Nhưng âm thanh mới rời khỏi cổ họng còn chưa kịp đến tai đám sư huynh đệ đồng môn thì một vị ký danh đệ tử bị gãy xương ngực đang ngồi xổm hăng hái thu lượm Giáng Ma Thảo bất ngờ bị mấy cái xúc tu màu trắng đục chụp lấy cổ chân, hốt hoảng hét toáng lên.
- Cái gì thế này? Cứu mạng, cứu mạng. Aaaaaaaahhhhhhhhhhhh
Chỉ đáng tiếc, tiếng hét của hắn ta vừa cất lên chưa lâu thì đã tắt lịm ở sâu trong lòng đất, cuối cùng chỉ nghe thấy tiếng ùng ục ghê rợn thay vào đó.
Ngay lập tức, cả đám ký danh đệ tử chết điếng hồn, kinh hoàng đảo mắt nhìn quanh. Ngay cả những đệ tử nội môn đi đầu cũng bị mấy tiếng hét này làm cho tinh thần chấn động, khẩn cấp làm ra phản ứng phòng thủ.
Vù vù vù, mười đệ tử nội môn dẫn đầu dẫm mạnh hai chân, thân thể chớp mắt đã bay lên khỏi mặt đất, đạp kiếm ngự không, cẩn thận quan sát tình hình bên dưới.
Hành động đột ngột này của bọn họ khiến cho mấy cú đớp mồi của loại sinh vật cổ quái nằm ẩn mình dưới mặt đất nhận lấy thất bại chỉ trong gang tấc, trong khoảnh khắc bại lộ thân hình to lớn ngay dưới ánh mặt trời chói chang.
- Đi.
Vèo một tiếng, trong lúc mọi người còn chưa nhìn rõ sinh vật đó là cái gì thì kiếm quang từ đầu ngón tay Minh Kiếm sư huynh đã điểm ra, nhanh chóng hướng thẳng vào thân một yêu vật gần nhất đâm tới.
Phập một tiếng, yêu vật gớm giếc tấn công hụt chưa kịp lui về liền bị một kiếm này xuyên thủng thân thể, chấy nhầy phun ra xối xả, xúc tu dãy dụa mấy cái rồi chui thẳng xuống đất chạy trốn mất tăm mất dạng.
- Khốn kiếp, là Bách Thực Bào, mọi người cẩn thận.
- Bách Thực Bào, là Bách Thực Bào thật sao?! Loại thực vật chuyên ăn thịt sống này làm sao có thể xuất hiện ở đây chứ?
- Không thể, không thể nào. Trong điển tịch ghi chép loại sinh vật này chưa từng xuất hiện bên trong Đồ Ma Lĩnh, tại sao bây giờ lại xuất hiện đột ngột như vậy?
Ba bốn đệ tử nội môn liên tục đối thoại trao đổi thông tin, sắc mặt càng lúc càng trầm trọng.
Bách Thực Bào là loài thực vật trời sinh đã khai linh tính, tập tính sống vô cùng quái lạ, khác xa những loài thực vật khác. Nó là cây mà cũng không phải cây, là lá mà cũng không phải lá, là hoa mà cũng không phải hoa, là rễ mà cũng không phải rễ. Nó tồn tại theo một quy luật riêng biệt, phụ thuộc vào ăn thịt sinh vật sống, cắn nuốt nhục thể và khí huyết, không phụ thuộc quá nhiều vào thổ địa. Chẳng qua loài thực vật này số lượng tương đối hiếm, chỉ tồn tại ở một số địa phương nhất định. Không ai ngờ ở đây cũng có mặt nó, ngược lại kích thước còn lớn đến mức phi thường như vậy.
Bách Thực Bào tuy thân thể không quá cứng cáp như thụ yêu, thế nhưng năng lực ẩn tàng cực tốt, có thể di chuyển bên trong lòng đất cho nên rất khó tấn công bọn chúng. Chưa hết, chúng còn có xúc tu dẻo dai và linh hoạt, có thể dùng tốc độ như lôi điện tấn công con mồi rồi thu về, giết người trong im lặng. Vị đồng môn què tay chết thay cho Lập Thiên cũng là bị xúc tu cuốn lấy cổ họng nên mới chết mà không kịp ngáp một hơi như vậy.
Thêm vào đó, linh trí của loại thực vật này cũng cao hơn hẳn so với các loại thực vật khác, cho nên khả năng ngụy trang rình mồi và tìm kiếm thời cơ tấn công con mồi cũng tỉ mỉ và bí mật hơn nhiều so với các loài thực vật thành tinh khác. Cứ nhìn cách bọn chúng tấn công những người cuối hàng mà không hề gây ra một chút động tĩnh là đủ hiểu đám sinh vật này thông minh cỡ nào. Nếu không nhờ tiếng hét thảm của hai vị đồng môn kia thức tỉnh, e rằng cả đám lúc này còn chưa phát hiện ra thần chết đang lẩn khuất dưới chân mỗi người.
Nghe đến đây rồi, chỉ có kẻ ngu mới không biết bản thân đang chiến đấu với cái loại sinh vật quỷ quái gì. Cả đám hãi hồn khiếp vía, ai nấy đều không dám tiếp cận phạm vi sát mặt đất mà cố gắng đạp kiếm bay lên không trung hòng thoát khỏi sự rình rập của đám Bách Thực Bào hung tợn kia.
Thấy các sư huynh nội môn làm ra hành động phòng thủ, cả đám ký danh đệ tử cũng học theo. Chỉ đáng tiếc không phải cứ muốn học theo là học theo được. Muốn ngự kiếm hoành không thì phải luyện tốt Phi Kiếm Thuật, mà muốn luyện tốt Phi Kiếm Thuật thì tu vi phải đạt tầng ba Ngự Khí trở lên. Lúc này đa phần đều là ký danh đệ tử tu vi tầng một tầng hai, không dễ dàng học theo các sư huynh nội môn tu vi tầng bốn tầng năm như vậy.
Không may mắn, một nữ đệ tử tu vi Ngự Khí tầng một đại thành vì quá nôn nóng đạp lên phi kiếm mà bị trượt chân, thân thể chao đảo ngã xuống. Gần như đồng thời, mấy chiếc xúc tu dưới lòng đất cũng lao lên khiến nàng ta trở tay không kịp, vù một tiếng đã bị kéo thẳng xuống lòng đất, không thấy đâu nữa. Chiếc túi trữ vật chứa đầy Giáng Ma Thảo đang nắm chặt trong tay cũng mất đi kiểm soát, nặng nề rơi phạch trên nền đất, lăn lốc mấy vòng mới ngừng lại.
- Tất cả nhanh chóng lùi lại cho ta.
Minh Kiếm sư huynh hét lớn, cũng là người đầu tiên phi thân bay ngược trở lại bờ bên này. Những người khác thấy thế cũng nhao nhao chạy theo, sợ đến da mặt trắng bạch không còn giọt máu.
Bọn họ vốn chỉ là ký danh đệ tử, tu vi yếu kém, không cách nào khống chế được Phi Kiếm Thuật một cách hoàn chỉnh, so với các sư huynh nội môn thì sai khác một trời một vực. Vào khoảnh khắc nguy cấp này, ai cũng biết dùng Phi Kiếm Thuật rời đi là cách làm tốt nhất, thế nhưng năng lực bản thân có hạn, không phải ai cũng làm ra được loại phương pháp vừa an toàn vừa nhanh chóng này.
Thế là một màn nhốn nháo lại hiện ra. Gần tám chục ký danh đệ tử liều mạng chạy trở về, người thì ngự kiếm bay tà tà mặt đất, người thì bước từng bước thật lớn để chạy về, không ai là không dốc toàn lực đào tẩu. Chỉ tội cho mấy vị sư huynh què chân, tay cầm cái nạng ra sức chống đẩy thế nhưng tốc độ không khá hơn rùa bò bao nhiêu, còn chưa chạy được bao xa đã nghe a á mấy tiếng, thân thể biến mất giữa thung lũng đại ngàn.
Nhưng cũng may, mười vị sư huynh nội môn tuy có khả năng chạy về vị trí an toàn nhanh chóng nhưng đến cuối cùng vẫn không lựa chọn làm ra hành vi như vậy.
Bọn họ ngự kiếm đứng ở trên cao, sớm đã vượt quá tầm tấn công của Bách Thực Bào, an nguy bản thân không cần lo lắng. Trừ phi bản thân bọn họ tiêu hao hết khí lực phải chuyển sang bộ hành họa chăng mới gặp nguy hiểm, bằng không đám Bách Thực Bào kia khó mà chạm vào y phục chứ chưa nói là ăn thịt bọn họ. Nhưng kể cả khi bọn họ tiêu hao hết khí lực thì trong tay cũng còn vô số pháp khí pháp bảo phòng thân, cũng không sợ mấy đầu Bách Thực Bào tu vi sơ giai này.
Thấy cả đám ký danh đệ tử đang chạy trối chết, mười vị sư huynh nội môn nhanh chóng bay trở lại tiếp ứng mọi người, không để số lượng tử thương tăng thêm nữa. Bọn họ nhận ra rằng, việc chạy trốn của những đệ tử tu vi yếu thường khiến cho mặt đất lưu lại dao động, mà những dao động này vô tình trở thành dấu hiệu giúp đám Bách Thực Bào dễ dàng xác định phương hướng chạy trốn của con mồi, nương theo đó mà truy đuổi gắt gao hơn.
Người nào có khả năng ngự kiếm thì còn tốt, dù là bay tà tà sát mặt đất đi nữa thì khả năng bị tấn công cũng sẽ giảm đi đáng kể, mà những ai chạy thục mạng gây ra chấn động càng lớn thì càng bị nhiều Bách Thực Bào bao vây, cuối cùng chết cũng không biết là chết thế nào.
Phập, phập, phập, vô số âm thanh đớp mồi vang lên. Những cá thể Bách Thực Bào có linh trí trời sinh lúc này không còn ẩn nấp một chỗ lặng lẽ dùng xúc tu để bắt lấy con mồi nữa mà đã đổi sang một phương thức tấn công khác.
Nhìn thấy đám người muốn rời khỏi địa phương bọn chúng mai phục, Bách Thực Bào cũng độn thổ di chuyển tìm kiếm vị trí thích hợp, đợi khi con mồi rơi vào tầm ngắm liền từ bên dưới lòng đất lao lên bắt lấy con mồi đang bay lượn trên không. Có thể tưởng tượng hành vi bắt mồi này của Bách Thực Bào giống như cá lớn vồ chuồn chuồn, hết sức cuồng bạo.
Bỗng ầm một tiếng, một Bách Thực Bào vừa nổi lên định nuốt chửng một nữ ký danh đệ tử bị một vị sư huynh nội môn tung chưởng đánh cho nát vụn, dịch nhầy văng tung tóe. Nhưng đáng sợ nhất là, chỗ dịch nhầy này mang độc tính ăn mòn cực cao, vừa mới chạm đất liền ăn mòn cả đất đá, sủi bọt xì xì. Nhìn cảnh này, ngay cả vị sư huynh nội môn kia cũng rùng mình mấy cái, vội vàng lùi lại mấy bước.
Lại nghe vút một tiếng, mấy chiếc xúc tu còn chưa kịp cuốn vào một vị ký danh đệ tử đã bị kiếm của Minh Kiếm sư huynh cắt đứt, xúc tu trắng đục nằm lại trên mặt đất vẫn chưa chết hoàn toàn, cứ quằn quại như con giun bị cắt làm đôi, vô cùng ghê rợn. Xèo một tiếng, bất giác Nhạc Lãnh Pháp thi triển hỏa công, tức khắc nướng chín mấy đoạn xúc tu kia. Qua một lúc đã ngửi thấy mùi khét lẹt bốc lên, ai nấy chau mày bịt mũi, tránh xa mấy chục trượng.
Trong khi đó, những ký danh đệ tử vì bảo mệnh cũng không phải chỉ ngồi đợi những sư huynh nội môn ứng cứu. Có người từ khi bị thụ yêu tấn công đã nảy sinh tâm lý phòng bị cao độ, dù là đang thu hoạch Giáng Ma Thảo thì cổ chân đã dán sẵn lôi phù, chỉ cần ngoại vật chạm phải sẽ tự động kích hoạt, giật cho cả hai đều cháy khét.
Một số thì lại dùng Tỵ Trùng Phấn rắc lên toàn thân hòng xua đuổi các loài ong độc, rắn độc, bọ cạp độc nếu chẳng may đụng phải. Kẻ này đương nhiên không ngờ đến chính cách làm tưởng chừng ngớ ngẩn này lại giúp hắn bảo toàn được một mạng trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi. Xúc tu của Bách Thực Bào vừa chạm vào chỗ dược phấn liền bị độc chất gây thương tổn nặng nề, sợ hãi buông ra rồi thu về trong thân.
Một đệ tử khác thì không được may mắn như thế, kẻ này vốn đã bị kéo xuống lòng đất, mang theo tâm lý chết chắc, liều mạng kích hoạt lôi phù và hỏa phù số lượng lớn, muốn đồng quy vu tận cùng Bách Thực Bào. Chẳng ngờ rằng khi bạo phù nổ tung thì Bách Thực Bào bị nổ chết thật, nhưng bản thân hắn thì không chết, ngược lại toàn thân bị thương trầm trọng, còn khủng bố hơn cả chết, đau đớn rên rỉ không ngừng khiến lòng người càng thêm bàng hoàng run sợ.
Lúc hắn được một vị sư huynh nội môn kéo lên từ dưới hố, toàn thân đã bị bỏng không hề nhẹ, bên cạnh đó còn bị độc chất của Bách Thực Bào dính vào, da thịt có dấu hiệu thối rữa cực kỳ nhanh chóng, sinh tử cận kề. May mắn người cứu hắn lại là một vị sư huynh Kỳ Đan Điện, mới thấy biểu hiện trúng độc đã cho uống Tiêu Độc Hoàn nên mới dành lại được cái mạng nhỏ của hắn từ tay tử thần. Bằng không, với loại thương tích trầm trọng như thế, có thể không chết ngay lập tức cũng gọi là mình đồng da sắt chứ chẳng đùa.
Ầm ầm, đùng đùng, chỉ trong thời gian ngắn, tiếng công kích cùng tiếng hét thảm của vô số người đan xen lẫn nhau, khiến cho bầu không khí trở nên ngưng trọng khôn cùng. Trong loại tình huống này, chẳng ai còn tâm tư nào mà nhớ đến Giáng Ma Thảo nữa, ai nấy đều toàn lực bỏ của chạy lấy người, cố giữ lấy mạng nhỏ của mình.
Bọn họ không hề biết rằng, cùng với sự hấp tấp vội vàng đó, túi trữ vật chưa được buộc chắc vào đai lưng hoặc bị nhét tạm ở trong lồng ngực theo hành động mạnh mẽ của bọn họ đã vô tình bị rơi ra ngoài từ lâu mà không ai hay biết. Một số dù có biết thì cũng không quản được nhiều như vậy, phải sống sót cái đã mới nói. Nhưng nếu kết luận tất cả mọi người đều không có ai để ý đến việc này thì rất là sai lầm nha.
Lập Thiên lúc này đang đứng ở xa, nhìn thấy cảnh một đuổi một chạy của Bách Thực Bào và đám sư huynh đệ đồng môn thì không hề để tâm, ngược lại ánh mắt luôn chăm chú quan sát vị trí mỗi chiếc túi trữ vật chứa đầy Giáng Ma Thảo và khắc ghi ở trong đầu. Đồng thời với đó, một lộ tuyến bộ hành tốc độ cao bị Lập Thiên vẽ xuống, mỗi điểm ngoặt chính là vị trí một chiếc túi trữ vật đang nằm, nhanh chóng hình thành một con đường dài mấy trăm trượng có thừa.
Sau khi xác định số lượng túi trữ vật trên lộ tuyến đã đủ nhiều, khoảng tầm mười chiếc, Lập Thiên bắt đầu bẻ khớp ngón tay, vặn hông uốn mình, hai chân xoay xoay mấy cái cho khớp mềm ra để có thể chạy nước rút nhanh nhất có thể. Mà trong lúc đó, ánh mắt hắn đang nhìn về vị trí mười sư huynh nội môn đang đứng, xác định xem địa phương bọn họ ngự kiếm đã đến gần vị trí lộ tuyến bản thân định ra hay chưa.
Hắn biết một khi bản thân chạy đi đoạt túi trữ vật bị bỏ rơi lại ngoài kia, dù đã tính toán kỹ càng nhưng không thể nói là không tồn tại bất kỳ rủi ro nào. Nếu chẳng may bị Bách Thực Bào tóm được, như vậy ở càng gần các vị sư huynh nội môn sẽ càng dễ dàng nhận được chiếu cố hơn.
Xoạt một tiếng, một mảng lớn cỏ và đất của thung lũng bị cước bộ của Lập Thiên đạp cho tan nát, mà thân hình của hắn theo đó cũng phóng thẳng về phía trước một đoạn rất xa. Tiếp theo đó, hai chân liên tục quẫy đạp, đất cát bay múa không ngừng, thân hình xé gió mà đi, ngược hướng đội hình ký danh đệ tử tiến lên phía trước. Theo sau hắn, cuồng phong rít gào, bùn đất bắn tung, cây cỏ bị dẫm nát, tạo thành khung cảnh tan tác điêu linh.
Hành động này của Lập Thiên quá là đột ngột, không có bất kỳ thông báo trước nào, cho nên dù là ai cũng không phát hiện ra, nhất thời không chú ý đến. Đến khi mọi người phát hiện ra thì chỉ thấy một thiếu niên trẻ tuổi đang chạy thục mạng ra bên ngoài thung lũng, nơi mà cả đám ký danh đệ tử đang bị đám Bách Thực Bào đuổi giết cho kêu cha gọi mẹ, kêu khóc không ngừng.
Rất nhanh, khoảng cách của Lập Thiên và đám sư huynh đệ đồng môn của hắn cũng bị thu hẹp lại, đã có người nhận ra hành động điên rồ này của Lập Thiên, phút chóc đầu óc dại ra, không hiểu phía sau đã phát sinh chuyện gì.
Theo đó, có một số người vì không kiềm chế được tò mò mà đứng lại nhìn, vừa đứng lại một cái thì phía trước mặt đã có một Bách Thực Bào lao lên đớp hụt, kinh hoàng ôm ngực cắm đầu chạy tiếp. Một số khác thì không dám dừng lại, dù biết tiểu sư đệ Lập Thiên này hay làm ra mấy trò quỷ, hiện tại khẳng định là đang dở ra thủ đoạn gì rồi nhưng cũng không dám lơ là, chỉ vừa chạy bạt mạng vừa đảo mắt nhìn lại một chút, biểu tình hết sức phức tạp.
Trông thấy loại sự tình ngược đời như vậy, đừng nói các ký danh đệ tử bị làm cho khiếp sợ, ngay cả mười sư huynh nội môn thấy cảnh này cũng há hốc mồm, miệng mở nửa ngày không khép lại được. Ánh mắt thì mở tròn như quả trứng gà, vẻ ngạc nhiên lẫn chấn kinh là không thể mô tả bằng lời lẽ thông thường được nữa.
- Tiểu tử kia, hắn, hắn lại muốn làm cái gì?
Một đệ tử nội môn hoảng hốt hỏi lớn, mà những người còn lại lúc này cũng có cảm giác tương tự, vừa kinh ngạc vừa tò mò. Riêng Nhạc Lãnh Pháp và Minh Kiếm sư huynh thì khỏi phải nói, cả hai vừa căng sức hỗ trợ cả đám sư huynh đệ ký danh thoát khốn, tu vi hao hụt không ít. Giờ lại thấy cảnh này, cơ hồ chỉ muốn chém cho vị tiểu sư đệ bất kham này một nhát cho đỡ phiền hà. Bất quá đó là nói thôi, chứ thực tế thì sự tò mò của cả hai còn lớn hơn sự tức giận của bọn hắn nhiều.
Trái ngược với sự kinh ngạc, tò mò, lo lắng và khó hiểu của tất cả mọi người, Lập Thiên lại vô cùng rõ ràng bản thân đang muốn làm cái gì.
Ở phía xa, Lập Thiên một đường chạy tới, kết thúc một đoạn lại thấy hắn khom người một cái làm chuyện gì đó, sau đó lại chuyển hướng sang nơi khác. Loại cử động này cứ lặp đi lặp lại như thế, vô tình vẽ ra một lộ tuyến hình zích zắc không đồng đều, cái dài cái ngắn, cái nhọn cái vuông, cơ hồ khó mà đoán biết được quỹ tích di chuyển tiếp theo là gì.
Cách di chuyển này của hắn giúp cho bản thân tránh thoát không biết bao nhiêu cú tấn công đầy bất ngờ và hung dữ của Bách Thực Bào, khiến cho vị sư huynh gãy chân đang đứng xem phải không ngừng ôm ngực thở dốc, mấy lần xém chút đứng tim mà chết.
Không lâu lắm, cả đám ký danh đệ tử cũng đã trở lại bờ bên kia an toàn, mười sư huynh nội môn thấy thế cũng thả lỏng tâm tư, lúc này sự chú ý mới đổ dồn lên người Lập Thiên. Ở khoảng cách gần cùng nhãn pháp cường đại, bọn họ chỉ cần liếc mắt một cái là biết Lập Thiên đang dở trò quỷ gì ngay.
Lúc này ai cũng rõ ràng nhìn thấy trên tay Lập Thiên là năm sáu cái túi trữ vật còn chưa kịp buộc miệng, tử quang sáng chói, không cần nghĩ cũng biết đây chính là túi của các vị đồng môn bỏ mạng hoặc đánh rơi bị hắn tiện tay chiếm đoạt.
Nhìn cảnh này, Nhạc Lãnh Pháp mặt mày ỉu xìu, thực sự là không nói nổi với vị tiểu sư đệ này nữa. Tuy vậy nhưng trên tay bất ngờ xuất hiện thêm một đạo lôi phù, bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất thủ trợ giúp Lập Thiên nếu hắn gặp nguy hiểm.
Mà bên cạnh đó, Minh Kiếm sư huynh thấy vậy cũng miệng mồm đắng chát như vừa ăn chuối non, cảm thấy bản thân rõ là bất lực với tiểu sư đệ này. Minh Kiếm còn nghĩ bụng, nếu vị tiểu sư đệ này mà trưởng thành, đừng nói chi Ứng Thiên Tông, sợ rằng cả cái bắc phương cũng đừng hòng có một ngày an lành. Dù vậy, Minh Kiếm vẫn thi triển một đạo kiếm quang, kiếm quang này nhanh chóng áp sát Lập Thiên, bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất thủ tương trợ.
Còn những vị sư huynh nội môn khác thì không như thế, bọn hắn thấy hành động này của Lập Thiên chẳng khác nào đang ăn hôi thành quả của đồng môn, coi khinh loại hành vi này nên ai nấy đều thu liễm khí tức, khoanh tay đứng nhìn.