Chương 14: Mộc Yêu Lâm

Cũng vào thời điểm đó, một trăm đệ tử Ứng Thiên Tông đang tập trung ở trên đỉnh một ngọn đồi thoai thoải, nhận thấy xung quanh không có người ngoài thì vị đệ tử nội môn dẫn đoàn tên Minh Kiếm mới lên tiếng nói rõ nhiệm vụ cụ thể của chuyến phù chiếu lần này.

- Hiện tại không có người ngoài, tất cả mọi người nghe ta nói đây. Mặc Nghiên sư huynh đã phân phó, lần này đi nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta không phải tranh đoạt tài nguyên cùng những thế lực khác, mà là đi tìm hiểu sự tình xảy ra bên trong Đồ Ma Lĩnh.

- Việc này đồng nghĩa là trong vòng bảy ngày, đám chúng ta phải đi hết khuôn viên Đồ Ma Lĩnh một lượt, chí ít thì những khu vực trọng yếu có đánh dấu trên bản đồ này đều phải dò xét qua một lần. Mà địa phương quan trọng nhất trước mắt đó là đi đến Hắc Yêu Động kiểm tra tình hình thực tế trước, hiểu không?

Chưa nghe thì thôi, giờ nghe rồi thì cả đám ngoài tò mò ra còn có thêm mấy phần nghi ngại, ai nấy đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tự hỏi mình.

- Vì sao Đồ Ma Lĩnh cần phải thăm dò? Chẳng phải xưa nay vẫn tùy tiện đi vào thôi hay sao? Từ bao giờ đã thành phải thăm dò thực hư rồi? Ở Hắc Yêu Động rút cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mọi người phải đi đến đó đầu tiên?

Nghe xong mấy lời này, Lập Thiên cũng đồng thời tìm thấy lời giải đáp cho sự nghi vấn đặt ra từ trước đó không lâu, chuyến đi này có ẩn giấu một âm mưu gì đó. Bằng không mà nói, sư môn căn bản không cần thiết làm ra loại thủ đoạn lén la lén lút như vậy. Ngoài mặt thì nói là đi tranh đoạt tài nguyên mà thực chất lại là xác minh sự tình xảy ra bên trong Đồ Ma Lĩnh. Nhưng hết cách rồi, đây chỉ là suy đoán của cá nhân hắn, có nói cũng không ai tin, chỉ có thể đi bước nào hay bước đó mà thôi.

Đoàn người tiếp tục lên đường, ngày đầu tiên mọi chuyện tương đối suôn sẻ. Đến trưa ngày thứ hai, cả đám đi đến một khu rừng nhỏ vắt ngang hướng đi đến Hắc Yêu Động. Thoạt nhìn khu rừng này cây cối không quá đông đúc, hơn nữa vị trí mọc lên của mỗi gốc cây giống như được người ta cố tình trồng xuống, khoảng cách giữa các cây không sai biệt lắm.

Mỗi một cây thân đều to đến mấy trượng, mười người ôm không xuể. Tán cây trông như một ngọn núi nhỏ, um tùm che khuất một phạm vi lớn bên dưới. Mặt đất lúc này hoàn toàn là bóng râm, ngoài những chiếc rễ cây nửa chìm nửa nổi và mấy tảng đá cứng nằm trơ trọi ra thì không còn thứ gì khác, ngay cả một cọng cỏ cũng không có.

Đảo mắt nhìn vào thân cây, Lập Thiên chợt phát hiện ra thân cây cổ thụ sống ở đây có khá nhiều đặc điểm khác biệt với các thân cây mọc ở những nơi khác. Dọc thân cây có không ít cục u cái to cái nhỏ, cái thấp cái cao, cơ hồ không có quy luật gì. Chen chúc ở giữa là rất nhiều chiếc rễ lớn nhỏ mọc ra, ngắn có dài có, trông như một bàn tay khô lâu quỷ có nhiều ngón vậy.

Kỳ lạ ở chỗ tuy là rễ nhưng không đâm xuống đất, ngược lại có cái còn mọc thẳng lên trời, có cái lại tạo thành chiếc kén đung đưa giữa không trung, cái lại quấn chằng chịt xung quanh thân cây, chẳng biết có mục đích gì.

- Khu rừng này hình như có thứ gì đó không bình thường!

Lập Thiên buột miệng nói nhỏ, nhưng bất giác khiến mấy sư huynh đệ đồng môn đi sát bên nghe thấy chợt run lên. Một người vội vàng dùng ánh mắt oán hận nhìn vào Lập Thiên như muốn ăn tươi nuốt sống hắn ngay tức khắc vậy.

Thực tế ai cũng biết bên trong Đồ Ma Lĩnh có nhiều đồ chơi quỷ dị, bình thời có đánh chết bọn họ cũng không dám đi vào. Hôm nay bị tông môn ép đi đã là nắm chắc tâm lý chín phần chết một phần sống rồi.

Từ khi tiến vào đây, dù không ai biểu hiện ra mặt nhưng tâm tình vô cùng bấn loạn, nỗi sợ đã ăn mòn dũng khí của rất nhiều người khiến cho tinh thần cả đám lúc nào cũng căng như dây đàn. Mà khi đi vào cánh rừng quỷ quái này, ngoài những đệ tử nội môn tu vi cao thâm và loại người vô tri không biết gì như Lập Thiên mới bình tĩnh ra thì gần như chẳng có ai là bình chân như vại được cả.

Lúc này bị Lập Thiên nói tuột ra, bọn hắn nghe thế nào cũng giống như bị người ta ú òa một cái, ai nấy đều tức đến tím mặt. Dù sao tu vi của Lập Thiên là thấp nhất trong tất cả mọi người mà vẫn phát hiện ra khu rừng này có thứ không sạch sẽ thì những người khác làm sao không biết được chứ, sợ rằng còn biết sớm hơn hắn là đằng khác.

Bất quá chịu thôi, bọn họ đi lịch luyện, nào có phải đi chơi, nếu không có nguy hiểm thì tông môn nào sẽ đưa ra phần thưởng hậu hĩnh như thế được. Mà không liều mạng chém giết thì không có thu hoạch, không có thu hoạch thì tông môn sẽ cho rằng bọn họ sợ chết nên tìm địa phương ẩn nấp một chỗ, đợi bảy ngày trôi qua thì đi ra, cuối cùng cái gì cũng không có, tiền đồ hẳn là mất luôn.

Nhưng nói thì nói vậy thôi, đến con giun còn sợ chết, huống chi người. Lập Thiên cũng sợ chết, nhưng không phải không dám chết. Chỉ có điều hắn còn việc phải làm, không thể chết ở cái nơi chết tiệt này được. Nghĩ thế, Lập Thiên tay cầm chắc loan đao, nhờ vào thân thể nhỏ thấp nhanh nhẹn di chuyển vào bên giữa đám người, ánh mắt liếc nhìn bốn phía, làm ra một bộ tỉnh táo đề phòng.

Thấy cảnh này, cả đám người mặt mày nhăn nhó, buồn bực nhìn Lập Thiên nhưng không thể nói gì. Lập Thiên chỉ mới mười tuổi, xem chừng tuổi tác nhỏ nhất trong đám bọn họ rồi. Mà tu vi hắn cũng thấp nhất đoàn, cho nên loại hành vi mượn đồng đội che chở nhìn như bỉ ổi vô liêm sỉ này vẫn chấp nhận được, chí ít thì không ai lên tiếng phản đối.

Mà thấy Lập Thiên cảnh giác như vậy, những người khác cũng không dám chủ quan lơ là, binh khí nắm chắc trong tay, khí cơ dao động lên xuống, tưởng chừng bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất ra một kích toàn lực. Có người còn dán hộ thân phù ngay chính giữa ngực, cẩn thận từng bước đi tới.

Đoạn đường dẫn tới Hắc Yêu Động cần phải đi băng qua lối này, đổi lại nếu đi đường vòng khoảng cách sẽ xa hơn không ít. Hơn nữa địa phương khác vách đá cheo leo, nguy hiểm khi đi qua sẽ tăng lên, nhất là đối với những đệ tử tu vi thấp như Lập Thiên, cho nên mọi người buộc phải lựa chọn phương án băng qua cánh rừng này. Thực tế cánh rừng này không lớn, nếu đi thẳng qua thì khoảng cách chỉ có mấy trăm trượng, mà mọi người mới đi được một lúc đã được nửa chặng đường rồi.

Gió rừng vi vu thổi, dưới tàng cây phủ bóng, khung cảnh sáng sủa của ban ngày chốc lát đã trở nên âm u lạnh lẽo như buổi chiều tà. Trong tình huống tinh thần mọi người đều căng thẳng, Minh Kiếm, vị đệ tử nội môn dẫn đầu đoàn người tay cầm thiết kiếm, ánh mắt cẩn thận dò xét xung quanh, đồng thời lên tiếng kể một câu chuyện hòng trấn an tinh thần tất cả mọi người.

- Trước đây ta từng nghe nói Mặc Nghiên sư huynh có mấy lần cùng chín vị trưởng lão đến đây tìm kiếm tàn dư thần hồn của Ma Hoàng, xác minh tính chân thực những ghi chép trong điển tịch. Chỉ là những lần đó cái gì cũng không tìm thấy, ngoài một số tinh quái nhỏ dựa vào tính chất đặc thù của địa phương này tìm tới hấp thu âm tà uế khí để tu luyện thì không có gì đáng kể. Theo ta thấy, Đồ Ma Lĩnh mở cửa sớm hơn mười năm, những yêu tinh quỷ quái chưa tu luyện đủ, gặp chúng ta sẽ tự tránh đường thôi, mọi người không cần lo lắng.

Minh Kiếm nói đến đây, cũng không biết mọi người có bình tĩnh hơn tí nào không, riêng y thì cảm thấy đúng là khâm phục chính bản thân mình. Rõ ràng bản thân y cũng cảm thấy tình hình thực tế không hề giống như lời kể của Mặc Nghiên sư huynh cho lắm, thế mà cũng nói láo y như thật. Trực giác nói cho y biết trong thời gian gần đây hẳn đã phát sinh chuyện gì đó với những cái cây trong khu rừng này.

Rõ ràng khu rừng này có quá nhiều điểm kỳ quái, rừng núi thì nơi nào mà chẳng có cây nhỏ hoặc bụi rậm, nhưng nơi này lại không có bất kỳ loại cây gì, thậm chí chim chóc muông thú cũng không thấy đâu, nói đây là cánh rừng bình thường thì ai mà tin. Chẳng qua đi được nửa đường mà chưa có chuyện gì phát sinh nên mọi người mới tạm chấp nhận loại giải thích đó mà thôi.

Lập Thiên đương nhiên không tin vào lời Minh Kiếm sư huynh nói, hắn đang đăm chiêu nhớ lại những ghi chép bên trong điển tịch Vương sư huynh đưa cho, bên trong đó có đoạn ghi chép mô tả về đặc điểm nhận dạng yêu mộc. Cổ nhân có nói rằng trong giới tu hành, sự tồn tại của mộc yêu không hề lạ thường, ngược lại sự phổ biến có thể so sánh tương đương với yêu thú hoặc hơn. Ở những nơi rừng râu nước độc, âm khí nồng đậm, tự nhiên có rất nhiều sinh linh cũng nương theo đó biến thành một dạng tồn tại vượt khỏi lẽ thường.

Chỉ có điều mộc yêu khác với yêu thú, quá trình tu hành không thể tách rời thổ địa, là nơi cung cấp địa mạch chi khí. Những nơi âm khí càng nặng, như vậy sự tồn tại của mộc chủng nơi đó cũng sẽ biến đổi theo, thành âm mộc. Còn nếu là nơi địa mạch bị ảnh hưởng, địa khí rối loạn, mộc chủng muốn tồn tại chắc chắn cũng không thể là mộc chủng bình thường. Nếu có thì chỉ có thể là, mộc yêu.

Nghĩ đến đây, Lập Thiên bất giác rùng mình, bước chân càng lúc càng nhẹ nhàng hơn, cố gắng tạo ra động tĩnh nhỏ nhất có thể.

- Cứu mạng! Cứu mạng!

Bỗng có tiếng thét chói tai của một tên đệ tử đi cuối hàng vang lên, trong khoảnh khắc khiến cho những người còn lại như chết lặng, vội vàng quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy người này bị một cái rễ cây lớn đen thùi lùi chụp lấy cổ chân kéo mạnh, toàn thân ngã nhào xuống đất, bị chiếc rễ lớn kéo chà đi một đoạn dài sau đó bị treo ngược lên không.

- Đừng! Đừng có bắt ta mà, buông ra, buông ra.

Lại có ba bốn đệ tử khác ở giữa hàng bị những chiếc rễ chộp lấy, thiết kiếm trong tay khua khoắng loạn xạ, khí cơ phát tán ra xung quanh.

Cũng không biết do tu vi những người này quá yếu hay là vì thụ yêu kia quá mạnh, sức chống cự của những đệ tử này vậy mà yếu ớt vô cùng, nhanh chóng bị những chiếc rễ dẻo dai bền chắc kia khống chế rồi nuốt chửng, binh khí cũng theo đó rơi rào rào xuống đất.

- Minh Kiếm sư huynh, cứu mạng!

Một đệ tử khác kinh hô thành tiếng, sau đó nhanh chóng bị thụ yêu quấn lấy, chốc chốc bị lôi thẳng xuống lòng đất, mất tăm mất dạng.

Chỉ qua chưa đầy một phút đồng hồ đã có mấy chục đệ tử bị thụ yêu vây khốn, người thì bị bọc thành cái kén treo lơ lửng giữa không trung, người thì bị trói chặt vào thân cây không thể nhúc nhích, người thì bị kéo tọt xuống lòng đất không rõ sống chết.

Nhìn qua đám thụ yêu này còn chưa mở ra linh trí, thế mà độ khôn ngoan cũng không hề thấp chút nào. Sau khi thụ yêu đầu tiên phát động tấn công thì những thụ yêu khác cũng lần lượt công kích những con mồi còn lại. Lúc này không chỉ những người đi giữa hàng hay cuối hàng, ngay những đệ tử nội môn dẫn đầu đoàn cũng bị vô số thụ căn lao đến tấn công liên miên không dứt, nhất thời lâm vào một trận kịch chiến.

Ầm ầm ầm, tiếng các loại hộ thân phù, bảo mệnh phù bị kích hoạt liên tiếp nổ vang, tiếng đao kiếm chém vào mộc căn vang lên thanh âm phành phạch, tiếng pháp bảo bùng phát uy lực đánh nát mấy thân mộc yêu khiến chúng không kịp dãy dụa, nhất thời hòa tan vào nhau tạo ra loại âm mang chấn động lòng người.

Lập Thiên tròn mắt mà nhìn, lần đầu tiên đối diện cảnh tượng kỳ lạ như vậy, toàn thân hắn cứng đờ ra, trong chốc lát ý thức tan biến, phản ứng chậm như rùa bò, ngay cả loan đao trong tay cũng nằm im một chỗ.

Thấy cảnh này, Minh Kiếm sư huynh đang cật lực vung kiếm chém đứt một cái thụ căn, cao giọng quát lớn:

- Mọi người vừa đánh vừa lui, đệ tử nội môn chia nhau yểm trợ mọi người thoát hiểm.

- Rõ...

Tiếng mấy đệ tử nội môn đáp lớn. Đệ tử nội môn tu vi tối thiểu phải đạt Ngự Khí tầng bốn, lúc này chiến đấu cùng đám mộc yêu sơ giai đa số chỉ nằm ở cấp một cấp hai thì không quá khó khăn. Chỉ có điều số lượng thụ căn quá nhiều, trong thời gian ngắn khó mà thoát khỏi vòng vây đi giúp đỡ những người khác được.

- Lập Thiên sư đệ, ngươi còn ngây ra đó làm cái gì, còn không mau đi.

Lập Thiên đứng ở trung tâm, ánh mắt trong veo nhìn tình cảnh mà tất cả mọi người đang gặp phải. Hắn nhìn thấy càng ngày càng có nhiều người bị rễ cây quấn lấy, tiếng la hét vang lên chói tai rồi nhanh chóng im bặt. Trong mắt rõ ràng lưu lại hình ảnh một người bị rễ cây bọc thành cái kén, da thịt bị vô số rễ cây chọc thủng, huyết khí toàn thân bị thụ yêu hút cạn từ từ, sau chưa lâu bỗng chốc khô quắt như nhánh rạ. Lúc này lấp ló bên trong chiếc kén chỉ còn lại thi thể teo quắt, bộ da mỏng như giấy bọc lấy đống xương trắng hếu, bên ngoài là bộ y phục bị đâm thủng lỗ chỗ.

Có người thì bị thụ yêu quấn vào chân rồi kéo thẳng xuống mặt đất, mất tăm mất dạng, làm người khác muốn cứu cũng không biết cứu làm sao. Có người thì bị thụ yêu quấn chặt vào gốc cây, toàn thân không cử động được, miệng kêu cứu liên hồi, chỉ đáng tiếc rễ cây nhanh chóng bao phủ toàn thân, thanh âm càng lúc càng nhỏ, cuối cùng không còn nghe thấy gì nữa.

Nhìn một màn như vậy, đừng nói người mới đặt chân vào tu hành giới như Lập Thiên, kể cho là ai cũng khó tránh khỏi bị làm cho kinh hồn lạc vía. Như Lập Thiên hiện tại, không bị dọa cho hồn phi phách tán đã là may mắn lắm rồi.

May mắn Lập Thiên ở giữa đoàn người, lợi dụng thân hình nhỏ bé, từ đầu chí cuối tận lực giữ im lặng cho nên vẫn chưa trở thành đối tượng bị mộc yêu tấn công, lúc này bị tiếng quát của Minh Kiếm sư huynh dội thẳng vào tai mới từ trong cơn kinh hoàng tỉnh hồn lại. Hai tay Lập Thiên run rẩy nắm chặt loan đao, nhanh chóng thúc ép bản thân phải bình tĩnh.

Chớp mắt, trong hoàn cảnh sinh tử cận kề, lực lượng toàn thân bị thôi động một cách triệt để, đôi chân nhỏ bé săn chắc được tôi luyện qua bao năm tháng gian khổ giống như được một cỗ thần lực lớn lao thúc đẩy. Theo ý thức chỉ đạo, lực lượng toàn thân ngưng tụ lại ở bắp chân, sau đó đẩy xuống lòng bàn chân.

Ầm một tiếng, chân phải Lập Thiên mạnh mẽ phát lực, đạp lún một mảng đất lớn dưới chân. Lực lượng phản kích vù một tiếng đã đẩy thân hình của hắn lướt đi như bay, nhắm thẳng phía những đệ tử nội môn đang toàn lực mở đường mà chạy.

- Con mẹ nó, tiểu tử kia, hắn, hắn thế mà bỏ chúng ta lại. Bất quá, hắn không có tu vi, thế nào lại chạy nhanh như vậy được chứ?

Âm thanh bất mãn từ một tên ký danh đệ tử tu vi mới bước vào Ngự Khí tầng hai ầm ầm vang lên, khiến cho tất cả mọi người đều chú ý tới phía đó. Cả đám ký danh đệ tử lúc này đa phần đều đang bị thụ căn tấn công, còn đang loay hoay giữa đống rễ cây dày đặc như mạng nhện, nhìn thấy cảnh này cũng giận tím mặt mày.

Vị sư đệ nhỏ tuổi nhất này trước đó lợi dụng bọn hắn làm bia đỡ đạn thì thôi đi, bây giờ thấy mọi người bị vây khốn không ứng cứu còn bỏ của chạy lấy người, đây là hành vi không thể chấp nhận được. Nhưng cùng với loại cảm xúc tức giận, bên trong tâm những người này cũng đang dâng lên mấy phần kinh ngạc và tò mò.

Bọn hắn chẳng hiểu tại sao một người tuổi còn nhỏ lại không có tu vi, gia nhập tông môn chưa lâu mà lực lượng của đôi chân lại khủng bố như vậy, cước bộ lại có thể đạt tới loại trình độ chạy nhanh như gió thế kia, thậm chí so với thuật ngự kiếm phi hành của các đệ tử nội môn cũng không thua kém bao nhiêu.

Chỉ qua chốc lát, thế mà bọn hắn đã thấy Lập Thiên đã ở ngay sát đằng sau những đệ tử nội môn dẫn đầu kia, mượn thế sét đánh không kịp bưng tai xông thẳng qua phía bên kia mộc yêu lâm.

- Con mẹ nó, khốn kiếp, đợi ta với nào.

Một tên ký danh đệ tử đi cạnh Lập Thiên thấy hắn đã bỏ xa mình cũng bị làm cho khẩn trương lên, tức đến thở không ra hơi, liều mạng hét lớn một tiếng rồi cũng cắm đầu cắm cổ mà phi tới.

- Các ngươi, các ngươi đều là loại không có nghĩa khí.

Một tên ký danh đệ tử tu vi Ngự Khí tầng một đang cật lực chém đứt một cái rễ cây đang bám chặt ở cổ chân cũng giận dữ hét lớn. Ai mà ngờ bản thân liều mạng ngăn trở yêu mộc còn đồng bọn thì bỏ của chạy lấy người, tức không chịu nổi, tu vi nhất thời bùng lên, chặt đứt đoạn rễ cây rồi nối đuôi phóng tới.

Chỉ chưa đầy một khắc, một trăm đệ tử đã loạn thành một đoàn, cơ hồ trong chớp mắt trận hình biến thành cái chợ, không thể nhìn ra bố cục này mô phỏng cái gì. Một đám lại một đám rời rạc chiến đấu, chỗ tụm năm, chỗ tụm ba, chỗ lại tụm bảy, người thì đánh, người thì chạy, người thì liều mạng chống đỡ vô số rễ cây từ bốn phía không ngừng công kích tới. Thi thoảng lại có một số âm thanh gào thét van xin vang lên rồi tắt lịm, bầu không khí càng lúc càng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.