- Thật là khó hiểu, Thần Tuyết Sơn nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, thế nhưng chỉ bằng ngần ấy chu vi, làm sao có khả năng xảy ra lốc tố với cường độ mạnh mẽ như thế được chứ. Đây là lần đầu tiên trong đời ta gặp phải gió bão mạnh như vậy, thật là khủng khiếp.
- Ngươi đừng hỏi ta, cái đó thì ta chịu thôi. Hình như trong điển tịch cũng không ghi chép gì về loại khí tượng đó cả. Chỉ là theo ta suy đoán, nhiều khả năng chúng có liên quan đến trận pháp bố trí bên trong Thần Tuyết Sơn. Nếu không phải có trận pháp cung cấp linh năng, căn bản một cơn lốc tố hình thành trong phạm vi nhỏ hẹp sẽ không cách nào đạt được cường độ khủng bố như thế được.
Trước sự kiện dị thường này, Lập Thiên và Hàn Tuyết Liên cùng nhau thảo luận trao đổi hiểu biết, bất quá từ đầu chí cuối đều không thể nào lý giải được nguyên nhân do đâu. Hiển nhiên, bằng vào chỗ kiến thức ít ỏi của hai người thì không thể biết được rằng, thực ra cơn lốc vừa rồi chỉ đơn giản là cách thức mà đại trận bao phủ Thần Tuyết Sơn tạo ra để cân bằng lực lượng trên khắp các mắt trận chứ chẳng phải thứ gì ghê gớm hết.
Cần phải biết rằng, bất kỳ đại trận nào vận hành cũng cần tới trận nguyên cung cấp năng lượng. Một khi đại trận vận hành, trận nguyên tiêu hao tại mỗi mắt trận thường không giống nhau, trải qua thời gian càng lâu sẽ tạo ra sự mất cân bằng cục bộ, từ đó khiến cho sự ổn định của toàn thể đại trận giảm xuống. Do vậy, muốn duy trì sự bền vững của pháp trận qua năm dài tháng rộng thì cần đến một loại pháp trận phụ đi kèm, dùng để phân bổ lại lực lượng trên khắp các mắt trận với nhau, gọi là Bố Linh Đại Trận.
Từ lý giải phía trên dễ dàng nhận thấy, đại trận càng lớn thì càng dễ mất ổn định, do đó trận pháp phụ đi kèm càng phải hoạt động mạnh mẽ hơn, tích cực hơn. Cũng chính vì thế, loại thời tiết cực đoan diễn ra bên trong Thần Tuyết Sơn là loại khí tượng được an bài sẵn từ trước, có chủ đích và có chu kỳ cố định chứ không phải là hiện tượng bất thường như Lập Thiên và Hàn Tuyết Liên suy đoán. Hơn nữa hiện tượng này không phải cạm bẫy gì cả mà chỉ là để duy trì sự vận hành ổn định của cấm chế bên ngoài mà thôi.
Tiêu tốn cả giờ đồng hồ động não suy nghĩ, cả hai không những không thể lý giải vấn đề mấu chốt, ngược lại còn khiến thời gian đi săn kéo dài ra. Trước đó bọn họ đã hứa với Triệu Tử Phục chỉ đi một lúc rồi về mà bây giờ đã mất nguyên một ngày rồi còn chưa thu hoạch được gì. Nếu còn câu giờ thêm nữa thì chỉ e những người ở bên ngoài chờ đợi sẽ vì lo lắng mà nổi điên lên mất. Nhìn Hàn Tuyết Liên cứ thẫn thờ không chịu đứng dậy, Lập Thiên gấp gáp không chịu nổi, nói:
- Này bà cô trẻ của tôi ơi, cầu xin ngươi đừng quản chuyện bao đồng nữa có được không. Chúng ta đến đây là để phát tài, không phải đi nghiên cứu trận pháp, ngươi quan tâm nhiều như vậy làm cái gì. Nhanh lên đi, vừa rồi lúc tỉnh lại ta vô tình phát hiện ra có rất nhiều Hoả Nhãn Yêu Lang đang lảng vảng quanh đây, chúng ta phải tranh thủ cơ hội thu hoạch yêu đan rồi rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. Bằng không một khi bên trong này lại phát sinh hiện tượng kì bí nào đó mà nói, ta không chắc may mắn sẽ mỉm cười lần thứ hai đâu.
Nghe vậy, Hàn Tuyết Liên cũng không dám chần chừ thêm nữa, bèn xách váy đứng lên. Đáng buồn thay, nàng còn chưa đi được bước nào thì đã nghe á một tiếng, thân thể run lên một cái rồi ngã nhào xuống mặt tuyết, hai tay ôm lấy mắt cá chân rên rỉ không ngừng. Đến lúc này nàng mới phát hiện ra cổ chân đã bị trật khớp, trước đó vì bị tuyết lạnh phủ lên nên không thấy đau, giờ này vận động mới biết vết thương không nhẹ, nếu không xử lý thì không thể đi tiếp được.
Tiếng la thất thanh bất ngờ đập vào tai, không cần nói Lập Thiên cũng biết đã có chuyện không hay xảy ra với cái vị Hàn tiểu thư đỏng đảnh này. Hắn chán nản quay đầu nhìn lại, vừa nhìn đã biết ngay chuyện gì vừa phát sinh. Lập Thiên nhanh chóng ngồi xuống một bên, bàn tay thoăn thoắt nắm lấy bàn chân của Hàn Tuyết Liên, khẽ sờ nắn một chút kiểm tra xem tình hình vết thương hiện tại như thế nào. Xác định vết thương nàng ta gặp phải chỉ là trật khớp mà không phải gãy xương thì mới an tâm, nói:
- Không sao, vết thương không nghiêm trọng, để ta giúp ngươi!
Dứt lời, Lập Thiên nhanh tay cởi giày vải của Hàn Tuyết Liên ra, chuẩn bị tiến hành nắn lại khớp xương cho nàng. Chỉ là phía đối diện, nhìn thấy hành động đầy nhiệt tình mà còn có phần vội vã của Lập Thiên, Hàn Tuyết Liên như nhớ lại một đoạn ký ức đầy kinh hoàng trong quá khứ, nhất thời tinh thần lâm vào khủng hoảng, run giọng hỏi:
- Ngươi, ngươi có làm được không đó? Đừng có nói với ta là ngươi làm đại đấy nhé?
Hàn Tuyết Liên vừa nói vừa run, hiển nhiên là đang ở trong tình thế vô cùng bất đắc dĩ. Trong thoáng chốc nàng chợt nhớ ra, cái vị lang băm mấy tháng trước bốc thuốc xuýt chút hại chết mình cùng vị lương y sắp sửa nắn chân cho mình đây lại là cùng một người. Tuy rằng hoàn cảnh khác nhau, thế nhưng tình huống thì không sai biệt lắm. Bất quá chỉ cần bao nhiêu đó là đủ để nàng đoán biết được hậu quả về sau sẽ như thế nào.
- Tiểu tử thối, chân của ta thế nào rồi? Ngươi coi làm được thì làm, không làm được thì thôi, đừng có chữa lợn lành thành lợn què đấy. Còn nữa, ngươi làm nhẹ tay một chút thôi, ta không giỏi chịu đau cho lắm đâu!
Hàn Tuyết Liên vừa nhìn Lập Thiên vừa liên tưởng đến kết cục không mấy tốt đẹp, nhất thời cả gương mặt đều tái mét đi, ngay đến ngồi cũng ngồi không vững. Mà khi nghĩ đến tình huống hiện tại, nàng biết bản thân đã không có sự lựa chọn nào khác cả, chỉ có thể để cho vị đại phu dởm họ Khuyết này xuất thủ trị liệu mà thôi. Dù sao thì nàng cũng không thể để cái khớp chân bị vẹo đó cho đến lúc ra khỏi đây nha.
Thực lòng mà nói, nếu không phải nơi đây chỉ có hai người, nàng còn lâu mới để cái tên lang băm này chữa trị thương thế cho mình. Chỉ với một lần thử tay nghề của hắn ở Đồ Ma Lĩnh đối với nàng đã quá đủ rồi, thực sự không cần thử thêm lần thứ hai nữa. Đáng buồn thay, thế gian thường chẳng có thứ gì hoàn hảo cả, mà cái tên họ Khuyết này có khi lại là thứ mà ông trời cố tình mang đến để phá hỏng cái số phận hoàn hảo của nàng cũng chưa biết chừng.
Chỉ bất quá, Hàn Tuyết Liên nói lời vô tư mà quên mất Lập Thiên cũng là con người, cũng có lòng tự trọng. Khi nghe được những lời lẽ mang tính chất hoài nghi năng lực của mình, hắn nhất thời cảm thấy hết sức bức xúc. Kỳ thực tay nghề của hắn thì không thể bằng các vị dược sư trong Kỳ Đan Điện được, thế nhưng chí ít cũng tốt hơn cái đám giết gà mổ lợn ở thế tục nhiều. Huống chi đây chỉ là nắn cái khớp xương thôi, có cái gì đâu mà khó. Đối phương tỏ ra hoài nghi như vậy, rõ là cố tình đánh giá thấp năng lực của bậc lương y như hắn còn gì, thật là khinh người quá đáng.
Ngay bây giờ đây, Lập Thiên rất muốn xẻ ngực moi tim ra cho Hàn Tuyết Liên nhìn thấy tâm ý của mình. Hắn rõ ràng là có ý tốt, thế mà hết lần này đến lần khác đều bị đối phương quy cho là có ý đồ xấu. Hắn chỉ một lòng muốn giúp đời giúp người, thế mà đối phương cứ cho rằng hắn bày mưu tính kế hòng lừa tình gạt tiền của Hàn gia nàng. Mang loại thái độ đó ra đối xử với ân nhân của mình, thử hỏi người nào có thể giữ bình tĩnh được đây?! Nếu không phải chuyến đi này hắn là nhóm trưởng còn nàng là thành viên thì hắn đã bỏ mặc cho nàng muốn làm gì thì làm rồi.
Cũng may Lập Thiên nghĩ thì nghĩ thế nhưng mà không làm thế, càng không muốn giải thích cái gì. Hắn biết chỉ cần bản thân chữa khỏi cho nàng, chứng minh năng lực là đủ, còn giải thích ấy à, có nói nhiều cũng chỉ là lời thừa mứa mà thôi. Nghĩ tới đây, hai tay Lập Thiên bắt đầu thủ thế, sẵn sàng hành động. Hắn biết rằng nếu trực tiếp làm sẽ khiến đối phương bị đau, cho nên bèn nghĩ tới một biện pháp tương đối chu toàn. Đang yên đang lành, Lập Thiên bỗng dưng trợn mắt há mồm, giả vờ tỏ ra vô cùng kinh hãi hướng phía sau lưng Hàn Tuyết Liên hét to:
- Cẩn thận, có yêu lang tập kích!
Đùng một tiếng, tâm hồn bé nhỏ của Hàn Tuyết Liên vốn đang không ổn định cho lắm bị tiếng hét vang đột ngột của Lập Thiên doạ cho bay thẳng lên chín tầng mây, cơn đau dưới chân đột ngột tan biến, mà ánh mắt cũng nhanh chóng hoa lên. Theo bản năng, nàng vội vã quay đầu về phía sau, hai tay vô thức nắm chặt lại, hình thành tư thế phòng thủ. Trong khi đó, Lập Thiên đã thủ thế nhận thấy thời cơ chín muồi, răng rắc một tiếng đã bẻ khớp xương về lại vị trí cũ rồi buông tay ra trong khi vị tiểu thư họ Hàn còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.
Mãi cho đến khi Hàn Tuyết Liên ý thức được Lập Thiên cố tình nói dối để hù doạ mình thì cũng đồng thời cảm thấy dưới bàn chân truyền đến cơn đau nhức nhói. Chỉ bất quá cơn đau ấy đến nhanh mà đi còn nhanh hơn, mới bộc phát lên thì đã tắt lịm, còn chưa kịp để nàng chau mày kêu rên một tiếng thì đã biến mất tăm mất dạng rồi, điều này khiến nàng hết sức ngạc nhiên.
Cũng may, Hàn Tuyết Liên tuy là nữ nhân chân dài nhưng mà não thì cũng không phải là quá ngắn. Không mất quá nhiều thời gian suy nghĩ thì nàng đã hiểu ngay ra dụng ý của Lập Thiên khi dùng kế dương đông kích tây vừa rồi. Đối diện với vô số sự hiểu lầm trước đó, có vẻ như nội tâm của chính nàng đang xảy ra đấu tranh tâm lý vô cùng kịch liệt. Sau cùng, chỉ thấy nàng tỏ ra một bộ chân thành hối lỗi, nói:
- Tiểu tử thối, ta xin lỗi ngươi!
Lập Thiên thấy Hàn Tuyết Liên biết lỗi thì cũng bỏ đi tâm tư chấp nhất với nàng ta, nói:
- Ngươi có đi được không? Nếu không thì lên lưng của ta, ta cõng ngươi.
- Không, không cần đâu. Ta tự đi được!
Lập Thiên nói như thế là vì biết người bị trật khớp khi vừa nắn khớp lại sẽ không có cảm giác đau đớn, thế nhưng nếu vận động mạnh thì khó tránh khỏi sự khó chịu, thậm chí làm cho phần sụn khớp bị tổn thương, khiến vết thương càng lâu lành. Đối với loại thương thế này, tạm thời hạn chế vận động là cách tốt nhất, đợi đến khi vết thương ổn định lại rồi thì có thể vận động bình thường trở lại.
Chỉ bất quá, đối với ý tốt của Lập Thiên, Hàn Tuyết Liên không cần nghĩ đã lên giọng khước từ. Thực ra dưới tình huống hiện tại, nàng cũng rất muốn được người khác cõng, chẳng qua là Lập Thiên thì không được. Nàng là nữ nhân, hơn nữa tuổi tác không còn nhỏ nữa, đối với chuyện nam nữ đã có mấy phần khái niệm, không tiện tiếp xúc thân mật với người khác giới. Vả lại một phần là nàng cũng không muốn chịu ơn của Lập Thiên thêm nữa, tránh cho sau này hắn được thể lại đòi hỏi nhiều thứ từ Hàn gia hơn.
Và thế là chuyện gì đến cũng phải đến, Lập Thiên một bụng sốt sắng cắm đầu cắm cổ đi trước, Hàn Tuyết Liên thì nhấc từng bước chân nặng nề lủi thủi theo sau. Chẳng hiểu cả hai đi đứng thế nào mà chỉ mới qua thời gian uống một chung trà, khoảng cách giữa hai người đã xa tới một dặm, chỉ thiếu chút là cả hai đã không nhìn thấy bóng dáng đối phương nữa.
- Tiểu nha đầu, ngươi đi nhanh một chút được không?
Lập Thiên đứng trên sườn núi, thấy Hàn Tuyết Liên cứ ôm cái nhân trái nhấc từng bước tiến lên phía trước thì tròng mắt muốn rớt cả ra ngoài. Đoán chừng hang ổ của Hoả Nhãn Yêu Lang đã ở rất gần đây rồi, thế mà cái vị Hàn tiểu thư này cứ lề mà lề mề, đợi nàng ta đi đến nơi thì có khi bầy tuyết lang kia đã đi ngủ cả, còn săn bắt cái quái gì nữa.
- Đau thì nói thẳng ra là đau, còn bày đặt sĩ diện, nữ nhân thật là phiền phức. Nếu có lần sau, ta tuyệt đối không cho nữ nhân vào đội nhóm nữa.
Lập Thiên ngán ngẩm thở dài, không ngừng lảm nhảm một mình, dường như đã rút ra bài học xương máu suốt đời khó quên. Đổi lại, Hàn Tuyết Liên đang đau chân phải cố gắng gượng đi tiếp, không được thông cảm đã đành còn bị Lập Thiên lên tiếng trách móc thì tức đến nghiến răng nghiến lợi, muốn chửi thề lắm nhưng chỉ đành cắn môi chịu đựng, nói:
- Ngươi không thấy ta đang bị đau chân hay sao?
Lập Thiên nghe thế thì giận dữ quát lớn:
- Sao lúc nãy ta bảo để ta cõng thì ngươi không chịu?!
Hàn Tuyết Liên cúi gằm mặt, nước mắt đã rưng rưng nơi khoé mắt, hét ầm lên:
- Bổn tiểu thư không cần ngươi cõng!
Đến đây, Lập Thiên căn bản không biết nói cái gì nữa, bởi vì hắn đã cạn cả lời với cái ả nha đầu khó chiều này rồi. Nếu hắn còn nhân nhượng với nàng thì chắc chắn cái tiểu hồ ly này sẽ biến thành tiểu yêu tinh thứ hai chuyên phá hoại kế hoạch của người khác không sai. Biết bản thân không còn sự lựa chọn nào khác, Lập Thiên hùng hổ quay ngược trở lại, hướng phía Hàn Tuyết Liên đi tới. Mãi đến khi đến gần được nàng, hắn khom lưng xuống đưa vai vào phần eo của nàng rồi bế thốc nàng lên vai, quay đầu đi tiếp.
- Tiểu tử thối, ngươi muốn làm cái gì? Mau buông ta ra, mau buông ra.
Lập Thiên vác Hàn Tuyết Liên trên vai, mặc kệ nàng giãy dụa hay chửi mắng cái gì cũng không quan tâm, nói:
- Ngươi không cho cõng thì thôi, vác ngươi cũng được vậy.
Cứ thế, Lập Thiên sải bước tiến lên phía trước, tốc độ còn nhanh hơn trước mấy phần. Mấy tháng vừa qua, hắn cùng Triệu Tử Phục cùng nhau tu luyện Phá Thể cảnh giới, sáng sớm hay chiều muộn đều gánh nước từ dưới hồ lên đỉnh núi không biết bao nhiêu hiệp cho nên thể lực thực sự rất tốt. Hiện tại vác một tiểu nữ nhân lên vai thì cũng cảm thấy không khác gì vác đòn gánh, mà nữ nhân này xem ra còn nhẹ hơn hai thùng nước nhiều là đằng khác, cho nên cũng không thấy khó khăn gì.
Quan trọng nhất là, nữ nhân này đặt lên vai rất chi là êm, êm hơn đòn gánh làm từ trúc rất nhiều. Chỗ nào cũng mềm mại và đàn hồi, áp vào người vô cùng dễ chịu chứ không khô khan và cứng nhắc như đòn gánh và mấy cái xô gỗ kia không biết bao nhiêu lần mà tính. Vừa vác nữ nhân vừa tu luyện Phá Thể cảnh giới, nghĩ thế nào cũng cảm thấy đây là chuyện tốt nha, động lực cuồn cuộn dâng trào như sóng triều mùa nước nổi luôn ấy chứ.
Ngược lại, trước hành vi quyết liệt và cứng rắn của Lập Thiên, Hàn Tuyết Liên sau một hồi giãy dụa phản kháng thì cũng ngậm chặt miệng không nói gì nữa. Cho dù bản thân ít nhiều cảm thấy tư thế bị bắt cóc này không thoải mái cho lắm nhưng vẫn cố nghiến răng chịu đựng, mặc kệ đối phương muốn làm gì thì làm. Kể ra xung quanh đây cũng không có ai, cứ nhắm mắt làm ngơ cho xong chuyện.
Lập Thiên vác Hàn Tuyết Liên trên vai, một đường hướng đỉnh núi đi lên. Đi được một đoạn, bỗng hắn vô tình nhìn thấy trên mặt tuyết xuất hiện một đường máu đỏ nối dài hướng về phía xa, bên cạnh vết máu còn có dấu chân của tuyết lang, lờ mờ nghĩ đến điều gì đó. Cẩn thận suy nghĩ một hồi, nhớ lại lúc trước bản thân từng xuất ra mấy chiêu kiếm để xua đuổi đám Hoả Nhãn Yêu Lang cứu Hàn Tuyết Liên, Lập Thiên như sáng tỏ mọi chuyện, tốc độ di chuyển cũng tăng dần lên.
- Ha, thì ra lúc xuất thủ cứu tiểu nha đầu này ta thế mà vô tình đả thương được một đầu yêu lang, đúng là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống. Ai mà biết được giờ đây nó lại trở thành đại trợ lực giúp ta nhanh chóng tìm thấy hang ổ của bọn chúng cơ chứ. Đúng là người tính thì không bằng trời tính.
Nằm trên vai Lập Thiên, Hàn Tuyết Liên mặt quay xuống đất, tự nhiên cũng sớm nhìn thấy trên mặt đất có rất nhiều tia máu vương lại, thầm đoán biết được chuyện gì đã xảy ra. Lúc này thấy Lập Thiên làm ra hành vi bất thường, nàng càng tin tưởng suy đoán của bản thân là đúng. Hình như trong đám Hỏa Nhãn Yêu Lang có một con đã bị thương, cho nên máu từ vết thương mới vương lại nơi này. Nếu nàng đoán không sai, nhiều khả năng Lập Thiên đang lần theo vết máu còn sót lại để truy tìm hang ổ của chúng.
Nói gì thì nói, nếu không có vết máu này, cả hai người cứ mù mờ đi trong Thần Tuyết Sơn tìm kiếm thì sẽ mất rất nhiều thời gian, hơn nữa nguy hiểm trập trùng, an nguy tính mạng lúc nào cũng có thể bị đe doạ. Hiện tại thì khác, có tuyết lang đi trước dẫn đường, nguy hiểm sẽ giảm đi đáng kể, mà tốc độ tìm kiếm cũng nhanh hơn rất nhiều. Nếu hai người có thể mượn nhờ đầu tuyết lang bị thương ấy dẫn đường đến tận hang ổ của chúng, khả năng một mẻ bắt gọn cả đám là vô cùng khả thi.
Mặt trời lên càng cao, tốc độ di chuyển của Lập Thiên cũng càng nhanh, chưa gì đã giống như chạy trên mặt tuyết. Trong khi đó, Hàn Tuyết Liên nằm trên vai Lập Thiên theo nhịp bước chân của hắn càng lúc càng nhanh thì độ xóc nảy cũng càng lúc càng lớn, khó chịu đến mức hoa mắt chóng mặt. Không ngờ được rằng, ngay khi trong đầu Hàn Tuyết Liên nảy sinh ý tứ muốn ra lệnh cho Lập Thiên ngừng lại thì bất ngờ hắn dừng lại thật. Thấy vậy, Hàn Tuyết Liên cũng không chần chừ mà nói:
- Tiểu tử thối, mau thả ta xuống!
Lập Thiên nghe nói thì đáp ngay:
- Ngươi vội cái gì, dù không cần nói thì ta cũng tất thả ngươi xuống thôi.
Đang ngơ ngác không hiểu vì sao Lập Thiên lại nói lời ấy, bỗng nhiên khi Hàn Tuyết Liên hướng mắt nhìn tới, bỗng thấy đằng xa có hàng ngàn đôi mắt đỏ như lửa phát ra hung quang, ánh mắt hình viên đạn cứ nhìn chằm chằm vào chỗ hai người, dường như muốn ăn tươi nuốt sống cả hai thì những lời muốn nói trước đó cũng đành nuốt ngược vào bụng.
Cách hai người chỉ độ trăm trượng, một bầy tuyết lang đông đúc đến hàng vạn con, lớp lông trên thân một màu trắng toát, cặp mắt như bốc ra lửa, hai chiếc răng nanh nhọn hoắt dài xuống quá hàm, nước dãi chảy ra từng đợt, biểu tình như đang rất đói. Nếu không phải trong điển tịch có nói Hoả Nhãn Yêu Lang không cần ăn vẫn có thể sống, săn bắt là bản năng còn sót lại thì hai người sẽ tin rằng bọn chúng đến đây để ăn thịt chính mình rồi.
Đến giờ phút này thì Hàn Tuyết Liên mới hiểu vì sao Lập Thiên đột ngột dừng lại, hiển nhiên không phải vì hắn đã tìm thấy hang ổ của Hỏa Nhãn Yêu Lang, mà là vì đám Hoả Nhãn Yêu Lang kia đã tự động tìm tới tính sổ với hai người. Nhìn cái cách bọn chúng xuất hiện thì biết sắp tới đây giữa hai bên nhất định phải xảy ra một trận chiến sống còn không sai.