Chỉ bất quá còn chưa kịp làm gì với đám Hoả Nhãn Yêu Lang đã chết kia thì dị biến lại nảy sinh trên thân thể của bọn chúng. Hai người vừa quay đầu lại thì chợt phát hiện thiên tượng bên trong Thần Tuyết Sơn lại phát sinh biến đổi. Lần này khác với lần trước, cả hai không thấy gió lớn thổi tới, tin chắc không phải lại gặp bão như lần trước. Tuy nhiên khi thấy màu sắc trên nền trời bất chợt thay đổi thì thâm tâm đều cảm thấy bất an, hoàn toàn tin tưởng có chuyện chẳng lành sắp xảy đến.
- Không tốt, lại có dị tượng xảy ra, không biết sắp tới đây sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Như đã có kinh nghiệm từ trước, lần này Lập Thiên và Hàn Tuyết Liên không dám tự ý hành động mà cẩn thận quan sát mọi biến hoá diễn ra xung quanh, xem xem liệu có thể nhìn ra nguy hiểm ẩn tàng để chuẩn bị đối phó hay không.
Cũng trong lúc đó, trên trời cao xuất hiện một tầng quang sắc vàng chói mắt. Tầng kim sắc này xuyên thủng tầng mây, sau đó lại rơi lên người đám Hoả Nhãn Yêu Lang đang nằm chết la liệt ở đằng kia. Ngạc nhiên thay, đám Hoả Nhãn Yêu Lang đã bị giết chết, sinh cơ tiêu thất bỗng nhiên phục hồi trở lại. Lớp da thịt cháy đen vậy mà bỗng dưng bị tầng kim quang kia thổi bay đi, chưa gì đã trở lại như thường, chỉ sau mấy giây đã sống lại, nguyên vẹn như thường.
Tầng kim sắc ấy đi đến đâu, Hoả Nhãn Yêu Lang lại sống dậy đến đó. Ngay cả những con bị Hàn Tuyết Liên dùng chưởng lực đánh cho nát nhừ vậy mà thân thể cũng tự động phục hồi trở lại, nguyên vẹn không chút tì vết.
- Tiểu nha đầu, lần này chúng ta nguy to rồi!
Nhìn thấy một màn trước mặt, Lập Thiên mặt mày tái mét, thực sự đã bị doạ sợ. Cảnh tượng trước mắt còn đáng sợ gấp ngàn, gấp vạn lần so với cảnh bị cuồng phong cuốn đi hôm qua nhiều. Giờ hắn mới phát hiện ra, ở trong cấm chế Thần Tuyết Sơn, Hoả Nhãn Yêu Lang không thể bị giết chết. Đó chính là lý do mỗi khi gặp nguy hiểm, Hoả Nhãn Yêu Lang đều hướng Thần Tuyết Sơn mà chạy, nguyên lai đều là có lý do cả.
Thực ra đâu chỉ có Lập Thiên, Hàn Tuyết Liên lúc này cũng nào có khá hơn gì. Vừa nãy chém giết yêu lang phấn khích bao nhiêu thì bây giờ nàng càng run rẩy bấy nhiêu. Tận mắt nhìn thấy đám yêu lang mình vừa giết chết đồng loạt sống dậy, cảnh tượng ấy đối với nàng còn khủng khiếp hơn khi gặp đám quỷ thi của Trường Sinh Phái nhiều.
Lại là một hiện tượng kỳ dị khác diễn ra, mặc dù rất sợ nhưng tính tò mò bị khơi gợi khiến Hàn Tuyết Liên không thể kiềm chế được hoài nghi mà hỏi:
- Tiểu tử thối, tại sao đám Hoả Nhãn Yêu Lang kia sống lại được?
Lập Thiên nghe Hàn Tuyết Liên hỏi thì nhìn nàng như nhìn đám cô hồn dã quỷ vậy, thực sự là không thể hiểu nổi trong đầu nàng chứa thứ gì nữa. Vào thời điểm nguy hiểm cận kề, sinh tử chưa rõ thế này mà nàng ta còn suy nghĩ đến chuyện đó, đúng là hết thuốc chữa. Lập Thiên càng nghĩ càng muốn điên tiết, tức quá mà nói:
- Tiểu nha đầu, ngươi làm ơn tha cho ta đi, có được không? Chúng ta đều muốn bị ăn thịt tới nơi rồi, ngươi còn có tâm trạng hỏi những thứ này, có bị ấm đầu không vậy?!
- Thì ta tò mò, không được sao?
- Tò mò cái đầu ngươi ấy, tò mò cũng phải lựa chọn thời điểm chứ?
- Thế thì ngươi mau trả lời đi, trả lời thì có chết ai đâu.
- Haiz...!
Thở dài một hơi não ruột, Lập Thiên hai tay day day thái dương, thực sự là hết nói nổi rồi. Cái mạng nhỏ của hắn vốn đã bị rất nhiều thế lực thù địch lăm le nhòm ngó, bây giờ có thêm cái tiểu cô hồn này đu bám, xem chừng khó mà bảo trụ được lâu.
- Tiểu nha đầu, ta chịu thua ngươi rồi. Ngươi toàn hỏi những thứ trên trời dưới đất thì ai mà trả lời cho được chứ, ta cũng đâu phải thần tiên đâu mà biết. Ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, đám kim sắc kia là từ trên trời rơi xuống, nhưng mà trời ở đây chỉ là trời của phiến cấm chế này mà thôi, chứ ở bên ngoài kia thì làm sao có chuyện như thế xảy ra được. Động não một chút là biết ngay do đại trận bên trong Thần Tuyết Sơn làm ra rồi. Còn nguyên nhân trong đó, mấy đời tông chủ Ứng Thiên Tông còn không biết thì ngươi hỏi ta làm cái gì.
- Ừ, nói cũng phải.
Lập Thiên không biết, Hàn Tuyết Liên thì càng không biết, đại đạo trong thiên hạ đều từ lưỡng nghi chi đạo phân lập mà hình thành. Âm dương tiêu trưởng, âm cực tất sinh dương, dương cực tất sinh âm. Mà ở tại Thần Tuyết Sơn bốn mùa tuyết phủ, khí hậu chí âm chí hàn, tất yếu sẽ hình thành vật dương nào đó để trung hoà yếu tố âm hàn ở đây, mà yếu tố đó chính là dương hoả bên trong Hoả Nhãn Yêu Lang.
Vì vậy, ở bên trong cấm chế Thần Tuyết Sơn, Hoả Nhãn Yêu Lang sẽ không thể bị giết chết, bởi vì sự vận động của pháp trận không cho phép nó chết. Cấm chế bao phủ Thần Tuyết Sơn không chỉ đơn giản là pháp trận mà thực ra là một vầng thiên địa thu nhỏ, có trật tự cân bằng đường hoàng. Ngoại trừ người đủ khả năng phá hủy vầng thiên địa này ra, những nguồ khác sẽ không thể giết chết Hoả Nhãn Yêu Lang ở bên trong địa phương này.
tương sinh tương khắc, dương cực tất
gươi hỏi ta thì ta hỏi ai.
- Tiểu tử thối, ngươi mau nghĩ cách gì đi! Ta muốn về nhà, không muốn cái gì nữa hết.
Chỉ là dù Hàn Tuyết Liên hỏi nhưng mà Lập Thiên cũng không đáp lời, bởi vì hắn không biết phải đáp thế nào. Nghĩ cách, hắn thì có cách gì được chứ? Ai mà biết đám Hoả Nhãn Yêu Lang ở trong cấm chế thì không thể giết chết. Nếu biết điều đó thì hắn có bin ngu đâu mà chui vào tận đây săn bắt.
- Xong rồi, phen này ta chết chắc rồi. Tại sao một việc trọng yếu bậc này mà trong điển tịch lại có thể không đề cập tới cơ chứ. Các vị tổ sư ơi, các vị hại chết Tiểu Thiên rồi.
Chỉ là, Hoả Nhãn Yêu Lang sau khi chết đi sống lại khí thế không những không giảm mà còn tăng lên đáng kể. Cảnh tượng này chẳng khác nào một người bị kẻ thù giết chết, sau khi chết lại được hồi sinh trong một thân thể khác. Dĩ nhiên khi đó, hận ý và sát ý đối với kẻ địch sẽ tăng lên gấp bội, không nói cũng biết sức tấn công và độ hung bạo sẽ mạnh mẽ đến mức độ nào rồi. Đám yêu lang này cũng không khác biệt, bọn chúng sau khi chết đi sống lại đã xác định hai người là kẻ thù, chắc chắn sẽ không bỏ qua.
-
- - Tiểu nha đầu, ngươi nghe ta nói đây. Hiện tại chúng ta chỉ còn một lựa chọn duy nhất, đó là chạy lên phía đỉnh núi, xem xem có cơ quan ngầm nào thoát ra ngoài hay không mà thôi. Xung quanh đây đã bị Hoả Nhãn Yêu Lang bao vây, căn bản dùng cách gì chúng ta cũng không thể thoát khỏi sự đuổi giết của chúng. Cho nên đó là sự lựa chọn duy nhất. Ngươi đi trước, ta theo sau yểm hộ cho ngươi. Ta đếm một, hai, ba, chúng ta sẽ bắt đầu chạy, được chứ?!
- Được...!
- Một...!
- Hai...!
- Ba...!
Nói xong, không đợi tuyết lang xông tới, Lập Thiên đạp tuyết phóng về phía đỉnh núi. Xung quanh đám tuyết lang nhìn thấy cử động, cũng vây lại chồm về phía hai người, bất ngờ trên thân thể Lập Thiên linh khí thoáng động, một khắc trước khi một con tuyết lang vồ trúng đã dùng Viễn Li thuật rời xa đó mười trượng, lại tiếp tục chạy lên.
Phía sau từng đàn dài tuyết lang đuổi tới, những con tuyết lang này đã mở linh trí, hết sức khôn ngoan, chỉ nhìn Lập Thiên viễn độn một lần, liền có thể ước đoán vị trí lần sau, khi Lập Thiên vừa hiện ra, đã có hai ba con vồ tới. Tuyết Liên nhìn thấy, tung chưởng đánh ra, hai con tuyết lang trúng đòn bay ngược về phía sau, lăn ra chết, miệng máu me chảy nhồm nhoàm thấm ướt một mảng tuyết lớn.
Nhưng vì Tuyết Liên phía sau không thể quan sát mọi hướng, rất nhanh đã có một con đã cắn vào chân Lập Thiên, hắn mặt nhăn nhó, dùng chân còn lại một cước đá văng con tuyết lang kia văng ra mấy chục trượng, lại nghiến răng nghiến lợi nhịn cơn đau xuống, tiếp tục chạy đi.
Tuyết Liên nhìn thấy bất giác trong lòng cảm thấy đau nhói, lại thúc động toàn bộ linh lực bên trong bắn ra, một thoáng khiến cả bầy tuyết lang khựng lại.
Càng lên đỉnh núi càng dốc, đá lại trơn trượt, nhiều viên đá tròn bị tuyết che lấp rất dễ trượt ngã, Lập Thiên dù đã cẩn thận hết sức nhưng cũng trượt chân mấy lần, chấp chới rất lâu mới đứng vững được. Những con tuyết lang kia lại không chờ đợi, thấy Lập Thiên dừng lại thì lập tức từng đám từng đám lao tới, ánh mắt hung ác lóe lên linh quang, răng nanh há ra trông cực kỳ ghê sợ, khiến Tuyết Liên phía sau phải liên tục phản kích, lực lượng tiêu hao nhanh đến mức không thể tưởng tượng.
Từ phía sau, một con tuyết lang chăm chú nhìn Tuyết Liên đang dốc toàn lực thi triển thần thông chống đỡ, cũng lập tức tranh thủ thời cơ chộp tới, vút một cái, bàn chân với ba bốn móng vuốt sắc nhọn đã cắt vào lưng Tuyết Liên một nhát sâu hoắm khiến nàng đau nhói hét lên một tiếng, khí tức toán loạn, toàn thân vô lực, thân thể run rẩy liên hồi, nghiến chặt răng kìm nén cơn đau xuống.
Không phải vì thực lực của mỗi người họ yếu, mà họ không có công pháp đủ mạnh để chống đỡ lại bầy tuyết lang với số lượng nhiều như vậy. Hơn nữa những con tuyết lang này đã mở ra linh trí, hết sức khôn ngoan, thân thể nhanh nhẹn có thể né mọi công kích, dù cho đánh được một con, con khác cũng sẽ lợi dụng sơ hở lao tới, càng đánh sẽ càng bị thương nặng hơn, rút cuộc làm mồi cho bọn chúng cũng không sai biệt lắm.
Lập Thiên và Tuyết Liên đều đã bị thương, thân thể huyết nhục thấm đẫm y phục, trên mặt đất mấy chục con tuyết lang đã bị đánh cho gãy xương vỡ đầu thoi thóp giãy dụa không ngừng. Gắng gượng dìu nhau gần đến đỉnh núi, sau lưng vẫn là một đàn tuyết lang đang hung hãn bám riết một tấc không ngừng, trước mắt hai người một khung cảnh hết sức kì bí hiện ra.
Đỉnh núi không nhọn như hai người vẫn tưởng, bên giữa là một dốc lõm thoải, tuyết rơi phủ một lớp dày, ở trung tâm có một cái thạch đài phát quang, lấp lóe lên màu sắc trắng bạc như tuyết, thi thoảng khi bị ánh sáng chiếu vào, phản lên vạn quang đan xen nhau, trong không trung tạo thành rất nhiều cầu vồng, cực kỳ vi diệu. Hai người nhìn tới, mải quên mất thân thể đang bị thương, cũng không nhớ đằng sau tuyết lang đang hung hăng đuổi tới
Lập Thiên thình lình quay lại, một con đã chuẩn bị chồm lên người Tuyết Liên, hắn thuận tay kéo tay nàng giật lại, mặc dù tránh thoát cú vồ của tuyết lang nhưng lại chới với cùng nàng lăn xuống vực tuyết, hai người ôm nhau lăn lộn liên hồi, dính vào nhau như bánh mì kẹp thịt, lăn mãi cho đến khi gần rơi xuống chỗ lõm mới chậm lại và dừng hẳn. Phía trên bầy tuyết lang kia chạy đến ranh giới bỗng dừng lại, nhìn vào linh đài bên dưới thì cúi đầu lùi lại, quay đầu chạy mất.