Chương 22: Mượn Gió Bẻ Măng

Ở một nơi khác, những lời này của Lập Thiên khi bị Minh Kiếm sư huynh cùng chín vị sư huynh nội môn nghe được thì tóc gáy ai nấy đều dựng ngược, chẳng hiểu tại sao vô duyên vô cớ bản thân đã nằm gọn trong chủ đề của vị tiểu sư đệ này rồi, ngược lại còn cảm thấy bản thân giống như đang bị chửi xéo vậy, tức đến mí mắt giật giật liên hồi.

Lập Thiên đương nhiên biết rõ điều này, không những thế, vì biết các sư huynh nội môn đang ở gần đây nên mới hung hăng chửi mắng cả đám một trận. Với tâm tính của các vị sư huynh nội môn, đảm bảo là không cho phép các ký danh đệ tử gây gổ đánh nhau rồi. Bằng không mà nói, ai dại gì mà đi mắng nhiều người cùng lúc như vậy, không nói người ta động tay động chân, mỗi người nhổ một bãi nước miếng thôi cũng đủ dìm chết mình rồi chứ đùa.

Lúc này, liếc thấy Minh Kiếm sư huynh cùng các sư huynh nội môn thần tình bất định đi tới, tâm tư Lập Thiên nhanh chóng xoay chuyển, vẻ mặt cùng hung cực ác loáng cái chuyển thành cười tươi như hoa, chân thành vô hại.

Hắn vội vàng bỏ xuống đùi dê, chậm rãi ngồi dậy, trong tay bất thình lình xuất hiện thêm hai cái túi trữ vật cố tình chưa buộc miệng để lộ ra Giáng Ma Thảo ở bên trong, tử khí lan tràn, tinh quang chớp động, rất thu hút ánh mắt người khác.

Dưới tình cảnh vạn chúng chú mục, Lập Thiên không nói nửa lời, kính cẩn hướng mười sư huynh nội môn chắp tay cúi đầu, gập người vái chào một cái thật sâu, nói:

- Hôm nay, Tiểu Thiên may nhờ các vị nội môn sư huynh xuất thủ ứng cứu kịp thời, thoát chết chỉ trong gang tấc. Ân tình đó Tiểu Thiên không biết lấy gì cảm tạ, đành dùng cái khấu đầu này để ghi nhớ ân đức lớn lao như trời cao biển rộng, như phụ mẫu tái sinh của các vị sư huynh. Hành động đầy trượng nghĩa của các sư huynh ngày hôm nay Tiểu Thiên xin ghi tạc trong lòng, ngày sau có cơ hội nhất định sẽ báo đáp gấp bội, quyết không sai lời.

Một câu nói ngắn gọn mang theo sự chân thành vô hạn này khiến cho mọi người lâm vào trạng thái cảm động vô cùng sâu sắc. Bọn họ chợt phát hiện ra, vị tiểu sư đệ này tuy bình thời đáng ghét nhưng cũng không phải dạng người vô tình vô nghĩa, chỉ biết lấy mình.

Thế nhưng mặc kệ tất cả mọi người có cảm nghĩ gì về hành vi này của mình, chỉ nghe vèo một tiếng, hai chân Lập Thiên nhẹ nhàng chuyển động, ba hơi thở sau đã đến bên cạnh Nhạc Lãnh Pháp, bàn tay nhỏ mang theo túi trữ vật chứa đầy linh thảo khẽ đưa lên, nói:

- Đa tạ Nhạc sư huynh cứu mạng, ân tình này Tiểu Thiên suốt đời không quên. Mong sư huynh đừng ngại nhận lấy túi trữ vật này, đây là thành ý của sư đệ.

Trước tình huống bất ngờ đó, Nhạc Lãnh Pháp cũng hơi kinh ngạc với hành động này của Lập Thiên, cảm giác loại suy nghĩ thấu đáo này không phải một đứa trẻ mười tuổi nên có chứ, qua thật lâu vẫn chưa thể tin được.

Bất quá ngẫm nghĩ một chút, Nhạc Lãnh Pháp cũng nhận lấy túi nhỏ rồi nhét vào trong ngực. Vừa nãy vì cứu mạng Lập Thiên bản thân đã hy sinh một tấm lôi phù, giá trị không nhỏ. Bây giờ vừa hay có được đám linh thảo này đền bù, về tông môn tha hồ thử nghiệm luyện đan mà không lo hết tiền.

Đổi lại cảnh này lọt vào mắt đám ký danh đệ tử thì chẳng khác nào sét đánh ngang trời, còn chưa kịp từ trong xúc động đi ra bị chọc cho nổi điên, khóc không ra nước mắt. Ai mà ngờ cái tên tiểu sư đệ đầu óc đen tối này lại có thể hết lần này đến lần khác làm ra sự tình khiến nhân tâm cộng phẫn như vậy chứ.

Cứ thế, một người lại một người toàn thân ngây dại, bất giác cảm thấy ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa, cảm giác vị tiểu sư đệ này không khỏi quá bỉ ổi vô liêm sỉ đi, thế mà dùng đồ của bọn hắn đi làm thân với người khác, tức đến hơi thở phì phò. Vừa mới đó bọn hắn còn nghĩ tâm địa của vị sư đệ này hẳn còn có mấy phần thiện lương, vậy mà bây giờ... Khó mà hình dung ra loại cảm xúc bấn loạn của cả đám ký danh đệ tử trong thời điểm hiện tại.

Nhưng gần đó, khi tặng đồ cho Nhạc Lãnh Pháp xong, Lập Thiên cũng không chậm chân chút nào. Vèo một cái, chớp mắt sau hắn đã lại đứng bên cạnh Minh Kiếm sư huynh, nhẹ giọng nói:

- Đa tạ Minh Kiếm sư huynh xuất thủ tương trợ, đây là chút thành ý của sư đệ, mong sư huynh đừng chê cười.

Minh Kiếm sư huynh thấy vậy bèn lắc đầu cười khổ rồi nhận lấy, thế nhưng khi thấy biểu tình trên mặt cả đám ký danh đệ tử đứng xung quanh thì không cách nào thu chiếc túi này vào trong áo được, chỉ đành cầm chừng trên tay, không biết có dự định gì.

Ở sát một bên, tâm tình của tám vị nội môn sư huynh khác bỗng trở nên thâm trầm, nhưng rất khó phát giác ra. Người nào người nấy đều cảm thấy tiếc hùi hụi cho lần cơ duyên từ trên trời rơi trúng đầu này. Ai cũng tự trách bản thân tiếc gì mà không chỉ tay một cái vào lúc cái tên tiểu sư đệ này gặp nguy hiểm cơ chứ. Nếu bọn họ làm như thế, nhiều khi một kiếm kia không trúng đích mà bây giờ cũng vẫn nhận được một phần Giáng Ma Thảo như thường.

Đây là Giáng Ma Thảo, là Giáng Ma Thảo phẩm chất thượng đẳng đấy, không phải nơi nào cũng trồng ra được loại thảo dược phẩm chất tốt như thế này đâu. Nguyên liệu này mang đi chế luyện Tiềm Linh Đan, tỷ lệ thành đan cao gấp đôi, thậm chí gấp ba lần so với loại Giáng Ma Thảo trung đẳng trồng ở linh tuyền của Ứng Thiên Tông.

Hơn nữa nó là nguyên liệu luyện chế Tiềm Linh Đan trung phẩm, loại bổ khí đan cực kỳ cần thiết với những tu sĩ luyện khí đang ở cảnh giới Ngự Khí trung kỳ như bọn họ. Cho nên đối với Giáng Ma Thảo mà nói, chỉ có người chê ít chứ chưa có ai kêu nhiều bao giờ, thế mà, thế mà...

Có người còn tự trách địa vị bản thân quá cao, sĩ diện lại quá lớn, trách nhiệm thì quá nặng nề, không cách nào làm ra loại hành vi vô sỉ như Lập Thiên được, nếu không thì hắn cũng sẽ không ngần ngại mà đi nhặt hết chỗ hầu bao rơi rụng ngoài kia nhét vào túi cho đỡ thèm.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, tám người vẫn cảm thấy vị tiểu sư đệ này ngoài mặt biểu tình ngoan ngoãn biết điều, thế như một bụng rất chi là tính toán so đo nha. Người nào từng xuất thủ trợ giúp thì hắn nhớ như in, dù đối phương chưa xuất bao nhiêu công lực đã hậu tạ bằng một đống Giáng Ma Thảo giá trị liên thành. Còn tụi mình chỉ vì một chút bất bình khoanh tay đứng nhìn, thế là ngoài một tiếng cảm tạ chân thành ra thì cái nịt cũng không cho, đúng là quá ích kỷ rồi.

Buồn bực nhất là, tiểu sư đệ này chẳng hiểu mắt mũi thế nào lại nhìn trúng hai người có bản lĩnh cao cường nhất trong đám sư huynh đệ nội môn bọn họ mà tặng quà, đây là tính chơi trò cả vú lấp miệng em còn gì. Đừng nói đám người mình không dám dị nghị gì, ngay cả đám người mất bảo bối kia từ bây giờ muốn nói cái gì xem chừng cũng phải uốn lưỡi bảy lần chứ chẳng chơi.

Lúc này, hình ảnh vị tiểu sư đệ nhỏ tuổi nhất trong mắt mọi người rõ ràng đã cải thiện hơn không ít. Căn bản không đánh giá hắn là loại người vong ân phụ nghĩa, chỉ biết bản thân nữa mà đổi thành loại người bạc tình bạc nghĩa, chỉ biết mỗi lợi ích thôi. Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, vẫn tốt đẹp hơn trước đó một khoảng kha khá nha.

Chiêm ngưỡng màn trình diễn hoàn hảo không chút tỳ vết của Lập Thiên vừa mới rồi, tất cả mọi người lúc này mới thấu hiểu được mấy chữ "anh hùng xuất thiếu niên" là như thế nào.

Một tiểu sư đệ nhỏ tuổi nhất, không có tu vi, chưa trải sự đời lại có thể làm được loại chuyện mà không ai làm được, nghĩ tới chuyện mà chưa ai từng nghĩ tới, qua hai phần thi đã giành được thắng lợi tuyệt đối, thành tích vượt xa sự tưởng tượng của tất cả mọi người, đây đúng là sự kiện đáng nhớ trong cuộc đời của tất cả những người có tên trong danh sách tham gia phù chiếu lần này.

Thế nhưng khi suy nghĩ kỹ lại, hình như không có ai cảm thấy loại thành tích này nên được nhân rộng trong tương lai, làm tấm gương cho đám đệ tử trẻ bắc phương giương cao học hỏi. Ngược lại, mọi người đều thấy loại sự tình này quá mức hoang đường, còn hoang đường hơn cả mơ giữa ban ngày, hoang đường đến mức không thể để cho nó có cơ hội lặp lại thêm lần nào nữa.

- Con bà nó, ta không tin, ta không tin. Một tiểu tử miệng còn hôi sữa làm sao có thể làm ra những chuyện động trời như vậy được chứ?! Dùng vô số thủ đoạn xấu xa đối phó đồng môn, còn dùng mồ hôi xương máu của đồng môn làm đá kê chân cho mình, hòng một bước lên trời. Chuyện này, chuyện này ta tuyệt đối không thể chấp nhận.

Một ký danh đệ tử trong lúc xúc động dùng tay đấm mạnh vào vách đá, mạnh đến mức da thịt rách toác, máu huyết phun đầy, giận dữ gầm lên một tràng. Tình cảnh này khiến cho những đồng môn đứng bên cạnh cũng phải xông lên ngăn cản, sợ hắn nghĩ quẩn mà làm ra điều dại dột, không ngừng hết lời khuyên can. Chỉ bất quá nội tâm của không ít người cũng bị kẻ này làm cho cuồng nộ, ý tứ muốn đâm đầu vào gối chết quách đi cho xong cũng nổi lên rồi.

Một số khác khá hơn, trong cơn nguy nan vẫn giữ được bình tình, tìm kiếm đối sách ứng phó. Bọn họ nhìn thấy trạng thái chấn định của Minh Kiếm sư huynh và Nhạc Lãnh Pháp ở đó, tự biết loại kết quả này đã được định xuống ở đây, không cải biến được, nhưng trước sau lại không cách nào tự xoa dịu nỗi đau đang giày vò tâm can từng giây từng phút. Thế là sau khi nhận ra thủ đoạn vừa đấm vừa xoa dùng với Lập Thiên bất thành lập tức quay sang thi triển yêu sách tiếp theo.

Lúc này, một tên ký danh đệ tử chân thấp chân cao đi đến chỗ Minh Kiếm sư huynh, dùng bộ dạng bản thân vừa trải qua một hồi thương hải tang điền, bi sơn sầu bể, nước mắt rưng rưng, giọng điệu ồm ồm, nói:

- Minh Kiếm sư huynh, cầu xin sư huynh thay mặt mọi người chủ trì công đạo. Cả ngày hôm nay chúng đệ vất vả thu hoạch Giáng Ma Thảo bao nhiêu, thế mà lại bị đám Bách Thực Bào mai phục tấn công đánh rơi hết cả. Bây giờ người chết cũng chết rồi, người bị thương thì còn đó. Chỉ là sau hai trận chiến, vốn liếng mang theo đã tiêu xài hết cả, toàn bộ cơ duyên thu được thì bị rơi lại ngoài kia, chúng đệ thực không cam lòng. Không ai muốn phải trắng tay trở về như vậy, chúng đệ cầu xin sư huynh nói dùm mấy câu, giúp chúng đệ thu hồi chỗ linh thảo từ tay vị tiểu sư đệ kia về có được không?

Người này vừa nói, những người khác nghe thế cũng phụ họa theo, người nào người nấy đều bày ra bộ dáng sầu mi khổ kiểm, khiến cho Minh Kiếm sư huynh cùng các vị sư huynh nội môn đều rơi vào tình thế vô cùng khó xử, tiến không được, thoái cũng không xong.

- Các ngươi đừng có nằm mơ. Ta tuyệt đối sẽ không giao ra đâu. Cái của các ngươi đều nằm hết ngoài kia, có giỏi thì tự đi mà lấy, còn ở đây thì đừng hòng.

Vừa nghe đối phương dự định mượn uy phong của Minh Kiếm sư huynh uy hiếp mình, Lập Thiên cũng nổi đoá lên, nhất nhất trốn sau lưng Nhạc Lãnh Pháp, bộ dạng không chịu thua ai, mười phần là không chịu giao ra rồi. Minh Kiếm sư huynh nhìn thấy cũng chào thua, tự biết bản thân có nói cũng không nói rõ ràng được.

Dù sao trong sự tình này, bên nào cũng có lý hết, bắt ép một bên chịu trách nhiệm chẳng khác nào nói bản thân thiên vị bên ngược lại. Mà từ phản ứng dữ dội của vị tiểu sư đệ này cho thấy, buộc hắn giao đồ ra là không xong. Thậm chí nếu làm không khéo, lúc sau về tông môn hắn lại còn đi rêu rao khắp nơi nói mình thông đồng với người khác chiếm đoạt cơ duyên của hắn thì chỉ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội.

Một tiểu tử nhỏ tuổi còn biết diễn kịch, nhìn thế nào cũng không giống tiểu nhân vật dễ trêu chọc vào à nha. Đó là chưa kể trước kia bản thân đã nói rõ không cho phép giữa các sư huynh đệ đồng môn vì tranh giành cơ duyên mà tổn thương hoà khí. Bây giờ tự mình phá bỏ quy củ, e rằng ngày sau khó phục lòng người.

Minh Kiếm sư huynh rơi vào hoàn cảnh này cũng không biết nên làm gì cho phải, bất giác đưa tay day day thái dương, trầm ngâm hồi lâu không nói. Dáng vẻ này của y khiến không ít người đang chờ đợi đáp án cũng hồi hộp thở dốc, không biết lời cầu xin của bản thân có được chấp thuận hay không.

Một khắc đồng hồ trôi qua, bỗng nhiên Minh Kiếm sư huynh dường như nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt trợn trừng một cái, không nói không rằng nhón chân nhảy lên, vút một cái đã đạp lên thân phi kiếm bay nhanh về phía thung lũng Giáng Ma Thảo.

Minh Kiếm sư huynh chân đạp phi kiếm, tay cầm thiết kiếm, một tay dùng để thi triển Khống Linh Thuật, chỉ cần thấy túi trữ vật bị bỏ lại sẽ tùy thời thi triển pháp môn nhiếp chúng vào tay.

Chỉ mất vài phút đồng hồ, Minh Kiếm sư huynh đã đứng trên thung lũng Giáng Ma Thảo, ánh mắt đảo quanh bốn phía. Lúc này trời đã về chiều, hoàng hôn đổ bóng chiếu lên những bông hoa tím biếc trải dài đến cuối chân trời, làm cho mặt đất nửa chìm vào bóng tối cũng biến thành màu tối đen như mực. Sắc tối cản trở tầm nhìn rất lớn, khiến Minh Kiếm sư huynh dù căng mắt tìm kiếm những chiếc túi trữ vật bị đám đệ tử ký danh bỏ lại cũng vạn phần khó khăn.

Trong số đó, có cái bị Bách Thực Bào nuốt vào bụng, khả năng lớn đã bị tiêu hóa chung với thân thể những vị đồng môn xấu số kia. Cái thì bị đánh rơi vào trong bụi cây tàng cỏ um tùm nào đó, chẳng biết múi mớ nào mà lần. Nhìn cả buổi trời, thế mà Minh Kiếm sư huynh chỉ tìm được chưa đến mười cái túi như thế, số còn lại thì chẳng biết đã đi đâu rồi.

Thậm chí đôi lúc y còn nghĩ, không biết trong số đám người mất túi trữ vật kia, có kẻ nào vì tham lam mà khai báo sai sự thật hòng nhận thêm một phần Giáng Ma Thảo từ tay vị tiểu sư đệ thích nghịch dại kia hay không? Khả năng là có rồi, chỉ bất quá tạm thời không tiện điều tra làm rõ mà thôi.

Thấy trên mặt đất đã không còn túi trữ vật nào nữa, Minh Kiếm sư huynh đành ngự kiếm bay trở về, rất nhanh đã quay lại địa phương mọi người nghỉ chân. Vừa thấy mặt y, cả đám đồng môn mất đồ liền nhao nhao lên như thấy mẹ đi chợ về, chỉ chờ đưa tay nhận quà nữa thôi.

Vừa mới rồi thấy Minh Kiếm sư huynh làm ra phản ứng gấp gáp như vậy, bọn họ ít nhiều đã đoán ra mục đích. Bây giờ nhìn thấy một mớ túi trữ vật còn trên tay y, làm sao còn không nhận ra Minh Kiếm sư huynh đã giúp bọn họ hoàn thành chuyện tốt gì cơ chứ.

Minh Kiếm sư huynh cũng không nhiều lời, một tay quăng đám túi trữ vật tới chỗ đám đồng môn mất đồ, miệng hướng đám người nói:

- Cầm lấy đi, những người chưa có tự giác chia nhau, những chuyện khác về tông môn lại nói.

Phành phạch mấy tiếng, một mớ túi trữ vật bị quăng ra lăn lông lốc trên mặt đất. Chỉ cần tinh ý sẽ thấy, chiếc túi trữ vật Lập Thiên đưa cho cũng bị Minh Kiếm sư huynh ném chung với những đám mới thu lấy ngoài thung lũng kia rồi ném về phía những ký danh đệ tử đang chầu chực không chút lưỡng lự.

Vài người thấy thế thì cực tốc lao lên chộp lấy, thế nhưng sau khi nhìn lại, thấy số lượng người mất đồ thì quá nhiều mà số túi trữ vật mang về quá ít, cuối cùng mặt mày ỉu xìu buông lỏng tay ra. Dựa vào tình huống này, cả đám phải lôi từng gốc linh thảo ra mà chia nhau là cái chắc rồi, có tranh cũng vô dụng.

Mà nghe giọng điệu của Minh Kiếm sư huynh vừa rồi, rõ ràng không cho bọn họ quyền thương lượng về vấn đề phân chia Giáng Ma Thảo nữa. Mọi người chỉ có thể chia đều số này, còn lại tất cả những chuyện khác phải đợi về tông môn, khi các vị trưởng lão chấp sự có mặt thì ai muốn khiếu nại gì thì khiếu nại, còn bây giờ thì không.

Thế là cả đám ký danh đệ tử thất lạc túi trữ vật tự động bước lên thu lấy rồi tiến hành chia nhau, chỉ có điều sau khi chia đều, ai nấy đều phát hiện số lượng Giáng Ma Thảo sau khi phân chia số lượng chưa bằng một nửa cái của bản thân mình trước đó. Ngược lại chỗ túi trữ vật này là tông môn phát cho mọi người, cơ hồ không có điểm khác biệt nào, giờ bỏ chung cả đám lại một chỗ thì không cách nào phân biệt của ai lại của ai, cho nên chỉ có thể chấp nhận chia đều nhau mà thôi.

Cũng có người vốn đã nhìn ra túi của mình, chỉ là khi kẻ này vừa mở miệng khẳng định thì tất cả những người còn lại cho rằng hắn nói dối để tranh phần nhiều, cuối cùng túi không nhận được còn bị cả đám chửi cho một trận tơi bời khói lửa. Đến cuối cùng thì ai nấy đều ngậm chặt miệng, tự giác giữ lấy phần linh thảo của mình rồi trở về chỗ nghỉ ngơi.

Khi bình tĩnh lại cả đám mới nhớ, lần thu hoạch Giáng Ma Thảo này số người mất mạng không hề ít, hơn hai mươi người đã một đi không trở lại. Điểm trọng yếu là những vị đồng môn bị thụ yêu đả thương khi bị Bách Thực Bào tấn công đều vứt luôn cái mạng ở đó, chỉ có một người bị thương quá nặng không tham gia thì mới còn sống. Giờ nhìn lại, thấy bản thân bị thương không nhẹ, tự nhiên liên tưởng đến sự kiện không may sẽ xảy ra vào ngày mai.