Chương 11: Đồ Ma Lĩnh

Ba ngày sau, chính tại khoảng sân rộng lớn phía trước tế đàn truyền tống, khoảng ba trăm đệ tử đã có mặt từ sớm, mặt mày ai nấy đều mang theo vẻ hoang mang lo lắng, không biết trong danh sách một trăm người kia liệu có tên của mình hay không.

Có sự này là do quy định từ thời tổ sư liên minh chư đạo thống bắc vực lưu lại, yêu cầu mỗi thế lực chỉ được tiếp dẫn tối đa một trăm đệ tử trẻ tuổi tiến vào trong phạm vi sát hạch mà thôi. Hiện tại, Đồ Ma Lĩnh mở cửa sớm hơn thời hạn mười năm, phá vỡ kế hoạch do rất nhiều thế gia gia chủ dự tính, dẫn đến có không ít con cháu của bọn họ lọt vào danh sách bắt buộc thực hiện phù chiếu lần này.

Cũng may lứa đệ tử trẻ tuổi của tông môn thời kỳ này khá đông, cho nên xét theo quy định, Ứng Thiên Tông không thể mang hết ba trăm người này vào bên trong khu vực khảo hạch mà phải chọn ra một trăm đệ tử tham gia. Còn hai trăm suất dôi dư ra, nghiễm nhiên sẽ trở thành dư địa cho việc thương nghị giữa những đệ tử này, gia tộc bọn họ và vị chưởng quản bọn họ trong tông môn.

- Các ngươi nghe cho kỹ đây, tông môn ban bố phù chiếu khẩn cấp, hôm nay triệu tập toàn thể chúng đệ tử dưới mười lăm tuổi tại đây. Phàm bất kỳ kẻ nào vắng mặt, xử lý theo môn quy.

- Theo thống kê sơ bộ, đệ tử trẻ dưới mười lăm tuổi ở tất cả các cấp bậc trong tông hiện nay có khoảng ba trăm người. Chỉ có điều tiền lệ xưa nay chỉ cho tối đa một trăm đệ tử tiến vào Đồ Ma Lĩnh tranh đoạt cơ duyên, cho nên lần này chỉ có một trăm người may mắn được tham gia mà thôi.

- Các vị trưởng lão đã bàn tính kỹ lưỡng, cho rằng phù chiếu lần này nên để cho các đệ tử xuất thân không tốt, thiếu thốn tài nguyên tu hành đi thực hiện là phù hợp nhất. Dù sao bên trong Đồ Ma Lĩnh linh mộc thảo dược sung túc tràn trề, yêu thú có thể giết lấy nội đan nhiều không đếm xuể, tự do cho các đệ thỏa thích chiếm đoạt.

- Hơn nữa, Đồ Ma Lĩnh hôm nay mở cửa sớm hơn dự kiến mười năm, ta tin chắc yêu thú và các loại mộc yêu thạch quái còn chưa tu hành đủ, thực lực yếu ớt, càng tiện để các đệ tử trẻ tuổi như các đệ vừa trải nghiệm quá trình trừ yêu diệt ma vừa thu hoạch hoa thơm quả ngọt.

- Ngoài ra, trong số một trăm người đi chuyến này cũng không phải chỉ có các đệ tử tu vi yếu như các đệ nghĩ mà còn có một vài đệ tử trẻ xuất sắc cũng được phái đi, trước là để quản lý mọi người, sau là hỗ trợ lẫn nhau lúc gặp sự cố bất trắc, tiện thể giúp đỡ một tay trong quá trình thu hoạch tạo hóa.

- Chỉ cần một trăm người các đệ biết trên biết dưới, tuân thủ đúng nghiêm lệnh của người dẫn đầu, tất cả mọi chuyện sẽ ổn thỏa cho đến khi thời hạn một tuần trôi qua, hiểu không?

Ở bên trên, vị chân truyền đệ tử thứ ba của Ứng Thiên Tông tên Mặc Nghiên lạnh lùng giải thích, từng câu từng chữ rõ ràng rành mạch, ý vị nghiêm trang dứt khoát, giống như không cho các đệ tử bên dưới có quyền phản đối hay dị nghị.

Cứ thế, danh sách một trăm người được ban ra. Nhìn vào bản danh sách dùng loại phù chiếu đắt đỏ ban bố, có người vui, có người buồn, có người đắn đo, có người ôm ngực thở phào nhẹ nhõm...

Đứng ở cuối hàng, từ nãy đến giờ Lập Thiên vẫn chăm chú lắng nghe, nhưng đến khi danh sách một trăm đệ tử tham gia phù chiếu được công khai, ánh mắt lạnh lẽo đi mấy phần.

Ở hàng cuối cùng trong danh sách, ba chữ Khuyết Lập Thiên đặt ngay ở đó, đúng thứ một trăm. Rõ ràng là sau khi xem xét kỹ, một kẻ có tu vi khí lực bằng không như hắn cũng bị nhồi nhét vào cho đủ số lượng. Dẫu cho Lập Thiên nguyện ý tham gia thì việc sắp xếp này cũng đã tiềm ẩn sự bất công rồi.

Lại nói, đến kẻ ngu còn đoán ra chuyến đi này hung hiểm vạn phần, khả năng lớn bên trong Đồ Ma Lĩnh đã xảy ra biến cố dị thường nên các chư đạo thống mới phải mượn đám đệ tử chân ướt chân ráo đi dò đường, đây chẳng khác nào mượn mạng người làm đá kê chân vậy, thế mà vị sư huynh kia còn có thể nói dễ nghe như vậy.

Khẽ nhìn qua những đệ tử ăn vận xa hoa, khí cơ lay động như gió vờn quanh thân kèm nét mặt vui mừng hớn hở khi biết danh sách kia không có tên mình là đủ hiểu một trăm người đi nộp mạng lần này là những ai rồi.

Trong số ba trăm đệ tử trẻ tuổi này, hai trăm người nằm ngoài danh sách nhìn cách ăn diện là biết thân phận không bình thường. Xuất thân danh gia vọng tộc mà, tông môn dù có cứng rắn cũng không thể không biết chút thủ đoạn ngoại giao cơ bản. Hai trăm suất kia, rõ ràng là đang dùng quy tắc tổ tiên để trục lợi, đây chẳng khác nào nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của cả.

Đổi lại là các thế gia đại tộc kia, vì không biết rõ cụ thể thực hư sự tình bên trong Đồ Ma Lĩnh, đương nhiên sẽ không nhắm mắt buông tay để mặc tử tôn nhà mình đi làm vật thế thân, chết oan chết uổng vô ích như vậy.

Kết quả cuối cùng là gì không nói cũng biết, ai có tiền dùng tiền, ai có quan hệ thì dùng quan hệ, linh thạch, đan dược, tư nguyên, công pháp, tất cả đều có thể mang ra làm vật trao đổi mua bán, miễn sao mục đích cuối cùng đạt thành là được.

Còn như một trăm người còn lại, không nghi ngờ gì nữa, đây hầu hết đều là những người thuộc tầng lớp thấp kém, không có sự lựa chọn nào khác ngoài chấp hành mệnh lệnh sư môn một cách vô điều kiện.

Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu tinh ý nhìn kỹ một lượt, sẽ phát hiện ra trong số một trăm người này cũng không phải chỉ có mỗi người tu vi yếu kém như Lập Thiên không mà xen lẫn vào đó còn có một vài nhân vật trẻ tuổi tu vi cao tuyệt, khí cơ hiển lộ rõ ràng, tâm tình thoải mái, giống như chuẩn bị đi du sơn ngoạn thủy một chuyến chứ không phải đi lịch luyện.

Nhìn trang phục trên người bọn họ, dễ dàng khẳng định những người này đã là đệ tử nội môn, Thanh Thiên Y trên người là minh chứng rõ ràng nhất. Dưới mười lăm tuổi đã bước chân vào nội môn, chắc chắn không có người nào là nhân vật bình thường cả. Nếu nói những người này bị ép buộc đi thì không ai tin, mà nói bọn họ tự nguyện đi xem chừng sẽ hợp lý hơn.

Quả thực không khó lý giải vấn đề này, thứ nhất là ở trong độ tuổi dưới mười lăm, những đệ tử nội môn như bọn hắn gần như đã nằm vào tầng lớp xuất sắc nhất bắc phương hiện tại rồi, dù có gặp phải yêu thú hay kỳ phùng địch thủ thì bọn hắn vẫn tự tin sống mái một trận.

Huống hồ trên thân những người này, dựa vào xuất thân cao quý của bọn hắn, pháp bảo pháp khí hộ thân chẳng lẽ còn sợ thiếu hay sao? Nói dựa vào đó để lật thuyền trong mương thì hơi miễn cưỡng, như bảo trụ một mạng hiển nhiên là không vấn đề gì.

Mà xét theo tình hình thực tế, có khi cả gia tộc đã âm thầm cài cắm đệ tử trẻ tuổi khác chuyên môn bảo hộ bọn hắn trong suốt hành trình lịch luyện nữa cũng không chừng. Thế cho nên, những đệ tử này lựa chọn tham gia không phải là bị động chấp thuận như Lập Thiên mà là có nhiều phần nắm chắc ôm một đống tài nguyên từ trong Đồ Ma Lĩnh trở ra.

Nói gì thì nói, bên ngoài cấm chế vẫn đang có các đại trưởng lão tu vi cao thâm quan sát, nếu có vấn đề gì nghiêm trọng vượt quá khả năng các hậu bối giải quyết, bọn họ nhất định sẽ phá phong cấm nhảy vào hỗ trợ. Dựa theo quan điểm này nhìn nhận, chuyến lịch luyện này cũng không quá khó nhằn cho lắm, nhất là đối với đám thế gia hậu duệ được trang bị tận răng này.

Huống hồ chỉ cần động não suy nghĩ, dù cho những đệ tử ưu tú kia nóng vội hạ xuống quyết định chỉ vì nhiệt tâm lúc tuổi trẻ thì gia sư bọn bọ cũng không có khả năng chấp thuận. Đối với bọn hắn, thân phận đã có, tài nguyên có gia tộc chu cấp, không cần vì chút lợi ích nhỏ mà mạo hiểm tính mạng để tranh đoạt chút cơ duyên kia với những đệ tử thuộc hạng chót làm gì.

Nếu như gia sư bọn họ chấp thuận để cho bọn hắn đi, khẳng định đằng sau còn có dự tính khác, mà thiết nghĩ dự tính này căn bản không xa rời vị trí chân truyền đệ tử thứ tư hoặc thân truyền đệ tử của một vị trưởng lão nào đó.

Dù sao chăng nữa, người đi vẫn phải đi, người ở lại thì cứ ở lại. Đối với mệnh lệnh của tông môn trước nay vẫn nghiêm cẩn như sơn, tự nhiên không ai dám phản đối.

Phành phạch mấy tiếng, bất chợt Truyền Tống Đại Trận bị các đệ tử nội môn thi pháp mở ra. Trên mặt bia đá cổ kính trang nghiêm, từng đạo từng đạo cấm chế lần lượt bị phá vỡ, một vòng xoáy trông giống như một đường hầm thời không không có điểm kết hiển hiện ra trước mắt tất cả mọi người.

Truyền Tống Đại Trận mở ra thật nhanh, đóng lại cũng nhanh không kém. Lập Thiên còn chưa kịp nhìn kỹ thì chỉ nghe Mặc Nghiên sư huynh hét lớn một tiếng, ống tay áo khẽ vung, toàn bộ một trăm đệ tử đã cùng y biến mất trong vòng xoáy vô tận kia.

Chớp mắt sau, cả đám đã xuất hiện ở một địa phương xa xôi hẻo lánh, xung quanh cây cối um tùm, thế nhưng bên trong phạm vi kết giới bảo hộ phân đàn truyền tống này thì vô cùng sạch sẽ ngăn nắp, giống như qua thời gian dài không bị ngoại vật xâm hại.

Cẩn thận quan sát sẽ thấy lân cận những trụ đá được thiết đặt cấm chế còn lưu lại vô số mảnh thi hài của không ít các loại yêu thú, những thi cốt này hiện tại đã mục nát thành xương trắng, có vẻ đã chết cách đây khá lâu, mà kết cục hiển nhiên là do trận pháp cấm chế xung quanh gây ra.

Lập Thiên cũng giống như những đệ tử khác, vừa mới từ trong đường hầm thời không đi ra, thân thể phải mất một lúc mới giữ được thăng bằng. Cảm giác này hắn không quen, chí ít thì nhất thời chưa thích ứng được. Bên trong đường hầm thời không có chứa trận pháp đoạn thời xuyên không cực mạnh, cắt đứt thời gian và không gian, cho nên khi đi vào gần như ý thức sẽ bị gián đoạn. Thế nhưng khi đi ra, lực lượng thời không tác động lên thân thể vẫn chưa hoàn toàn mất đi, hầu như mọi người đều sẽ cảm giác được loại trạng thái khó chịu này dù nhiều hay ít.

Mặc Nghiên đi trước đến trước, thấy mọi người đã có mặt đầy đủ lại phủi tay một cái, cấm chế bao phủ xung quanh phân đàn truyền tống trận này mới tiêu tan. Lập Thiên đương nhiên chẳng lạ gì loại cấm chế này, đây là một loại kiếm trận, y hệt kiếm trận hộ sơn mà trước đó không lâu hắn xém tí là đưa tay chạm vào. Nhưng bây giờ, loại kiếm trận mạnh mẽ kia lại bị vị tam sư huynh này dùng một cái phất tay hóa giải, thực sự khiến cho người ta kinh tâm động phách.

- Tất cả đi thôi. Hiện tại chúng ta đang ở cách cấm chế Đồ Ma Lĩnh khoảng mười dặm. Chỉ cần đi thêm một đoạn nữa là sẽ đến địa phương nghỉ chân, đến đó, chúng ta chuẩn bị một chút, sáng ngày mai sẽ tiến hành mở cửa phong ấn, tiến vào bên trong.