Chương 136: Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn

Tuyết Liên cầm Điệp Băng cung trong tay, miệng lại thao thao bất tuyệt, thuyết minh mọi thứ cho Phá Thiên nghe, nói: Mặc dù nói huyền băng có thể che giấu mùi tanh của máu huyết, nhưng linh khí ẩn chứa trong đó thì không, nhất định thời gian dài sẽ có nhiều thế lực phát hiện ra, có lẽ vì thế các chân thần mới khổ công bố trí ra nhiều cạm bẫy như vậy. Huyền âm chi khí ở đây tồn tại nương nhờ linh huyết thần ma nuôi dưỡng, các pháp trận thì lại mượn lực lượng của huyền âm chi khí để duy trì, liên tục luyện hóa máu huyết của thần ma để lại. Ta đoán khi linh lực trong máu huyết thần ma tiêu tan hết, trận pháp tự nhiên sẽ bị hủy. Điệp Băng hoa có pháp trận giúp hỗ trợ hấp thu huyền âm khí, linh lực càng ngày càng mạnh, nó còn là mấu chốt để kích hoạt Điệp Băng cung. Bên giữa cung có một lỗ rất nhỏ, khi đặt Điệp Băng hoa vào ăn khớp hoàn mỹ, cho thấy lực lượng Điệp Băng cung này xuất ra là lực lượng của Điệp Băng hoa kia, là huyền âm linh tiễn. Ngoài ra, cùng với Huyền Âm công pháp trên người ta chung một nguồn gốc, rõ ràng cung này trước đây thuộc sở hữu cũng là của một chân thần chế ngự được huyền âm chi khí này. Phá Thiên nghe nửa ngày, trong đầu dường như không còn biết gì nữa, mặt ngây ra, mắt thì nhắm lại, ngáp lên ngáp xuống. Bỗng bên ngoài cửa hang chấn động dữ dội, hình như có người đang cố tình phá vỡ phiến băng phong kín cửa động kia. Phá Thiên nghe vách núi rung lên cũng tỉnh táo trở lại, nhìn xung quanh thấy những lớp băng đã bị nứt ra lúc nào cũng có thể rơi xuống, mà trên trần, mấy phiến nghịch băng sơn cũng gãy rơi xuống rào rào, nói: Không xong rồi, bên ngoài có người phá cửa động, ta sợ chấn động này sẽ làm sập hang mất, muội mau nghĩ cách gì đi. Phá Thiên nhìn lên cái cung, chợt lóe lên ý niệm, định bảo Tuyết Liên sử dụng thần cung này thử xem, nhưng ngó tới ngó lui một hồi, lại xuất hiện cái gì không đúng, Phá Thiên lại hỏi: Tại sao cái cung này mũi tên không có thì cũng thôi, đây đến dây cung cũng không có, thế nào lại gọi là cung được, rồi thất vọng thở dài. Bên cạnh, Tuyết Liên nghe Phá Thiên lảm nhảm, cũng nghiên cứu hồi lâu, hiểu ra một chút, nàng không nói gì, tập trung ý niệm, thôi thúc Huyền Âm Công Pháp trong thân thể đến cực hạn, linh khí tuôn ra như suối tràn vào trong Điệp Băng cung. Linh lực của Huyền Âm Công Pháp hình như thôi thúc đến linh khí nằm trong Điệp Băng hoa, sau đó lan tỏa truyền lên thân cung trong suốt nhìn cánh bướm, khiến nó sáng lên nhiều màu sắc khác nhau. Linh lực như ngân quang từ từ lan tràn từ tâm cung ra xung quanh chạy dọc đến hai đầu cung, sau đó từ từ hình thành dây cung bằng nhiều màu sắc cầu vồng đan xen bắt chéo nhau, to bằng sợi cước. Phá Thiên đứng bên cạnh quan sát lại trải qua thêm một lần nữa bất ngờ, miệng ú ớ, mắt mở to như hai quả nho, nhìn không chớp mắt cảnh tượng kì diệu đang diễn ra. Tuyết Liên không nói gì, một tay giương cung, tay kia kéo cung, một mũi tên bằng huyền băng xuất hiện, trong thân là linh lực từ dây cung truyền vào, ngân quang lấp loé. Mũi tên trong suốt phản xạ tất cả lưu quang bên trong, chiếu sáng cả hang động làm từ băng tuyết lờ mờ. Chỉ một lúc sau, linh lực truyền vào huyền băng tiễn càng lúc càng nhiều, khí tức trên thân linh tiễn càng cường đại, dường như muốn xuyên thủng thiên địa, khiến cho Phá Thiên đứng bên cạnh bất giác giật mình kinh hãi, không hiểu tại sao lực lượng trong linh tiễn này có thể lớn như vậy. Phá Thiên nhận ra huyền tiễn thực chất chỉ là một đạo linh khí vô cùng cường mãnh, phối hợp cùng Huyền Âm Công Pháp của Tuyết Liên càng trở nên ăn khớp vô cùng. Chưa kịp thốt ra những suy nghĩ khỏi miệng, Điệp Băng tiễn trên thân cung đã bị Tuyết Liên bắn ra, linh quang chớp động, một cánh bướm muôn màu sắc xé không lao đi, hai cánh chập chờn rải ra lưu quang chảy dài như dòng suối về phía sau, hoá thành hàng loạt linh điệp nhỏ bay theo, xung quanh không gian bị xé rách, cuồng phong tạo thành gió xoáy theo sau mũi tên, cùng lúc lao đến cửa động đang bị bịt chặt bởi một phiến huyền băng rất dày. Ầm một tiếng, cửa hang bị một chấn động lớn rung lên từng nhịp, linh lực tuôn ra theo điệp tiễn thổi bay tất cả, xuyên phá một lỗ lớn trên phiến huyền băng, những linh điệp theo sau cũng phá cho những vết băng lởm chởm nổ tung ra, trong không trung hóa thành hơi nước tán đi mất. Theo sau cùng là từng đợt cuồng phong gầm rú, gió xoáy cuốn hết băng tuyết ném ra ngoài mấy chục trượng, trên đường nó đi qua, tất cả đều được dọn dẹp sạch sẽ, từ băng tuyết, núi đá, cây cối cũng tiêu tán. Thế nhưng lực lượng của băng tiễn vẫn chưa dừng lại, sau khi ra khỏi cửa động, liền phóng về phía xa, đâm rách từng mảng pháp trận lớn, lưu quang bên trong có yếu đi, nhưng vẫn kịp bay về cuối trời, biến mất khỏi tầm mắt mọi người mới rơi xuống .

Xung quanh cửa động, mọi người chỉ cảm thấy có khí tức nguy hiểm đến gần, lập tức viễn độn né tránh. Cùng lúc đó có một tiếng động phát ra, mọi người quay mặt về phía dư chấn xuất hiện, chỉ thấy một tia linh quang loé lên, đâm thủng vách núi thành một lỗ lớn, sau đó tiếp tục xé rách không gian bay đi, để lại tiếng xuy xuy trong gió văng vẳng trở lại. Ai nấy đều không nhìn ra đó là cái gì, luồng khí tức tản ra xung quanh khiến ai nấy không rét mà run, tự nhiên hiểu đây không thể là công kích của thường nhân có thể đạt đến, trúng phải một kích như vậy, e rằng khó giữ toàn thây. Ở phía trong, sau khi Tuyết Liên bắn ra một mũi tên, nhìn kết quả sau cùng liền giật mình nhìn chằm chằm vào thần cung đang dịu xuống trong tay. Phá Thiên cũng cứng họng, không nói nên lời, trăn trối nhìn ra cái lỗ to lớn kia thầm cả kinh. Cả đời hai người, chưa bao giờ thấy một loại binh khí nào uy lực lớn như vậy, chỉ nhìn thôi ai cũng có thể chắc chắn chín phần đây là thần khí. Mục đích lưu lại thì không rõ, nhưng có lẽ liên quan đến đoạn thần ma đại chiến kia. Tuyết Liên cầm trong tay thần cung, hồi lâu sau mới bước ra cửa động, gọi lớn: Thượng Quan sư huynh, huynh có ngoài đó không? Thượng Quan Tán Tiên từ xa nghe thấy tiếng gọi, liền xé không lao tới, nói: Ta ở đây, hai người không sao chứ? Phá Thiên cũng nói vọng ra: Hai người bọn đệ không sao, nhờ Thượng Quan sư huynh giúp một chút, bọn đệ muốn trở ra mà cái lỗ này xem chừng chỉ có thể chui qua thôi. Thượng Quan Tán Tiên bất đắc dĩ cũng cầm lấy tay Tuyết Liên kéo ra, sau đó lại lôi Phá Thiên ra bên ngoài, hai người trên người cũng có vết thương, bất quá vì không khí lạnh và khô nên đã đông lại, tạm thời không cảm thấy đau nhức, xem chừng chỉ là vết thương ngoài da, không quá nghiêm trọng. Phá Thiên nãy giờ vẫn là đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, quên cả trên người vẫn đang bị thương, bây giờ khi có người nhắc mới nhớ ra, nhăn nhó kêu lên, khiến mấy người khác phải chạy tới đỡ lấy hắn. Chân hắn bị cắn ra thành hai lỗ sâu hoắm, y phục từ đó xuống dưới chân cũng dính bết máu huyết đã khô lại từ lâu. Tuyết Liên sau lưng bị móng vuốt cào qua, y phục rách ra ba bốn đường máu, thân thể cũng bị cắt khá sâu, chỉ hơi động đậy liền cảm thấy đau nhức. Nhưng chưa hết bàng hoàng, tất cả mọi người chăm chú nhìn thanh băng cung trên tay Tuyết Liên, mắt không chớp lấy một cái. Mặc dù đa số đều thu được một lượng tuyết lang nguyên đan, nhưng thấy thanh băng cung kia trên thân khí tức cổ quái, có phần giống với khí tức đạo linh khí lúc nãy bắn ra, ai nấy đều phán đoán ra được đôi phần, có điều lúc này không tiện nói rõ. Chấn động vừa rồi cũng vô tình lôi kéo rất nhiều tuyết lang chạy đến, từ phía xa hàng đàn chắn trước mặt mọi người, dường như không muốn để mọi người rời khỏi. Thượng Quan Tán Tiên rút kiếm, định một đường chém tới, giết ra một lối để mọi người rút lui, xem ra nơi đây không thể ở lâu hơn, sợ rằng đánh động đến các thế lực khác ở sâu trong đại tuyết sơn ra, vạn phần nguy hiểm. Nhưng hắn chưa kịp thi triển kiếm pháp, Tuyết Liên tay đã giương cung, gắng gượng nhịn cơn đau phía sau lưng truyền tới, thân băng cung rung lên, đạo đạo linh khí lan tràn, dây cung xuất hiện, một tay giương lên, một tay kéo dây cung, nhân cung tâm ý hợp nhất, trên dây cùng đồng thời xuất hiện rất nhiều linh tiễn, linh quang muôn màu đan xen đến chói mắt, khí tức kịch liệt cường bạo, đám đệ tử đứng rất xa cũng bị cỗ khí tức này trấn nhiếp, chỉ nhìn không nói thành tiếng. Thượng Quan Tán Tiên và Mặc Nghiên sửng sốt quan sát, vạn phần tin chắc đây là thần cung, gương mặt vội vàng chờ đợi. Đợi cho linh tiễn dung nhập linh lực cường đại, Tuyết Liên buông tay, đạo đạo linh tiễn xé không lao tới, lưu quang lập lòe kéo dài vô tận, phía sau linh điệp nhỏ vỗ cánh bay theo, điệp băng tiễn hóa thành vô vàn linh điệp tiễn nhỏ phóng tới, đi đến đâu tuyết lang ngã rạp đến đó, lập tức chết ngay không kịp phản kháng. Phía dưới lớp tuyết bị linh quang nung chảy hóa thành hơi nước bay lên tan trong không khí, tạo thành lớp lớp sương mù. Sau khi giết sạch một đoàn tuyết lang, linh tiễn phóng vào đại pháp trận phía trước, xé rách từng mảng từng mảng, không còn là hòa tan như trước, mà là đánh cho pháp trận rách toác ra, xuyên thủng tiến lên. Một màn này trong mắt Thượng Quan Tán Tiên và Mặc Nghiên rõ ràng như một đoạn phim quay chậm, ai nấy trong lòng chấn động kịch liệt, hơi thở cũng chậm đi một nhịp. Còn đối với những người khác mà nói, chỉ cảm thấy khí tức bức người đẩy họ thụt lùi phía sau vài bước, đạo đạo linh quang liên tục công phá tất cả những gì cản đường đi của nó, hủy diệt tất cả, đập tan tất cả. Loại khí thế này khiến cho bọn họ cảm thấy nó căn bản không thể ngăn cản, không thể né tránh, nếu bị chọn làm mục tiêu thì chỉ có con đường chết, bất giác đứng im nhìn những linh tiễn khuất xa cuối trời. Phá Thiên nhìn qua Tuyết Liên, lại kinh hãi, nàng chỉ bắn có hai lần, lần đầu một mũi đã khiến hắn kinh hồn bạt vía, lần này bắn đến mấy chục đạo linh tiễn, thực sự khiến hắn choáng váng, cảm giác như Tuyết Liên không phải mới lần đầu sử dụng Điệp Băng cung mà là đã sử dụng nó hàng trăm ngàn vạn lần rồi. Pháp trận kia bị đục thủng một lỗ lớn, trong chốc lát khó mà phục hồi lại nguyên vẹn, Thượng Quan Tán Tiên nhân cơ hội quát lớn: Mọi người nhân lúc pháp trận chưa đóng lại, nhanh chóng rời khỏi. Mọi người đang thất hồn lạc phách chưa hoàn hồn bị đánh động tỉnh lại, cuống cuồng phi kiếm rời đi. Nhưng bản thân ai cũng không nỡ nhìn một đống tài nguyên lưu lại trên đống tuyết này, liền đứng trên phi kiếm với tay xuống chộp lấy mấy con tuyết lang đã chết, không ngừng ép ra nội đan rồi ném xác trở lại. Đáng tiếc là dù có nhanh tay hơn nữa, số lượng vẫn còn quá nhiều, không ai dám chậm trễ vì tuyết lang nội đan mà hy sinh tính mạng, chỉ đành nghiến răng bỏ lại, mắt nhìn đống tuyết lang nằm trên mặt đất mà lòng đau như cắt, cảm khái không thôi.