Ở phía đầu đoàn, Minh Kiếm sư huynh và chín đệ tử nội môn bình thản chống đỡ công kích của đám rễ cây, vừa đánh vừa lui, không mấy khó khăn ngăn trở vô số công kích của đám thụ yêu liên tục đánh loạn. Chẳng bù cho phía sau, chín mươi ký danh đệ tử đã loạn thành một đoàn, người hô giết kẻ kêu cứu, đa phần tinh thần đã không còn giữ được bình tĩnh nữa.
Đến khi Minh Kiếm sư huynh cùng các đệ tử nội môn mở ra được một con đường an toàn thông tới bên kia bìa rừng, lúc này những đệ tử ký danh tu vi không cao bị kẹt lại bên trong mới nhận được vài sự trợ giúp hữu ích.
Từng đạo kiếm quang bị các đệ tử nội môn dẫn nhập linh khí vèo vèo phóng đi, nhanh chóng len lỏi vào sâu bên trong yêu lâm, cắt đứt không ít chiếc kén đang treo lủng lẳng trên cây, giải vây cho không ít đệ tử đang cật lực giãy chết.
Đao quang kiếm ảnh lượn lờ, tiếng phù triện và pháp bảo bùng phát uy năng ầm ầm chấn động một vùng trời lớn. Khí thế của đoàn người nhất thời tăng vọt, ai nấy đều không do dự mà dốc hết toàn lực, hướng địa phương an toàn xông qua.
Trong tình cảnh mọi người đang lâm vào cuộc chiến sống còn, bỗng từ trong đoàn người có một tiếng hô lớn vang lên.
- Là thụ yêu, nhanh dùng lửa đốt chết chúng nó.
Ngay sau lời nhắc nhở này, cả đám ký danh đệ tử giống như người chết đuối vớ được cọc, lập tức đồng thanh hét lớn:
- Để ta.
- Cứ để cho ta.
- Ta cũng có hỏa phù, đốt chết cả nhà các ngươi, đám thụ yêu khốn kiếp.
Trong tiếng thét phẫn nộ, lập tức có vô số đạo hỏa phù bị ném ra, một khoảng không mênh mông chớp mắt biến thành màu đỏ, nhiệt độ không khí cũng tăng lên đột ngột khiến cho mọi người đều cảm thấy khó thở, mồ hôi chảy ướt nhẹp toàn thân.
- Con bà nói, mấy đầu thụ yêu này là thứ quái quỷ gì vậy, tại sao phù hỏa của ta không thể đốt chết bọn chúng?
Không lâu sau, dường như cả đám người đã phát hiện ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, sĩ khí mới bốc lên chưa lâu đã tiêu tan sạch sẽ. Đám thụ yêu mà bọn họ đang chém giết kia không phải thụ yêu bình thường, phàm hỏa phóng ra từ hỏa phù căn bản không đốt chết được, ngược lại còn khiến cho sát tính của chúng tăng lên, lực tấn công càng thêm mạnh mẽ.
- Xong rồi, cái mạng nhỏ này của ta xem chừng phải bỏ lại đây rồi.
Trong sự tuyệt vọng, một tên ký danh đệ tử vừa dốc túi ném ra toàn bộ hỏa phù bản thân đang sở hữu hòng tìm kiếm một tia sinh cơ từ trong chỗ chết, nhất thời trông thấy loại kết quả như vậy, tâm trạng chán nản đến chẳng buồn làm ra hành động gì nữa.
Vừa rồi hắn ném hỏa phù ra, trong tích tắc phân thần liền bị một cái thụ căn đánh gãy chân, lúc này muốn trốn cũng trốn không thoát. Biết bản thân không còn cơ hội đào tẩu, hắn ta dứt khoát nằm bẹp xuống đất, hai mắt nhắm nghiền, mặc kệ thiên ý định đoạt.
Bỗng ở phía cuối đoàn người, tại vị trí trung tâm mộc yêu lâm, một thiếu niên mặt mày thanh tú, khí độ chững chạc hơn những người còn lại nhẹ nhàng lên tiếng, khiến cho vô số đệ tử đã bước một chân vào Hoàng Tuyền Lộ tìm thấy hy vọng sống sót, phấn khích đến toàn thân run rẩy.
- Để chúng cho ta.
Câu từ ngắn gọn đủ nghĩa, không chút chần chừ, thiếu niên hai mắt lóe sáng, linh lực toàn thân vận chuyển, hai tay nhuần nhuyễn bắt quyết, miệng lẩm nhẩm chú pháp.
Theo pháp quyết thi triển ra, trên ngón tay xuất hiện một ngọn lửa màu xanh nhàn nhạt. Ngọn lửa này gần như không tỏa ra nhiệt lực, màu sắc xanh biếc bắt mắt, trông rất khác ngọn lửa bình thường. Thiếu niên tập trung ngưng tụ hỏa lực, chỉ qua mấy hơi thở, ngọn lửa ban đầu nhỏ như trái ớt lúc này đã lớn bằng quả bưởi.
Phốc một tiếng, hai bàn tay người này tách ra, ngọn lửa to lớn dễ dàng bị xé thành nhiều mảnh nhỏ, từ trên mười đầu ngón tay tạo thành điểm điểm tinh quang lập lòe, nhìn hết sức bất phàm. Nhưng đến đây, cảm giác phấn khích của mọi người chẳng hiểu sao không bốc lên nổi nữa.
- Ôi mẹ ơi, đây là hỏa công ngươi tu luyện sao? Ngọn lửa gì mà bé như quả trứng cút vậy, ngươi tính gãi ngứa bọn chúng sao? Ta xem nướng con kiến còn muốn không chín nữa.
Thấy vị cứu tinh vừa xuất hiện không lâu đang cố tình chia nhỏ ngọn lửa khiến uy lực của chúng giảm sút trầm trọng, một người khác đứng gần quan sát phút chốc không kiềm chế được sự xúc động trong lòng lên tiếng phàn nàn.
Theo suy nghĩ của hắn, đối phương phải dùng toàn lực ngưng tụ hỏa chủng rồi đánh ra một kích, như vậy mới có khả năng tiêu diệt mục tiêu. Sau đó lại ngưng tụ một kích thứ hai, dần dần tiêu diệt tất cả thụ yêu, mở ra sinh lộ mới phải.
Đằng này đối phương lại không làm như vậy, ngược lại còn chia nhỏ đám hỏa diễm vốn đã không lớn thành vô số mảnh nhỏ, vừa nhìn đã biết uy lực không đủ, chỉ có thể gãi ngứa đám thụ yêu đại ngàn đằng kia mà thôi.
Thực ra không phải hắn ta đang cố tình chê bai năng lực của thiếu niên kia, mà là đang lo lắng cho an nguy của chính bản thân mình. Nếu hỏa diễm của vị cứu tinh này không tiêu diệt được thụ yêu, như vậy chắc chắn sẽ kích thích sát tính của thụ yêu, khiến cho lực tấn công của bọn chúng càng mạnh hơn nữa. Nếu quả thực là như vậy thì toang, cái mạng của hắn chắc chắn là phải bỏ lại tại đây rồi.
Bất quá khi thiếu niên kia nghe được những lời này thì không những không tức giận, ngược lại tinh thần chấn định hơn trước vài phần, ánh mắt mở to như chờ đợi một điều thần kỳ sắp xảy đến.
Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, thiếu niên nhẹ nhàng phất tay, vô số ngọn lửa nhỏ theo Khống Linh Thuật thi triển ra bị ném thẳng vào những gốc cây lớn ở xung quanh.
Xèo một tiếng, ngọn lửa nhỏ đầu tiên rơi trúng một chiếc rễ đang cố vươn tới phía đám người khiến nó thụt lại. Thế nhưng cũng đúng lúc này, một cảnh tượng đáng kinh ngạc mới bắt đầu xuất hiện.
Trước mắt mọi người, ngọn lửa này khi rơi trúng thụ căn không những không bị sự chuyển động qua lại của nó dập tắt, ngược lại còn khiến cho tốc độ lan tràn ra mỗi lúc một nhanh. Không chỉ thế, việc giãy dụa của thụ căn khiến cho vô số mảnh lửa nhỏ bị hất văng ra, vô tình rơi vào các thân chi thụ yêu khác, làm cho tốc độ lây lan của hỏa diễm càng lúc càng tăng lên dữ dội.
Thụ yêu bị hỏa diễm đốt cháy không ngừng phát ra thanh âm xì xèo, tốc độ vung vẩy của những chiếc rễ cũng tăng lên mấy lần, còn hung ác và mạnh mẽ hơn trước không biết bao nhiêu mà tính. Những thân thụ yêu to lớn bị hỏa diễm thiêu đốt nhanh chóng mất đi lý trí, cật lực ngoe nguẩy nhưng một bầy mãng xà đang tranh giành con mồi.
Á một tiếng! Một tên đệ tử bị mấy chiếc rễ lớn ngoe nguẩy loạn xạ vô tình đánh trúng, lập tức bị đánh văng ra xa, mũi miệng phun máu ồ ồ. Răng rắc, lại có vài người khác bị thụ căn đánh trúng thân thể, tiếng xương gãy vang lên lách cách, há to miệng kêu gào thảm thiết.
- Mọi người cẩn thận, đám thụ yêu này nổi điên hết rồi.
Mọi người chợt phát hiện, đám rễ cây trước đó chủ yếu bắt người để hấp thu sinh khí giờ lại chuyển sang liều mạng giãy chết, tốc độ và lực lượng đánh ra của rễ cây càng lúc càng tăng lên chóng mặt khiến cho cả đám chỉ có thể cật lực né tránh.
- Ông trời của tôi ơi, không bị hút máu chết thì cũng bị rễ cây quất đến chết, công đạo ở đâu, từ bi ở đâu? Huhu huhu.
Một số âm thanh kêu khóc vang lên, trong đó có không ít lời chỉ trích thanh niên kia vô dụng, không những không đánh bại được đám thụ yêu còn đẩy mọi người vào chỗ dầu sôi lửa bỏng.
Nhưng không lâu lắm, mấy đốm lửa nhỏ thanh niên ném vào đám thụ yêu trước đó lúc nãy hiện tại đã chứng minh được tính hiệu quả của nó. Lúc này, hỏa diễm giống như một mồi lửa nhỏ châm vào rừng bông, không mất bao nhiêu thời gian đã bao phủ tất cả khu rừng, nhiệt tình thiêu rụi tất cả, tiêu hủy tất cả, phá diệt tất cả.
Sinh cơ của thụ yêu không ngừng bị hỏa diễm thiêu đốt, không chỉ yêu khí mà ngay cả bản nguyên mộc tính trời sinh cũng bị hỏa diễm phá hủy. Mà đám thụ yêu khi đối chọi với loại hỏa diễm này lại giống như gặp khắc tinh tạo hóa, không có biện pháp khả thi nào.
Thụ yêu càng phản kháng bao nhiêu thì hỏa diễm càng bùng lên bấy nhiêu, nhanh chóng lan tràn ra cành lá xung quanh rồi bao trùm cả thân cây lớn. Không chỉ tán cây mà ngay cả rễ cây mọc ngầm dưới mặt đất cũng không thoát khỏi tình cảnh bị hỏa diễm thiêu đốt, nhanh chóng mất đi linh tính.
Lúc này, vô số đệ tử bị thụ yêu vây khốn lập tức được trả tự do, một người lại một người vui mừng như điên, nước mắt dàn dụa, chưa kịp nghĩ ngợi gì đã liều mạng bỏ chạy ra bên ngoài.
- Ôi không, người ta bắt lửa rồi, mau mau giúp ta dập lửa.
Một tên ký danh đệ tử tu vi yếu kém ôm lấy cánh tay gãy nhắm hướng bìa rừng lao đi, vô tình bị lửa rơi trúng y phục không ngừng cao giọng hét lớn.
Lúc các đệ tử nội môn nhìn thấy hắn thì thấy đúng là đuôi áo của hắn đã bị hỏa diễm bám vào, chỉ có điều khi nhìn kỹ mới phát hiện ra loại hỏa diễm này cơ hồ không gây bất kỳ tổn thương nào cho y phục hay thân thể của hắn, cho nên ai nấy đều mặc kệ.
Mà bản thân tên này vừa chạy vừa hét lớn, đối diện sự lạnh nhạt của các sư huynh nội môn cũng cảm thấy vô cùng uất ức và bất mãn. Nhưng cuối cùng, khi hắn rời khỏi mộc yêu lâm, tìm được địa phương an toàn ngồi xuống, lúc này mới phát hiện ra hỏa diễm đã tự động dập tắt từ lúc nào, mà loại cảm giác bỏng rát do bị lửa đốt cũng không hề phát sinh như trước đó bản thân từng nghĩ.
- Cái gì thế này? Lửa này không nóng?
Lập Thiên là người rời khỏi mộc yêu lâm sớm nhất trong đám ký danh đệ tử, chỉ sau mấy sư huynh nội môn mà thôi. Lúc này hắn đang đứng ngay bên ngoài bìa rừng, đương nhiên từ sớm đã phát hiện cảnh tượng của vị sư huynh gãy tay vừa gặp phải. Nhưng trái với vẻ kinh ngạc và khó hiểu của vị sư huynh kia, ngay khi nhìn thấy một màn này, trong đầu Lập Thiên bỗng nhiên nảy sinh ra một loại ý tưởng rất chi là hay ho.
Đảo mắt nhìn thẳng vào biển lửa xanh biếc đang lan rộng trước mặt, Lập Thiên chậm rãi áp sát khu rừng, giống như đang cố xác minh một điều gì đó. Hắn chậm rãi đưa tay chạm vào rừng hỏa diễm, lập tức xác định được loại hỏa diễm này không mảy may tổn thương đến thân thể con người. Bất chợt trong đầu nhớ đến mục đích ban đầu bản thân đi đến Đồ Ma Lĩnh là gì.
- Yêu mộc, yêu hạch. Haha, thời cơ đến rồi.
Lập Thiên không nghĩ ngợi nhiều, vội vàng lật mở cuốn sách Vương sư huynh đưa cho, tìm kiếm địa phương ghi chép về yêu mộc và yêu hạch, cách thu hoạch yêu hạch sau khi tiêu diệt yêu thụ phải làm như thế nào.
Chỉ là dở đến một trang, Lập Thiên xác định được trong thân yêu mộc có chứa yêu hạch, mà thường nằm ở giữa thân cây hoặc ở phần sát gốc cây. Chỉ là làm thế nào lấy ra thì không có ghi chép, giống như đây là loại sự tình vô cùng đơn giản, đơn giản đến mức không cần phải chú thích vậy.
Bất quá đối với Lập Thiên hiện tại cũng không cần thiết lắm, hắn sớm đã nghĩ ra biện pháp rồi. Trước đây hắn mua rìu sắt giúp ông lão kia đốn củi, kinh nghiệm đầy mình. Nay đúng dịp gặp mấy cái cây này, căn bản cũng chẳng lớn hơn cái cây trước đó bao nhiêu, cứ lao vào đốn hạ là được.
Nghĩ đến đây, Lập Thiên nhanh trí lấy tay nải xuống, cất loan đao rồi cầm ra rìu nhỏ, bất chợt hét lớn:
- Các vị sư huynh đừng lo lắng, Tiểu Thiên đến cứu các người đây.
Dứt lời, chỉ thấy Lập Thiên tay cầm rìu nhỏ, khí thế thì lớn vô cùng, vừa chạy vừa la hét xông thẳng vào bên trong đoàn hỏa quang sáng chói, biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người.
- Tiểu tử kia muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn muốn đi cứu người sao?
- Hình như đúng là thế thật!
- Nhưng đi cứu người thì hắn dương cái rìu bổ củi lên cao như thế để làm gì?
- Chắc là đề phòng đám thụ căn kia mà thôi.
Cả đám ký danh đệ tử vừa mới trong cơn sinh tử trở về đang ngồi thở dốc, người thì dùng linh thạch thổ nạp linh khí hồi phục tu vi, người thì dùng đan dược trị thương, người thì dùng băng nẹp cố lại chỗ xương gãy, ai nấy đều cảm khái về sự tình vừa xảy ra.
Nhìn thấy cảnh này, tiếng bàn luận cũng sôi nổi hẳn lên. Một số người kinh ngạc hướng mắt nhìn tới, mà càng nhiều hơn là tâm trạng bùi ngùi cảm thán, một ít lại tự trách bản thân đã xem nhẹ vị tiểu sư đệ này.
- Xem ra vị tiểu sư đệ này vẫn còn có chút lương tâm.
- Vị tiểu sư đệ này không khỏi quá can đảm rồi. Nếu ta không bị thương nhất định cũng sẽ tiến vào cứu những người khác ra. Ở bên trong còn khá nhiều người bị thương nặng, nếu không nhận được sự giúp đỡ từ người khác e rằng không thể tự thoát ra được.
Thấy Lập Thiên không chút đắn đo, vừa trông thấy một vị sư huynh bị thương trở ra lập tức vung rìu nhỏ chạy đi cứu người, một chút chần chừ do dự cũng không có. Đối với một tiểu sư đệ nhỏ tuổi nhất, tu vi yếu nhất thì rõ ràng hạ xuống quyết định này không phải chuyện dễ dàng gì. Đổi lại là bọn họ cũng chưa chắc làm ra được hành động dứt khoát như vậy.
Chỉ tiếc là bọn họ không hề biết được ý đồ của Lập Thiên là gì, nếu biết chắc sẽ tức đến nôn ra máu chứ chẳng đùa. Thực tế thì Lập Thiên nào có phải đi cứu người đâu, hắn chỉ đang cố tình hô hào như thế, đánh lừa sự chú ý của những người khác mà thôi.
Lúc này, Lập Thiên đang ở trong một rừng hỏa diễm xanh biếc, cẩn thận tránh né đám thụ căn đập loạn, chăm chú tìm đến địa phương thụ căn đã bị hỏa diễm làm cho suy yếu, tu vi cạn kiệt, linh trí tiêu thất, bắt đầu thực hiện chủ ý ban đầu.
Đối diện với thân thụ yêu kích thước thuộc dạng lớn nhất nhì yêu lâm này, ánh mắt Lập Thiên sáng còn hơn cả đuốc, cẩn thận quan sát đánh giá. Trên thân thụ yêu này hỏa diễm đã muốn tắt lịm, chứng minh linh khí trong thân đã bị hỏa diễm đốt cho gần hết rồi. Theo Lập Thiên thấy, cây càng to thì lửa cháy càng mạnh, giãy dụa càng nhiều cho nên càng chết sớm. Cuối cùng những cây chết trước lại là những cây có kích thước lớn nhất.
Nhưng nhìn cái cây to lớn đang nằm im ở đó, sinh cơ đoạn tuyệt, Lập Thiên cũng không nhìn ra bất kỳ điểm gì khác biệt. Lửa này đốt cháy bản nguyên chứ không đốt cháy vật chất như phàm hỏa, cho nên cái cây trước mắt giống như chẳng bị hư hại gì cả. Chính vì thế hắn không cách nào nhìn ra vị trí nào trên cây là địa phương giấu diếm yêu hạch, có nhìn kỹ mấy cũng không nhìn ra.
- Trước chém ngươi một nhát lại nói.
Không tìm ra điểm khác biệt, Lập Thiên cũng không cưỡng cầu nữa, dứt khoát bổ cho đầu thụ yêu này một nhát trước, có chuyện gì nói sau.
Phập một tiếng, Lập Thiên dùng hai tay cầm rìu nhỏ dương cao quá đầu, sau đó mạnh mẽ bổ mạnh xuống một nhát. Chỉ là hắn không ngờ rằng, thân cây to cao là thế bị một rìu này của hắn dễ dàng bổ nát ra, cuối cùng ào ào sụp đổ, để lộ ra một viên yêu hạch xanh biếc nằm bất động ở đó.
- Cái gì thế này?
- Nguyên lai, nguyên lai thu hoạch yêu hạch lại dễ dàng như vậy. Con mẹ nó, chẳng trách bên trong điển tịch không đả động gì, hẳn là sợ bị người khác đoạt hết chỗ tốt của tử tôn các ngươi nên mới cố tình giấu diếm chứ gì, đúng là đám lão hồ ly.
Lập Thiên vui mừng quá đỗi, lần đầu nhìn thấy yêu hạch liền cảm thấy cuộc đời thật là tươi đẹp. Chỉ là hắn không dám cười thành tiếng, sợ bị người khác phát hiện ra mưu đồ của mình. Hắn vội vàng nhặt lên yêu hạch, tỉ mị ngắm ngía trên dưới một lượt, cũng cắn thử vài cái xem có cứng không, cuối cùng mới cho vào túi hỗn độn tông môn phát cho, tranh thủ tiến qua một gốc yêu thụ khác gần đó.
Lập Thiên căn bản không hề biết bình thường thân thể những đầu thụ yêu này vô cùng cứng rắn, đao kiếm bất xâm. Đừng nói Lập Thiên tu vi bằng không, ngay cả đệ tử nội môn tu vi Ngự Khí tầng bốn cũng không dễ dàng phá hủy nó mà lấy yêu hạch bên trong. Nếu không phải hôm nay bản nguyên của thụ yêu bị hỏa diễm đặc chủng của thiếu niên kia thiêu đốt sạch sẽ thì bằng bản sự của hắn, có dùng rìu bổ mười năm cũng không lấy nổi yêu hạch ra chứ chẳng đùa.
- A, ta bị thương rồi. Các vị sư huynh mau chạy đi, để ta cầm chân bọn chúng.
Thu được mười viên yêu hạch vào túi, Lập Thiên rống cổ hét to mấy tiếng, sau đó tiếp tục tìm những đầu thụ yêu khác thu hoạch cơ duyên.