Tối hôm đó, Mặc Nghiên sư huynh ăn mặc giản dị xuất hiện trước mặt mọi người, cẩn thận dặn dò quy định cuộc khảo hạch bên trong Đồ Ma Lĩnh thêm một lần nữa, cuối cùng mới phân tích một vài kiến thức ngoài lề, đoạn nói:
- Các đệ phải biết, ở Bắc Phương Chi Địa, tiền nhân Bàn Cổ tộc từ thời xa xưa đã đặt xuống căn cơ cho rất nhiều môn phái khác nhau, kết quả mới hình thành thế cục năm bè bảy mạng như bây giờ. Trong số này ngoại trừ Ứng Thiên Tông chúng ta được xem là huyết mạch tiên gia chính thống, kế thừa tư tưởng đạo lý của Thần Nông khai sinh cổ thần và Thiên Nguyên thần tộc thì còn nhiều giáo phái khác nữa.
- Ví như Đoạn Trần Tự chẳng hạn, đây là một phân nhánh của phật giáo tây phương, là cội nguồn phật giáo bắc phương ta. Tuyệt Tình Cốc cũng không khác Đoạn Trần Tự bao nhiêu, tuy phương thức tu hành có khác biệt nhưng vẫn lấy đoạn tuyệt thất tình lục dục, lánh xa hồng trần làm chủ. Mà đệ tử Tuyệt Tình Cốc, hoàn toàn chỉ có nữ nhân.
- Bên cạnh đó, Hạ Quốc Vương Triều là một quốc gia sơ khai, được tạo thành bởi liên minh ba bộ tộc lớn Hạ, Thương, Chu cùng mấy trăm bộ tộc nhỏ khác. Còn Cửu Chân Quận thì là khu vực tự trị của chín đại gia tộc có gốc gác lâu đời.
- Vô Đạo Môn thì khác nữa, đây là môn phái do hậu nhân thần tộc ở Thiên Nguyên lập xuống, nhiệm vụ chủ yếu là gia tăng quyền khống chế đối với chính sự bắc phương, song song với đó là thúc đẩy giao thương giữa hai bên, phát triển kinh tế hai lục địa.
- Mà cuối cùng, Trường Sinh Phái lại là một tồn tại hoàn toàn khác hẳn với các môn phái còn lại. Lấy tên là Trường Sinh nhưng đây đích thị là một ma phái. Thủ lĩnh Trường Sinh Phái lấy tư duy ma đạo làm chủ, cho nên truyền thừa xuống các loại công pháp ma đạo hung tàn, lấy sát tính để tu luyện càng lên cao.
- Trường Sinh Phái căn cơ gốc gác cũng lâu đời như Ứng Thiên Tông ta, thực lực thâm sâu khó dò, tổ sư khai sáng ra Trường Sinh Phái cũng có vai vế không thua kém tổ sư sáng lập Ứng Thiên Tông, mà hiện tại trong tay bọn họ cũng đang giữ một mảnh ngọc bài mở cửa phong ấn Đồ Ma Lĩnh, điều này nói rõ truyền thừa của bọn họ cũng là chính thống.
- Thế nhưng theo thời gian trôi qua, các vị trưởng lão cho rằng cách điều hành của phái chủ Trường Sinh Phái và cách làm việc của các đệ tử dưới trướng không được kiểm soát chặt chẽ, thiếu tính minh bạch, không nói lý lẽ, càng ngày càng giống ma đạo, cho nên mới đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, lâu ngày Trường Sinh Phái mới bị giới tu tiên gán cho cái mác ma giáo như bây giờ.
- Bất quá, ngoài những giáo phái lớn ra thì tầng lớp tán tu hay các ăn xin giả cũng tự tụ tập nhau rồi khai sinh môn phái như Khất Thực Bang, Tiềm Long Môn, vân vân và vũ vũ.
- Ta nói những điều này là vì một khi vào trong Đồ Ma Lĩnh, gần như chắc chắn sẽ xảy ra một cuộc tàn sát giữa các tu sĩ chính đạo và ma đạo. Ngay cả giữa các gia tộc Cửu Chân Quận hay ba vương tộc Vương Triều Hạ Quốc cũng không ngoại lệ. Thậm chí trong số các sư huynh sư đệ cùng môn phái đã nảy sinh thù hằn cũng khó tránh khỏi một cuộc chiến sống còn. Nhiều thế lực sẽ mượn cuộc khảo hạch này làm cơ hội để giải quyết ân oán cá nhân, thực hiện âm mưu gì đó hoặc trục lợi cho gia tộc, đạo thống bọn họ, cho nên các đệ nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không được tự ý hành động hay rời khỏi đội hình.
Lập Thiên nghe đến đây, buột miệng hỏi:
- Mặc Nghiên sư huynh, thế thì tại sao không loại trừ đệ tử Trường Sinh Phái ra mà lại để cho bọn họ cùng đi vào? Hoặc nếu diệt trừ bọn họ, hủy đi đạo thống bọn bọ, chẳng phải mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa hay sao?
Mặc Nghiên sư huynh nghe hỏi nét mặt khẽ giãn ra, mỉm cười nhìn Lập Thiên, đáp:
- Không phải đệ, ngay cả ta hay chín vị trưởng lão cũng đã từng nghĩ đến việc này, bất quá nói thì dễ nhưng làm thì không dễ như vậy. Đối với xuất tích của Trường Sinh Phái, bọn bọ cũng là chính thống, trên danh nghĩa, không ai có quyền ép buộc đệ tử trẻ tuổi của bọn họ không thể đi vào.
- Còn nếu âm thầm liên kết các môn phái chính đạo tiêu diệt Trường Sinh Phái cũng được, bất quá không ai biết Trường Sinh Phái liệu có hay không ma tộc chống lưng. Thêm vào đó vị trí tổng đàn của Trường Sinh Phái lại nằm sát ranh giới Đồ Ma Lĩnh, tại vị trí hoang sơn cùng cốc, núi cao vực sâu, dễ thủ khó công, không dễ gì tấn công vào. Mà thế cục lưỡng cực hiện tại ở bắc phương đang ổn định, nếu Trường Sinh Phái bị tiêu diệt, những môn phái nhỏ như Tuyệt Tình Cốc, Tiềm Long Môn chưa chắc đã khoanh tay đứng nhìn.
- Đối với những tu sĩ thế lực nhỏ yếu thích sự cô lập như bọn họ, các thế lực lớn có sự giằng co đấu đá lẫn nhau mới là chuyện tốt. Nếu chỉ có một phương trấn áp toàn thể thiên hạ, như vậy miếng cơm manh áo của bọn họ chẳng phải cũng cần ngửa tay chờ bố thí hay sao?
- Chung quy sự tình này liên hệ sự ổn định của chư đạo thống bắc phương chúng ta, không phải chỉ đơn thuần là cảm xúc yêu ghét, muốn hay không của một cá nhân nào đó mà có thể hạ xuống quyết định. Huống hồ Trường Sinh Phái xưa nay làm ra nhiều loại sự tình khiến dân tình bất mãn, thế nhưng cũng chỉ dừng lại ở thường dân áo vải mà thôi, chưa động đến các môn phái tu tiên bao giờ. Còn tranh đấu ngầm giữa hai phe thì hoàn toàn không có chứng cứ, rút cuộc ai biết thì để trong lòng, thế thôi.
- Hơn nữa, hiện tại các đệ không cần biết quá rõ những chuyện này làm gì. Ta nhắc các đệ như thế, ngày mai các đệ tự mình bảo trọng. Nhớ kỹ, chỉ cần sống sót trở về là được, hiểu không?
Nghe Mặc Nghiên nói, đám đệ tử không khó nghe ra hàm ý ẩn ở bên trong, nói bọn họ không cần quá chú tâm vào tranh đoạt tài nguyên mà nên toàn lực bảo vệ tính mạng. Hiểu được điều này, ai nấy giống như vừa được mẹ hiền vỗ về an ủi, sự lo lắng giảm bớt đi không ít. Riêng Lập Thiên khi nghe lời này, minh bạch Mặc Nghiên sư huynh vẫn còn có chút lương tâm, đến cùng cũng không lừa gạt cả đám trẻ ngốc như bọn họ đi vào chỗ chết.
Bất quá dù như thế thì cả đêm đó cũng không có người nào chợp mắt được. Cả đám cứ trằn trọc suy nghĩ, người thì kiểm tra pháp khí pháp bảo, người thì dụng tâm dán hộ thân phù vào nơi yếu huyệt, người thì mặc vào bảo giáp pháp y, đủ các loại phương thức phòng thân được một trăm đệ tử lấy ra, không thiếu thứ gì. Mà Lập Thiên thì ngoài chiếc hồ cầm luôn mang theo bên người ra thì còn có một thanh loan đao cong vút như lưỡi liềm được hắn lựa chọn từ trong đám binh khí phổ thông tông môn cấp phát.
Theo như hắn nghĩ, tu vi hắn yếu, kiếm pháp chưa học, lực lượng không đủ, chỉ có mỗi dùng loan đao là sắc, nhanh, nhẹ, có thể phát huy uy lực tối đa khi bị ngoại vật tiếp cận bất ngờ. Còn nếu như đối thủ quá mạnh thì một là nhờ người hỗ trợ, hai là bỏ của chạy lấy người, ba là buông tay chịu chết, thế thôi, có nghĩ nhiều cũng vô ích. Thế là sau khi nghĩ xong, hắn nhắm mắt ngủ luôn, ngủ say như chết.
Một đêm yên bình trôi qua, sáng sớm hôm sau, tất cả đệ tử trẻ tuổi bắc phương đều tập trung đông đủ ngay tại lối vào cấm khu Đồ Ma Lĩnh. Đến khi các hộ đạo giả của những thế lực đạo thống lớn nhất bắc vực có mặt đầy đủ, quá trình giải khai phong ấn mới được bắt đầu.
Vèo vèo mấy tiếng, bảy hộ đạo giả của bảy thế lực lớn bao gồm Ứng Thiên Tông, Đoạn Trần Tự, Hạ Quốc Vương Triều, đại diện liên minh Cửu Chân Quận chín đại gia tộc, Trường Sinh Phái, Vô Đạo Môn, Tuyệt Tình Cốc lần lượt bay lên không trung, trong tay bỗng chốc xuất hiện thêm một mảnh ngọc bội, vô thanh vô tức bị bọn họ ném ra trước mặt.
Trước sự chứng kiến của hàng ngàn tu sĩ bắc phương, bảy mảnh ngọc bội bị ném đi nhìn như bay loạn giữa không trung bỗng dưng không bàn mà hợp ngay tại phần đỉnh của tầng cấm chế rồi nằm im ở đó. Các mảnh ghép bay loạn giống như bị một loại lực lượng vô hình thu hút đến, tự động khảm nạm vào vị trí cố định đã được xác định từ trước.
Cứ thế, khi mảnh ghép cuối cùng rơi vào đúng vị trí, bỗng nhiên từ bên trong ngọc bội có một cỗ lực lượng cực kỳ mạnh mẽ bùng lên, sau đó phóng thẳng ra xung quanh. Bảy vị hộ đạo giả đối diện sự tình này giống như ngựa cũ đường quen, không chút chần chừ, tu vi toàn thân đồng thời bộc phát, bảy đạo lực lượng với đủ các sắc màu ầm ầm phóng tới, mạnh mẽ dẫn dắt cỗ lực lượng kia đánh phá kết giới lân cận, mở ra một cánh cửa đủ để mười người cùng lúc đi vào.
- Đã đến lúc, tất cả nhanh chóng tiến vào!
Một lời nhắc nhở ngắn gọn và rõ ràng không biết của ai vang lên, bảy trăm đệ tử trẻ tuổi nghe thấy tâm tình liền trở nên kích động, khí cơ bạo trướng, tức tốc nối đuôi nhau chạy thẳng vào bên trong không chút do dự. Hiển nhiên, trước khi đến đây tất cả đều đã được sư môn căn dặn kỹ lưỡng mọi việc, cho nên hiện tại không cần nói nhiều bọn họ cũng tự biết bản thân nên làm cái gì.
Thông thường, khi tiến vào bên trong phạm vi lịch luyện, có ba loại cạnh tranh thường nảy sinh. Thứ nhất là giữa người và yêu vật, thứ hai là giữa các môn phái với nhau, thứ ba là giữa các đệ tử cùng môn phái. Đối với sự tình này, rõ ràng các tông môn cũng đã đưa ra kế sách, luôn ưu tiên chống ngoại vật trước, tiếp đó là cạnh tranh với các môn phái khác, cuối cùng mới là các đệ tử trong môn tự phân chia tài nguyên.
Dù sao số lượng tài nguyên và giá trị tài nguyên mà mỗi cá nhân chiếm được tương lai sẽ trở thành yếu tố quan trọng để tông môn xem xét phần thưởng ban xuống, không ai là không muốn bản thân thu hoạch được nhiều nhất cả. Quan trọng hơn là, những tài nguyên thu được ở Đồ Ma Lĩnh ngoại trừ vật hiếm có hoặc liên quan đến đại sự tồn vong của Bàn Cổ tộc mới bị thu lại thì hầu hết đều do đệ tử đó sở hữu luôn.
Điều này đồng nghĩa là hôm nay bọn họ bỏ công sức, tương lai được hưởng thành quả, không những không hao hụt mà còn được giá trị nhân đôi. Đây chính là lý do mà khảo hạch ở Đồ Ma Lĩnh luôn trở thành tâm điểm bàn tán của rất nhiều đệ tử trẻ chư đạo thống bắc vực trong cả ngàn năm qua, mà thời điểm Đồ Ma Lĩnh mở cửa luôn là lúc một tầng lớp nhân tài xuất hiện.
Chỉ có điều thiên đạo vô tình, cũng luôn công bằng với tất cả chúng sinh, vinh quang và tưởng thưởng to lớn bao nhiêu thì cái giá phải trả để có được chúng cũng to lớn bấy nhiêu. Sự hung hiểm ẩn tàng bên trong dãy núi rộng lớn bao la hùng vĩ mang tên Đồ Ma Lĩnh này qua bao đời đệ tử trẻ tuổi bắc vực vẫn là một câu hỏi chưa có lời giải đáp hoàn chỉnh. Càng về sau bao nhiêu, sự tình kỳ bí và dị thường phát sinh bên trong càng tăng lên bấy nhiêu, kể cả về số lượng lẫn chất lượng. Đây cũng là một trong những nguyên do chính khiến cho thời hạn mở cửa Đồ Ma Lĩnh sớm hơn mười năm, mà có lẽ thời hạn này sẽ là thông lệ sẽ thường xuyên xảy ra trong tương lai.
Lúc này đây, Lập Thiên không chút tu vi, căn bản không dám chen lấn với đám tu sĩ đang cuồng bạo xông vào như cá sẩy chậu, như chim sổ lồng kia. Hắn cẩn thận tiến lên từng bước, luôn để ý quan sát đội hình đệ tử Ứng Thiên Tông tiến vào, sợ bản thân bị bỏ rơi giữa chừng. Thế nhưng còn chưa kịp tập hợp với mọi người thì sau lưng đã nghe thấy tiếng gọi.
- Thì ra là ngươi, Đả Thiên tiểu tử.
Đả Thiên là danh hiệu đồng bọn thuở nhỏ đặt cho Lập Thiên, Đả Thiên là Thiên Đả, ý nghĩa là thằng trời đánh. Nghe cái biệt hiệu này vang lên, Lập Thiên lập tức nhận ra người nào đang gọi mình, buồn bực chẳng thèm quay đầu lại nhìn.
- Tại sao kẻ này cũng vào được đây? Không lẽ là dùng danh phận một gia tộc nào đó ở Cửu Chân Quận?
Lập Thiên nghĩ bụng, trong đầu hiện ra hai chữ Mã Hùng. Người này là con của chủ mỏ linh thạch nơi hắn cư ngụ trước đây. Khi què gia gia còn sống, nhờ quan hệ với Ứng Thiên Tông, cho nên chủ mỏ này phải nhượng quyền điều hành và quản lý khu mỏ linh thạch cho ông ấy, đương nhiên lòng sinh bất mãn. Mãi cho đến khi què gia gia mất, lão ta trở lại nắm quyền điều hành khu mỏ, cũng bắt đầu những ngày tháng Lập Thiên sống trong cảnh trời đày.
Khu mỏ đó tuy nằm gần biên giới Thanh Long thành, thế nhưng thuộc quyền sở hữu của Ứng Thiên Tông. Gọi gia chủ chẳng qua là nhiều đời bọn họ đã làm nghề đãi cát tìm vàng này, cho nên được giao cho trọng trách đó. Vấn đề bớt xén linh thạch, cấu kết với các gia tộc Cửu Chân Quận xây dựng thế lực riêng Ứng Thiên Tông đã nghe qua, chỉ là không mấy bận tâm mà thôi. Đây cũng là tông môn nhắm một con mắt, mở một con mắt, cũng coi như trả một phần công lao cho gia tộc bọn hắn chứ không phải không hay biết gì.
Bất quá gia chủ họ Mã này thì không biết điều được như thế. Khi Khuyết Cầm gia gia được Ứng Thiên Tông bổ nhiệm, lão ta từng không tiếc nói những lời bất kính, bằng mặt không bằng lòng rồi, chẳng qua không làm gì được nên mới phải cắn răng mà chịu. Cho đến khi Khuyết Cầm gia gia mất, lão ta lại trở thành chủ quản đương nhiệm, lúc này bản chất thật mới lòi ra, mà cơn phẫn nộ chất chứa trong mấy năm ròng cuối cùng đều đổ lên người đứa trẻ mồ côi tội nghiệp.
Nhớ lại chuỗi ngày tháng ấy, trong lòng Lập Thiên chợt dâng lên một loại phẫn hận khó tả. Giờ đây hắn đã lớn rồi, không phải là đứa trẻ năm tuổi ngây ngô khờ khạo năm đó mà có thể mặc cho ai lừa thì lừa, ai gạt thì gạt. Những âm mưu thủ đoạn lén lút trong quá khứ, bây giờ chỉ cần hiện lên trong đầu liền đã trở nên rõ ràng và vô cùng chân thật, còn hơn cả một bức tranh được họa sĩ chăm chút cẩn thận từng nét vẽ.