yêu Động cũng chưa thấy, ngược lại còn phải thay đổi phương hướng, đi vòng qua thung lũng Giáng Ma Thảo để bảo vệ an toàn tính mạng cho tất cả mọi người.
Ban đầu ai nấy đều cho rằng, mọi người đi cùng nhau thì mức độ an toàn sẽ cao hơn so với việc tách thành hai đoàn, mỗi đoàn đi một hướng, từ đó cơ hội hoàn thành phù chiếu sẽ tăng lên mà khả năng bị các thế lực thù địch mai phục truy sát cũng giảm đi không ít.
Giả sử cả đám thiếu may mắn, không nhận được bất kỳ phần cơ duyên nào cũng chẳng sao, dù gì bọn họ đến đây cũng không phải vì chiếm đoạt tài nguyên tu hành, lúc trở về tông môn sẽ ban thưởng cho bọn họ những thứ khác, tin chắc sẽ không thua kém cơ duyên trong này bao nhiêu, không cần thiết vì chút tài phú mà tự đẩy bản thân vào vòng nguy hiểm. Tóm lại, điều bọn họ cần suy nghĩ là làm sao giữ mạng khi đi vào chỗ thâm sơn cùng cốc, bị yêu vật hay các tu sĩ ma đạo đuổi giết mà thôi.
Không ngờ về sau xuyên suốt chặng đường đi tới, cả đám vô tình bắt gặp quá nhiều thứ tốt, dù là ai cũng khó chế ngự được lòng tham của chính mình. Lúc đó, ngay cả Minh Kiếm sư huynh cũng cho rằng đây là cơ duyên xảo hợp, mọi người chỉ tiện tay nhặt lấy mà thôi, cũng không nghĩ việc thu hoạch cơ duyên sẽ khiến đại sự bị chậm trễ. Hiện giờ nghĩ lại, Minh Kiếm sư huynh và chín vị đệ tử nội môn đều cảm thấy kinh nghiệm bản thân đúng là còn thiếu sót quá nhiều, không lường tính được cơ hội luôn đính kèm với nguy hiểm, tự thấy yêu cầu sư môn giao phó cho bọn họ e rằng khó mà hoàn thành được.
Cũng may trước khi đi Mặc Nghiên sư huynh đã dặn dò rất kỹ, yêu cầu bọn họ tối thiểu phải tìm thấy địa phương thiên ngoại hoả tinh rơi xuống, tiến hành đo lường nồng độ ma khí tại nơi đó, xem xét có yêu vật cấp cao xuất hiện xung quanh đó hay không và cuối cùng là đi Hắc Yêu Động điều tra một chuyến, xem xem cấm chế các vị trưởng lão bày xuống bên trong có xảy ra sự cố khác thường nào không, làm được đến đây thì coi như nhiệm vụ phù chiếu lần này hoàn thành.
Chỉ bất quá khi Mặc Nghiên sư huynh thuật lại lời đại trưởng lão nói cho mọi người cùng nghe thì chưa từng nói rõ vị trí thiên ngoại hỏa tinh rơi xuống, chỉ nói theo tính toán của đại trưởng lão thì khá gần Hắc Yêu Động mà thôi, còn phương vị chính xác thì không có. Trước loại tình huống thiếu rõ ràng này, Minh Kiếm sư huynh liền ra lệnh cho đám người một đường đi thẳng, thông qua con đường được nhiều đời đệ tử Ứng Thiên Tông xác định là an toàn và ngắn nhất để đến được Hắc Yêu Động mà đi.
Trong suy nghĩ của Minh Kiếm sư huynh, Hắc Yêu Động phương vị cố định, đường quen lối mòn, cũng không quá xa, cứ đi tới đó tra xét trước mới là lựa chọn đúng đắn. Sau khi kiểm tra đại trận xong mới tiến hành chia người ra đi tìm kiếm vị trí hỏa tinh rơi xuống cũng không muộn. Chỉ cần hai việc này làm xong thì nhiệm vụ phù chiếu miễn cưỡng đã hoàn thành rồi, còn thời gian thì tiếp tục làm công việc khác, hoặc tranh thủ đoạt chút cơ duyên phòng trừ tình huống vạn nhất trong tương lai.
Bây giờ thì hay rồi, đừng nói nơi hỏa tinh đáp xuống, ngay cả Hắc Yêu Động cũng cách xa bốn năm mươi dặm, khẳng định những ngày tới cả đám phải đi đường liên tục không nghỉ mới kịp tiến độ, bằng không thì chuyến phù chiếu này cả đám đừng hòng mơ tưởng đến cái gì tương lai tươi sáng nữa.
Phía cuối đoàn, một ký danh đệ tử bị thương ở chân chống nạng khập khiễng bước từng bước đi tới, nghĩ đến đường về xa xôi mà thần chết không ngừng rủ rê bầu bạn, mặt mày cứ như đưa đám, vừa đi vừa khóc, nước mắt hai hàng, trông rất thảm thương.
- Cha mẹ dưới suối vàng có linh thiêng, phù hộ con trai bình an chuyến này. Ngày sau công thành danh toại, nguyện kiếp sau lại được làm con của cha mẹ lần nữa.
Một người bên cạnh nghe thấy mấy lời này cũng bùi ngùi thương cảm, nói:
- Này huynh đệ, ngươi đừng bi thương như vậy. Chúng ta vẫn còn ở đây, các sư huynh nội môn hãy còn ở đó, chắc chắn sẽ không bỏ mặc những người bị thương như chúng ta đâu mà lo, yên tâm.
Người này nghe thế liền ngưng khóc, dùng một tay lau vội mấy giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má, hít sâu một hơi lấy lại tinh thần. Gã miễn cưỡng dùng bộ mặt đầy lòng biết ơn để đón nhận lời an ủi của đối phương, chẳng qua bản thân thì hoàn toàn không tin những lời đối phương vừa nói là sự thật.
Gã thừa biết một khi gặp phải nguy hiểm chí mạng, đừng nói chi đồng môn bị thương, chỉ sợ cha mẹ tuổi già sức yếu những kẻ này cũng dám bỏ lại nữa là. Trông cậy vào đám đồng môn chỉ biết lợi ích thì thà trông vào cái thân què này vẫn hơn.
Nhưng biết thì biết đó, gã cũng chả dại gì đi nói toạc ra bản chất mọi việc. Sắp tới đường sá xa xôi, nguy hiểm trùng trùng, ít nhiều bản thân vẫn cần người khác trợ giúp việc ăn uống và dưỡng thương. Cho nên sau khi ngẫm nghĩ, gã không tìm cách xoi mói tâm tư của kẻ khác, mà lại dùng kế khích tướng hòng giúp bản thân kiếm được chút chỗ tốt, liền nói:
- Ông cha có câu, quá tam ba bận, con giun xéo lắm cũng quằn, cũng là đạo lý đúc rút từ ngàn vạn năm có thừa chứ không thiếu. Nhưng mà hiện giờ mấy người thử nhìn ta xem, bằng bộ dạng rách rưới thế này, các ngươi nghĩ ta có quằn nổi không? Con mẹ nó chứ, ta đã hai lần bị tiểu tử kia cho hít khói rồi đấy, nếu lát nữa còn bị tiểu tử kia chơi đùa thêm một phát nữa, e rằng đến lúc chầu Diêm Vương rồi ta còn không biết mình chết thế nào đâu.
Người này vừa nói xong liền nhìn cái chân bịt băng trắng kín mít, máu đỏ thấm đẫm ra ngoài thở dài mấy tiếng. Nhìn thấy cảnh đó, cả đám ngay lập tức liên tưởng đến chuyện một bầy Bách Thực Bào đuổi giết bọn họ mới ngày hôm qua, miệng mồm bỗng dưng lạt thếch. Nhìn bộ dáng tên kia thì rõ là không quằn quại nổi rồi, có khi chết còn không biết là chết thế nào thật.
Mà một người khác bị thương ở eo, hai tay ôm bụng đang chầm chậm từng bước đi cách đó không xa, nghe thấy mấy lời này cũng cảm thấy chuyến đi này của bản thân mười phần chết chín, cơ hội vinh quy bái tổ xa xôi mịt mùng, trái lại mồ mả đào sâu mười tấc đất thì nằm ngay trước mắt, vừa mếu máo vừa cao giọng hô lớn:
- Các vị đồng môn sư huynh đệ, mọi người chậm chân một chút có được không, ta muốn viết một bức thư gửi lời trăn trối cuối cùng cho người thân và cả vị thanh mai trúc mã còn đang đợi ta ở quê nhà. Ta tự biết năng lực bản thân có hạn, hiện tại còn bị thương thành thế này, e rằng không sống được bao lâu nữa, chi bằng lo trước hậu sự, tránh cho người thân khi đối diện cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh mà không biết thực tế đã xảy ra chuyện gì.
- Huhu, tiên còn chưa tu, vợ còn chưa cưới, lẽ nào...
Lập Thiên đi ở giữa đoàn, đang lẩm nhẩm tính toán thu hoạch của bản thân sau ba ngày nhận được. Chính xác thì thu hoạch hắn nhận được rất chi là nhiều, ngoài chỗ yêu hạch và Giáng Ma Thảo ra thì bên trong mấy cái túi trữ vật kia còn không ít chỗ tốt khác nữa. Ví như linh thạch, linh dược dùng để hồi phục tu vi hoặc chữa trị nội ngoại thương, bên cạnh đó còn một số loại pháp khí pháp bảo uy lực không tệ, hay một số phù bảo phẩm chất khá cao. Đây đều là những loại vật phẩm thiết yếu của bất kỳ tu sĩ nào, khi đem vào Đồ Ma Lĩnh rõ ràng đã được chủ nhân tuyển chọn qua một lượt, tất cả đều có chất lượng tốt.
Nhưng không phải vì thế mà cuộc đối thoại giữa mấy vị đồng môn bị thương phía cuối hàng Lập Thiên không nghe thấy gì. Ngược lại, hắn nghe thấy hết cả nhưng một mực giả vờ như chẳng nghe thấy gì. Hắn cho rằng, những chuyện đã phát sinh mấy ngày qua vốn chẳng liên quan gì đến mình sất. Có trách thì trách đám yêu vật kia quá thông minh và hung tợn, hoặc do bản thân bọn họ không biết động não nên mới để cơ duyên tuột mất, chứ làm sao có thể đổ tất cả lên đầu một thiếu niên thanh thuần chất phác như hắn được, rõ là vô lý. Hơn nữa, để có được những cơ duyên này, bản thân hắn cũng phải liều mạng một phen chứ bộ, bên cạnh đó còn tiêu tốn một mạch hai cái túi đầy Giáng Ma Thảo để trả ơn chứ có phải không mất mát gì đâu.
Nhưng cùng lúc đó, ngoài Lập Thiên ra cũng có vài người đã nghe thấy. Một tên ký danh đệ tử thấy tâm trạng của những vị đồng môn bị thương đi cuối đoàn quá bi quan nên đã chủ động rời khỏi vị trí đi về phía sau. Người này thân thể cường tráng, tu vi không tệ, đã là Ngự Khí tầng hai viên mãn, chuẩn bị đột phá tầng ba. Chỉ sợ sau chuyến đi này trở về sẽ lập tức đột phá, trở thành ngoại môn đệ tử. Tên này nhẹ nhàng lẻn vào giữa đám người, sau đó vẫy vẫy tay ra hiệu mọi người đến gần, nhỏ giọng nói:
- Ta nói này các vị sư huynh đệ, mọi người đừng bi quan như vậy. Ta và một số sư huynh đệ khác đã tìm ra biện pháp đối phó cái tên tiểu tử chết bầm kia rồi, đảm bảo khiến hắn vướng tay vướng chân, chẳng may gặp phải yêu vật tấn công, khẳng định sẽ là người phải chết đầu tiên trong số chúng ta.
- Ngươi nói thật chứ?
- Dĩ nhiên là thật. Phen này ta muốn xem xem, tiểu tử kia làm sao sống đến ngày cuối tuần.
Dứt lời kẻ này ghé sát vào tai mấy người bị thương thì thầm cái gì đó, sau đó cả đám nở nụ cười thoả mãn, cuối cùng mới chia nhau tiến hành nhiệm vụ.
Theo lời nam tử này nói, lần này, mấy người bọn họ đã rút ra được bài học xương máu từ những chuyện đã xảy ra, từ đó tỉ mỉ nghiên cứu cách thức tư duy và hành động của Lập Thiên hòng đưa ra được biện pháp hữu hiệu nhất đối phó hắn.
Mọi người đều thống nhất quan điểm rằng vị tiểu sư đệ này của bọn họ tuy rằng tuổi nhỏ nhất đoàn, tu vi không có, nhưng tuyệt đối là nhân vật nguy hại hàng đầu trong số tất cả mọi người, thậm chí còn nguy hiểm hơn cả đám yêu vật và bè lũ ma đạo đang ẩn nấp quanh đây.
Trước sự quan ngại sâu sắc đó, ai nấy đều thấm nhuần tư tưởng kế sách đối phó vị tiểu sư đệ này cần lấy sự đoàn kết nhất trí của tất cả mọi người làm đầu, cùng với đó là sử dụng các loại biện pháp cứng rắn hòng loại bỏ sự tiếp ứng của các đồng minh thân cận, ví dụ như Minh Kiếm sư huynh hoặc Nhạc Lãnh Pháp sư huynh. Tiếp đó, từ giờ phút này trở đi không để cho Lập Thiên rảnh tay rảnh chân, tránh cho hắn rảnh rỗi quá không biết làm gì lại nghĩ ra trò quỷ hãm hại người khác.
Mà bên cạnh đó, ngoài việc quản chế hành vi của Lập Thiên ra còn phải phân phối nhiệm vụ để hắn thực hiện, khiến cho hắn phân tâm nhiều thứ, cuối cùng chẳng may bị yêu vật tấn công sẽ không có dư địa để làm ra bất kỳ loại phản kháng hiệu quả nào hoặc có thể trốn chạy kịp thời, chết một cách triệt để mà không ai có thể tìm ra lý do để trừng phạt bọn họ về tội mưu sát đồng môn.
Trong kế hoạch to lớn đồ sộ này, rất cần sự phối hợp của những người bị thương, hòng qua mắt của các sư huynh nội môn về ý đồ của bọn họ, đồng thời khiến cho Lập Thiên không phát sinh bất kỳ nghi ngờ gì về âm mưu này của mọi người.
Dù sao cả đám đều biết Lập Thiên tâm tư kín kẽ, ăn phần tranh bữa của bọn họ tới tận hai lần thế mà không ai tìm được bất kỳ sơ hở gì để bắt bẻ, muốn phân một chén canh từ tay hắn cũng không xong. Lần này nếu bọn họ không cẩn thận, sợ rằng tiểu tử kia sẽ tương kế tựu kế, dùng gậy ông đập lưng ông với bọn họ cũng không chừng. Cho nên, kế hoạch cứ thế được định xuống trong im lặng.
Theo kế hoạch đề ra, số người bị thương sẽ được phân đều rải rác từ đầu đoàn tới cuối đoàn. Người tu vi thấp, tuổi nhỏ sẽ phụ trách hỗ trợ người bị thương việc ăn uống và đi lại, còn người tu vi cao hơn sẽ cảnh giới xung quanh, chịu trách nhiệm canh phòng yêu vật tấn công bất ngờ. Đây cũng là điểm mấu chốt để bọn họ động tay động chân với Lập Thiên.
Một khi có yêu vật tấn công, các đệ tử tu vi cao canh phòng hai bên sẽ chỉ tập trung bảo hộ người bị thương, còn Lập Thiên thì mặc kệ cho hắn muốn làm gì thì làm. Lúc bị yêu vật bao vây tập kích bất ngờ, bằng bản sự của Lập Thiên, đảm bảo không có bất kỳ cơ hội nào để thoát khỏi lưỡi hái tử thần.
Thế là từ khi mọi người rời khỏi thung lũng Giáng Ma Thảo để đi đường vòng, Lập Thiên không còn một thân một mình đi tới nữa, mà bên cạnh hắn xuất hiện thêm một vị sư huynh què tay đi cùng. Vị sư huynh này một tay bị Bách Thực Bào táp trúng, độc tính phát tác, ăn mòn hết phần da thịt bên ngoài đến trơ cả xương.
May mắn vị này nhận được điều trị kịp thời, hiện tại tính mạng đã không cần lo lắng, bất quá đợi da thịt mọc liền lại cũng phải mất một khoảng thời gian rất dài. Lúc này cánh tay đã bị băng kín lại rồi cố định ở một bên, bản thân người này thì đau đớn đến mức đi không vững, cho nên Lập Thiên phải dìu một tay của đối phương tránh cho bị ngã xuống.
Lập Thiên đối diện chuyện này muốn phản bác cũng không được. Hắn tuy bị thương ở tay nhưng vết thương không lớn, còn được Nhạc Lãnh Pháp sư huynh tận tình điều trị, bây giờ khi đã băng bó xong thả ống tay áo xuống thì chẳng khác nào người lành lặn, cho nên bắt buộc phải cùng những người khác xuất lực hỗ trợ lẫn nhau. Nhân chứng vật chứng có đủ, cuối cùng Lập Thiên có một cái miệng đành chịu thua sáu chục cái miệng khác, buồn bực nhận lãnh phần nhiệm vụ khó nhằn này.
Lần này, mọi người không dám để Lập Thiên đi đầu đoàn, sợ hắn vừa gặp kẻ địch đã co giò bỏ chạy, bỏ rơi người bị thương ở lại. Bọn họ càng không dám cho Lập Thiên đi cuối đoàn, sợ hắn không những thấy chết không cứu, ngược lại còn biến bọn họ thành vật hiến tế còn bản thân thì đoạt lấy cơ duyên trên người bọn họ. Thế là Lập Thiên bị buộc phải đi giữa hàng, thành thật thực thực cầm tay vị sư huynh bị thương kia mà đi tới.
Đổi lại Lập Thiên sau khi cân nhắc thiệt hơn hồi lâu cũng đành chấp nhận sự thật này. Nói gì thì nói, sau hai lần chết hụt kia hắn đã thu được không ít chỗ tốt, mà đám đồng môn kia dù ăn cái thiệt thòi lớn như vậy vẫn không thể gán cho hắn bất kỳ tội danh nào, ngậm đắng nuốt cay mà chịu, đây cũng được coi là món hời lớn rồi. Lúc này nhận về mình một ít thiệt thòi cũng tốt, tránh cho cả đám lúc về tông môn lại nói mình chỉ biết ăn bám mà chẳng làm nên tích sự gì. Các vị trưởng lão biết được cũng kỳ thị mình, tương lai vì đó mà bị ảnh hưởng thì thật không đáng.