- Tiểu nha đầu, như ngươi mong muốn, hiện tại đám Hoả Nhãn Yêu Lang đã tìm tới tận cửa rồi, toàn bộ ta đều để dành cho ngươi đấy!
Thấy cảnh ấy, Hàn Tuyết Liên chống cằm nghĩ ngợi hồi lâu, chẳng biết suy nghĩ cái gì mà vội vàng chạy ra phía sau lưng Lập Thiên ẩn nấp, chỉ ló cái đầu nhỏ nhìn về phía trước.
Cẩn thận quan sát, nàng nhìn thấy xung quanh hai người không chỗ nào là không có sự hiện diện của Hỏa Nhãn Yêu Lang, chỉ có mỗi phía đỉnh núi thì số lượng có ít đi một chút, mà càng về phía chân núi thì càng đông đúc như kiến cỏ, cơ hồ không cách nào đếm nổi số lượng cụ thể là bao nhiêu nữa.
- Thế nào, ngươi sợ rồi sao?
Vô duyên vô cớ Hàn Tuyết Liên lại chạy ra phía sau lưng mình, Lập Thiên chỉ cần nhìn qua hoàn cảnh xung quanh là hiểu ra ngay ý đồ của nàng, bèn dùng giọng điệu chê bai mà nói. Bất quá khi nghe vào tai, Hàn Tuyết Liên một mực chối bay chối biến, còn tỏ ra bản thân như bị hiểu nhầm, thái độ bất mãn vô cùng, hùng hổ đáp lời:
- Bổn tiểu thư mà sợ bọn chúng ư? Có ngươi mới sợ ấy!
Lập Thiên lại hỏi:
- Nếu không sợ, vậy ngươi nấp sau lưng của ta làm gì?
Hàn Tuyết Liên chống chế:
- Ta không nấp! Ta là đang tranh thủ thời gian chuẩn bị hậu cần, phục vụ quá trình chiến đấu lâu dài. Dù sao một mình ta cũng không thể kham hết toàn bộ đám yêu lang hung hãn kia được, cho nên cả hai ta phải chia nhau lo liệu, ngươi một phía, ta một phía, thế mới công bằng!
Nghe Hàn Tuyết Liên giải thích mà Lập Thiên cũng phải khiếp sợ về cái công bằng trong miệng nàng ta, tự thấy một cái công bằng chi đạo mà thánh nhân cả đời theo đuổi đem áp dụng cho đám nữ nhân thì cũng chỉ đến thế cùng. Bất quá dù biết rõ Hàn Tuyết Liên đang dở trò vặt hòng chiếm tiện nghi của mình nhưng Lập Thiên lại không thể nói cái gì, thầm oán thán về độ khôn lỏi của cô ả này.
Hắn không có mù nha, rõ ràng vị Hàn tiểu thư này nhìn thấy yêu lang phía chân núi quá nhiều còn phía đỉnh núi thì ít hơn, thế là liền nghĩ ngay đến việc giao cho hắn phần nặng nhọc còn bản thân thì chọn phần nhẹ nhàng. Vấn đề nằm ở chỗ, thực lực của nàng ta không thua kém gì hắn, trong khi hai bên đã định xuống giao ước nội đan của Hoả Nhãn Yêu Lang sẽ tiến hành chia đều, như vậy chẳng phải hắn chịu thua thiệt lớn hay sao?!
Khổ nổi đứng từ góc độ khách quan suy xét thì cái bất công này lại trông giống như hết sức công bằng, không thể chối cãi. Dẫu gì thì hắn cũng là nam nhi đại trượng phu, không thể đi so đo với nữ nhân chân yếu tay mềm được. Chưa kể bản thân hắn còn là nhóm trưởng, hiển nhiên trọng trách đặt lên vai cũng phải nặng nề hơn các thành viên trong nhóm, chịu thiệt thòi chính là sứ mệnh chung, nói gì cũng vô dụng.
Nghĩ tới nghĩ lui, dù cho nghĩ về phương hướng nào thì bản thân cũng là người thua lý, Lập Thiên chỉ đành nhìn lên trời cao lồng lộng mà thở dài sườn sượt. Ý trời đã vậy, hắn chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà thôi.
- Ồ, thì ra là thế. Cũng được thôi, vậy ta lo liệu phía trước, ngươi lo liệu phía sau. Đợi ta an bài một chút rồi hai người chúng ta sẽ cùng lao lên chém giết bọn chúng.
Dứt lời, Lập Thiên lấy ra thiết kiếm, đồng thời kiểm tra lại độ chắc chắn của bộ chiến giáp đang mặc trên thân, chuẩn bị cho cuộc chiến sinh tử sắp sửa diễn ra. Những tưởng mọi chuyện đã an bài xong xuôi, tới đây bản thân có thể buông tay chiến một trận ra trò, ai ngờ Hàn Tuyết Liên phía sau bỗng dưng nảy ra một chủ ý đầy xảo quyệt, nói:
- Tiểu tử thối, muốn đánh cược một chút không?
Lập Thiên hồ nghi hỏi:
- Ngươi muốn đánh cược cái gì?
Hàn Tuyết Liên nhanh nhẹn trả lời:
- Dễ thôi, ai giết được nhiều tuyết lang hơn thì nhiệm vụ chiến tu phù chiếu lần sau người ấy sẽ làm nhóm trưởng, thế nào?!
Thanh âm vừa dứt, Lập Thiên đang bình tĩnh cũng không khỏi bị chọc cho ngây dại. Nói đến nước này rồi mà hắn còn không nghe ra Hàn Tuyết Liên có mưu đồ gì thì đúng là thằng đần. Có vẻ như vị tiểu thư Hàn gia này không phải muốn mượn tay hắn tiêu diệt Hoả Nhãn Yêu Lang mà muốn dùng hắn đến làm suy yếu bọn chúng để nàng dễ dàng tiêu diệt, làm tiền đề để đưa ra yêu sách phía sau.
- Con mẹ nó, tiểu nha đầu này ăn gì mà khôn thế không biết. Đã thế còn đòi làm nhóm trưởng nữa chứ, nghĩ hay đấy.
- Hừm, ngươi mới làm thành viên thôi mà muốn ăn tranh hết phần của tiểu gia rồi, nếu để ngươi làm nhóm trưởng thì tiểu gia cạp đất mà ăn chắc. Nằm mơ đi!
Lập Thiên lẩm bẩm trong miệng, không ngừng chửi rửa Hàn Tuyết Liên một cách thậm tệ. Chẳng qua đứng trước thách thức của nàng, hắn lại không thể thoái nhượng. Bởi vì dựa vào tính cách thù dai của đối phương, một khi cả nhóm về đến tông môn, sự tình ấy chắc chắn sẽ bị cả tông môn biết đến. Và rồi mấy câu châm ngôn đại loại như "nhát gan hơn cả đàn bà" hoặc là "nhóm trưởng ăn bám thành viên" sẽ trở thành chủ đề nóng hổi không ai không biết, không người không hay.
Đến lúc đó, bộ mặt của một vị thiếu niên anh hùng, một vị chiến tu đệ tử cấp hai, một vị chưởng môn thân truyền đệ tử như hắn bị cái danh hiệu đó đắp lên thì hậu quả tạo ra to lớn cỡ nào là chuyện không ai có thể tưởng tượng nổi, đoán chừng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không hết nhục ấy chứ. Cho nên dù thế nào thì hắn đều phải bồi tiếp đối phương tới cùng.
- Được! Ta mà sợ ngươi chắc. Cược thì cược!
Lập Thiên vừa mới lên tiếng chấp thuận, Hàn Tuyết Liên giống như biết chắc mục đích của bản thân đã đạt thành, bỗng chốc cười phá lên ha ha, không hề báo trước một tiếng mà thân hình đã nhắm hướng Hỏa Nhãn Yêu Lang xông tới. Cùng với đó, vô số chưởng lực từ trong lòng bàn tay nàng mạnh mẽ đánh ra, loáng cái đã đánh cho mấy đám Hỏa Nhãn Yêu Lang đang tụ tập một chỗ tan đàn xẻ nghé, con chết con bị thương nằm la liệt trên mặt đất.
Và rồi, một cuộc ác chiến giữa người và sói cứ thế nổ ra. Ngao ngao, tiếng rồng gầm từ chưởng lực của Hàn Tuyết Liên ngân vang như muốn xé toạc bầu không gian tĩnh lặng. Mà mỗi khi tiếng rồng gầm ngân lên thì trên mặt tuyết lại xuất hiện thêm vài cái thi thể tuyết lang không còn nguyên vẹn nằm đó, máu me vương vãi khắp rơi, các bộ phận trên người đã không đầy đủ nữa.
Hàn Tuyết Liên càng đánh càng hăng, một mạch đạp kiếm phi thẳng lên đỉnh núi, nàng đi qua nơi nào thì nơi đó lập tức có Hoả Nhãn Yêu Lang nằm xuống. Mặc cho đám yêu lang tấn công hung dữ bao nhiêu, phản kích cuồng bạo bao nhiêu, đứng trước sức công phá của Hàn Long Chưởng thì đều như gà đất chó sành, không chịu nổi một đòn. Con nào xông lên trước thì chết trước, con nào xông lên sau thì chết sau, không có ngoại lệ.
- Haha, tiểu tử thối, ngươi nói lời phải giữ lấy lời đấy. Đợt chiến tu phù chiếu lần sau bổn tiểu thư làm nhóm trưởng chắc rồi. Haha haha
Ngay lúc này đây, Lập Thiên cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Đến khi ăn phải thiệt thòi trong tay nữ nhân thì hắn mới thấm thía câu nói lấy nhu khắc cương, dùng tà chế chính có ý nghĩa sâu sắc bậc nào. Từ trước đến nay nói về đấu võ mồm thì hắn tự hào chưa từng thua ai, thế nhưng khi gặp phải cái vị Hàn đại tiểu thư này thì hình như chưa thắng qua lần nào. Dù là hắn đúng hay là nàng đúng thì kết quả vẫn không khác biệt, hắn luôn là người thua cuộc.
Giờ thì hay rồi, sớm biết vị Hàn tiểu thư này một bụng luôn oán hận mình, dù lúc thức hay lúc ngủ thì đều muốn hạ bệ mình cho hả lòng hả dạ mà hắn chẳng thể tìm ra biện pháp nào khả thi để đối phó với nàng ta cả, hết lần này đến lần khác đều bị nàng đưa vào tròng. Ví như tình huống trước mắt chẳng hạn, đây cũng chính là một cái bẫy không thể nghi ngờ, mà hắn dù biết đó là bẫy cũng không thể không đâm đầu vào.
Mọi chuyện thực ra không hề khó lý giải, đối phương có công pháp gia tộc truyền thừa, uy lực cường đại, lực sát thương cực mạnh trên phạm vi rộng, đem đối phó với số lượng lớn yêu lang tập trung một chỗ phù hợp không gì bằng. Còn hắn tu luyện kiếm pháp, không những uy lực có hạn mà mức độ thông thạo cũng không bằng người ta. Mặc dù nói lực sát thương không nhỏ nhưng chủ yếu là sát thương đơn mục tiêu, đối phó với kẻ địch đông như kiến cỏ thì tỏ ra yếu đuối vô cùng.
Dưới tình huống này, nếu đổi là cao thủ kiếm đạo xuất thủ, như vậy sử dụng các loại kiếm trận hiển nhiên là phương án tối ưu nhất. Bởi vì chỉ có kiếm trận mới đảm bảo lực sát thương đủ lớn và bao quát một phạm vi đủ rộng, vừa có thể tiêu diệt kẻ địch nhanh chóng mà không để cho kẻ nào có cơ hội tiếp cận tấn công hay bỏ trốn trong lúc mình phân tâm.
Tuy nhiên tất cả chỉ là nếu như mà thôi, còn thực tế Lập Thiên chỉ là một chiến tu đệ tử mới tập tễnh luyện kiếm, năng lực có hạn. Bằng hắn tu vi Ngự Khí tầng năm thì làm sao đủ tiêu chuẩn để tu luyện các loại kiếm trận uy lực cao siêu cho được. Mà kể cả khi được phép tu luyện thì bằng chỗ tu vi ấy cũng chẳng đánh bại được ai, lợi bất cập hại. Có vẻ như từ khi trận cá cược này sinh ra thì đã định sẵn hắn là người thua cuộc rồi, tham gia chả là cho đủ số lượng tối thiểu mà thôi.
- Tiểu nha đầu ơi tiểu nha đầu, ngươi cũng không khỏi quá xem thường người khác đi. Sớm biết thần thông của Hàn gia ngươi lợi hại, tiểu gia có ngu đâu mà dây vào. Ngươi biết tận dụng điểm mạnh thì ta cũng có ưu thế riêng nha. Chung quy còn chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.
Thấy Hàn Tuyết Liên hùng hổ xông vào giữa đám Hỏa Nhãn Yêu Lang hăng say chém giết, Lập Thiên cũng không vội vàng gia nhập vòng chiến mà đứng quan sát cả buổi. Hắn không vội là vì biết có vội thì cũng không thể chiến thắng nàng bằng cách dùng nắm đấm được, cho nên nhất quyết đứng bên ngoài nhìn cho kỹ xem đối phương còn thủ đoạn đặc biệt nào chưa xuất ra hay không, tiện thể suy nghĩ đối sách phù hợp.
Rút cuộc thì sau một hồi giao phong cùng Hoả Nhãn Yêu Lang, Hàn Tuyết Liên cũng đã cảm thấy mệt, khí huyết loạn chuyển, hơi thở không đều, tu vi hao hụt phân nửa, chỉ còn cách quay trở lại vị trí cũ điều khí dưỡng tức một hồi hoạ chăng mới có thể tiếp tục chiến đấu. Khi thấy Lập Thiên bàng quang đứng nguyên một chỗ, trong lúc số đông Hoả Nhãn Yêu Lang ở dưới chân núi vẫn đang ngước mắt nhìn lên, từng bước từng bước tiếp cận mà hắn không làm gì thì tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
Tất nhiên Hàn Tuyết Liên không hề hay biết trong lòng Lập Thiên vốn đã ấp ủ âm mưu và đang suy tính từng đường đi nước bước để biến nó thành sự thật. Nàng chỉ cho rằng nhiều khả năng Lập Thiên thấy bản lĩnh của chính mình quá lợi hại, biết chắc chắn không có cách nào chiến thắng được nên đã chết tâm mất rồi, không còn ý định xuất thủ nữa. Dù thế, nàng vẫn phải khuyến khích hắn xuất thủ, bởi vì có hắn hỗ trợ thì việc nàng tiêu diệt toàn bộ yêu lang mới xuôi chèo mát mái nha.
- Tiểu tử thối, ngươi thấy thế nào? Bổn tiểu thư rất là lợi hại đúng không?! Thế cho nên ngươi phải nhanh cái chân lên. Bằng không đợi ta hồi phục khí lực rồi, ngươi một cái cũng không có cơ hội xuống tay đâu.
Hàn Tuyết Liên một tay chống nạnh, một tay quệt mồ hôi chảy dài trên trán, khẽ đưa mắt nhìn lại số Hoả Nhãn Yêu Lang bị mình diệt sát đang nằm đầy đất mà lấy làm thoả mãn vô cùng, trên gương mặt bất chợt hiện lên nụ cười đắc ý. Loại nụ cười đầy vô hại nhưng mang tính chất cực kỳ nguy hiểm này Lập Thiên còn lạ lùng gì, hồi ở Hàn gia phủ hắn đã nghiệm chứng qua vài lần, đến giờ vẫn nhớ như in đây nè.
- Lợi hại, quả nhiên ngươi rất là lợi hại. Bất quá, tiểu gia còn lợi hại hơn nhiều! Ngươi mở mắt to ra mà nhìn cho kỹ đây!
Nói ngắn gọn một câu, Lập Thiên cũng không giải thích gì thêm mà tức tốc thi triển Viễn Li Thuật tiến thẳng vào trung tâm đám Hoả Nhãn Yêu Lang trước sự ngơ ngác không hiểu chuyện gì của Hàn Tuyết Liên. Thời điểm phi hành, trong tay hắn bất ngờ nhiều ra một xấp Thiên Kiếm Phù dày cộm, đáy mắt bộc phát hung quang lạnh lẽo.
Ngay khi xuất hiện giữa đám Hỏa Nhãn Yêu Lang, Lập Thiên lập tức trở thành mục tiêu công kích của bọn chúng. Bởi vì đã dự liệu được từ trước, hắn không chút nao núng, thiết kiếm trong tay huy động không ngừng, liên tiếp đánh bay ba bốn đợt tấn công đầy hung tợn của đám yêu lang, dễ dàng đẩy lùi thế tấn công đầy táo bạo của kẻ thù.
Đổi lại, Hoả Nhãn Yêu Lang bị Lập Thiên đánh bay mà không phải giết chết, thoáng chốc hận ý càng tăng lên dữ dội. Nhìn thấy kẻ thù đang đứng yên trước mặt, số lượng yêu lang tụ tập xung quanh càng lúc càng đông, chưa gì đã tạo thành trận hình hợp vây chặt như nêm cối. Lúc này, quanh thân Lập Thiên đã hình thành một tầng bình chướng phòng hộ, sẵn sàng đón đỡ bất kỳ công kích bất ngờ nào của đám yêu lang khát máu xung quanh.
Gừ, một đầu yêu lang nhe nanh múa vuốt hướng Lập Thiên chồm tới. Nhưng chỉ mới tiếp cận phạm vi tầng bình chướng thì đã bị một kiếm của hắn chém làm hai nửa, thân thể vô lực ngã nhào xuống đất. Những tưởng khi thấy cảnh này số còn lại sẽ sợ hãi mà rút lui, nhưng không, không hề, khi con thứ nhất ngã xuống thì con thứ hai, thứ ba đã nối tiếp xông lên, càng về sau số lượng càng đông và hung hãn.
Đứng giữa vòng vây của đám Hoả Nhãn Yêu Lang, Lập Thiên vừa cật lực chống cự vừa bàng hoàng nhớ lại tình cảnh lúc bị bầy phong yêu vây khốn, thâm tâm cảm khái khôn cùng. Lần trước hắn dùng một nắm Viêm Hoả Phù tiêu diệt toàn bộ phong yêu, lần này lại âm mưu dùng một đống Thiên Kiếm Phù phanh thây xé xác đám yêu lang, tuy công cụ có điểm khác nhau nhưng bản chất thì không khác biệt. Nếu hắn đoán không nhầm, sắp tới đây đám Hoả Nhãn Yêu Lang đang nổi điên này rồi sẽ đạp lên nhau mà tấn công hắn, và rồi...
Thực tế thì mọi chuyện đều đúng so với suy đoán của Lập Thiên, bởi vì Hoả Nhãn Yêu Lang sau khi bị hắn kích thích thì giống như một bầy chó dại, cứ liều mạng xông đến tấn công bất chấp hậu quả. Bởi vì số lượng quá đông mà phạm vi tấn công có hạn, cho nên con phía sau cứ đẫm đạp lên con phía trước mà xông lên, vô hình chung tạo thành một ngọn núi thịt bao phủ Lập Thiên ở bên trong.
Trong khi đó, Lập Thiên nhìn thấy một màn này thì chỉ nhếch mép cười khẩy, hiển nhiên không trông chờ điều gì hơn nữa. Hoả Nhãn Yêu Lang thông minh nhạy bén là thế, bất quá khi bị người tìm tới tận hang ổ thì cũng không còn cách nào khác ngoài liều mạng một phen. Vừa hay, đó chính là hành vi thành toàn cho kẻ thù của chúng. Phành phạch, xấp Thiên Kiếm Phù trong tay Lập Thiên bị hắn ném ra, mà thân ảnh của hắn cũng biến mất ngay sau đó.
Lúc này ở tuốt phía đằng sau, Hàn Tuyết Liên vẫn đang chăm chú nhìn tới. Thấy Lập Thiên hùng hổ lao vào giữa đám Hỏa Nhãn Yêu Lang liều mạng chém giết, trong lòng nàng vui sướng vạn phần. Vốn dĩ nàng để cho Lập Thiên phần nhiều là vì biết hắn căn bản không có khả năng chỉ trong chốc lát mà tiêu diệt toàn bộ yêu lang, cùng lắm là chỉ đả thương được bọn chúng, làm giảm nhuệ khí của bọn chúng phần nào đó mà thôi.
Kết quả cuối cùng là gì, khi Lập Thiên đả thương được phần đông yêu lang thì hiển nhiên tu vi sẽ sa sút, bắt buộc phải quay về nghỉ lấy hơi trước khi quay trở lại vòng chiến. Lúc này nàng đã nghỉ ngơi dưỡng sức xong, trong khi đám yêu lang bị thương thì tốc độ không còn như trước, năng lực né tránh sẽ giảm mạnh, lúc đó nàng xông lên tiêu diệt thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Nên nhớ rằng, nàng và Lập Thiên đánh cược xem ai giết được nhiều yêu lang hơn chứ không phải ai đả thương được nhiều hơn. Thế cho nên mặc kệ Lập Thiên đả thương được bao nhiêu con, chỉ cần nàng là người hạ thủ tiêu diệt thì công trạng sẽ tính cho nàng. Trong lúc Lập Thiên sức cùng lực kiệt, nàng sẽ thay hắn dọn dẹp thành quả, thuận lý thành chương trở thành người chiến thắng chung cuộc, nghĩ thôi mà đã hạnh phúc biết bao.
Thấy kế hoạch diễn ra đúng như dự tính, Hàn Tuyết Liên hưng phấn muốn nhảy cẩng lên. Bây giờ còn thấy Lập Thiên từ trong đám Hoả Nhãn Yêu Lang chạy ra, đoán chắc là hắn đã vô phương với đám sói tuyết này rồi thì sự tự tin càng tăng lên gấp bội. Mới thấy Lập Thiên đến gần, Hàn Tuyết Liên đã cao giọng hỏi, trong ánh mắt chất sự thèm thuồng vô cùng rõ rệt, nói:
- Tiểu tử thối, ngươi đánh xong chưa? Nếu xong rồi, vậy đến lượt ta lên!
Trước sự khẩn trương của Hàn Tuyết Liên, Lập Thiên hít sâu một hơi khí lạnh, cố đè nén cục tức xuống bụng, bàn tay thì nhanh nhẹn kéo nàng ta lại, chậm rãi đáp:
- Tiểu nha đầu, ngươi chớ có vội vàng, chuyện hay còn ở phía sau?!
Hàn Tuyết Liên ngẩn ngơ hỏi:
- Hả? Chuyện hay gì cơ?
Lập Thiên bàng quan đáp:
- Ngươi nhìn một cái là sẽ rõ ngay thôi!
Quả nhiên, không để cả hai phải chờ đợi lâu. Chỉ mấy tức hơi thở sau, khi cả đám Hoả Nhãn Yêu Lang điên cuồng còn chưa phát hiện ra kẻ thù đã chạy mất thì một đống Thiên Kiếm Phù mà Lập Thiên bỏ lại đã phát huy tác dụng. Ầm một tiếng, dưới uy lực khủng bố của rất nhiều Thiên Kiếm Phù kết hợp lại, cả một khu vực rộng lớn nhanh chóng bị vô số kiếm quang sáng chói bao phủ, đông đúc và rậm rạp như tơ nhện, kín kẽ không một khe hở.
Ở giữa vầng quang mang lấp lánh đó, có không biết bao nhiêu là Hỏa Nhãn Yêu Lang đang tỏ ra ngơ ngác không hiểu chuyện gì, trước sau không hề biết rằng bản thân đã sa vào cạm bẫy không thể quay đầu. Bỗng chốc bị hàng ngàn hàng vạn sợi kiếm quang nhỏ bé đồng loạt tấn công, Hỏa Nhãn Yêu Lang dường như không có bất kỳ cơ hội chống đỡ nào, chỉ có thể trơ mắt đón nhận cái chết đến với mình.
Vun vút, xoèn xoẹt, kiếm quang đi đến đâu thì yêu lang bị giết chết ngay đến đó, chỉ cần tiếp xúc sẽ lập tức xuyên thấu thân thể bọn chúng, biến nơi đó thành một cái lỗ máu. Cứ thế, số Hỏa Nhãn Yêu Lang nằm trong khu vực quang hoa bao phủ bị vô số kiếm quang đâm trúng, thân thể nhanh chóng bị đâm thành cái sàng, máu me phun ra thành vòi chảy tràn mặt đất, cả đám đồng loạt ngã xuống đất, chết bất đắc kỳ tử.