Chương 17: Giáng Ma Thảo

Đi thêm một đoạn, đoàn người tìm thấy một hang động không sâu nằm gần đường lớn, quyết định chọn đây làm nơi tá túc qua đêm.

Trận chiến vừa rồi với các đệ tử nội môn thì chưa thấm vào đâu nhưng đối với chín mươi ký danh đệ tử còn lại thì đích thực là thập tử nhất sinh, khí lực cạn kiệt, phệ huyết khó tan chứ chẳng đùa.

- Minh Kiếm sư huynh, toàn bộ có năm người chết không thấy xác, nghi ngờ bị thụ căn kéo xuống lòng đất, không biết đã vùi thây ở địa phương nào. Còn có bảy người bị thương quá nặng, không thể đi tiếp được nữa. Số người bị thương nhẹ, gãy tay gãy chân có khoảng mười người, tuy nhiên bọn họ vẫn có thể đi tiếp được, nhưng cần có đồng môn hỗ trợ.

Nghe xong, Minh Kiếm khẽ phất tay một cái, nói:

- Người chết lưu danh, người thương nặng có thể cho nuốt Hóa Thạch Hoàn, ném vào túi hỗn độn, lúc trở về chữa trị là được. Những người có thể đi tiếp thì đi tiếp, tránh làm hỏng đại sự.

Minh Kiếm còn nói chưa hết câu, có kẻ mặt mày đã xanh tím như trúng độc, miệng ú ớ không nói ra hơi, ánh mắt nhìn lên với vẻ van lơn khẩn thiết.

Phải biết Hóa Thạch Hoàn là một loại đặc chủng đan dược, dựa vào tính chất phong bế khí huyết của nó mà đặt tên như vậy. Một khi nuốt vào Hóa Thạch Hoàn, toàn thân sẽ đông cứng như đá, khí huyết ngừng chảy, thương thế cũng theo đó bị cầm lại như bị phong ấn thành hóa thạch. Chỉ có điều dù sinh cơ bị phong bế nhưng thời gian thì không ngừng trôi, đối với bản thân người đó vết thương không nặng thêm nhưng xét về góc độ thương tổn căn cơ mà nói thì rất là nghiêm trọng.

Hóa Thạch Hoàn một lần dược tính phát tác thời hạn sẽ kéo dài nửa tháng. Đối chiếu tình huống hiện tại, ít nhất phải một tuần sau những người bị thương nặng mới được mang về tông môn chữa trị, đồng nghĩa với việc thương thế sẽ tồn tại tương đối lâu. Sau khi giải khai dược tính, dù có nhận được chữa trị kịp thời chăng nữa thì muốn khôi phục căn cơ lại như lúc ban đầu gần như là điều không thể.

Đây chẳng khác nào đem một người đang sống sờ sờ đi cấp đông thành cục băng, tuy để như vậy qua hàng ngàn năm vẫn tươi nguyên nhưng khi rã đông thì ngay cả sống cũng không nổi chứ đừng nói là sống khỏe mạnh. Chuyện này đối với phàm nhân hay tu sĩ thì cũng không khác biệt mấy, dù sinh cơ tu sĩ mạnh mẽ hơn người thường rất nhiều nhưng kết quả tốt đẹp nhất cũng trở thành phế nhân, không thể nghi ngờ.

Đến đây, ai nấy đều đã hiểu được sự an bài tông môn là gì. Người chết, tức là hết, ngay cả mộ bia đường hoàng cũng không có. Người bị thương nặng muốn toàn mạng đi ra không thể không uống Hóa Thạch Hoàn, tuy cuối cùng giữ được tính mạng như con đường tu hành chính thức chấm dứt tại đây.

Những người thông minh khi nghe mấy lời này từ miệng Minh Kiếm sư huynh sẽ hiểu được phần nào suy tính của tông môn đối với những người tham gia phù chiếu như bọn họ. Đối với những vị đồng môn thiếu may mắn kia, một khi trở về, tông môn chắc chắn sẽ trị liệu thương thế cho họ một cách ổn thỏa, bất quá trọng dụng thì không.

Tông môn không dư giả tài nguyên đến mức chu cấp cho những đệ tử còn chưa đi đến cuối đã trở thành gánh nặng cho mọi người như bọn họ. Đối với loại người không có tư chất, năng lực yếu kém, thân phận thấp hèn như đám ký danh đệ tử, dù là loại môn phái rác rưởi như Khất Thực Bang cũng không thèm để vào mắt chứ đừng nói chi Ứng Thiên Tông.

Mà trước tình huống tông môn đưa ra phần thưởng lớn cùng cái giá đắt như hiện nay, bất kỳ ai cũng phải biết cân nhắc nặng nhẹ, tính toán thiệt hơn kỹ càng trước khi đưa ra bất kỳ hành động nào. Biết thế cho nên ai nấy đều tự nhắc nhở bản thân phải luôn cẩn thận, ngày mai lên đường cần phải chú ý đề phòng, và phải học hỏi vị tiểu sư đệ nhỏ tuổi nhất một chút, tránh ăn phải thiệt thòi lớn như hôm nay.

Cách Hắc Yêu Động khoảng năm mươi dặm, nằm lọt giữa những dải núi trập trùng đan xen là một thung lũng với vẻ đẹp hoang sơ nguyên thủy, thảm cỏ xanh dày được kết từ thân của loại cỏ lá kim hiếm lạ đan dệt vào nhau như một tấm lưới dày che phủ mặt đất.

Khi kết hợp chiếc thảm xanh này với loài linh thảo đang trổ hoa khoe sắc tím biếc, màu sắc tươi tắn sống động, vô tình bị từng cơn gió rừng mạnh mẽ thổi qua khiến cho một tầng không gian sát mặt đất nhuộm đẫm tinh quang màu tím khói, đẹp đến nao lòng.

Nhưng ẩn sau vẻ đẹp thơ mộng đến lạ lùng đó, không ai biết xen lẫn bên giữa thung lũng là vô số ao đầm lầy lội trơn trượt, bùn đen kết thành từng khối, lỗ chỗ bọt khí bốc lên, vô cùng nguy hiểm đối với người hay thú vật qua lại.

Lúc này, trong một cái hố bùn sâu mấy chục trượng, có một loạt sinh vật hình trụ tròn kích thước to lớn đang nằm bất động, hai miệng lớn đóng chặt che khuất toàn bộ cái hố, im lặng chờ đợi con mồi dâng đến tận miệng.

Sinh vật này là một loại thực vật ăn thịt, hình dạng như cái ống, quanh thân vằn vện nếp gấp màu xanh tím giống như gân lá cây, lớp biểu bì bên ngoài chỗ dày chỗ mỏng đồng thời mọc ra vô số gai nhọn lởm chởm. Miệng của sinh vật này là hai chiếc môi lớn, tùy thời có thể mở ra khép vào. Trên môi lớn phủ một lớp chất nhầy màu trắng đục, gai nhọn nhỏ li ti mắt thường khó lòng nhìn rõ.

Giữa đầm lầy mọc đầy cỏ dại, những sinh vật có hình dạng khó coi này không vươn lên cao mà lại nằm ở tầng thấp nhất, hai cánh môi khép lại che lấy miệng hố, thoạt nhìn giống như ngụy trang bên ngoài của các thợ săn thú rừng. Dưới đáy hố là một tầng chất dịch nhầy đặc quánh, hai bên còn có nhiều xúc tu vừa nhỏ vừa dài uốn éo qua lại như giun bò.

Tách một tiếng, một chú chim hút mật đang hăm hở vươn cái mỏ thật dài cắm sâu vào trong chiếc hoa loa kèn hòng hút lấy một chút chất ngọt vô tình bị mấy chục sợi xúc tu nhỏ từ bên trong thân trụ lao ra chộp lấy rồi kéo giật xuống. Chú chim nhỏ giãy dụa một hồi, cuối cùng vẫn phải khuất phục số phận, bị một đám chất nhầy nhấn chìm.

Trời mới qua trưa, mặt trời chói chang đang không ngừng tỏa ra nhiệt lực như thiêu như đốt. Đám người Lập Thiên vừa ăn uống nghỉ ngơi cũng cất từng bước chân nặng nề tiến về phía trước. Quãng đường nhiều chướng ngại cùng địa hình hiểm trở đã vắt kiệt sức lực của hầu hết tất cả mọi người, dù biết đích đến đã không còn xa nữa.

Đến khi cả đám nhìn thấy xa xa thấp thoáng một thung lũng mọc đầy cỏ dại, từng bông hoa màu tím màu vàng đua nhau khoe sắc, tinh thần mới phấn chấn lên được đôi chút.

- Đẹp quá à!

Ba bốn nữ đệ tử không kìm được kích động xách váy chạy lên phía trước, hai tay chắp lại dưới cằm thốt lên một câu, ánh mắt mê ly chìm đắm trong khung cảnh nên thơ mơ mộng.

Hoa vàng cỏ xanh, mây trắng lượn lờ, gió đìu hiu thổi, cảm tưởng bản thân như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh. Giữa thung lũng bạt ngàn gió lộng, mùi của hoa cỏ đan lại với nhau cùng với vô số ong bướm vỗ cánh bay múa, quả thực đẹp hơn tranh vẽ.

- Thật đẹp! Nếu ngày nào cũng có thể đến đây cùng với nữ bằng hữu thì tốt biết mấy.

Một nam đệ tử nhắm chặt hai mắt, mường tượng đến cảnh ngày sau có thể cùng đạo lữ tri âm ngao du sơn thủy, ẩn cư sơn lâm, sống đời an nhiên tự tại như các vị thần tiên thanh cao thoát tục, vô lo vô nghĩ mà không ngừng cầu nguyện.

Lập Thiên chậm chân hơn mọi người một phút, cuối cùng cũng thu gọn khung cảnh hùng vĩ của núi rừng nơi đây vào tròng mắt, nhanh chóng bị vẻ đẹp ban sơ này thuyết phục.

Đối với loại hoa tím mọc thành thảm giữa thung lũng kia, hắn có mấy phần ưa thích. Loài hoa này khiến hắn nhớ đến Khuyết Cầm gia gia thích mặc đồ tím, cả đời luôn gắn bó với chiếc hồ cầm không dây như một biểu trưng tối cao cho lòng thủy chung bất diệt.

Chỉ bất quá khi thấy mặt Lập Thiên đi lên trước hàng, có vô số vị nam nữ đồng môn khác bày ra dáng vẻ đề phòng, giống như sợ hắn phát hiện ra chỗ tốt nào đó cho nên mới tranh thủ tiến lên tìm cơ hội chiếm đoạt. Mà Lập Thiên đối diện với loại biểu tình này của các sư huynh sư tỷ đồng môn thì cảm thấy vô cùng không vui, nhưng lại không thể nói được gì.

Bất giác có một số nam đệ tử thân hình to lớn cố tình chen từ sau lưng Lập Thiên ra đằng trước, dẫn đến có rất nhiều người đồng thời làm như vậy, khiến cho Lập Thiên vừa nhìn thấy thung lũng bao la rộng lớn lúc này chỉ thấy toàn là mông to mông nhỏ chen chúc lẫn nhau, tức đến thở phì phò trong miệng.

- Đại trưởng lão nói đúng, người nhỏ thì thế yếu, nếu tu vi còn thấp, công pháp không tinh thì đường tu hành mười phần chắc chín phải ăn thiệt thòi rồi.

- Lão đốn củi nói cũng đúng, nếu ta mà không tu hành thì đời này không ai cần tu hành nữa. Rõ ràng là ta không làm gì sai cả, thế mà đám đồng môn này vẫn dùng mọi cách chèn ép ta, thật là tức chết người mà.

Sau khi biết mấy vị đồng môn này cố ý khó dễ mình, Lập Thiên đành tìm một chỗ trống khác đi lên. Nhưng những vị đồng môn ở xa cũng không ngoại lệ, khi thấy hắn chuẩn bị tiến lên thì những đồng môn phía trước liền đứng sát lại với nhau, thậm chí tay còn nắm chặt lấy nhau như đan thành trận, khiến Lập Thiên cả buổi chen không lọt.

Thử đi thử lại mấy lần, Lập Thiên buồn bực trở về cuối hàng, chống cằm nhìn trời.

- Các ngươi cứ đợi đấy, có ngày các ngươi sẽ phải hối hận.

Trong lúc Lập Thiên cùng các vị đồng môn thù dai đang chơi trò mèo vờn chuột, một số đệ tử nội môn Kỳ Đan Điện đi trước dẫn đường từ xa đã nhìn ra loài hoa tím mọc đầy ở đây có điểm lạ thường.

Mãi đến khi tiến sát lại gần, dùng mắt nhìn, mũi ngửi, miệng nếm một lượt, một đan đồ của Kỳ Đan Điện mới mừng rỡ phát hiện ra loại hoa tím mọc khắp nơi ở đây không phải là một loại hoa cỏ bình thường mà là một loại linh thảo có giá trị liên thành.

Loại linh thảo toàn thân có màu đen tím, trên cánh hoa lấm tấm ánh kim, khi nở rộ không chỉ có màu sắc tươi tắn bắt mắt mà còn phảng phất linh quang tỏa ra xung quanh, nhìn vô cùng huyền diệu này chính là Giáng Ma Thảo, một loại linh thảo vô cùng quý hiếm, giá thành đắt đỏ, ở khắp bắc phương số địa phương có thể nuôi trồng nó cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Giáng Ma Thảo là loại linh thảo tích trữ linh khí, là nguyên liệu dùng để bào chế rất nhiều loại đan dược khác nhau, là thành phần chính mà luyện đan sư thường dùng để luyện chế Tiềm Linh Đan trung phẩm, loại đan dược cực kỳ trọng yếu đối với các tu sĩ luyện khí trung kỳ.

Giáng Ma Thảo có nguồn gốc rất lâu đời, tên gọi của nó khiến người ta có cảm giác nó là một loại thảo dược mang độc tính chứ không phải là linh dược trân quý gì cả. Bất quá đối với người am hiểu dược lý của Giáng Ma Thảo mà nói, đây chỉ là võ đoán của một số người thiếu hiểu biết mà thôi. Bởi vì chữ ma ở đây không phải vì nó có liên quan đến ma tộc hay ma khí mà vì đặc tính vô cùng kỳ diệu của nó.

Giáng Ma Thảo có thể hấp thu mọi loại linh khí dù cho là ma khí, quỷ khí, âm khí, uế khí hay linh khí hỗn tạp để biến thành tinh khí thuần khiết tích trữ trong thân. Chính vì khả năng tinh lọc và chuyển hóa linh khí đặc biệt của nó nên mới đặt cho nó cái tên Giáng Ma Thảo.

Đệ tử kia dám khẳng định đây là Giáng Ma Thảo là bởi vì tính chất phát quang của hoa, mùi hắc của rễ và vị cay nồng của lá. Ba loại tính chất đặc trưng này ngoài Giáng Ma Thảo ra thì không loại linh thảo nào có được.

Mà người đưa ra lời kết luận này thân phận cũng không hề bình thường, hắn nguyên lai là đệ tử nội môn Kỳ Đan Điện, thân phận hiện tại là một đan đồ, chuyên luyện chế các loại đan dược trọng yếu phục vụ nhu cầu tu luyện của tất cả đệ tử trong tông môn, kiến thức về đặc điểm ngoại hình các loại linh thảo cùng dược tính mỗi loại đều đã thuộc nằm lòng, khó mà nhầm lẫn.

Huống hồ Giáng Ma Thảo nói khan hiếm nhưng ở Ứng Thiên Tông cũng có một địa phương dành riêng để nuôi trồng nó, mà chỉ có một số đệ tử thân phận đặc biệt mới được phép qua lại thường xuyên. Dù sao Giáng Ma Thảo cũng là nguyên liệu quan trọng để luyện chế Tiềm Linh Đan, đối với bất kỳ tu sĩ nào cũng có thể xem là vật phẩm thiết yếu, muốn không chú ý cũng không được.

Về phần tại sao từ trên cao người này không sớm khẳng định đây là Giáng Ma Thảo là vì thảo mộc trong thế gian có hàng ức vạn, khá nhiều loại có màu sắc cùng đặc điểm tương đồng cho nên khó mà phân biệt nếu chỉ dựa vào mắt nhìn.

Hơn nữa Giáng Ma Thảo chỉ sinh trưởng ở nơi linh sơn bảo địa, số lượng khá khan hiếm, cho nên trước số lượng ức vạn của chúng tại đây, đệ tử kia càng không dám tin đây là loại Giáng Ma Thảo trân quý mà ở Ứng Thiên Tông bị kiểm soát gắt gao cả đầu vào lẫn đầu ra kia.

Nhưng khi xác định được đây là Giáng Ma Thảo phẩm chất thượng giai, vị đệ tử nội môn này cũng không làm theo cách trước đó Lập Thiên đã làm là đóng cửa thụ hương mà liền cao giọng thông báo với tất cả mọi người.

- Đây, đây đúng là Giáng Ma Thảo, nguyên liệu luyện chế Tiềm Linh Đan trung phẩm. Tất cả đều là linh dược phẩm chất thượng đẳng, chúng ta phát tài rồi.

Nghe đến đây, cả đám ký danh đệ tử đang đứng phía xa chờ đợi tim như ngừng đập, hai hàm răng cứ va vào nhau canh cách khi nghe xong câu nói kia.

- Ôi mẹ ơi, cái gì thế này! Linh thảo luyện chế Tiềm Linh Đan trung giai, đối với các đệ tử nội môn là tài nguyên quan trọng nhất không thể thiếu. Số lượng lại nhiều đến như vậy, chẳng phải tương lai khi tiến vào nội môn, tài nguyên của chúng ta sẽ không cần lo nữa rồi.

Cả đám ký danh đệ tử tâm tư xoay chuyển, chợt nhớ đến mục đích và phần thưởng chuyến đi lần này. Nếu có thể sống sót trở về, bọn họ đã đặt một chân vào nội môn rồi. Mà khi tiến vào được nội môn, cầm trên tay một đống Giáng Ma Thảo phẩm chất thượng đẳng trước mặt, con đường tiến lên tu vi Ngự Khí hậu kỳ của bọn họ sẽ càng thêm vững chắc.

Tu vi Ngự Khí tầng bảy, mở ra cảnh giới Diệt Thần là đủ để trở thành một vị trưởng lão đức cao vọng trọng rồi. Nghĩ đến đây, mấy trăm con mắt bỗng dưng chớp giật liên hồi, miệng lưỡi khô khốc nhưng cả đám người vẫn thay nhau nuốt nước bọt ừng ực, dường như chỉ cần các vị sư huynh dẫn đội hiệu lệnh một tiếng cả đám sẽ lập tức xông lên tranh đoạt.

- Cái gì, là nguyên liệu luyện chế Tiềm Linh Đan sao? Cho ta lên xem, nhanh cho ta lên xem.

Lập Thiên nãy giờ ủ rủ ngồi một góc, nghe thấy vậy dĩ nhiên là máu nóng xông lên tận óc, muốn chạy tới quan sát một thôi một hồi. Chỉ là mới đứng dậy một cái, ánh mắt đầy sát ý của các sư huynh sư tỷ đồng môn đã đổ dồn vào hắn, nhất thời khiến hắn sững lại, khí thế ỉu xìu, bất đắc dĩ phải ngồi xuống chỗ cũ.

- Haiz, ông trời thật không có mắt. Lúc nãy ta chiếm được chỉ là yêu hạch sơ giai, còn bây giờ là một rừng linh thảo trung giai phẩm chất thượng đẳng, làm sao có thể đánh đồng với nhau được chứ. Thế mà đám người này còn không biết lý lẽ, ta muốn nhìn một cái thôi cũng không cho, đây chẳng phải là quá bất công rồi? Thiên lý ở đâu? Công bằng ở đâu?

Lập Thiên dùng tay nhổ mạnh một cây cỏ trước mặt, mạnh mẽ giật đứt từng đoạn một, vừa nhìn mặt đất vừa lẩm bẩm làu bàu, cơ hồ xác định lần này chín phần mười bản thân sẽ phải đi nhặt nhạnh chỗ linh thảo còn rơi rụng của các sư huynh sư tỷ kia rồi, tâm can vừa bi ai vừa phẫn nộ.

Đổi lại những người khác thấy Lập Thiên chịu an vị ở phía cuối đoàn, cả đám ký danh đệ tử lấy làm hài lòng lắm, cho rằng vị tiểu sư đệ này chí ít còn biết giữ quy củ, kính trên nhường dưới.

Bọn hắn còn nhớ trước đó không lâu, một đống yêu hạch bị Lập Thiên dở trò quỷ một tay thu hơn phân nửa, khiến cho người người phẫn nộ, nhà nhà bất an. Hiện tại cả đám mới nghe các sư huynh nội môn nói tìm thấy Giáng Ma Thảo, loại linh dược dùng luyện chế Tiềm Linh Đan trung phẩm, phẩm chất cao hơn yêu hạch sơ giai một tầng đang nằm la liệt trên mặt đất, tâm tư càng thêm sốt sắng bội phần.

Bằng loại cơ duyên lớn lao này, bọn họ làm sao có thể tùy tiện cho phép Lập Thiên tiến lên thăm thú. Chẳng may hắn nổi lên tâm tư sai lệch, sử dụng thủ đoạn gì đó một lúc khoắng sạch tất cả thì bọn họ phải làm thế nào đây. Cho nên cả đám nhất quyết thay phiên cầm chân Lập Thiên ở cuối hàng, ngay cả nhìn cũng không cho nhìn.

Mà Lập Thiên đối diện tình huống này cũng lực bất tòng tâm, chỉ có thể nghiến răng mà nhịn. Bằng vào bản sự của hắn hiện nay, nếu không được sự đồng ý của mọi người, muốn chạm vào cọng cỏ cũng khó chứ đừng nói là thu hoạch linh thảo thượng đẳng làm của riêng.

- Thao trường là thí trường, cá lớn nuốt cá bé, cờ bí thì dí tốt, cái này ta hẳn là quen rồi. Nhưng dù là như thế, ta cũng không phải hạng người dễ bắt nạt như vậy đâu.

Lập Thiên lạnh giọng nói thầm một câu, sau đó đứng thẳng người lên, áp sát vào lưng người cuối hàng, trong bụng đang tìm kiếm đối sách ứng phó với tình huống xấu đang diễn ra này.