Chương 21: Đã Yếu Còn Ra Gió

Nghe Vũ Kiệt sư đệ báo cáo quân số xong, sắc mặt Minh Kiếm sư huynh vốn không được tốt lúc này càng sa sẩm xuống. Đưa mắt nhìn về chúng sư đệ bị thương, thấy những người này đang được các đồng môn luân phiên hỗ trợ cầm máu, băng bó vết thương mà thở dài suồn suột. Thử nghĩ cả đám còn chưa đi được nửa chặng đường, tử thương đã nghiêm trọng như vậy, lúc về biết ăn nói thế nào với các vị trưởng lão bây giờ?

Bọn hắn thân là đệ tử nội môn, dù không phải kiệt xuất nhất trong tầng lớp trẻ tuổi Ứng Thiên Tông lúc bấy giờ nhưng cũng được liệt vào hàng thiên kiêu bắc phương. Danh hiệu này đã đủ minh chứng thực lực của mỗi người không phải thứ mà bất kỳ tu sĩ trẻ nào cũng dễ dàng có được.

Cũng vì thế mà trong đợt phù chiếu khẩn cấp này, bọn hắn được sư môn coi trọng, giao cho trọng trách giúp đỡ các sư huynh đệ đồng môn khác hoàn thành nhiệm vụ được giao. So với những đệ tử ký danh thì thực lực bọn họ vượt trội hơn hẳn, xứng đáng đảm nhận vai trò lĩnh đội này.

Chỉ bất quá dù thực lực của bọn họ cao, không chỉ cao hơn nhiều so với các ký danh đệ tử mà ngay cả đám yêu vật kia cũng cao hơn không ít. Thế mà chỉ qua hai lượt chiến đấu, số lượng tử thương của đoàn người lại cao đến mức khó lòng tin nổi. Không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là thất bại lớn nhất của mấy người lĩnh đội như bọn họ.

Một khi việc này đến tai các vị trưởng lão, chỉ tính riêng việc bọn họ dẫn đoàn thất trách, không bảo hộ chu toàn cho các sư huynh đệ đồng môn đi cùng, dẫn đến thương vong thảm trọng cũng đủ khiến thiện cảm của các nhân vật này đối với bọn hắn giảm xuống không ít. Mà ngay từ khi loại ác cảm này gắn chặt lên một người nào đó, đồng nghĩa với việc tương lai của người này rất khó tiến xa thêm được nữa.

Dù sao trở thành quản giám, chấp sự hay là trưởng lão, chưởng môn, dưới chân ai mà không có vô số người cúc cung tận tụy. Thân là người đứng đầu mà không bảo hộ được cho người đi theo mình, thế thì làm sao tiếp quản cơ nghiệp bao đời tổ sư Ứng Thiên Tông để lại. Tông môn giao vào tay những người vô năng như thế, liệu có thể tồn tại được bao lâu?

Không chỉ Minh Kiếm sư huynh, mấy đệ tử nội môn khác cũng đều có suy nghĩ tương tự. Với tình huống số ký danh đệ tử tử thương thảm trọng như hiện tại, dù bọn họ có chiếm được nhiều cơ duyên đến mấy mà khi về chỉ có một thân một mình, khẳng định là lợi bất cập hại.

Không những các vị sư trưởng không đánh giá cao năng lực của bọn họ vì đã từ trong nguy hiểm an toàn trở ra, ngược lại còn cho rằng bọn họ là người lĩnh đội vô năng, dùng tính mạng sư huynh đệ đồng môn dưới trướng làm đá kê chân để bản thân chiếm đoạt cơ duyên, vinh quy bái tổ. Chỉ bằng điểm này thôi, cái tương lai xa xôi trong lòng bọn họ cũng nên buông xuống được rồi.

- Phiền các vị sư đệ đi tìm kiếm địa phương an toàn lân cận để mọi người nghỉ ngơi điều trị thương thế. Theo ta thấy, cứ cái đà này, sợ rằng bảy ngày trôi qua thì ngoài mười người chúng ta ra sẽ không còn ai toàn mạng trở về nữa. Đến lúc đó, chúng ta khó lòng ăn nói với các vị trưởng lão đã đành, mà đợt phù chiếu lần này sợ rằng cũng bị đánh giá thất bại thôi.

Minh Kiếm lên tiếng nói, bất chợt nói đúng tim đen của tất cả mọi người. Chín đệ tử nội môn còn lại nghe thế cũng không nói gì, chỉ liếc nhìn Minh Kiếm sư huynh một cái rồi chắp tay thi lễ, tiến hành chia nhau đi ra bốn phương tám hướng tìm kiếm vị trí an toàn cho mọi người nghỉ ngơi.

Nhưng đối diện đó, cả đám ký danh đệ tử lại không lo nghĩ được nhiều như vậy. Trong trận đuổi giết vừa rồi, người không làm rơi túi trữ vật thì còn đỡ, gặp chuyện Lập Thiên dở trò quỷ cũng làm như không thấy, tích cực dùng linh thạch phục hồi tu vi, ăn uống nghỉ ngơi hồi phục thể lực, một mực tĩnh tâm định thần, suy tính đối sách cho những ngày sắp tới. Đổi lại những người vô tình làm rơi túi trữ vật thì không được tốt như thế, cả đám tập trung lại một chỗ không ngừng than ngắn thở dài, kể buồn kể khổ, có người còn khóc huhu như trẻ con, thảm thiết vô cùng.

Nhất là nữ đệ tử tuổi tác vừa tròn mười bốn, vừa trải qua cảnh chết đi sống lại chưa lâu mà lúc này đã hoàn toàn quên mất chuyện tính mạng bản thân giữ được là nhờ cái gì. Thấy Lập Thiên có nhiều Giáng Ma Thảo còn bản thân thì ngay cả chỗ tài phú gia tộc cấp cho để trong túi trữ vật cũng đánh mất, buồn đến mức lệ nóng doanh tròng, cả buổi cúi đầu ôm gối khóc nức nở, tóc tai bù xù như bà cô trẻ mới bị chết chồng. Nhìn cảnh này, dù là người tâm tính kiên định đến đâu cũng khó mà kìm lòng được.

Cứ thế, cả đám thẫn tha thẫn thờ nối đuôi nhau đi đến địa phương an toàn do các sư huynh nội môn định ra, thi thoảng có mấy con mắt lại đảo qua chỗ Lập Thiên với vẻ bất lực và căm phẫn không hề nhẹ.

Chiều hôm đó, cả đám tiến hành dựng trại, đốt lửa nấu cơm, tiện thể nướng thịt vài con thú hoang do các sư huynh nội môn mới săn bắt được trong rừng, bồi bổ thể lực đã bị tiêu hao đến kiệt quệ. Đến bữa ăn, đa số đều cảm thấy vô cùng ngon miệng, cơm ăn mấy cũng không thấy no, canh uống mấy cũng không thấy ngán, liên tục tranh giành thức ăn với đồng môn còn hơn một đại nhân vật có số má trong Khất Thực Bang vậy.

Nhưng bên cạnh đó cũng xuất hiện một vài người bụng dạ đói meo, dạ dày kêu thét ùng ục, đối diện nhiều loại thức ăn ngon mà trước sau không thể nuốt nổi bất kỳ miếng nào xuống bụng. Cơm canh rơi vào miệng tự nhiên có vị mặn chát của mồ hôi và vị chua loét như quả chanh vậy.

- Các ngươi mau nghĩ cách gì đi chứ? Chúng ta vất vả biết bao nhiêu mới hái được chút Giáng Ma Thảo kia, chẳng lẽ cứ nhìn tiểu tử kia một tay đoạt hết hay sao?

- Đúng thế, đúng thế! Hôm qua thu hoạch yêu hạch, bản thân ta chỉ thu được một viên duy nhất, coi là vốn liếng để dành. Hôm nay cứ nghĩ dùng Giáng Ma Thảo đền bù, ai ngờ Giáng Ma Thảo mất, yêu hạch để trong túi cũng mất luôn. Cái thua thiệt này, ta quyết không thể nhẫn nhịn.

Cả đám ký danh đệ tử ôm thương tích đầy mình liên thanh bàn luận, cũng đồng tình một quan điểm rằng phải đòi lại chỗ Giáng Ma Thảo từ tay vị tiểu sư đệ hư hỏng này cho bằng được. Đây là công sức của rất nhiều người, không thể cứ quăng đi như vậy, phải có người đứng ra thay mặt mọi người đòi lại cái công đạo.

- Các ngươi nói cũng có lý, nhưng theo ta thấy tiểu tử kia cũng có lý.

Bất giác từ trong đám người, có một người sau mấy lần ngẫm nghĩ đột nhiên nói ra lời trong lòng. Chỉ bất quá lời nói vừa ra đã dẫn phát sự đối chọi gay gắt của vô số đồng môn ôm một bụng bất mãn đang ngồi bên cạnh.

- Tại sao ngươi lại bênh vực cho tiểu tử thối đó, hắn thì có cái lý do lý trấu gì đáng nói!

Người này vội vàng lên tiếng phân trần:

- Các ngươi cứ nghe ta nói đã!

- Vừa nãy mọi người đều tận mắt nhìn thấy, tiểu tử kia là đoạt đồ của những vị sư huynh đệ đồng môn bị Bách Thực Bào giết chết, cũng không phải đoạt đồ từ trên tay chúng ta. Nếu đồ không phải của chúng ta mà chúng ta tới đòi, hắn không giao ra cũng là hợp tình hợp lý. Dù sao người chết vật vô chủ, ai nhanh tay lấy trước thì được, chúng ta có quyền gì mà ép hắn giao ra?

- Huống hồ ta thấy Minh Kiếm sư huynh và Nhạc sư huynh kia giống như có ý che chở cho vị tiểu sư đệ chuyên hồ nháo này, chúng ta nói chưa chắc đã được lợi ích, ngược lại đắc tội với hai vị sư huynh kia thì phải làm sao?

Nghe người này nói đến đây, cả đám ký danh đệ tử bị mất túi trữ vật chết lặng trong giây lát, đuối lý không nói nên lời.

Giờ này nghĩ lại, bọn hắn xác thực Lập Thiên rõ ràng chỉ đoạt đồ vật ở phạm vi khá gần vị trí an toàn rồi chạy vào chứ không đi quá xa ra giữa thung lũng, nơi mấy người bọn họ làm rơi túi trữ vật. Chuyện này cũng dễ hiểu, nếu chạy càng xa ra giữa thung lũng sẽ rơi vào vòng vây của Bách Thực Bào, dù được các vị sư huynh nội môn sư huynh tận tình chiếu cố cũng khó nói bản thân an toàn trở về.

Trước đó, lúc mọi người bất ngờ bị Bách Thực Bào tấn công, có không ít người vì nhất thời sợ hãi mà bỏ chạy mất dép, cuối cùng túi trữ vật bỏ một bên cũng quên mang theo mất tiêu. Đến khi nhớ lại thì bản thân đã chạy quá xa, không cách nào quay trở lại thu hồi. Mà kể cả có thể quay lại thì cũng không ai dám quay lại, chỉ đành nghiến răng nghiến lợi chạy về nơi an toàn.

Những người đi ở vị trí cuối cùng thì khác, những người này thường là người tu vi thấp hoặc thân thể bị thương, tay chân thiếu nhanh nhẹn nên tốc độ thu hái Giáng Ma Thảo cũng chậm chạp, dần dần mới bị bỏ lại phía sau. Số lượng Giáng Ma Thảo mà những người này thu hoạch được dĩ nhiên không nhiều bằng những người đi đầu như các sư huynh nội môn hay những ký danh đệ tử tu vi đã đạt đến Ngự Khí tầng hai, thân thể không bị thương tích gì.

Chính vì thế, những người này khi rơi vào trận địa mai phục của Bách Thực Bào, đa phần đều bị bọn chúng một ngụm nuốt chửng, chết bất đắc kỳ tử, túi trữ vật cũng bỏ rơi tại đó, trở thành vật vô chủ. Mãi cho đến khi Lập Thiên chạy đi lấy, chỗ túi này mới trở thành vật của hắn, đường đường chính chính chứ không phải trộm cướp.

Nhưng biết thì biết đấy, bất quá không ai cam tâm chấp nhận loại sự tình vừa diễn ra. Thế cho nên dù biết bản thân đuối lý nhưng vẫn hùa theo đám đông, quyết tâm phải dành về cho bản thân một phần lợi ích thiết thực.

Bằng không ngày sau trở về tông môn bẩm cáo kết quả phù chiếu, vị tiểu sư đệ nhỏ tuổi nhất này mang về nhiều cơ duyên như thế, biết đâu sẽ lọt vào mắt xanh của một đại nhân vật nào đó. Nếu chuyện đó xảy ra thật thì bọn hắn chết chắc. Nghĩ đến đây, vô số con mắt thi thoảng lại đảo sang chỗ Lập Thiên với vẻ bất đắc dĩ đến cùng cực.

Lúc này Lập Thiên đang gặm một cái chân dê to đùng. Hôm nay hắn xuất lực nhiều như vậy, thể lực, khí lực và trí lực đều bị tiêu hao cường độ lớn, bây giờ thành tựu viên mãn, thiết nghĩ cần phải thưởng cho bản thân một bữa no nê mới được. Thấy Lập Thiên ăn uống rất chi ngon miệng, cả đám ký danh đệ tử ai nấy đều líu lưỡi. Ngồi cách đó không xa, cả đám cứ bàn tán xôn xao hồi lâu, không biết đang nói chuyện gì.

Sau một tràng người xô qua ta đẩy lại, cuối cùng một tên ký danh đệ tử tuổi không lớn hơn Lập Thiên bao nhiêu, thể chất bình thường, tu vi không cao, một chân trọng thương bị đẩy lên phía trước, buồn bực đi tới gần hắn, lắp bắp nói:

- Tiểu Thiên sư đệ, ngươi có thể trả lại chỗ túi trữ vật kia cho chúng ta hay không? Tất cả chỗ đó đều là chúng ta một phen liều mạng mới hái được, ngươi xem, thân thể chúng ta cũng bị thương thành thế này rồi, ngươi có thể nể tình chúng ta đều là đồng môn sư huynh đệ mà phát chút công đức hay không?

Lập Thiên lúc này đang chăm chú gặm từng miếng thịt trên chiếc đùi dê, khóe miệng dính dầy dầu mỡ, cảm giác vô cùng ngon miệng. Thấy người khác đến gần, ban đầu còn tưởng đối phương định làm quen mình xin chút lợi ích. Chẳng ai ngờ đối phương vừa đến đã dùng lời lẽ dối trá, giọng điệu đáng thương hòng móc đồ từ trong tay mình, nhất thời không kìm được cơn giận mà đứng bật dậy, cánh tay vung mạnh ném cả cái chân dê to vào trong đống than, hùng hổ hét lớn:

- Được lắm, được lắm. Các ngươi nghĩ thật là hay đấy. Muốn đòi đồ từ tay ta, không dễ như vậy đâu.

- Lập Thiên sư đệ, ngươi đừng nói khó nghe như vậy!

- Ta nói khó nghe?! Hừ, vậy để ta nói cho các ngươi dễ nghe một chút!

- Các ngươi đòi chia túi trữ vật từ tay ta, thế ngày hôm nay lúc ta liều mạng đi lấy chúng về, trong số mấy người các ngươi có kẻ nào đã xuất thủ tương trợ hay không? Đừng nói ngay cả một tên cũng không có, chỉ e không ít kẻ còn mong ta chết sớm nữa là đằng khác.

- Lúc trước một đám các ngươi bắt tay nhau không cho ta đi thu hoạch cơ duyên, ta đã nhẫn nhịn lâu lắm rồi. Bây giờ tất cả chỗ này đều là do ta liều cả tính mạng mới chiếm được, dựa vào cái gì mà phải trả cho các ngươi?

- Các ngươi cho rằng Lập Thiên ta là kẻ ngốc nên mới được đằng chân lân đằng đầu? Hay là cho rằng Minh Kiếm sư huynh cùng chín vị sư huynh nội môn đều là kẻ ngu, không biết các ngươi cấu kết dở trò sau lưng các huynh ấy.

- Ta nói cho các ngươi biết, chẳng qua là Minh Kiếm sư huynh lấy đại cục làm trọng nên mới nhắm một con mắt, mở một con mắt mà thôi. Nếu không thì các ngươi sớm đã bị tát cho mấy phát rồi, còn dám huênh hoang?

- Đám người các ngươi đều là thứ không biết tốt xấu, đã vô dụng còn lắm lòng tham. Đầu óc thiếu thông minh còn học đòi múa rìu qua mắt thợ. Các ngươi cho rằng Tiểu Thiên ta tuổi nhỏ tu vi yếu thì có thể tùy tiện để mặc người muốn đe dọa thì đe dọa, muốn ăn hiếp thì ăn hiếp hay sao?

- Hơn nữa, các ngươi không mở to mắt ra mà nhìn xem, ở bên ngoài thung lũng kia Giáng Ma Thảo còn rất nhiều, túi trữ vật bị bỏ rơi cũng không ít, tại sao các ngươi không tự mình đi lấy, lại tới đây hỏi ta? Ở đây không có cái túi nào là của các ngươi hết, mau tránh xa ta ra.

Lập Thiên dùng khí thể hổ dữ vồ mồi nói ra nỗi lòng bản thân, thanh âm càng lúc càng lớn, một bộ phân trần sự thật mà giống như van làng van xóm có trộm, khiến cho tất cả mọi người khi nghe thấy nhất thời giật mình kinh hãi, tự hỏi chỗ tiểu tử này đã xảy ra chuyện gì rồi.

Thế nhưng khi tất cả mọi người tập trung lại, chỉ thấy Lập Thiên đang hì hục vớt cái đùi dê to đã bám đầy than đen từ trong đống củi ra tiếp tục gặm lấy gặm để, mà đám ký danh đệ tử vây quanh hắn đã tự động tránh xa mấy chục bước, mặt mày nhăn nhó không thành hình nữa. Cả đám bị Lập Thiên mắng thẳng vào mặt nhưng không có ai phản bác được nửa câu.

Một số kẻ đã đưa ra chủ ý này thì tâm tình còn tệ hơn, vừa nghe Lập Thiên nói xong toàn thân đã run như cầy sấy, mặt mày tái nhợt, ai nấy chỉ muốn chạy lên bịt miệng Lập Thiên lại rồi nện cho hắn một trận nhừ đòn mới hả cơn giận trong lòng. Bọn họ giận Lập Thiên không nể mặt mũi mình một thì sợ các sư huynh nội môn nghe thấy âm mưu của bọn họ mười.

Chuyện bọn họ thông đồng nhau chèn ép Lập Thiên là có, tuy nhiên cũng chỉ để trả đũa chuyện Lập Thiên lừa gạt mọi người một mình chiếm đoạt yêu hạch mà thôi. Bất quá bọn hắn đều biết rõ, chuyện này âm thầm làm thì được, chứ một khi nói ra thì chính là đại họa lâm đầu. Bọn họ thừa biết Minh Kiếm sư huynh biết tất cả chuyện này, nhưng thấy huynh ấy không ngăn cản nên mới thuận nước dong thuyền, cứ thế làm tới luôn.

Đổi lại phía Minh Kiếm sư huynh thì cho rằng, Lập Thiên không có tu vi mà đoạt được yêu hạch so với đám người có tu vi đạt được Giáng Ma Thảo thì đánh giá thành tích cuối cùng cũng ngang bằng nhau chứ không xê xích gì nhiều, rút cuộc mới làm lơ như không có chuyện gì.

Nhưng dù sao chuyện này cũng không thể công khai nói cho toàn thiên hạ đều biết. Nếu chẳng may chuyện này rơi vào tai một vị trưởng lão nào đó thì thanh danh của bọn họ dưới con mắt của các đại nhân vật đã bị hủy hơn một nửa, được không bằng mất. Lúc này, cả đám còn hối hận xanh ruột tại sao bản thân lại làm ra hành động ngu ngốc như vậy, đợi trời tối lặng lẽ đi trộm về có phải hay hơn không. Nếu Minh Kiếm sư huynh trong lúc khó xử lấy bọn hắn ra khai đao thì... Nghĩ mà sợ...!

Có người thì bất giác nhìn về phương trời xa xa, trong đầu âm thầm tính toán, lập tức xác định lời Lập Thiên nói đều là sự thật, ngoài thung lũng kia đúng là còn khá nhiều túi trữ vật sót lại. Lập Thiên một tay chiếm đoạt cả thảy được mười ba cái, thế mà số người chết đã hơn hai mươi, như vậy túi trữ vật vô chủ đã nhiều hơn số hắn lấy được rồi. Trong khi đó có mấy chục người khác cũng khai báo bản thân đánh rơi túi trữ vật, cẩn thận tính toán sẽ biết số lượng rơi rớt lại là không ít nha.

Loại trừ số túi trữ vật bị Bách Thực Bào nuốt chung với thi thể những vị đồng môn xấu số, tin chắc rằng số còn sót lại cũng chỉ nhiều chứ không ít hơn số Lập Thiên đang cầm trên tay. Cho nên nếu quy kết Lập Thiên ăn cướp thành quả của mọi người thì không hoàn toàn đúng đắn, mà cần xem xét lại.

Bất quá không nói cũng biết, bằng thực lực của đám ký danh đệ tử, đi nhặt chính là chịu chết. Đi ít chết ít, đi nhiều chết nhiều, đi toàn bộ thì chết sạch không còn một mống. Đừng nói chiếc túi kia chứa đầy Giáng Ma Thảo, ngay cả đó là Tiềm Linh Đan đã luyện thành hoặc công pháp cấp cao thì đảm bảo cũng không ai dám liều một chuyến như vị tiểu sư đệ máu chó xối đầu kia.