Chương 132: Bất Khả Chiến Bại

Chỉ tội cho Hàn Tuyết Liên, niềm vui mới chớm nở thì đã vội lụi tàn. Trong lúc nàng đang hăm hở với kế hoạch hoàn mỹ của mình chợt thấy cảnh ấy thì mí mắt trợn ngược, bỗng dưng chuyển từ vui vẻ sảng khoái sang tột đỉnh cuồng nộ, hung hăng hướng Lập Thiên hét ầm lên:

- Tiểu tử thối, ngươi dám dở trò quỷ trước mắt bổn tiểu thư sao? Ai cho ngươi dùng Thiên Kiếm Phù tiêu diệt yêu lang?

Thấy Hỏa Nhãn Yêu Lang bị Thiên Kiếm Phù của mình giết chết hàng loạt, đoán chừng phải gấp bốn năm lần Hàn Tuyết Liên xuất thủ thì Lập Thiên lấy làm thỏa mãn lắm. Lúc này bị chất vấn thì cũng không hề tỏ ra nao núng, thản nhiên đáp:

- Ồ, ban đầu ngươi cũng đâu có nói ta không được dùng Thiên Kiếm Phù?

Lời đáp trả đầy cứng rắn này khiến Hàn Tuyết Liên nhất thời cứng họng, bởi vì nàng nhận ra bản thân không có giao hẹn cái đó thật. Bất quá nàng cho rằng dù không cần nói thì đối phương cũng phải tự hiểu lấy chứ sao có thể mặt dày làm ra hành vi gian lận như thế được. Đã đánh cược thì phải dùng đến bản lĩnh tự thân, đi mượn trợ lực bên ngoài thì nói làm cái gì. Nghĩ thế, Hàn Tuyết Liên gắt lên:

- Tuy là ta không nói, nhưng đáng nhẽ ra ngươi cũng phải tự hiểu lấy chứ. Bổn tiểu thư đánh cược với ngươi chứ nào có đánh cược với đám Thiên Kiếm Phù kia đâu. Ta không biết, lần này ngươi dùng ngoại lực tiêu diệt yêu lang, cho nên số lượng yêu lang thiệt mạng lần này không được tính.

Trước loại lý lẽ vô căn cứ của Hàn Tuyết Liên, Lập Thiên tất nhiên không thể để yên rồi, cự cãi:

- Ha, ngươi nói nghe hay quá đấy. Vậy Hàn Long Chưởng của ngươi từ đâu mà có? Nếu không phải tổ tiên mười đời Hàn gia truyền xuống, ngươi lấy cái gì mà luyện. Nếu là thế, so với Thiên Kiếm Phù ta mua từ tông môn thì có khác gì nhau, cũng là mượn trợ lực từ bên ngoài vậy.

- Cặn kẽ mà nói, Hàn Long Chưởng người dùng chùa của tổ tiên Hàn gia so với Thiên Kiếm Phù mà ta phải bỏ tiền ra mua thì quan hệ họ hàng còn xa hơn nhiều. Cho nên nếu số Hoả Nhãn Yêu Lang ta dùng Thiên Kiếm Phù tiêu diệt không được thì số Hỏa Nhãn Yêu Lang ngươi dùng Hàn Long Chưởng tiêu diệt cũng không được tính.

Lập Thiên bàng quan mà nói, mỗi một câu nói đều có tình có lý đường hoàng, nghe qua dù là ai cũng không thể tìm thấy lý do để phản bác. Mà Hàn Tuyết Liên nghe xong những lời ấy thì giống như con rắn bị dẫm phải đuôi, lập tức nhe nanh múa vuốt hướng Lập Thiên nói:

- Ngươi cái tiểu tử thối chết dẫm này. Ngươi được lắm! Ngươi muốn chơi có phải không, bổn tiểu thư chơi với ngươi tới cùng. Hừ, bổn tiểu thư mà lại thua một tên nhà quê như ngươi sao. Ngươi chờ đó cho ta!

Thấy Hàn Tuyết Liên nổi điên, Lập Thiên cũng không sợ gì, ngược lại hai tay còn khoanh trước ngực, ra vẻ ngươi có giỏi thì xuất chiêu đi, ta cũng đâu có cản. Chỉ bất quá Lập Thiên không biết bản thân đã trêu chọc vào một đối tượng không nên trêu chọc, mà hậu quả sau đó không phải là loại người như hắn có thể tưởng tượng được.

Sát cạnh bên, Hàn Tuyết Liên thấy Lập Thiên dở trò thì không chịu thua, ngược lại máu nóng còn chảy lên tận óc, cơ bản trong đầu nàng lúc này chỉ có một ý niệm duy nhất, phải chiến thắng cái tên tiểu tử chết dẫm này cho bỏ ghét, dù có bán cả Hàn gia thì nàng cũng chấp nhận. Thế là Hàn Tuyết Liên lấy ra một chiếc túi hỗn độn ngoại hình vô cùng đẹp mắt, chỉ cần nhìn qua là biết loại túi này chỉ dùng để đựng các loại vật phẩm có giá trị cao.

Từ trong đó, Hàn Tuyết Liên tức tốc lấy ra một xấp giấy vàng dày cộm, thoạt nhìn còn dày gấp mười lần độ dày của đám Thiên Kiếm Phù mà Lập Thiên rút ra vừa rồi. Mà vừa nhìn thấy xấp giấy vàng đó, Lập Thiên ngay tức khắc bị dọa cho hết hồn, nhất thời hai mắt trợn ngược, miệng mồm há hốc, đoán chừng có nhét quả trứng gà vào cũng lọt.

- Linh phù, con mẹ nó chứ, tiểu nha đầu kia lấy đâu ra nhiều linh phù thượng đẳng như vậy. Không thể nào, không thể nào, làm gì có cái lý đó...!

Thấy ánh mắt tò mò của Lập Thiên cứ đặt lên xấp giấy vàng trong tay mình, Hàn Tuyết Liên không ngại dơ lên cho đối phương xem một cái, lãnh ngạo nói:

- Ngươi nhìn thấy thứ gì đây không?! Nói cho ngươi biết, tất cả đều là Bạo Lôi Phù thượng đẳng đấy. Tiểu tử thối chết tiệt nhà ngươi dám múa rìu qua mắt thợ, không mở mắt chó ra xem bổn tiểu thư đây là ai. Ngươi mà cũng xứng đấu với bổn tiểu thư sao? Hôm nay, bổn tiểu thư sẽ cho ngươi lấy cái gọi dùng tiền đè chết người là như thế nào!

Quả nhiên, đến khi họa tiết trên giấy vàng đập vào mắt, Lập Thiên dường như đã chắc mầm đám giấy vàng kia chính là Bạo Lôi Phù thượng phẩm, thân hình không tự chủ được run rẩy mấy cái. Không những một đống kia đều là linh phù, hơn nữa còn là loại linh phù thượng đẳng mà hắn ngay cả một chiến tu đệ tử như hắn cũng chưa từng sở hữu qua.

Phải biết rằng phù triện cũng không khác biệt so với pháp khí hay đan dược, đều được phân chia thành nhiều đẳng cấp khác nhau. Từ trước đến nay, các loại phù triện mà Lập Thiên từng sở hữu đều ở mức hạ phẩm và trung phẩm, chưa có cái nào đạt phẩm chất thượng phẩm cả. Hơn nữa trong các loại phù bảo được sử dụng phổ biến trong tu hành giới, lôi phù thường có giá đắt đỏ hơn cả, cho nên tỷ lệ bọn chúng xuất hiện trong các lần giao chiến cùng kẻ địch cũng thấp hơn so với các loại linh phù khác.

Để nói kỹ hơn về vấn đề này, cần đi sâu vào tính chất của từng loại linh phù mới được. Lôi phù có giá thành đắt thực ra không phải vì độ khó chế tạo cao mà bởi vì hiệu quả của nó thường cao hơn các loại phù bảo khác. Cũng chính vì hiệu quả cao hơn, năng lực mạnh hơn cho nên số lượng người muốn mua cũng cao hơn, từ đó đẩy lượng cầu vượt quá lượng cung, dẫn đến giá cả tăng vọt.

Dễ thấy, loại Thiên Kiếm Phù mà Lập Thiên đem đối phó với yêu lang thì rất chi hiệu quả, thế nhưng nếu đem đối phó giao long thì ngay lập tức mất đi tác dụng. Hay như Viêm Hỏa Phù trước đây Lập Thiên mang đối phó phong yêu cũng cực kỳ hiệu quả, thế nhưng mang đối phó Quỷ Diện Xà Ngư thì hầu như không có uy hiếp gì. Từ đây có thể kết luận, muốn sử dụng linh phù hiệu quả thì phải tùy từng trường hợp, tùy từng đối thủ thì mới được. Nếu không thì chắc chắn không đạt được hiệu quả như ý, thậm chí còn phản tác dụng.

Thế nhưng hết thảy những điều ấy lại không đúng với Bạo Lôi Phù. Bởi vì bên trong Bạo Lôi Phù ẩn chứa lực lượng lôi điện vô cùng mạnh mẽ, sức phá hủy to lớn không thể nghi ngờ. Trọng yếu là trong cái thế tục này, không có một sinh linh nào là không sợ lôi lực cả. Không chỉ sinh linh, ngay cả tu sĩ chưa vượt qua Độ Kiếp kỳ thì đều sợ lôi lực, bởi vì lôi lực không chỉ đả thương da thịt mà còn đả thương cả thần hồn bên trong. Cũng vì điểm này mà hiệu quả của lôi phù bao hàm rất rộng, hầu như mọi trường hợp đều có thể mang ra sử dụng, khiến cho nó trở thành vật bất ly thân được rất nhiều tu sĩ lựa chọn.

Hiển nhiên, thứ vừa ngon, vừa bổ thì khó mà có giá thành rẻ được. Khi mà hiệu quả của lôi phù vượt xa các loại linh phù khác thì tất nhiên đối tượng muốn sở hữu nó cũng nhiều lên, tất yếu sẽ khiến cho nó trở thành vật khan hiếm. Trong khi những phù sư có khả năng vẽ ra lôi phù không chịu xuất thủ với giá rẻ mà những tu sĩ lại cố chấp mua cho được lôi phù thượng hạng để phòng trừ bất trắc thì giá của lôi phù muốn rẻ cũng khó. Đây cũng là nguyên nhân mà Lập Thiên từ xưa đến nay ít khi sử dụng đến lôi phù.

Ai mà ngờ được cái, cái vị Hàn đại tiểu thư tính tình tiếc tiền hơn mạng này lại có thể mang kè kè trong người một đống linh phù đắt đỏ kia, ấy vậy còn không tiếc đại giá mang ra dùng vào thời điểm thắng bại đã định này được chứ. Tính nhẩm sơ sơ cứ hai cái Thiên Kiếm Phù trung phẩm mới đổi được một cái Bạo Lôi Phù trung phẩm, trong khi mười cái Bạo Lôi Phù trung phẩm mới đổi được một cái Bạo Lôi Phù thượng phẩm. Vậy một nắm bốn chục cái Thiên Kiếm Phù hắn vừa quăng ra tính ra chỉ bằng hai cái Bạo Lôi Phù thượng phẩm trong tay đối phương mà thôi.

Bất quá hiện tại nhìn tới, trong tay người ta đâu phải chỉ có ba bốn chục cái Bạo Lôi Phù thượng phẩm đâu. Nhìn độ dày kia thì ước chừng cũng phải đến cả trăm cái có thừa, như vậy quy đổi sang Thiên Kiếm Phù thì phải nhiều đến mức nào đây. Chỉ nghĩ thử một cái mà Lập Thiên đã nuốt nước bọt, cơ hồ không dám nghĩ thêm. Bởi vì hắn cảm thấy dù cho trận cá cược này có bại thì hắn cũng không bao giờ đem một đống tài sản ném ra ngoài cửa sổ như vậy. Thế mà, thế mà...

Trong lúc Lập Thiên đang thất thần thì Hàn Tuyết Liên đã chuẩn bị xong. Không thể nghi ngờ gì nữa, nàng ta đã xác định dù phải trả cái giá đắt cũng phải chiến thắng trận cá cược này. Mà bằng loại tính tình không chịu thua ai của nàng, hiển nhiên không chỉ kết quả cuối cùng mà khí thế trước khi lâm trận cũng không muốn phải thua kém đối thủ của mình.

- Tiểu tử thối, hôm nay bổn tiểu thư mà thua ngươi, đừng nói gả ta cho ngươi, ngay cả hai tay dâng lên cơ nghiệp Hàn gia cho ngươi ta cũng đồng ý!

Dứt lời không chút chần chừ, thân thể Hàn Tuyết Liên bay vút lên không trung. Bay lên đủ cao, hai cánh tay nàng vung mạnh, vô số mảnh Bạo Lôi Phù bị nàng ném ra, theo sự dao động của không khí bay toán loạn giữa không trung. Hàn Tuyết Liên nín thở chờ đợi, mãi cho đến khi thấy Bạo Lôi Phù chỉ còn cách đám Hỏa Nhãn Yêu Lang độ tầm ba trượng thì hét vang:

- Bách Long Phá Hải, lên cho ta!

Hàn Tuyết Liên hét lớn, một chưởng cuồng bạo đánh ra, muốn kích hoạt toàn bộ lôi phù cùng một lúc. Theo chưởng lực tuôn ra, không biết bao nhiêu là chân long con lớn con nhỏ bay xuống như cá vượt long môn, ào ào như suối đổ. Mà khi bọn chúng chạm vào lôi phù, lôi phù như bị lực lượng mạnh mẽ kích thích lập tức nổ tung, nhanh chóng biến một khu vực rộng lớn sáng rực lôi quang sáng chói, lôi điện chớp động che kín bốn phương tám hướng, dày đặc và rậm rạp như thiên la địa võng, không một khe hở.

Trước mắt Lập Thiên, hàng ngàn Hoả Nhãn Yêu Lang đều bị lôi quang bao phủ, so với phạm vi của Thiên Kiếm Phù hắn đánh ra trước đó thì phạm vi lớn hơn rất nhiều, cường độ cũng mạnh hơn rất nhiều. Dưới uy năng của hàng trăm tấm Bạo Lôi Phù thượng đẳng bộc phát, gần như toàn bộ Hỏa Nhãn Yêu Lang có mặt trong khu vực này đều không thể thoát khỏi sự tấn công của nó. Chỉ trong nháy mắt, Hỏa Nhãn Yêu Lang nằm bên dưới sự công kích khủng bố của lôi điện đều bị đánh cho cháy khét, lông lá bị thiêu rụi, da thịt chín mềm chảy mỡ, bốc mùi khét lẹt.

- Chết tiệt, tiểu nha đầu này đúng là chịu chơi quá thể, còn bạo tay hơn cả ta. Ném một đống Thiên Kiếm Phù kia đi ta xem còn muốn phá sản, vậy mà nàng ta ném lôi phù còn hơn lá mít, con bà nó, đây còn là người nữa sao!

Nhìn cảnh tang thương trước mắt, Lập Thiên cũng không biết nói cái gì nữa. Chỉ mới qua một lúc, Hoả Nhãn Yêu Lang trên khắp ngọn đồi này dường như đã bị Hàn Tuyết Liên dùng một nắm lôi phù tiêu diệt hết thảy, không sót con nào. Giờ hắn có muốn xuất thủ tiêu diệt cũng chẳng còn con nào để giết nha. Kết quả đã rất rõ ràng rồi, lần sau hắn phải để vị Hàn tiểu thư kia làm nhóm trưởng thôi.

- Thua, thua thật rồi.

Ban đầu Lập Thiên thực sự không thể chấp nhận sự thật phũ phàng này, tuy nhiên sau khi cẩn thận suy nghĩ, hắn chỉ đành cam tâm nhìn xuống. Thực lòng mà nói, tuy hắn kinh nghiệm nhiều hơn nàng, địa vị trong tông môn cũng cao hơn nàng, tuổi tác cũng lớn hơn nàng, thế nhưng xét về sự giàu có và mức độ chịu chơi thì hẳn là thua xa nàng rồi, coi như là thua tâm phục khẩu phục.

Lập Thiên phải thừa nhận rằng, giả như trong tay hắn lúc này thực có một xấp Bạo Lôi Phù ngần ấy, đảm bảo hắn cũng không có lá gan chỉ bằng một cái vung tay liền ném đi tất cả. Thực làm như thế, dù có chiến thắng thì lúc trở về hắn cũng không thể nào ăn ngon ngủ yên cho nổi. Dù sao tuyết lang đã đến tận cửa rồi, có hàng ngàn hàng vạn cách tiêu diệt bọn chúng, đâu nhất thiết phải dùng loại cách thức khiến cho gia tộc sớm phá sản như thế đâu cơ chứ.

- Thế nào, tiểu tử thối, ngươi đã phục chưa? Có bổn tiểu thư ở đây, ngươi đừng hòng chiếm được tiện nghi. Bổn tiểu thư là bất khả chiến bại, ngươi nhớ cho kỹ vào!

Diệt sạch yêu lang, Hàn Tuyết Liên đạp kiếm bay trở lại, hai tay phủi phủi với nhau, hướng Lập Thiên bày tỏ biểu cảm hết sức kiêu căng. Có vẻ như vì nàng biết bản thân chiến thắng chắc rồi nên chẳng xem ai ra gì, tha hồ tận hưởng niềm vui thắng lợi. Tương lai nàng lên chức nhóm trưởng, khẳng định cái tiểu tử thối này đừng hòng có ngày tháng thoải mái như trước, chắc chắn là như vậy.

- Tiểu tử thối, ngươi đừng cho rằng việc ngươi lén lút dùng tiền bạc Hàn gia ta đi mua phù bảo trước mỗi đợt chiến tu phù chiếu diễn ra thì bổn tiểu thư không hay biết gì nhé. Nếu không phải vì lời hứa của cha mẹ ta với ngươi thì ta đã thu hồi chúng từ lâu rồi. Còn ở đó mà bày trò.

- Bổn tiểu thư nói cho ngươi biết, dù ngươi có dùng thủ đoạn gì đi nữa thì kết cục vẫn phải bại dưới tay ta thôi. Mấy cái trò vặt đó của ngươi chiếm tiện nghi của ai thì được, chứ muốn chiếm tiện nghi của ta thì đừng có hòng!

Trước những lời lẽ đó của Hàn Tuyết Liên, Lập Thiên chỉ biết ngậm miệng mà nghe, không thể phản bác nửa lời. Dù sao kết cục đã định, hắn là người thua trận. Thua thì chính là thua, có giải thích phân minh cái gì thì cũng chả ai công nhận cả, chỉ tổ mất mặt hơn mà thôi. Hiện giờ thay vì cùng đối phương tranh cãi, tốt nhất nên nghĩ biện pháp nhanh chóng thu hoạch số yêu đan đang nằm tràn lan ngoài kia vẫn hơn.

Nghĩ như vậy, Lập Thiên bèn thu thiết kiếm vào tay, sau đó lục lọi trong người lấy ra một chiếc túi trữ vật. Nhìn cảnh này, Hàn Tuyết Liên biết ngay hắn muốn làm cái gì, bản thân cũng vội vàng lấy ra túi hỗn độn, chuẩn bị cho công cuộc thu hoạch yêu đan. Bởi vì trước đó hai bên đã giao kèo sẵn yêu đan thu được sẽ chia đều năm phần cho nên việc thu hoạch sắp tới đây sẽ không có sự cạnh tranh gì, chỉ là làm xong sớm thì về sớm mà thôi.