Không lâu sau, Minh Kiếm sư huynh cùng chín đệ tử nội môn đi trước dẫn đường. Khu vực đầu tiên xuất hiện Giáng Ma Thảo này là địa phương cần thăm dò nhất, bởi vì nếu có loại yêu vật nào đó tồn tại thì thông thường khi bọn họ đặt chân vào đây chúng sẽ xuất hiện ngay.
Đó cũng là lý do mười đệ tử nội môn phải đi trước dò đường, ai nấy đều ra sức thi triển Bình Chướng Thuật phòng hộ quanh thân, chỉ sợ có yêu vật tập kích bất ngờ sẽ không kịp né tránh. Mà những ký danh đệ tử vì chưa xác định được địa phương trước mặt có an toàn hay không nên ai nấy đều kìm chế tâm tình kích động, đứng nguyên tại chỗ chờ đợi hiệu lệnh. Nhưng đổi lại, bọn họ đang lẳng lặng chuẩn bị tất thảy mọi thứ phục vụ cho quá trình thu hái Giáng Ma Thảo diễn ra thuận lợi nhất có thể.
Đơn cử là binh khí đã bị bọn họ thu lại, đeo ở sau lưng. Tiếp theo là túi hỗn độn được mở rộng ra hết cỡ, có thể tùy thời nhét linh thảo vào mà không gây cấn cái. Hoặc như người bị thương ở tay sẽ tìm biện pháp cố định cái tay kia sát vào hông, không để nó trở thành chướng ngại khi cánh tay khác hoạt động, ngay cả túi trữ vật cũng treo lên cổ, dễ dàng mang theo. Còn người bị thương ở bụng, ở chân thì không ngại đi bằng đầu gối, miễn sao phần chân gãy ở dưới không bị động là tốt rồi, không quản được chuyện khác.
Ở trong số này, ngoài Lập Thiên là bị cấm đoán việc thu hoạch cơ duyên ra, chỉ có một người duy nhất là không làm ra phản ứng gì. Người này đương nhiên là một trong số những người bị thương nặng trong trận chiến với thụ yêu hôm qua, chỉ là trước đó không dám nuốt Hóa Thạch Hoàn nên phải cố chịu đựng đau đớn để đi tiếp cùng mọi người.
Kẻ này không chỉ bị gãy phần xương chân phía trên mà còn bị thụ căn đánh trúng người, lục phủ ngũ tạng cũng bị thương không nhẹ. Lúc này nhìn thấy cơ duyên, mặc dù trong lòng cũng rất ham muốn nhưng tự thấy bản sự không còn, một khi gặp nguy hiểm chỉ có thể bó tay chịu chết nên sớm đã hạ quyết tâm chỉ đi theo xem trò vui.
Một khắc sau, khi các đệ tử nội môn do Minh Kiếm sư huynh dẫn đầu đi được một quãng dài, có vẻ đã bắt đầu tiến hành thu hoạch cơ duyên, cả đám ký danh đệ tử bám theo sau mới bắt đầu đi lên, tiến hành thu hoạch Giáng Ma Thảo đang nằm đầy đất.
Gần tám mươi ký danh đệ tử xếp thành hai hàng ngang, trước sau xen kẽ đi tới, đội hình ngay ngắn chỉnh tề, chỉ cần đi qua đảm bảo không bỏ sót bất kỳ một cọng linh thảo nào. Chỉ đáng tiếc bên trong đội hình này không hề có sự góp mặt của Lập Thiên. Hắn bị các sư huynh đệ đồng môn cho ra rìa, lúc này phải đi cuối đoàn để nhặt nhạnh chỗ linh thảo chẳng may bị bỏ rơi, nếu dám chạy lên phía trên nhất định sẽ bị đánh cho no đòn.
Nói là tranh đoạt, nhưng thực tế số lượng Giáng Ma Thảo mọc lên ở đây rất nhiều, cho nên mọi người cứ thẳng một đường đi tới, không cần phải tranh giành của nhau làm gì, ai nấy chỉ cần suy nghĩ biện pháp bản thân làm sao thu hoạch số lượng linh thảo trên lối đi của mình nhanh nhất có thể, rồi về đích sớm hơn những người khác mà thôi.
Dù sao tài nguyên la liệt, ai thu được nhanh hơn, nhiều hơn là bản sự của người đó lớn. Huống chi đêm dài lắm mộng, trời mới biết một khắc sau nơi này có xảy ra chuyện gì hay không, cho nên càng xong việc sớm thì càng an toàn.
Lúc này, gần tám mươi ký danh đệ tử tiến hành thu hoạch Giáng Ma Thảo với dáng vẻ hết sức khẩn trương, người cầm bao to, kẻ cầm bố lớn tạo thành hàng dài cật lực nhổ lấy nhổ để, cố nhồi nhét càng nhiều Giáng Ma Thảo vào bên trong túi trữ vật của mình càng tốt. Những người này đi đến đâu, Giáng Ma Thảo bị nhổ sạch bong đến đó, từ hoa lá thân cành rễ đều không bỏ sót, nhất nhất đều thu vào túi hỗn độn đặt sát bên người.
Lập Thiên buồn bực đi ở phía cuối cùng, thi thoảng cánh tay nhỏ vươn ra nhặt lấy một nhánh Giáng Ma Thảo bỏ vào túi, tâm trạng chán chả buồn nói. Những vị đồng môn kia rõ ràng là đang bày mưu tính kế mình, vậy mà Minh Kiếm sư huynh chỉ nhắm mắt cho qua, khác nào cố tình giả câm giả điếc cho xong chuyện.
Quá đáng hơn là mấy vị đồng môn kia dàn hàng chia nhau thu hoạch linh thảo thì cũng thôi, đằng này còn rất tham lam, cứ dùng hai tay vơ cả nắm lớn nhổ lên. Cuối cùng linh thảo rơi rụng lại đằng sau dù không mất gốc cũng gãy cành, không gãy cành thì cũng bị dẫm đạp cho bầm dập hoa lá, hầu như chẳng còn cây nào nguyên vẹn khi đến tay Lập Thiên cả.
Linh thảo bị thu hoạch cẩu thả như vậy sẽ khiến dược tính thất thoát, phẩm chất suy giảm phần lớn rồi. Loại này khi mang về sư môn nếu có bán được thì giá cả cũng tương đương phế liệu, mà chỉ có thể bán cho những đan đồ thử nghiệm chế luyện Tiềm Linh Đan với giá rẻ mạt mà thôi.
Nghĩ mà giận, bản thân mình đi cuối hàng đã chịu thiệt thòi lớn, nhặt nhạnh một buổi e rằng cũng chưa bằng người ta vơ một nắm đã đành, thế mà còn không nhận được linh dược thể chất hoàn chỉnh, chuyện này làm sao một người như Lập Thiên có thể chịu đựng được.
Bất quá dù Lập Thiên có tức giận cũng không thể làm gì hơn. Bằng bản sự của hắn bây giờ, tranh là tranh không lại người ta chắc rồi, chỉ có thể dùng mưu mẹo được thôi. Bất quá lúc trước hắn ngang nhiên làm ra thủ đoạn, bây giờ chẳng còn ai tin lời hắn nữa, muốn dở trò cũ ra là không thể. Mà tại địa phương trống trải này, cơ hồ không có loại thủ đoạn nào khả thi cả, cho nên chỉ có thể cắn răng chịu đựng, có rau ăn rau, có cháo ăn cháo mà thôi.
Thấy Lập Thiên cả buổi trời cứ chạy hết đằng đông sang đằng tây, vị đồng môn bị thương nặng kia trước đó rất tức giận về hành vi của Lập Thiên cũng cảm thấy đồng cảm với hoàn cảnh hiện tại của hắn. Dù sao sống sót đi tới được đây đã là chuyện không dễ dàng gì, việc cả đám đồng môn lớn tuổi đồng tâm hiệp lực bắt nạt một đứa trẻ con như Lập Thiên tính ra cũng chẳng phải việc hay ho tốt đẹp gì.
Ngược lại Lập Thiên tuổi nhỏ sức yếu, miễn cưỡng cấp cho hắn một vị trí trong đội hình kia thì thế nào chứ? Bằng vào năng lực của hắn, phần thu hoạch cuối cùng chắc chắn là ít nhất trong tất cả mọi người rồi. Đem so với đám yêu hạch sơ giai kia, chỉ cần một ít linh thảo trung giai là dư sức đền bù phần chênh lệch đó, cần gì phải tính toán chi li với một tiểu sư đệ nhỏ tuổi nhất trong nhóm làm gì. Nhưng nghĩ thì nghĩ, người này cũng không hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng bám theo mọi người, tránh cho thất lạc đội hình.
Thử qua mấy phương pháp khác nhau, chen lấn có, tung tin giả có, hôi của có, chỉ là đến cuối cùng kết quả vẫn không được như ý, Lập Thiên mới chịu thôi. Biết bản thân vô phương chống chế, hắn quay đầu nhìn lại vị sư huynh đang bám theo đoàn người đằng sau thở dài một hơi, mặt ủ mày chau tìm đại một địa phương ngồi xuống, bất đắc dĩ thu hoạch phần Giáng Ma Thảo rơi rụng lả tả, buồn càng thêm buồn.
- Haizza, xem ra phen này ta lỗ to rồi. Đúng là một đám cáo già chỉ biết lấy lớn ăn hiếp bé. Lần này, ta nhịn...!
Nhưng mới đi được mấy chục trượng, một sự cố bất thường lại xảy ra, mà sự cố bất thường này vô tình lại trở thành cơ hội ngàn năm có một để Lập Thiên thay đổi tình cảnh éo le đang gặp phải.
Vụt một tiếng, bỗng một vị ký danh đệ tử có cánh tay trái đang bị thương bất thình lình biến mất ngay trước mặt Lập Thiên, khiến cho hắn nhất thời ngây dại. Chỉ thấy người này giống như bị thứ gì đó lôi tuột xuống đất biến mất một cách vô tung vô ảnh, không khác so với thủ đoạn của mấy cái thụ căn trước đó, lập tức khiến Lập Thiên chết điếng hồn.
- Ôi thiên địa quỷ thần ơi, lại cái gì thế này.
Lập Thiên kinh hoàng nhìn xuống địa phương vị đồng môn kia biến mất, chỉ thấy trên mặt đất còn dính mấy giọt máu tươi từ cánh tay trái rỉ ra vương lại mà rùng mình ớn lạnh. Dù biết phía dưới có thứ gì đó vô cùng hung hiểm đang ẩn náu, nhưng vì tình huống xảy ra bất ngờ quá nên đầu óc ứ trệ, chưa phản ứng kịp.
Dưới mặt đất lạnh, thân thể của vị đồng môn xấu số kia đang bị vô số xúc tu quấn chặt lấy, sau đó nhấn chìm trong một tầng chất nhầy đặc quánh như keo. Xung quanh hố lớn có vô số gai nhọn đâm ra, dễ dàng xuyên thủng da thịt người này thành nhiều cái lỗ nhỏ, vừa hút lấy hút để khí lực trong kinh mạch vừa tạo điều kiện để chất dịch dễ dàng thấm vào bên trong cơ thể, phân hủy huyết nhục nhanh hơn.
Đến giai đoạn này, vị đồng môn kia vẫn chưa chết, chỉ là không thể làm ra bất kỳ phản kháng hiệu quả nào, bất lực gặm nhấm sự đau đớn bủa vây tâm hồn và cái chết đang chầm chậm đến với mình. Hắn ta cố gắng la hét thật to, thế nhưng âm thanh bị đùn lại trong cổ họng, ra đến bên ngoài cứ ù ù cạc cạc, khó mà nghe thấy rõ ràng.
Ở bên trên, Lập Thiên phải dụi mắt mấy lần mới dám tin đây là sự thật. Cũng may lần này có kinh nghiệm rồi, rất nhanh hắn đã lấy lại được bình tĩnh. Lập Thiên dĩ nhiên biết nguy hiểm cận kề bản thân, mà mình rất may mắn chậm chân một chút nên mới thoát khỏi cái miệng tử thần kia. Lúc này lựa chọn khôn ngoan nhất không phải tiếp tục thu hoạch linh thảo mà phải ngay lập tức chạy về địa phương an toàn.
Chỉ là trước đó, Lập Thiên đã nhìn thấy bên cạnh địa phương vị đồng môn biến mất kia, một chiếc túi trữ vật vẫn còn nằm im ở đó, tử khí từ miệng lớn bốc ra dạt dào, vô cùng tươi mới, chỉ chờ bản thân thu lấy là xong, nên vẫn chần chừ do dự.
Đảo mắt nhìn xung quanh một cái, Lập Thiên chợt phát hiện ra đối với sự kiện một vị đồng môn mất tích vừa diễn ra thế mà chẳng có ai hay biết chút gì. Ai nấy đều dùng khí thế hổ vật chết trâu để thu hoạch linh thảo, toàn bộ tâm trí đều đặt vào linh thảo và chiếc túi trữ vật bên cạnh mình, hầu như không hề để tâm đến những chuyện khác.
Cẩn thận nghĩ lại một chút, Lập Thiên dám khẳng định loại yêu vật sở hữu năng lực tấn công nhanh và mạnh, giết người một cách vô thanh vô tức kia không phải là thứ bản thân có thể trêu vào. Nếu lúc nãy hắn không cẩn thận chú ý thì căn bản sẽ không phân biệt được vị đồng môn trước mặt mình bị yêu vật bắt đi hay là đã sử dụng thuật độn không biến đi chỗ khác. Mà những vị đồng môn có tu vi ở gần đó cơ hồ cũng không cảm ứng được khí tức yêu vật dao động, chứng minh loại yêu vật này có mấy phần bản sự.
Nhưng cũng chính vào thời khắc mấu chốt này, trong đầu Lập Thiên lại xuất hiện một tràng ý tưởng dị thường. Đôi mắt hắn sáng bừng lên, sau đó cánh tay nhỏ khẽ đảo qua, chiếc túi trữ vật của vị đồng môn xấu số kia liền đã nằm gọn trong tay hắn. Cầm được đồ trong tay, Lập Thiên không nghĩ ngợi nhiều, thân thể nhẹ nhàng khom người đứng dậy, hai chân phát lực, đẩy thân thể phóng vụt về phía ngược lại.
Vèo một tiếng, mấy hơi thở nhanh chóng trôi qua, đã thấy Lập Thiên cách xa đoàn người mấy trăm trượng, còn xa hơn cả vị sư huynh chân gãy kia đang đứng. Xác định đây là địa phương an toàn, hắn mới dừng chân lại thở dốc vài hơi dưới ánh nhìn đầy ngạc nhiên của vị sư huynh gãy chân thật thà kia cùng một số ký danh đệ tử tính tình đa nghi vẫn luôn ngó chừng từng hành vi cử chỉ của hắn.
Lập Thiên vội vàng mở túi hỗn độn ra nhìn, vừa mới thấy đồ vật bên trong, toàn thân máu huyết sôi trào, phấn khích đến nước mắt cũng muốn chảy ra rồi.
- Haiz, ông trời đúng là không phụ lòng người lương thiện. Cái tên này bị thương một tay, thế mà thu hoạch cũng không tệ nha. Nếu có thêm vài ba cái nữa thì tốt biết mấy...!
Lập Thiên vừa trợn to mắt nhìn vừa không ngừng buông lời cảm thán, biểu tình vui buồn lẫn lộn khiến cho người ngoài nhìn vào không biết đường nào mà lần.
Thấy cảnh này, mấy vị đồng môn đang thu hoạch Giáng Ma Thảo bèn cho rằng Lập Thiên chẳng thu hoạch được gì, vì nóng giận nhất thời nên nảy sinh ra ý tưởng muốn đi chỗ khác tìm kiếm cơ duyên. Mà vị sư huynh gãy chân thấy thế cũng chỉ lắc đầu cười khổ, cho rằng tiểu sư đệ này vì chút lợi ích nhỏ mà khiến tương lai trở nên mù mịt, bây giờ xem ra chẳng thu hoạch được gì nên mới cảm thấy hối hận muộn màng.
Còn hành động mở túi ra xem có lẽ là muốn đếm xem bản thân thu được bao nhiêu Giáng Ma Thảo mà thôi. Chắc tiểu tử này không biết rằng, túi của các vị đồng môn sư huynh đệ khác đã đầy ắp từ lâu, căn bản là đếm không nổi nữa. Bất quá đến tận bây giờ, tất cả mọi người đều chưa phát giác ra sự mất tích của vị đồng môn gãy tay bí ẩn kia.
Lại vùn vụt hai tiếng, hai vị đồng môn đứng cuối hàng lại bị hai đầu loại sinh vật quỷ dị nằm dưới lòng đất bắt đi, túi trữ vật căng phồng vẫn đang nằm y nguyên trên mặt đất, linh quang sáng chói.
Lập Thiên lúc này đã chuẩn bị sẵn sàng, hai mắt sáng như sao từ phía xa không ngừng quan sát. Thấy thời cơ đã đến, lập tức chớp lấy cơ hội, mặc kệ nguy hiểm rình rập toàn lực vung mình chạy tới.
Nhưng Lập Thiên cũng rất khôn ngoan, hắn không chạy thẳng một đường vì sợ đám yêu vật kia đoán được quỹ đạo di chuyển mà tấn công mình. Ngược lại một đường chạy này của hắn bất giác tạo thành hình chữ hựu vô cùng cân xứng, chỉ mới chớp mắt đã chộp lấy hai chiếc túi trữ vật vô chủ nằm im trên mặt đất rồi chạy trở về một vị trí khác.
Đến lúc này, các đệ tử ký danh đi trước vẫn không phát hiện ra vấn đề gì. Thấy Lập Thiên làm ra hành động lạ thường cũng nổi lên tâm tư nghi ngờ, bất quá khi nhìn lại, thấy túi trữ vật đặt ngay bên cạnh vẫn còn y nguyên mà đối phương thì cách xa linh điền mấy trăm trượng, cả đám cũng mặc kệ không quản, tiếp tục cặm cụi thu hoạch linh thảo, tốc độ còn nhanh hơn trước mấy phần.
Thế nhưng khi tất cả mọi người đều hăng say thu hoạch Giáng Ma Thảo mà bỏ quên an toàn cá nhân thì vị sư huynh gãy chân đi theo sau bọn họ không xa thấy cảnh này dường như đã ý thức được chuyện gì đang diễn ra. Tuy hắn không nhìn thấy rõ ràng chuyện gì đã phát sinh, thế nhưng chỉ cần đảo mắt nhìn qua hàng người một cái liền phát hiện có ba vị trí trống không có người thu hoạch, chỉ sau một lát đã xuất hiện ba hàng linh thảo tím biếc lộ ra phía sau. Thử ngẫm nghĩ một chút, vị sư huynh gãy chân này kinh ngạc nhìn về chỗ Lập Thiên, thấy trên tay hắn đã xuất hiện thêm hai cái túi trữ vật, thâm tâm loạn lên, cố dùng hết sức phân tích thực hư vấn đề.
Vị tiểu sư đệ này tâm địa không khỏi quá đen tối đi, khó mà biết được trong đầu đang cất chứa thứ gì. Rõ ràng một đống linh thảo lồ lộ ra đó, bằng tính tình của tiểu tử này, làm sao còn đứng đây nhìn mà không lao lên tranh đoạt, nói ra thì ai tin? Mà sau khi liên kết với ba cái túi trữ vật Lập Thiên đang cầm trên tay, vị sư huynh này ngầm ý thức được chuyện gì đó không hay đang xảy ra với tất cả mọi người. Dù hoàn toàn không có bằng chứng xác thực nhưng vẫn liều mạng hét lớn cảnh báo một câu.
- Mọi người cẩn thận, dưới mặt đất có yêu vật bắt người.