Chương 20: Liều Nhiều Ăn Nhiều

Phập một tiếng, Lập Thiên may mắn tránh thoát một cú vồ của Bách Thực Bào, thân thể lộn nhào mấy vòng mới dừng lại được. Hắn ôm lấy lồng ngực, tim đập thình thịch như trống trận, trong miệng không ngừng lẩm nhẩm đếm:

- Lão thiên phù hộ độ trì, cái này là cái thứ chín rồi. Tiểu Thiên chỉ xin thêm một cái nữa thôi, tuyệt đối sẽ không tham lam lấy tới cái thứ mười một đâu!

Dứt lời hắn lại vùng dậy, hai mắt khóa chặt lấy chiếc túi trữ vật thứ mười trên lộ trình, bật người xông tới. Vèo một tiếng, anh linh quỷ thần không khỏi quá thiêng đi, cứ cầu là được hễ ước là thấy, rút cuộc Lập Thiên đã được toại nguyện, cầm lấy túi trữ vật thứ mười trên tay.

Chỉ bất quá bản thân còn chưa kịp bày ra biểu tình sung sướng thì đã nghe vù vù mấy tiếng, hai chân nhanh chóng bị mấy sợi xúc tu quấn chặt lấy rồi giữ nguyên tại chỗ.

- Thôi xong rồi! Chẳng lẽ lão thiên gia vừa thí độ xong liền đã muốn đòi mạng người ta ư?

Lập Thiên thất kinh, chợt phát hiện ra hai chân đã bị Bách Thực Bào vây khốn, căn bản không dãy ra được. Trong hoàn cảnh này, hắn mới chân thật cảm nhận được tư vị tính mạng bản thân gần đất xa trời là như thế nào, thầm liên tưởng đến tâm trạng của các sư huynh đệ đồng môn vừa trải qua cách đây không lâu.

Chỉ mới vài phút trước, khi quan sát quá trình săn mồi của Bách Thực Bào, Lập Thiên đã phần nào nhìn ra bản tính săn mồi của đám yêu vật thân hình béo ú như cái lu này. Theo suy đoán của hắn, đám Bách Thực Bào kia một khi bắt mồi thành công sẽ ở tại địa phương đó tiêu hóa, toàn thân bất động như chìm vào giấc ngủ say. Khi đó, tại địa phương này sẽ không có Bách Thực Bào khác đi vào, hết sức an toàn.

Đối với các loài động vật lẫn thực vật ăn thịt mà nói, tính lãnh thổ thường rất cao, sẽ không cho phép kẻ lạ mặt tiến vào phạm vi sinh sống của mình. Giả dụ mỗi lần dừng lại thu túi trữ vật, không nói chỉ khựng lại một vài giây, dù đứng nguyên ở đó nửa giờ đồng hồ thì cũng rất khó rơi vào tầm ngắm của những Bách Thực Bào khác.

Chính vì hiểu rõ điều này nên Lập Thiên mới có đủ dũng khí để làm ra loại hành động vô cùng liều lĩnh kia. Hắn tự tin rằng nếu bản thân mình làm đúng theo kế hoạch đã vạch ra thì rất khó trúng mai phục của đám Bách Thực Bào đang rình rập ngoài kia. Chỉ là hắn cũng không ngờ bản thân ngàn tính vạn tính mà đến phút cuối cùng đại sự lại đổ bể hoàn toàn chỉ vì một sự thiếu sót nhỏ trong phán đoán của mình.

Đến lúc này, khi bị một đầu Bách Thực Bào tóm được, Lập Thiên mới nghĩ tới một loại khả năng khác, Bách Thực Bào cũng có khi bắt hụt. Chiếc túi trữ vật này nhiều khả năng là của một vị ký danh đệ tử được các sư huynh nội môn cứu thoát để lại, hoặc là của một vị đồng môn nào đó trong lúc chạy đua với tử thần vô tình đánh rơi. Mà lúc này hắn vừa hay chạy đến lấy, chớp mắt liền biến thành mục tiêu của đầu Bách Thực Bào đang mai phục bên dưới.

Nghĩ đến đây, mặt mày Lập Thiên đã khó coi đến cực điểm, thực sự khó mà chấp nhận được sự thật phũ phàng này. Bản thân đã lên kế hoạch chi tiết bao nhiêu, tỉ mỉ bao nhiêu, thế mà lại thất bại ở những giây phút cuối cùng. Chỉ e từ lần thất bại này trở về sau, hắn sẽ không còn cơ hội để thử thêm lần nào nữa. Nghĩ bản thân đặt chân vào giới tu hành chưa được bao lâu, mới nhận được đôi ba phi vụ làm ăn thế mà đã nhận phải một phen lỗ nặng, lỗ lớn, thế thì về sau còn hành tẩu giang hồ thế nào được nữa.

Đau đớn thay, vào thời khắc nguy cấp này, Lập Thiên mới phát hiện ra bản thân không có chút vốn liếng nào để chống cự đám yêu vật đang muốn ăn thịt mình. Theo tính toán của hắn, để giúp bản thân chạy nhanh hết mức có thể thì bên người nhất định không được mang theo thứ gì, giảm bớt sức nặng và lực cản của gió một cách tối đa.

Theo đó, đồ đạc mang theo sớm đã bị hắn giấu ở một địa phương an toàn, đợi khi trở về mới thu hồi. Lúc này bên thân ngoài chỗ túi trữ vật chứa đầy Giáng Ma Thảo mớt nhặt được ra thì không còn thứ gì khác. Bị Bách Thực Bào bắt được vào lúc này cũng đồng nghĩa với việc hắn chỉ có thể khoanh tay chịu chết mà thôi.

- Ta phải làm cái gì đó, nhất định phải làm cái gì đó!

Đối diện sinh tử cận kề, trong đầu Lập Thiên chợt hiện ra vô số phương thức phản kháng khác nhau, trong đó bao gồm cả việc liều mạng cầu cứu các vị sư huynh nội môn.

Rất may, Lập Thiên còn chưa lên tiếng kêu cứu thì các sư huynh nội môn gần đó đều đã nhìn thấy. Minh Kiếm sư huynh sớm đã đề phòng, lúc này xuất thủ còn nhanh hơn lôi điện, chỉ phong chưa ra kiếm quang đã tới. Vèo một tiếng, một đạo kiếm quang lân cận lao vút qua, cắt đứt mấy chiếc xúc tu đang trói lấy chân Lập Thiên, giải thoát cho hắn.

Nhưng đầu Bách Thực Bào núp ở bên dưới mặt đất đối với tình huống vừa phát sinh giống như không cam tâm tình nguyện buông tha con mồi, thân hình chấn động khiến cho mặt đất cũng run rẩy theo như động đất. Đây là lần thứ hai xúc tu của nó bị cắt đứt, hung tính bất chợt bạo phát, quyết tâm muốn bắt cho được con mồi phía trên bằng mọi giá.

Ầm một tiếng, mặt đất bị thân hình khổng lồ của nó đục thành cái lỗ lớn, đất bùn từ dưới đáy hố theo thân hình nó trồi lên bắn cao mấy trăm trượng, văng tung toé khắp nơi. Thân hình vừa trồi lên thì hai chiếc môi lớn cũng tự động mở ra, nhanh chóng bao lấy con mồi vào bên trong.

Phập một tiếng, trong khoảnh khắc Lập Thiên đang mừng rơn vì được Minh Kiếm sư huynh cứu giúp kịp thời thì đã thấy trước mắt chỉ còn một màu đen ngòm. Bách Thực Bào kia làm ra phản ứng quá nhanh và dứt khoát, chớp mắt thân hình khổng lồ như cái lu đã nuốt gọn Lập Thiên vào bên trong, khiến hắn gần như không ý thức được chuyện gì vừa xảy ra với mình.

Thiên địa vắng vẻ, không gian ngưng kết, cảnh tượng khủng khiếp này vô hình chung đã khắc sâu vào tâm hồn của tất cả mọi người về sự đáng sợ của Bách Thực Bào. Đối với người tu vi yếu mà nói, đối diện với loại sinh vật này chỉ có một con đường, chết.

Nhưng trước sự thất kinh của tất cả mọi người, Nhạc Lãnh Pháp tay cầm phù triện đang cảnh giác tứ phía, thấy Lập Thiên bị Bách Thực Bào nuốt chửng, ánh mắt ngơ ngác không hiểu chuyện gì, lồng ngực đang ôm chặt lấy mười cái túi trữ vật chứa Giáng Ma Thảo còn bày ra bộ dáng tội nghiệp thì tức tốc ném lôi phù ra.

Ầm một tiếng, lôi phù vừa bám vào thân Bách Thực Bào lập tức nổ tung, Lập Thiên đang ngây ngốc đứng bên trong cũng bị tiếng nổ làm cho đầu váng mắt hoa, hai tai ù lên vì chấn động quá lớn. Bách Thực Bào vừa trồi lên nuốt chửng Lập Thiên còn chưa kịp lặn xuống đã bị lôi phù đánh nát thành từng mảnh nhỏ. Vô số dịch nhầy rơi vãi tung tóe, một ít vô tình rớt vào cánh tay Lập Thiên, đốt cho huyết nhục bốc khói xì xì mà hắn không hề hay biết gì.

- Đi nhanh.

Nhạc Lãnh Pháp quát lớn một tiếng, không ngần ngại phi thân lên chụp lấy cánh tay nhỏ của Lập Thiên rồi bay về phía bên kia thung lũng trong sự bàng hoàng của tất cả mọi người.

Minh Kiếm cùng mấy vị nội môn đệ tử khác thấy thế cũng im lặng đi theo, dường như không còn dị nghị nào khác về cách làm của Lập Thiên nữa. Ai cũng thấy lựa chọn mà vị tiểu sư đệ này làm ra quả thực không đáng chút nào. Chỉ vì mấy túi Giáng Ma Thảo mà xuýt chút vứt luôn cái mạng tại đây, cái giá này rõ là đủ lớn để có được mấy cái túi kia rồi, còn ai có thể nói gì thêm nữa.

Thấy Lập Thiên nguyên vẹn trở về cùng với mười cái túi trữ vật, cả đám ký danh đệ tử vừa mới bị dọa cho hồn phi phách lạc lúc này cũng bị chọc cho khẩn trương lên, tay chân xuýt xoa không ngừng.

Vừa rồi cả đám trông thấy Lập Thiên làm ra hành động kỳ quặc kia, sớm đã biết tiểu tử này đang âm thầm thực hiện mưu đồ xấu xa gì đó. Thế cho nên ngay khi đến được vị trí an toàn, cả đám bèn tức tốc kiểm tra toàn thân một lượt. Chỉ là khi kiểm tra xong, có không ít người đang vui mừng hớn hở vì thoát chết trong gang tấc bỗng mặt mày đen sì như than vì phát hiện ra túi trữ vật chứa đầy Giáng Ma Thảo bản thân khổ công thu hái đã không cánh mà bay.

Ở dưới tình huống oái ăm đó, đối chiếu hành vi nghịch đời của Lập Thiên, có ngu đến mấy cũng không thể không nhận ra vị tiểu sư đệ này đang dở cái trò quỷ gì. Rõ là vị tiểu sư đệ này vì không cách nào thu hoạch được nhiều Giáng Ma Thảo như bọn họ cho nên mới lợi dụng lúc cả đám gặp nguy hiểm để đi hôi của, thực là vô liêm sỉ hết chỗ nói.

Lúc nãy không ai lên tiếng là bởi vì bọn họ trông thấy Lập Thiên đang bị đám Bách Thực Bào truy sát gắt gao, bất kỳ lúc nào cũng có thể mất mạng. Nếu như Lập Thiên mất mạng thật, dù bọn họ có hy sinh chỗ Giáng Ma Thảo kia cũng đáng. Dù sao tài nguyên là để phục vụ người sống, người mà chết rồi thì tài nguyên nhiều cũng vô dụng. Có không ít người còn không ngừng cầu nguyện cho Lập Thiên bị mấy đầu Bách Thực Bào kia ăn tươi nuốt sống, chết mất xác cho bỏ ghét nữa là.

Nhưng hiện giờ thì khác, Lập Thiên thế mà được hai vị sư huynh nội môn đồng thời xuất thủ cứu giúp, không những gân cốt không thương mà túi trữ vật hắn đi chôm về cũng không hao hụt cái nào. Loại sự tình này quá kinh diễm, kinh diễm đến mức không ai dám tin vào mắt mình, mất cả buổi cả đám mới phản ứng kịp.

Nhìn về mười chiếc túi còn chưa kịp thắt miệng đang bốc ra tử quang ngùn ngụt, cả đám ký danh đệ tử, nhất là những người bị mất túi trữ vật đều bị làm cho choáng váng, nửa ngày ú a ú ớ trong miệng, càng lúc càng tiến sát tới chỗ Lập Thiên hơn.

- Tất cả tập trung lại cho ta. Vũ Kiệt sư đệ nhanh chóng kiểm tra quân số, xem xét tình hình thương thế của mọi người.

Mệnh lệnh của Minh Kiếm sư huynh lại vang lên, tâm tình của mọi người đang căng thẳng lại trở nên khẩn trương gấp bội. Bọn họ đều biết sau lần thu hoạch cơ duyên này số người tử thương còn lớn hơn trận chiến với đám thụ yêu trước đó rất nhiều. Đơn cử là lúc cả đám chạy về, từ bên đó chạy sang bên này, ngoại trừ những người khỏe mạnh ra thì những vị đồng môn bị thương do thụ yêu gây ra trước đó đã không còn người nào sống sót.

Cho đến lúc này, ngoài vị sư huynh gãy chân đứng từ xa cưỡi ngựa xem hoa là còn sống ra thì không còn ai khác. Thậm chí không chỉ người bị thương, ngay cả những vị đồng môn tu vi yếu, chưa tu luyện thành thạo Phi Kiếm Thuật cũng tử thương không ít. Người thì bị nuốt chửng, người thì bị Bách Thực Bào cắn vào tay, vào chân, bị độc chất ăn mòn đến tận xương tủy, may mắn lắm mới bảo toàn một mạng.

Trước đó cả đám đứng một chỗ quan sát Lập Thiên tranh phong cùng bè lũ Bách Thực Bào, một số người cũng đã thử tính toán qua số lượng thương vong một lượt, ước chừng có khoảng hơn hai mươi người đã chết mất xác trong lần này. Cũng có khoảng từng đó số người bị thương, một người bị thương rất nặng, chỉ có thể nuốt Hóa Thạch Hoàn mới bảo trì được tính mạng, còn lại vẫn có thể miễn cưỡng đi tiếp.

Tựu chung lại, con số thương vong này không hề nhỏ. Nên nhớ rằng đây mới là ngày thứ ba của đợt lịch luyện mà thôi, thế nhưng số người tử thương đã quá nửa rồi. Con số này đã đủ để khiến cho người người hoang mang, người người khiếp sợ.

Trong lúc mọi người đều khẩn trương, người thì khẩn trương hồi phục tu vi, chữa trị thương thế, người thì khẩn trương kiểm đếm doanh số, thống kê thiệt hại, người thì khẩn trương vì hầu bao cạn kiệt, cơ duyên mất hết thì một vị sư huynh nội môn lại bình tĩnh hơn, thấy Lập Thiên bị trúng độc khá nghiêm trọng, nhưng chắc là do tinh thần chưa ổn định nên không phát giác ra.

Thấy cánh tay Lập Thiên càng lúc càng bị độc dịch làm cho lở loét lan rộng thì không đành lòng, bèn đi đến chỗ Lập Thiên rồi rắc lên chỗ vết thương một ít dược phấn. Đến lúc này thì Lập Thiên mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra với mình, khẽ rú lên một tiếng rồi ôm lấy chỗ vết thương trên cánh tay, toàn thân bị cơn đau làm cho run rẩy không ngừng. Thấy phản ứng của Lập Thiên, vị sư huynh nội môn kia buồn bực nhìn xéo hắn một cái mới nói:

- Tiểu sư đệ, gan chó của ngươi thật lớn, nhưng vận may cũng không hề nhỏ nha. Bất quá sư huynh vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu, phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí, vận may tốt thường không có nhiều đâu.

Vị sư huynh nội môn này rõ ràng nhìn ra vừa rồi Lập Thiên cố tình lợi dụng mười sư huynh đệ bọn họ làm hậu thuẫn cho việc bản thân liều mạng xông lên đoạt túi trữ vật của những đồng môn khác bỏ lại. Nếu không bằng vào bổn sự của hắn, có cho thêm mười lá gan cũng không dám một thân một mình lao vào hang ổ Bách Thực Bào đoạt đồ rồi xông ra.

Vị sư huynh này cảm khái là vì vô tình phát hiện ra Lập Thiên quả thực rất biết lựa chọn thời điểm, thế mà đợi đúng lúc đám ký danh đệ tử sắp sửa thoát khỏi hiểm cảnh và những sư huynh đệ bọn hắn tiếp cận lộ trình bản thân định ra mới xuất phát, đây cũng là một sự lựa chọn thông minh.

Chỉ có khi đám ký danh đệ tử thoát khỏi nguy hiểm thì mười sư huynh đệ bọn hắn mới có khả năng chiếu cố cho tiểu sư đệ thích quấy phá như Lập Thiên, mà cũng chỉ có khi Lập Thiên ở sát bọn hắn thì khả năng yểm hộ mới phát huy được hiệu quả lớn nhất. Có thể nhìn thấy hai điểm này để lợi dụng thì không phải chuyện người nào cũng làm được. Chỉ là so sánh với cách làm, loại tư tưởng và quan điểm khi làm quả nhiên càng giống người trong ma đạo hơn.

Khôn ngoan thì khôn ngoan, thông minh thì thông minh, nhưng ai lại ngồi trên mồ hôi xương máu của các sư huynh đồng môn để trục lợi cho bản thân mình bao giờ. Đây không phải vấn đề đúng hay sai, mà là đạo đức của người quân tử không cho phép bọn họ làm ra loại hành vi táng tận lương tâm như vậy. Bằng không, những người tu vi cao như bọn hắn sớm đã dùng Khống Linh Thuật thu hết cơ duyên vào tay, làm gì còn cái nào đợi một tên nhóc không có tu vi như Lập Thiên chạy đi lấy.

Nhưng nghĩ cho cùng, vị sư huynh này cũng không đành lòng đối xử với Lập Thiên như người xa lạ. Nói gì thì nói, Lập Thiên tuổi còn nhỏ, tu vi không có, chỉ vì không tranh lại các vị sư huynh đệ đồng môn mà bị bắt ép làm ra hành vi mạo hiểm thế kia vừa đáng giận nhưng cũng có chỗ đáng thương. Đối với người lớn tuổi hơn, thân phận cao hơn thì nên lấy dạy dỗ chỉ bảo làm đầu, không cần quá xoi mói làm gì, thế nên cuối cùng vẫn quyết định làm ra hành động cứu người kia.

Đổi lại, Nhạc Lãnh Pháp ra sức giúp đỡ Lập Thiên ở bên cạnh thì trước sau chẳng nói một lời, chỉ nhìn hắn như một đứa em trai mà hết lòng chiều chuộng.

- Vị tiểu sư đệ này đúng là người to gan lớn mật, một bụng toàn ý nghĩ xấu. Cũng may hắn chưa từng làm ra hành động gì vượt ra khỏi luân thường đạo lý, chỉ tính là dở chút trò vặt mà thôi, chưa đến mức bị môn quy trừng phạt. Bằng không mà nói...

- Haiz, hôm nay ta ra mặt che chở cho đệ ấy, không biết ngày sau là phúc hay là hoạ nữa đây.