Thất thần mất một lúc Lập Thiên mới lấy lại tỉnh táo. Khẽ đưa mắt nhìn về phía sau, chợt thấy tên Mã Hùng này đang đi cạnh một người khác. Rõ ràng tên Mã Hùng này không tự dưng được tiến vào đây, mà lấy danh nghĩa Cửu Chân Quận chín đại gia tộc tiến vào, chỉ cần nhìn sơ qua đội hình gần đó là đoán ra ngay.
Trong đội hình chín đại gia tộc, chín đệ tử dẫn đầu đều mặc trang phục màu sắc khác nhau, mà những đệ tử thuộc gia tộc đó sẽ ăn vận trang phục có màu sắc y chang thiếu chủ của bọn họ, chỉ có điều hoa văn đơn giản hơn mà thôi.
Người đứng bên cạnh tên Mã Hùng kia tính ra với Lập Thiên cũng không xa lạ gì. Trước đây Lập Thiên từng gặp qua tên kia một vài lần, đến nay vẫn còn nhớ như in. Tên kia là Đằng Thiếu Quân, con trai trưởng của thành chủ Thanh Long Thành đương nhiệm, Đằng Thành Vương.
Kẻ này tuy tuổi tác tương đương Lập Thiên nhưng thân thể vô cùng cường tráng, cao hơn Lập Thiên tới một cái đầu, cơ bắp săn chắc, khí thô lực trầm, nhìn là biết từ nhỏ đã tu luyện loại pháp môn vô cùng cường đại gia tộc truyền thừa xuống.
Lúc này, đối diện con mắt tò mò của Lập Thiên quét tới, cả hai cũng đưa ánh mắt thăm dò về phía đối diện, dường như cũng rất ngạc nhiên về sự có mặt của Lập Thiên tại địa phương này. Bất quá hai bên còn chưa kịp nói gì thì từ phía xa, lời kêu gọi của đồng bọn đã vang lên bên tai.
- Lập Thiên sư đệ, mau đi thôi.
Nghe thế, Lập Thiên đáp ừ một tiếng rồi quay đầu đi thẳng. Với tình huống hiện tại, hắn không có khả năng sẽ vì nóng giận nhất thời mà động tay động chân với hai người này. Huống hồ mục đích chính của chuyến đi còn đó, đoạn thù oán nhỏ này cứ tạm gác lại đã, đợi đến khi bản thân có đủ thực lực sẽ quay lại tìm hai người này tính toán một lượt cũng chưa muộn.
Ổn định đội hình xong, những đệ tử dẫn đầu lấy ra bản đồ lớn, nhanh chóng xác định phương hướng rồi dẫn dắt tất cả mọi người tiến sâu vào bên trong, hoàn toàn không để những phe phái khác vào trong mắt.
Mà ở cách đó không xa, tu sĩ trẻ các thế lực khác cũng tự động lập thành đội mà đi, có trận hình đường hoàng, không hề chậm chân hơn đám Lập Thiên bao nhiêu, chỉ sau chưa đầy một khắc đội hình bảy trăm người đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
- Đóa kim liên này nhất định phải thuộc về Đoạn Trần Tự chúng ta, là chúng ta nhìn thấy nó trước.
- Đám hòa thượng các ngươi nói nghe cũng thật êm tai đấy chứ nhỉ, cái gì mà nhìn thấy trước với không nhìn thấy trước. Cơ duyên trong Đồ Ma Lĩnh là của chung, ai có năng lực thì xông lên mà đoạt, làm gì có chuyện nhìn thấy trước thì được như lời các ngươi nói.
- Các ngươi biết nói lý lẽ không vậy? Một gốc Địa Hoàng Liên này là sư huynh ta nhìn thấy trước, lúc này đã lấy ra cuốc xẻng chuẩn bị đào lên rồi, đám nữ nhân Tuyệt Tình Cốc các ngươi lại còn ăn nói hàm hồ, còn muốn tranh đoạt với chúng ta, thật không biết xấu hổ.
- Đám đầu trọc các ngươi ăn nói cho cẩn thận. Rõ ràng là đám tỷ muội chúng ta tìm thấy trước, ngươi không thấy mấy tỷ muội chúng ta đều xách váy lên chuẩn bị dùng tay nhổ nó lên hay sao, các ngươi còn dám biện bạch.
Tiểu hòa thượng vừa lên tiếng nghe thế bất giác nhìn về một trăm tiểu sư muội Tuyệt Tình Cốc, thấy cả đám đúng là đều đã xách váy lên thật, ước chừng muốn động thủ tới nơi không sai, mà bên Đoạn Trần Tự mình ngoài bản thân và vị sư huynh kia người tay cuốc tay xẻng ra thì số còn lại đều ngơ ngác mà nhìn, cơ hồ đứng trước sự tình này còn chưa phản ứng kịp.
Dù sao chúng đệ tử Đoạn Trần Tự luôn lấy từ bi làm gốc, lấy hòa bình làm đầu, từ sớm đã chọn cho mình một lối đi riêng, ai mà ngờ được lúc này lại chạm mặt với đám hồ ly tinh Tuyệt Tình Cốc tại đây chứ. Chỉ mới đấu võ mồm vài ba câu thì đã biết luôn kết quả cuối cùng rồi, bộ dạng ai nấy đều trầm mặc không nói nên lời.
- Không được, nhất định không được. Địa Hoàng Liên này có ý nghĩa vô cùng trọng đại với phật môn chúng ta, là loài hoa mà Địa Tạng Vương Bồ Tát có công tạo hóa, giá trị vô lượng, căn bản không thể nhường lại cho các ngươi được. Phật môn dù có đại từ bi cũng không cách nào khoan dung độ lượng cho lòng tham vô đáy và sự giả dối của đám nữ nhân các ngươi.
- Con bà nó, đừng phí lời với đám hòa thượng thối này. Chúng tỷ muội, lên cho ta.
Cuộc đối thoại nhanh chóng kết thúc, cứ thế một cuộc hỗn chiến nổ ra, các loại công pháp thần thông nhanh chóng bao phủ một vùng không gian rộng lớn. Hai trăm đệ tử trẻ tuổi lao vào nhau, mạnh thì đánh với mạnh, yếu thì tìm yếu mà đánh, loạn hết xì ngầu.
Đám đệ tử phật môn thực lực đồng đều, tu vi có phần nhỉnh hơn những nữ đệ tử Tuyệt Tình Cốc, thế nhưng khi lao vào tranh đấu thì tỏ ra chật vật không chịu nổi. Bởi lẽ pháp môn phật gia vốn dùng để hàng yêu diệt ma, bảo vệ công đạo, một khi dùng lên người nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân nhỏ tuổi tay không tấc sắt thì tỏ ra bạc nhược vô cùng.
Huống hồ đây chẳng qua là trận chiến tranh giành bảo vật, không phải một mất một còn với đám tà ma ngoại đạo, cho nên với tính tình lương thiện của các vị phật đồ trẻ tuổi này, căn bản là không cách nào xuất ra toàn bộ thực lực bản thân.
Đổi lại là đám nữ nhân Tuyệt Tình Cốc thì khác, bình thường cốc chủ bọn họ truyền xuống một phần của Vong Tình Thiên Công cho các đệ tử ưu tú tu luyện, các đệ tử khác thì chuyên tu luyện các pháp môn độc dược, ma âm mê trí, huyễn hình mị nhãn, khống chế độc vật, đủ các loại thủ đoạn chuyên chế ngự đám đàn ông phụ tình bạc nghĩa, không bằng cầm thú, cho nên một khi đã động thủ thì ra tay vô cùng ngoan độc, tất cả đều nhắm vào yếu huyệt, đánh cho đám phật tử nhao nhao chạy loạn.
Chỉ một lúc sau, đám phật tử trẻ bị một người đứng đầu ra lệnh đình chiến rút lui, thế là cả đám ôm theo một thân thương tích đi tìm địa phương an toàn trị liệu. Tuy độc dược mà đám phật tử kia trúng không nguy hiểm tính mạng, thế nhưng tu vi sa sút, thể lực suy nhược thì không phải bàn. Với tình trạng như thế, một khi gặp phải yêu vật cường đại phục kích chắc chắn là vô phương chống cự, bỏ mạng không thể nghi ngờ.
Mà đám nữ tử Tuyệt Tình Cốc sau khi dùng thủ đoạn dùng âm khắc dương, dùng tà chế chính, cuối cùng thỏa mãn cười ha hả ăn mừng chiến thắng, còn nhổ nguyên cả gốc Địa Hoàng Liên đang nở rộ, màu sắc vàng tươi chói mắt bỏ vào trong túi hỗn độn rồi tiếp tục đi đến địa phương khác.
Lúc này, trong một thạch viên nham nhở ám thạch lởm chởm, đang có ba bốn đệ tử mặc đồ đỏ đang liên tục dùng kiếm chém vào một tảng đá màu đen thùi lùi nheo nhúm nằm bất động một chỗ, phần đông còn lại thì đứng trơ mắt mà nhìn, càng về sau tâm thần càng trở nên kích động dữ dội.
- Tiểu vương gia, ta nghi ngờ khối hắc thạch này căn bản không phải là đá, mà chính là một khối huyền thiết tinh anh. Có thể, có thể đây là một khối Hỏa Thiết Quỷ Vực ngàn năm hiếm gặp.
Một thư đồng trẻ tuổi kính cẩn chắp tay nói với vị chủ nhân trẻ tuổi không kém đứng ngay bên cạnh, giọng điệu có mấy phần run rẩy.
- Dựa vào điều gì ngươi dám khẳng định?
- Tiểu vương gia, ngài xem, chỗ huyền thiết này cứng rắn bao nhiêu, các loại binh khí phổ thông không tổn thương được, cả đám binh sĩ chặt chém nửa ngày rồi mà không sứt mẻ chút nào. Có thể nói, ở khắp bắc phương này, ti chức chưa từng thấy qua loại đá nào cứng rắn như vậy. Nếu đã không phải là đá, thì khẳng định là huyền thiết rồi.
- Bất quá dù là loại huyền thiết phẩm chất thấp nhất cũng phải khai thác từ các mỏ quặng nằm sâu trong lòng đất, làm gì có chuyện nằm lộ thiên như thế. Mà phàm là loại huyền thiết cứng rắn bậc nhất thế gian như Hỏa Thiết Quỷ Vực thì lại càng không, cho nên ti chức mới đưa ra kết luận như vậy. Đây khẳng định là một kiện thần khí bị hỏng, dù không là thần khí thì phẩm chất cũng không sai biệt quá nhiều.
Nghe đến đây, không chỉ vị tiểu vương gia kia bị làm cho chấn kinh, tất cả mọi người đều bị dọa cho hết hồn, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
- Ngươi nói cái gì, theo như lời của ngươi, cục sắt đen này có khả năng là một kiện thần khí của một vị thần ma nào đó bị kẻ thù dùng đại lực phá hỏng, kết quả trở thành một một kiện phế kim bị người ta bỏ rơi như hiện tại?
- Đúng là như vậy?
- Ngươi chắc chứ?
- Ti chức không chắc, nhưng có mấy phần khẳng định.
- Ngươi biết thần binh lợi khí đối với Hạ Quốc Vương Triều chúng ta có ý nghĩa trọng đại thế nào rồi chứ? Nếu lời ngươi nói là thật, công lao này của ngươi không nhỏ đâu, trở về ta nhất định bẩm báo phụ vương phong thưởng hậu hĩnh cho ngươi. Còn nếu không thì...
Dù không biết thật giả thế nào, song khi nghe tiểu vương gia và thư đồng nói đến đây, bất thình lình cả đám quan binh chư tướng Hạ Quốc Vương Triều đều nín thở nhìn nhau, sau đó bất tri bất giác quay đầu nhìn một bãi ám thạch đang nằm lởm chởm trong sơn cốc, tự mình liên tưởng đến cái gì đó vô cùng khủng khiếp.
Vừa mới rồi, khối hắc kim kia rõ ràng là bị một tên binh sĩ tình cờ khám phá ra, mà nguyên nhân chính bởi một nhát kiếm chém vào khối ám thạch đang nằm chắn ngang trước lối đi của mọi người. Điều ngạc nhiên là, khi cự thạch bị kiếm quang chém vào không lập tức bị đánh nổ thành mảnh vụn mà chỉ phát ra âm thanh tanh tách, sau đó toàn thân cự thạch nứt ra như trứng vỡ, từng mảnh từng mảnh rơi lả tả xuống đất, cuối cùng lộ ra khối hắc kim này.
Nếu quả thực như vị thư đồng kia nói, nguyên cả thạch cốc này, chẳng lẽ bên trong đều là thần khí bị phá hoại bị bỏ quên hay sao? Mà thạch cốc này, đương nhiên là địa phương năm xưa từng xảy ra trận chiến sống còn vô cùng khốc liệt, thảm trạng vẫn còn lưu lại đến bây giờ. Chuyện này thực sự quá lớn, lớn đến mức kinh thiên động địa, khiến cho cả đám quan binh ngay cả nghĩ cũng cảm thấy gai ốc nổi lên rần rần, vừa mừng vừa sợ.
Phải biết rằng, dù là một tu sĩ phổ thông hay một chư phương đạo thống cho đến một quốc gia rộng lớn, binh khí tốt đóng vai trò trọng yếu thế nào. Nếu như tất cả ám thạch trong thạch cốc này đều chứa toàn là huyền thiết thượng phẩm, khi mang về chế luyện quân trang quân bị liền có thể trang bị cho cả một đội quân hàng vạn người.
Đối với Hạ Quốc Vương Triều hôm nay, điều này tương đương với việc chỉ một cơ duyên mà khiến cho thực lực quốc gia nhảy vọt một bước lớn, lớn đến thế nào thì không ai trong lúc nhất thời có thể nghĩ ra được.
- Nhanh, nhanh phá tất cả cự thạch cho bổn vương gia xem.
Mệnh lệnh tức tốc bị tiểu vương gia Hạ Quốc ban bố, tiếng ầm ầm như núi đổ vang lên chấn động một khu vực rộng lớn. Tiếng động lớn này đương nhiên dẫn phát sự chú ý của những thế lực đạo thống khác, bao gồm cả yêu vật bên trong Đồ Ma Lĩnh.
Quả nhiên sau khi cát bụi tan đi, bên trong những cự thạch đều là những kiện binh khí bị phá hủy, hình dáng không còn nguyên vẹn, cái nhận dạng được cái không. Thế nhưng sau khi tiến hành kiểm tra phân loại, xác định vật liệu làm ra những kiện binh khí này lại không bằng kiện hắc thạch đầu tiên, tuy nhiên phẩm chất vẫn tốt hơn xa so với loại huyền thiết phổ thông đang sử dụng của hầu hết mọi người.
- Nhanh, nhanh thu lấy, tất cả mang ra túi hỗn độn, nhét tất cả vào, mang về Hạ Quốc hẵng tính tiếp.
Mệnh lệnh được ban bố ra vô cùng khẩn cấp. Mà cả đám quan binh thì không kịp nghĩ nhiều, răm rắp làm theo.
Chỉ là không may mắn cho bọn họ, đám quan binh vừa định tiếp nhận đám phế binh kia thì từ xa đã có tiếng hét lớn vọng tới kèm theo tiếng gió gào rít không ngừng.
- Tiểu vương gia, làm sao lại vội vàng như vậy? Có của ngon thì nên phân chia cho mọi người cùng hưởng thụ chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Nhận thấy có người tới, tiểu vương gia Hạ Quốc cũng khẩn trương lên, vừa sợ vừa giận. Rõ ràng là miếng cơm đến miệng còn để tuột mất, không tức giận không được. Dù chưa nghe ra là ai nhưng bất kể là thế lực nào tới, nhiều huyền thuyết thượng giai như vậy chắc chắn sẽ bị hao hụt phân nữa, cái thua thiệt này quả thực khó mà chấp nhận nổi.
Không lâu sau, nhìn thấy diện mạo cùng trang phục người đến, tiểu vương gia Hạ Quốc cau mày, gắt giọng hỏi:
- Thì ra là đám thế gia Cửu Chân Quận, nói, các ngươi đến đây làm gì?
Bị hỏi, chín thiếu chủ chín đại gia tộc mặt mày thản nhiên, trong số đó Đằng Thiếu Quân là hung hăng bá đạo nhất, hùng hồn đáp một câu:
- Làm gì là làm gì? Nơi đây là Đồ Ma Lĩnh, không phải lãnh thổ Hạ Quốc Vương Triều gì gì đó, chúng ta muốn đi đâu thì đi, các ngươi quản được chắc?
Haha, tiểu vương gia thẹn quá thành giận, cười lớn một tràng đáp:
- Chỉ là một quận thành nhỏ bé mà thiếu chủ đã lớn lối như vậy, không sợ cái miệng hại cái thân sao?
- Ồ, chẳng lẽ Hạ Quốc Vương Triều các ngươi mỗi đông người ra thì còn thứ gì ghê gớm khác ư, sao bổn thiếu chủ ta lại chưa từng thấy qua nhỉ? Hay là bây giờ tiện thể mang ra cho chúng ta tận mục sở thị một chút, thế nào?
- Bổn vương không rảnh chơi đùa với các ngươi. Mau cút hết sang một bên, bổn vương còn phải làm chính sự. Tất cả những đồ vật bên trong thạch cốc này đều là bổn vương khám phá ra, không ai được động vào.
Mới nói xong, cả đám quan binh Hạ Quốc đều tự động bao vây thạch cốc, gươm giáo leng keng rời khỏi vỏ chĩa thẳng ra bên ngoài, ý tứ vô cùng rõ ràng. Thế nhưng phía đối diện, Đằng Thiếu Quân cũng không hề nao núng, chỉ khẽ cười xòa nói:
- Tiểu vương gia, ngươi xem tất cả chúng ta là con nít ba tuổi hay sao? Đến phàm nhân chỉ cần nhìn qua chỗ huyền thiết kia liền đã biết đây là vật bất phàm, huống hồ là chúng ta. Chắc tiểu vương gia hiểu rõ ràng, chỗ nguyên liệu thượng giai này đối với tu sĩ có giá trị lớn lao thế nào rồi nhỉ? Ước chừng chỗ vật liệu này có thể tạo ra một đội quân tinh nhuệ có hàng vạn người không kém, mà cái có phẩm chất tốt còn có thể mang đi chế luyện bảo khí thượng giai, làm linh vật trấn phái cũng không thể không được, tiểu vương gia thấy ta nói có đúng không?
- Ngươi!
- Nếu đã như vậy, tiểu vương gia dựa vào cái gì ép chúng ta bỏ qua phần cơ duyên này?
Đến đây thì con bài ẩn cuối cùng đã bị lật ngửa, đến kẻ ngốc cũng biết đệ tử trẻ tuổi chín đại gia tộc cũng không nguyện ý bỏ qua phần cơ duyên này. Nếu mạnh mẽ chiếm đoạt, rõ ràng hai bên sẽ phải quyết chiến một trận. Một khi chiến đấu nổ ra, thiệt hại về người khó lòng tránh khỏi. Huống hồ ngoài cơ duyên này còn có nhiều cơ duyên khác, nếu hai bên mới vào ngày đầu tiên đã cá chết lưới rách, những ngày tới e rằng không còn đủ sức tiến sâu hơn nữa.
Mà ngay từ khi đám đệ tử chín đại gia tộc vừa đến, tiểu vương gia Hạ Quốc đã nhìn ra thực lực hai bên không chênh lệch quá nhiều. Bên mình tuy có ưu thế về đội hình chiến đấu, kinh nghiệm chiến trường, thế nhưng đối phương cũng có nhiều mánh khóe chưa xuất ra. Một khi lâm trận còn chưa biết mèo nào cắn mỉu nào, ngược lại còn tiện nghi cho các phương thế lực khác. Tiểu vương gia nghĩ tới nghĩ lui, đoạn chấp nhận thoái nhượng một chút, nói:
- Đây đều là thứ chúng ta phát hiện ra, phải chăng nên có sự phân chia thích hợp.
Đằng Thiếu Quân hếch mặt nói:
- Bổn thiếu chủ không quan tâm là ai phát hiện ra. Thứ bổn thiếu chủ quan tâm chính là ta đã thấy vật này, mà các ngươi còn chưa thu chúng vào túi. Lúc này đây, ai mạnh nấy được, có giỏi thì các ngươi lấy hết thử xem.
Dứt lời, một trăm gia nhân đệ tử dưới trường mười gia tộc cũng rút ra binh khí áp sát tới, tay đã đặt lên chuôi kiếm, chỉ cần đối phương có phản ứng lập tức xuất thủ tiêu diệt. Mà bên này, đám binh sĩ Hạ Quốc thấy thế cũng chấn kinh, đối thủ mới bộc phát ra thực lực không yếu khiến cho tâm tư của mỗi người đều trở nên căng như dây đàn.
Sau nửa ngày nhìn nhau, âm thầm đấu tranh khí thế, cuối cùng hai bên đành phải thương lượng chia đôi, còn khối hắc thạch lớn nhất, vừa to vừa nặng kia, bên nào có thể cho vào túi được thì bên đó mang đi.