Hai người Phá Thiên và Tuyết Liên ôm nhau, đầu óc xoay vòng, choáng váng nửa ngày mới có thể đứng lên được, bởi lẽ lăn quá lâu khiến cho đầu óc không còn cảm giác được phương vị, cứ đứng lên là lại ngã chúi xuống như hai người say rượu, ai nhìn thấy cảnh này tất sẽ cười đến răng rụng cả ra ngoài cũng không phải nói suông.
Phía trước, Phá Thiên bị pháp trận áp chế, thân thể run rẩy, trong thức hải ma khí cuồn cuộn không ngừng bị nén lại, cơn đau đầu khiến hắn choáng váng, miệng van lên khủng khiếp, tay ôm đầu kéo đến da tóc cũng muốn đứt ra, trên thân thể ma khí xuất hiện rồi biến mất liên tục. Ngay lúc này, Phá Thiên cảm thấy áp lực của cả thần sơn đang đè lên đầu mình, muốn đè cho óc não bắn hết ra mới dừng lại, mắt mờ đi, tay chân run rẩy khụy xuống, khí lực toán loạn, bên trong thức hải ma tâm chấn động không ngừng, biển ma khí bị trấn áp thu nhỏ dần lại một góc, không ngừng bị thần trận chi niệm áp chế. Ma Hoàng cảm nhận được thần lực đang đè ép nguyên thần của mình cũng cảm thấy vô cùng phẫn nộ, bùng nổ sát ý, xung quanh ma khí, lệ khí, huyết khí bị hắn thôi động, liên tục bốc lên tiến nhập thân thể Phá Thiên.
Phá Thiên lúc này đang chìm vào một cơn mơ, trong đó có một vị ma hoàng to lớn thân hình che khuất cả ánh mặt trời đang nói vọng xuống: Đây là thiên hạ của ma tộc ta, thần tộc các ngươi là cái thá gì lại dám ở đây làm ra những chuyện đáng xấu hổ kia, cút hết lên thiên giới cho ta. Ở phía dưới, một vị tướng quân thân hình bệ vệ, tay nắm một thanh trường thương lớn, bình thản đáp: Ha ha, ngươi nghĩ ngươi là Ma Hoàng liền có thể độc chiếm cả thiên hạ ư? Phải xem ngươi có bản lĩnh đó không đã. Nói xong, hai người vung những đòn công kích cường đại nhất vào đối phương, ngạo khí chấn động đất trời, tất cả không gian xung quanh bị phá vỡ về trạng thái nguyên thủy, vạn vật bị hủy diệt, máu nhuộm thành sông, vị tướng quân kia bị một kích của Ma Hoàng đánh chết, lúc chết vẫn trong trạng thái không cam tâm, vô cùng phẫn uất, bi ai tột độ. Giật mình tỉnh dậy, Phá Thiên không còn cảm giác bị đè ép như trước nữa, thân thể nhẹ nhàng đi hẳn, giấc mơ kia khiến hắn khi mở mắt ra vẫn còn lưu lại sự ám ảnh, nhìn lên phía trên thấy Tuyết Liên nước mắt giàn dụa, cũng lờ mờ nhận ra mọi chuyện.
Tuyết Liên phía sau hai tay ôm cổ Phá Thiên hồn nhiên hỏi: Ngươi lúc não bị sao vậy, tự nhiên la hét om sòm, lại ôm đầu lăn lộn, làm ta cũng hết hồn? Phá Thiên lại tỏ ra không nhớ rõ ràng điều gì, mơ hồ nói: Ta chỉ biết là bản thân bị đè xuống, đứng không nổi, đầu óc như muốn nổ tung, thực sự lúc đó chịu không nổi nữa, trước khi mất đi ý thức, chỉ biết mọi người đã thoát khỏi pháp trận kia, còn sau đó thì, rồi hắn không nói thêm gì nữa. Tuyết Liên phía sau tiếp lời:
Siết chặt lấy nhau mà đứng lên, tròng mắt bây giờ vẫn chỉ nhìn được lờ mờ, khung cảnh trước mắt bị vắt tròn, linh quang ẩn hiện, một hồi sâu mới thấy rõ đây là một linh đài. Hai người đứng vững, định thần, vả vả vào má xem có thực không, phía trên linh đài, khí tức bức người tỏa ra, hàn khí khắp đại tuyết sơn này đang bị thu hút vào một cành hoa ở bên giữa, phía dưới là một cái đỉnh đen sì, trên thân từng đường linh quang lưu chuyển không theo trật tự. Nhìn kỹ lại, hoa này là loại hoa gì thì không rõ, chỉ thấy cánh hoa giống như một con hồ điệp, bên ngoài trong suốt được hàn khí che phủ, bên trong lại có từng tia lưu quang di chuyển, không ngừng chảy tới chảy lui, giống như kinh mạch của một con bướm đang sống, máu huyết đang chảy vậy. Trên thân hoa, từng đạo linh khí từ khắp tuyết sơn không ngừng chảy vào, nhét vào trong kinh mạch kia mãi không bị lấp đầy. Phía dưới là một tảng đá to đỡ cái hắc đỉnh kia ở trên, mặt đá bóng loáng, trên mặt đá còn khắc một pháp trận rất kì dị bao bọc lấy hắc đỉnh, Phá Thiên nhìn mãi đều không thấy điểm nào giống với các pháp trận cơ sở đã học. Phá Thiên nói: Tuyết Liên, muội xem những pháp trận này là gì? Tuyết Liên đang chăm chú nhìn bông hoa, nghe Phá Thiên nói liền đưa mắt nhìn xuống, cũng cảm thấy bối rối, nói: Pháp trận này không giống những cái chúng ta đã học, có lẽ là trận pháp của thần, ta đoán vậy. Phá Thiên cũng suy đoán ra mục đích của trận pháp này, nói: Ta nghĩ có khi nó dùng để ngưng kết linh khí khắp tuyết sơn này quy về trong thân tuyết hoa kia. Tuyết Liên nghe vậy cũng gật đầu nói: Rất có thể, nhưng tròng mắt trước sau lại chỉ nhìn ngắm bông hoa kia, trong bụng vẫn nức nở khen thầm. Tuyết hoa này thực sự rất đẹp, nhìn thì trong suốt nhưng không hẳn là trong suốt, nếu nhìn kỹ còn thể thấy từng tia linh quang liên tục chen lấn nhau bay ra xung quanh, màu sắc biến hóa liên tục, xung quanh linh khí còn vỗ cánh bay bay như hồ điệp bay múa vô cùng sinh động. Tuyết Liên không cầm lòng được, bất giác nhẹ nhàng với tay cầm lấy bông hoa rồi nhấc lên. Phá Thiên đang dò xét pháp trận bên dưới và hắc đỉnh kia, thấy Tuyết Liên có ý đoạt tuyết hoa nhanh chóng đưa tay ngăn lại, nhưng không ngờ chỉ vừa chạm tới khoảng không bên trên linh đài liền bị một đạo pháp chế hất ngược ra, khí tức trên cánh tay bị đánh loạn, một chút cũng không thể tiến vào bên trong. Bên cạnh Tuyết Liên tay nhấc lên tuyết hoa, lòng vui mừng khôn xiết, Phá Thiên thì á khẩu, không hiểu tại sao nàng có thể đoạt lấy bông hoa kia mà không bị pháp chế ngăn cản. Bỗng bên tai hai người vang lên tiếng răng rắc, tiếng gãy đổ vang lên rõ ràng, đất đá dưới chân rung lên từng nhịp, bất ngờ sụt xuống phát ra tiếng ầm ầm chấn động cả tuyết sơn. Ngay cả những người khác chuẩn bị lên đến đỉnh tuyết sơn cũng rùng mình, nhận thức có dị biến xảy ra. Khi Phá Thiên kịp nhận ra sự bất thường, hai người đã thuận đà rơi xuống bên dưới. Tuyết Liên bất ngờ bị mất đà, hét lên inh ỏi, nhưng tay vẫn giữ chặt lấy tuyết hoa không buông, tay kia lại giữ chặt Phá Thiên, cùng rơi xuống sâu bên dưới.