Phá Thiên và Tuyết Liên hai người rơi mãi rơi mãi, không ngừng ghì chặt lấy nhau, Tuyết Liên tay vẫn cầm tuyết hoa, còn dùng linh lực che chở như sợ bị đá rơi trúng làm hỏng mất. Phía trên đầu hai người, khi tuyết hoa trên linh đài bị lấy đi, pháp trận cùng lúc biến đổi, từ quy tụ linh khí vào tuyết hoa kia, bắt đầu thúc dục sơn trụ giăng ra đạo đạo cấm chế, che lấp hang động vừa mới bị chọc thủng. Từng tia linh khí sắc nhọn đan chéo nhau, liên tục trong sơn trụ phóng ra giăng kín cửa hang. Nghe thấy tiếng động, mọi người cùng chạy lên đỉnh núi, Thượng Quan Tán Tiên và Mặc Nghiên tìm được vài người đang bị tuyết lang đuổi giết, cũng nhanh chóng ứng cứu bắt kịp theo lên. Đứng trên linh đài trống rỗng, dưới chân xuất hiện một lỗ thủng lớn, dưới con mắt của Thượng Quan Tán Tiên và Mặc Nghiên rất rõ ràng là từng đạo linh khí sắc như dao, chỉ cần cắt qua, thân thể lập tức chia lìa. Mặc Nghiên tiện tay ném một hòn đá xuống, rất nhẹ nhàng viên đá bị xẻ đôi, xẻ bốn, thành tám, rồi mười sáu, cứ tăng dần lên khi xuống sâu hơn. Những đệ tử khác nhìn thấy màn nay, lông tóc dựng đứng, da gà nổi lên từng cục như hạch, thụt lùi liên tục. Trận pháp trên mặt đá lúc này đã khác trước, linh khí xung quanh bị ép vào sơn trụ, áp lực ngày một lớn dần, mọi người đều có thể cảm nhận luồng áp lực này đè lên thân thể và đất đá bên dưới. Thượng Quan Tán Tiên nhìn thấy một hắc đỉnh bên giữa, không rõ là bảo vật gì, không nhanh không chậm thi triển Khống Linh thuật bắt lấy, rồi bỏ vào trong túi hỗn độn của mình. Ở bên dưới, Phá Thiên và Tuyết Liên rơi liên tục nửa ngày vẫn không có cảm giác chạm đất, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, liên tục thi triển công pháp để giảm tốc độ rơi xuống nhưng vô dụng. Rất lâu sau, khi gần đến đáy, hai người vẫn đang nhắm nghiền mắt, miệng lắp bắp trăn trối như cái chết đã được sắp đặt, không dám mở mắt nhìn. Hai người nhắm chặt mắt, răng nghiến chặt, thân thể dính vào nhau, rất lâu cũng không cảm thấy thân thể bị đánh nát ra, liền hé mắt ra nhìn. Khi mở mắt ra, hai người đang lơ lửng trong không trung, một đoạn pháp trận đã chặn lấy điểm rơi xuống, giữ hai người ở cách mặt đất vài thước. Phá Thiên nhìn Tuyết Liên vẫn đang cắn răng, nước mắt hình như lại muốn rơi ra lần nữa, tay bấu trên thân hắn muốn rách da thịt, mới đưa tay lay lay nói: Tiểu nha đầu, ngươi nhẹ tay chút được không, da thịt trên người ta hình như bị tay ngươi xé rách một miếng rồi. Tuyết Liên mở mắt nhìn lại, tay buông ra, sau đó hai người đáp đất bằng mông nghe cái phạch, vừa đứng lên lại trượt chân té xuống đánh phạch lần nữa. Hang động quá trơn, xung quanh hơi ẩm trên mặt đá bị hàn khí đóng băng thành một lớp mỏng, dưới chân cũng là một lớp hàn băng rắn chắc, vô cùng trơn trượt. Phía trần hang lại có nhiều tia nước bị đóng băng khi chưa kịp nhỏ xuống, nhọn như quả núi lộn ngược, vô cùng bắt mắt. Hai người không hề biết họ đã rơi một mạch từ đỉnh núi xuống hang động ở chân núi, khoảng cách cũng vài trăm trượng không kém. Bên trong, Tuyết Liên và Phá Thiên loay hoay hồi lâu mới định thần, cô nam quả nữ ở chung một chỗ, có phần không tốt cho lắm, nhưng không ai rảnh để ý chuyện này, bắt đầu dò xét từng chút một. Ở phía trên, Mặc Nghiên kiểm tra số lượng đệ tử đi vào, liền thiếu mất đúng hai người Phá Thiên và Tuyết Liên. Số còn lại không chết, nhưng cũng bị thương khắp người, tạm thời mất đi khả năng chiến đấu, chỉ còn cách hai người phải hộ tống đám đệ tử kia xuống núi. Thượng Quan Tán Tiên nhìn thấy lỗ hỏng lớn này, suy đoán ra đôi chút sự tình, cho rằng ở chân núi nhất định có cửa động tiến vào, liền không chút do dự gọi mọi người trở lui. Trên đường xuống nhờ có hai người yểm hộ mà đám tuyết lang không có một mống nào bén mảng. Thậm chí một số đệ tử đã bị thương còn cầu tuyết lang kia tới, để mượn tay hai vị sư huynh chém giết, đoạt lấy nguyên đan. Những người này dù bị thương thê thảm bây giờ vẫn dốc sức tiến tới những tuyết lang bị đánh giết trên tuyết, móc ra nguyên đan thu vào túi. Tuyết lang nội đan này hấp thu lượng lớn huyền âm chi khí, cho nên nếu bị trọng thương kinh mạch rối loạn, liền có thể áp chế xuống, tránh để kinh mạch không chịu nổi xung kích mà nổ tung, là linh dược trị nội thương đệ nhất thiên hạ. Ở trong khách điếm, Tử Phục, Nhạc Lãnh Pháp và mấy người khác cơ hồ đứng ngồi không yên. Đã mấy ngày đêm không có tin tức gì, trong lòng có chút hoang mang lo lắng, nhưng phần lớn lại cho rằng bọn người này đã kiếm được cơ duyên gì đó rất là tốt, nên cứ ở lì thu thập không chịu quay về. Mà khi họ trở về chưa chắc đã chịu chia phần của mình, cho nên tay chân cuống cuồng, thực sự là không cách nào có thể ngồi yên chờ đợi được nữa. Gần chục ngoại môn đệ tử rủ nhau chuồn khỏi khách điếm đi về phía tuyết sơn, bụng dạ nôn nao, kiểu tự ý hành động như thế này, nhất định sẽ bị Thượng Quan đại sư huynh mắng cho một trận, nhưng xem ra bây giờ ai nấy cũng hết chịu nổi, một mạch quyết tâm đi tới.
Bên trong hang động, Phá Thiên và Tuyết Liên cẩn thận nhìn kỹ đánh giá tuyết hoa kia, Phá Thiên nói: Tuyết Liên, muội có biết loại tuyết hoa này tên là gì không? Tuyết Liên ngắm ngía bông hoa rất lâu, cẩn thận xoay trở từng góc cạnh xem xét, nói: Có thể đây là Điệp Băng hoa. Trước đây cha ta có nói sơ qua thì phải, cũng có thể là ta thấy ở trong một cuốn sách nào đó trong thư viện của cha, nhưng hiện tại không nhớ rõ. Hình như nói Điệp Băng hoa là loại kỳ hoa mọc ở nơi hoang sơn dã lĩnh, linh thể chí âm chí hàn, hấp thu huyền âm chi khí, lực lượng vô cùng to lớn. Sau đó còn dùng để kích hoạt cái gì gì đó, ta cũng không để ý mấy. Phá Thiên nghe nàng nói, đầu muốn vỡ ra, chung quy thì cái nha đầu ngốc này có thể nhớ được cái gì nữa chứ. Suốt ngày chỉ ăn no ngủ kĩ rồi gây sự đánh nhau thì còn biết cái gì mà sách với vở. Biết hỏi nàng không ăn thua, hắn quay mặt rời đi chỗ khác khiến Tuyết Liên phải chạy đằng sau gọi với theo liên hồi. Hai người đi hết ngõ này đến ngách nọ, chung quy đều là lối cùng ngõ tận, phía sau mỗi vách lại có một căn phòng, trong phòng có một chiếc giường bằng ngọc bích, hoa văn bên trên rất tự nhiên, phảng phất có linh khí tuôn ra. Bên dưới nền còn có ly tách và chân đèn đổ nghiêng ngả vẫn còn y nguyên, một số nơi vẫn sót lại rèm che và vài mảnh y phục. Nhìn thấy khung cảnh như vậy, trong đầu hai người xuất hiện sự ngại ngùng, liền lập tức rời đi. Hai người cùng nhau đi về phía cửa hang, nơi đó có ánh sáng phát ra, nhưng đã bị chặn lại bởi một khối băng cực lớn, đừng nói là với sức hai người, dù cho tập hợp tất cả mọi người cùng nhau đánh vào khối huyền băng này, cũng chưa chắc phá hỏng được một lỗ. Trong thâm tâm hai người dấy lên một sự tuyệt vọng, Tuyết Liên lại định khóc lên lần nữa thì Phá Thiên đã lớn tiếng ngăn lại, quát: Dừng, dừng, dừng, tiểu nha đầu, ngươi đừng khóc nữa có được không, áo của ta cũng ướt nhẹp vì nước mắt của ngươi rồi, ngươi còn muốn thế nào. Đường này không đi được, thì chúng ta đi ngược lại phía sau tìm đường khác, phía sau kia vẫn còn đường, ngươi mà cứ khóc như vậy, ta không nghĩ ra được cái gì cả. Nói xong, hắn kéo tay Tuyết Liên lôi đi, hang động này khắp nơi đều ẩm ướt trơn trượt, phải cẩn thận di chuyển từng bước một, Viễn Li thuật ở đây không thể sử dụng được, không gian hình như đã bị một pháp trận nào đó định trụ, căn bản không thể phá vỡ. Trong hầm ánh sáng bị băng phiến phản xạ, chỗ sáng chỗ tối trông rất âm u, Tuyết Liên sợ hãi cũng không lấy gì làm lạ. Lọ mọ đi đến phía cuối hang, thêm một bệ đá nữa xuất hiện, bên trên một Điệp Băng hoa to lớn đang nằm đó, Tuyết Liên từ xa nhìn thấy linh quang ẩn hiện, tưởng như phía trước lại có một đại Điệp Băng hoa, lao mình chạy đến, Phá Thiên phía sau trông thấy cũng hốt hoảng đuổi theo. Nhưng khi hai người đến nơi, tinh thần chấn động dữ dội, trên thạch đài kia không phải là một đại Điệp Băng hoa, mà là một cây cung lớn, nhìn từ xa rất giống hai cánh bướm nhưng đến gần thì mới thấy có phần không giống. Lạ ở chỗ cây cung này trong suốt như băng, bên trong linh khí mờ đục, lại không có dây cung, cũng không có bệ đỡ, chỉ lơ lửng trong không trung như có một lực lượng nào đó nâng đỡ. Cũng giống như lúc nãy, trên thạch bích này có khắc một trận pháp còn lớn hơn, phù văn chằng chịt, ngôn ngữ tối nghĩa khó hiểu, nhìn lâu cũng không nhận ra điều gì khác biệt. Tuyết Liên trong lòng như có cái gì thôi thúc, muốn đưa tay với tới nhưng bị Phá Thiên ngăn lại. Tuyết Liên không hiểu lý do, quay sang Phá Thiên nhìn như muốn hỏi rõ, nhưng cùng lúc này bên trong tay nàng Điệp Băng hoa bỗng nhiên phát sáng, rung lên liên tục như muốn vỗ cánh bay lên, linh khí tuôn ra lạnh cả bàn tay, lưu quang vuốt ve mềm mại uốn lượn xung quanh. Điệp Băng hoa hóa thành một con hồ điệp đầy đủ màu sắc, bay múa xung quanh, linh quang trải rộng khiến hang động trở nên sáng chói lung linh rực rỡ. Bên trong trận pháp, băng cung như cảm nhận được luồng khí tức bên ngoài chuyển tới, thân cung rung lên từng nhịp, dường như muốn sống lại, kịch liệt rung rẩy chấn cho không khí xung quanh tạo thành từng gợn dạt ra xung quanh. Hồ điệp bay lượn xung quanh băng cung, sau đó liền xuyên qua pháp trận cấm chế trên thạch đài chui vào chính giữa băng cung, nơi đó vẫn còn chừa lại một lỗ nhỏ, dường như vừa khớp để gắn Điệp Băng hoa kia vào. Khi hồ điệp lấp vào chỗ khuyết, liền cùng thân cung liên kết làm một, không một chút tì vết. Thân cung đột ngột phát sinh dị biến, bên ngoài thân cung trong suốt hiện lên từng đợt linh quang, ban đầu chỉ ở trung tâm thân cung, về sau từng đạo từng đạo linh quang xé rách hàn vụ phía trong thân cung, dường như linh quang này đục khoét thân cung ra từng lỗ nhỏ, vẽ nên các màu sắc khác nhau nối dài từ trung tâm ra hai đầu, như kinh mạch trong thân thể được đả thông, khí huyết xuôi dòng, khí tức tràn ra xung quanh, linh quang lóe lên dữ dội khiến hai người phải bịt mắt. Ánh sáng dịu đi, trên bệ đá pháp trận liên tục biến đổi rồi tắt lịm, băng cung tự động rời khỏi bay đến trước mặt Tuyết Liên, nàng cũng bất giác không khỏi kinh ngạc, nhìn Phá Thiên như muốn hỏi xem ý kiến của hắn. Phá Thiên ngây ngốc nhìn một loạt hiện tượng kỳ lạ diễn ra, những điều mà nếu không tận mắt chứng kiến, cả đời hắn có muốn tưởng tượng cũng không thể nào nghĩ ra được, sau đó mới dùng ánh mắt tò mò nhìn Tuyết Liên gật đầu một cái. Tuyết Liên đưa tay chậm rãi nắm vào thân cung, Huyền Âm Công Pháp trong người nàng có phần bị thôi động, cảm giác như khí tức trong cơ thể nàng và cây cung này là một vậy, cảm thấy vô cùng thuận tay như đã từng sử dụng qua rất nhiều lần rồi. Khi dương cung lên, phía trong thân cung còn hiện lên ba chữ “Điệp Băng Cung” rồi mọi thứ lại trở nên bình thường.
Tuyết Liên ngây ngốc một hồi, hiểu ra Điệp Băng hoa là dùng để kích hoạt Điệp Băng cung, nàng vui vẻ cười tươi như hoa nói: Tiểu Hành, ta làm được rồi, hi hi, đây là Điệp Băng cung, chính là nó đấy. Phá Thiên vẫn đang còn lạc trong những suy tư không đầu cuối, thấy mọi chuyện từ đâu lại biến thành như vậy, hỏi: Điệp Băng cung là gì? Tuyết Liên bây giờ đã nhớ rõ ràng, chắc như đinh đóng cột, đáp: Điệp Băng cung nghe nói được làm từ hàn thiết thiên sơn vạn năm, hấp thu huyền âm chi khí dần trở nên trong suốt, bên trong dẻo dai, bên ngoài rắn chắc. Đây là một kiện thần khí, là binh khí của thần sử dụng. Tuyết Liên suy nghĩ một lát, lại tiếp: Ta nghe cha ta kể lại, Thần Tuyết sơn là một địa danh ở nam phương thần địa. Nơi đây nhân gian tương truyền ngày xưa khí hậu bốn mùa ôn hoà, cây cối xanh tươi, là chốn bồng lai tiên cảnh, chúng thần thường xuyên lui tới hưởng thụ lạc thú trần gian. Về sau thế lực ma tộc vây đánh, máu nhuộm bốn bề, giết cho thần tộc không kịp trở tay, phải rút về thiên đình. Nơi này linh huyết thần ma đổ xuống như trường giang đại hải, thiên đình sợ ma tộc dở ra ma pháp tế luyện linh huyết kia, cho nên mới dùng huyền âm chi khí chôn vùi tà niệm, áp chế linh tính. Ta còn nghe nói Huyền Âm Thần Pháp của gia tộc ta cũng có liên quan đến chuyện này. Chỉ là cha ta được nghe ông nội ta kể lại, ông nội ta lại nghe ông cố ta kể, ông cố ta lại nghe ông tổ ta kể lại, cũng chẳng biết đã qua mấy đời, đến bây giờ chẳng biết đâu là thật, đâu là giả nữa. Về sau, khi thiên giới ổn định được đại cục, mới đem đại quân bày ra thiên la địa võng đánh ép ma tộc về Đoạ Quỷ sơn, giết cho ma hoàng chỉ còn một tia nguyên thần bỏ chạy, còn chín phần hiện nay vẫn bị nhốt trong Tịnh Liên đài ở chỗ Như Lai phật. Theo ta suy đoán Điệp Băng cung này chắc là do một vị thần lưu lại, mục đích để hấp thu linh khí sau khi bị trận pháp luyện hóa máu huyết thần ma nơi đây, chuyện chính là như vậy. Phá Thiên như một tên điên hết rơi từ trên trời xuống đất, lại rơi từ đất xuống mười chín tầng địa ngục. Cơ bản hắn mới trở thành đệ tử đạo gia được gần hai năm, chưa từng biết qua những chuyện như vậy, bây giờ hết lần này đến lần khác bị đả kích, trong lòng không khỏi rét run. Những cái này vượt xa tầm kiến thức của hắn có thể tiếp nhận, một hồi không thể nào hiểu hết được, liên tục gật đầu lắc đầu loạn cả lên, cũng không biết đâu là thật đâu là giả nữa.