Chương 129: Bố Linh Đại Trận

Lập Thiên và Hàn Tuyết Liên vừa đi vừa nói chuyện, tâm tình thoải mái, không những xua tan đi cái giá rét bên ngoài mà sự mệt mỏi sâu trong thân thể cũng dịu bớt phần nào. Bên cạnh đó, việc chuyện trò khiến cho hiểu biết giữa cả hai tăng lên không ít, thiện cảm về đối phương bỗng chốc tăng lên rất nhiều. Lập Thiên thì thấy vị Hàn tiểu thư này không còn đáng ghét như xưa, mà Hàn Tuyết Liên thì thấy tên nhà quê trong mắt nàng không hề vô dụng như trước đây nàng vẫn nghĩ mà quả thực có mấy phần bổn sự.

Thần Tuyết Sơn nguyên lai là một tổ hợp đồi núi diện tích không quá rộng, bởi vậy đường lên đỉnh núi tương đối dốc đứng, muốn trèo lên đỉnh núi thì không thể di chuyển theo đường thẳng mà cần đi theo hình xoắn ốc mới được. Hơn nữa vì cả hai không am hiểu địa hình bên trong Thần Tuyết Sơn cho nên không dám ngự kiếm phi hành hay sử dụng Viễn Li Thuật để đi nhanh mà quyết định đi bộ cho chắc ăn, tiện thể trên đường quan sát động tĩnh của Hỏa Nhãn Yêu Lang.

Đi được một đoạn, bỗng nhiên có một cơn gió rét thổi ập vào mặt Lập Thiên khiến cho nước da có màu trắng bạch càng trở nên nhợt nhạt, tóc mai cũng bị ngọn gió ấy thổi cho bay bay, càng tăng thêm nét khí khái chững chạc của thiếu niên anh hùng. Trực giác nhạy cảm nói cho Lập Thiên biết bản thân luồng gió rét này có điểm bất thường, không chút chần chừ mà quay sang Hàn Tuyết Liên đang đi bên cạnh hỏi:

- Tiểu nha đầu, ngươi có cảm thấy có cái gì đó kỳ lạ hay không?

Hàn Tuyết Liên vừa rồi cũng bị gió lạnh dát vào mặt, tuy nhiên nàng cảm thấy gió rét ở đây chẳng có gì khác biệt so với gió rét vào mùa đông ở Hàn gia phủ cả, bèn đáp:

- Thì là gió rét đang thổi, dường như tiến vào Thần Tuyết Sơn càng sâu thì càng lạnh hơn, có gì không đúng sao?

Lập Thiên lắc lắc đầu không cho là vậy, nói:

- Đây không phải gió rét bình thường, ta cảm ứng được bên trong luồng gió rét này ẩn chứa một lượng linh khí vô cùng nồng đậm, rất là cổ quái.

- Ồ!

Hàn Tuyết Liên ồ lên một tiếng, chợt nhận ra loại linh phong này rất có thể là nguyên nhân chính khiến nàng có cảm giác khí lực luôn luôn sung mãn khi ở đây. Suy đoán nhiều khả năng Huyền Âm Thần Pháp mà Hàn gia truyền thừa xuống cùng với loại Chí Hàn Linh Phong ở Thần Tuyết Sơn có điểm tương đồng cho nên mới cộng hưởng với nhau. Sau khi cẩn thận cảm nhận liên tục ba bốn đợt gió rét thổi tới, Hàn Tuyết Liên xác định lời Lập Thiên vừa nói không sai chút nào, gió rét ở đây khác với gió rét bên ngoài, quả nhiên mang theo một lượng linh khí vô cùng dày đặc.

- Ngươi nói đúng, ta cảm nhận được rồi. Đích thực chỗ hàn phong này ẩn tàng vô cùng nhiều linh khí. Chỉ bất quá thế thì có gì lạ đâu? Đây là thần sơn di địa, hiện tượng linh khí dày đặc hội tụ vốn là chuyện rất chi bình thường. Nếu không như thế thì cũng đâu sản sinh ra Hoả Nhãn Yêu Lang để chúng ta đi bắt.

Lập Thiên không khó nghe ra đạo lý trong lời Hàn Tuyết Liên nói, cũng biết lời nàng nói không sai. Tuy nhiên ý tứ của hắn hoàn toàn không phải như nàng nghĩ, mà là đang lo lắng về một điều gì đó không hay sắp sửa xảy ra. Nghĩ vậy, Lập Thiên không nói không rằng, phi kiếm bất chợt bay ra, cả người và kiếm thoáng cái đã lao vút lên trời cao, hoành không đứng yên một chỗ, nhãn pháp mở ra hết cỡ, cẩn thận dò xét xung quanh.

Rất nhanh, khung cảnh của một khu vực rộng lớn đã nằm trong tầm mắt Lập Thiên, mà hình ảnh một cái vòi rồng cỡ nhỏ đang bủa vây lấy đỉnh núi trung tâm Thần Tuyết Sơn, vô tình biến nó trở thành mắt trận đang hình thành với tốc độ dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Kể từ khi cái vòi rồng này hình thành, hàn phong và linh khí trên khắp phạm vi Thần Tuyết Sơn dường như cũng hưởng ứng với dao động của nó, bắt đầu những bước dịch chuyển đầu tiên, và cơn hàn phong vừa rồi chỉ mới là cơn thứ nhất phát sinh mà thôi.

Đảo mắt nhìn về phía ngược lại, Lập Thiên nhìn thấy có một đợt hàn phong khác đang sắp sửa bổ nhào tới. Tốc độ của cơn gió này có vẻ như mạnh hơn ngọn gió trước đó khá nhiều, nhất thời cuốn theo vô số hạt tuyết trắng bay phấp phới, thoạt nhìn khiến cho người ta có cảm giác hạt tuyết cũng biết nhảy múa như nghệ nhân diễn xiếc, rất có nhịp điệu và cảm xúc, đẹp đẽ đến động lòng người.

Sau khi nắm bắt sơ bộ tình huống phát sinh, Lập Thiên điều khiển phi kiếm đáp xuống đất. Y nguyên, hắn vẫn không giải thích cái gì mà vội vàng lấy từ trong túi trữ vật ra một thanh thiết thương vừa to vừa dài, vận toàn lực rồi cắm ngập xuống lòng đất trước sự kinh ngạc tột độ của Hàn Tuyết Liên. Cắm thương xong, hắn dùng hai tay lắc qua lắc lại, cảm thấy thiết thương cắm xuống đã đủ kiên cố thì mới an tâm đứng sang một bên.

- Tiểu tử thối, ngươi định làm cái gì? Tự dưng đang yên đang lành đi cắm thương xuống đất, đừng có nói với ta là ngươi muốn dựng trại qua đêm ở đây nhé?

Hàn Tuyết Liên ngơ ngác nhìn ngắm cây thiết thương đang dựng đứng một bên buồn bực lên tiếng hỏi. Lập Thiên thấy thế thì chỉ nói ngắn gọn một câu:

- Ngươi chuẩn bị tinh thần một chút đi, chúng ta gặp rắc rối lớn rồi!

- Rắc rối lớn? Rắc rối gì mới được chứ? Ngươi đừng có ăn nói cái kiểu thiếu đầu hụt đuôi như thế có được không?! Bực hết cả mình.

Hàn Tuyết Liên tức tối hỏi to như quát, thế nhưng vừa hỏi xong thì đột nhiên bị một luồng gió mạnh xồng xộc thổi tấp vào người, thân thể đang đứng bị xô đẩy cho chao đảo rồi ngã về phía sau. Lập Thiên đứng bên cạnh như đã đoán biết từ trước, một tay khẽ dơ ra chụp lấy tay nàng rồi kéo lại, sau đó kéo nàng cùng ngồi nép sát xuống mặt tuyết. Mất một lúc, đợi cho Hàn Tuyết Liên tự động não suy nghĩ vấn đề, lúc sau Lập Thiên mới nói:

- Đấy, ngươi nhìn thấy chưa, rắc rối đến rồi!

Giờ đây, Hàn Tuyết Liên đã ý thức được cái rắc rối lớn trong miệng Lập Thiên là gì, toàn thân chợt ngây ra như phỗng. Cơn gió vừa rồi không khỏi quá mạnh đi, mạnh hơn mức bình thường quá nhiều, rõ ràng đã đạt đến cấp độ của gió bão rồi chứ không phải là gió rét thường thấy nữa. Ngay cả hạt tuyết nằm trên mặt đất cũng bị nó thổi tung lên như sóng biển cơ mà.

- Ý ngươi là sắp có bão tuyết đúng không? Nhưng ngươi làm sao biết trước được?

Hàn Tuyết Liên núp sau người Lập Thiên, thi thoảng lại thò đầu nhìn ra phía gió rét đang thổi tới, mỗi lúc một mang theo càng nhiều hạt tuyết lớn nhỏ bay vi vu kinh ngạc hỏi lớn. Lập Thiên nghe hỏi cũng không vội trả lời mà cầm lấy tay nàng rồi ấn mạnh vào thanh thiết thương, ý bảo nàng ta cũng cần nắm chặt lấy nó, nói:

- Cầm lấy đi. Lát nữa gió lớn, ta không che chở cho ngươi mãi được đâu!

Trước biểu tình thần thần bí bí của Lập Thiên, Hàn Tuyết Liên cũng bị chọc cho khó chịu như bà cô trẻ đến ngày hành kinh, không ngừng lên tiếng càm ràm.

- Ta hỏi ngươi làm sao biết được chuyện xảy ra bên trong Thần Tuyết Sơn, ngươi mau trả lời đi chứ?

Lập Thiên giả vờ như không nghe thấy gì, bàn tay thì khẽ lấy ra mấy tấm Hộ Thân Phù dán lên người mình và Hàn Tuyết Liên, mặc dù biết nó chưa chắc đã mang lại hiệu quả như mong đợi nhưng vẫn làm một cách vô cùng cẩn thận và chu đáo. Đến khi làm xong thì hắn cũng không nhìn vào mặt Hàn Tuyết Liên, cũng không trả lời vào đúng chủ đề mà nói:

- Không phải ngươi lúc nào cũng tự cho là mình thông minh ư? Sao không tự tìm hiểu lấy mà đi hỏi ta làm gì.

Nghe thấy câu nói này, Hàn Tuyết Liên chính thức bị chọc cho nổi điên. Nàng sao có thể ngờ được cái tên tiểu tử thối trưởng nhóm trong lúc dầu sôi lửa bỏng còn có tâm trạng đi trêu đùa người khác được chứ, bất mãn gào lên:

- Rút cuộc thì ngươi nói hay không nói?

Thấy bộ dạng này của Hàn Tuyết Liên, Lập Thiên biết chắc bản thân đã chọc giận được nàng ta, cũng lấy làm thoả mãn lắm. Đến khi thấy khoé mắt Hàn Tuyết Liên đã ửng đỏ, bờ môi cắn chặt, biểu tình giận dỗi im lặng quay mặt sang chỗ khác thì hắn mới chịu nhỏ giọng giải thích.

- Xem gương mặt của ngươi kìa, lúc nổi giận giống hệt như con ma cà bông ấy. Hihi

Hàn Tuyết Liên đang giận dỗi thế mà bị câu nói này của Lập Thiên chọc cho phì cười, phải kìm nén lắm mới không khiến bản thân bật cười thành tiếng. Mà Lập Thiên cũng không để nàng phải chờ đợi lâu, giải thích:

- Haiz, thực ra ta cũng không biết gì cả. Chỉ là ngươi nghĩ mà xem, gió rét bình thường cũng đã không yếu, nếu mà gió rét còn mang theo cả linh khí thì sao không mạnh cho được. Huống hồ nơi này là cấm địa thần tộc, là Huyền Âm Thần Nữ di địa, tất nhiên phải có thứ gì đó khác biệt rồi. Còn chuyện làm sao ta biết sắp có bão đến thì dễ thôi, chỉ cần ngươi ngự kiếm hoành không lên trên cao kia nhìn một cái thì sẽ biết ngay.

Nhận được câu trả lời thoả đáng, lúc này Hàn Tuyết Liên mới không giận dỗi nữa, hỏi:

- Trên kia đã xuất hiện cái gì?!

Lập Thiên đáp:

- Một cái vòi rồng!

Nghe tới hai chữ vòi rồng, Hàn Tuyết Liên bị dọa sợ, nhất thời cuống lên, nói:

- Hả?! Biết thế thì tại sao ngươi không chịu nói sớm. Nếu ngươi nói sớm thì ta đã tìm nơi ẩn nấp từ lâu, sao lại còn phơi thân ở cái nơi gió rét lồng lộng thế này cơ chứ?! Tiểu tử thối, ngươi đúng là đồ hỗn đản, là tên tu sĩ ngu ngốc nhất thế gian này. Nếu bổn tiểu thư có mệnh hệ gì, nhất định ngươi phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Hừ...

Nhưng mà vừa nói tới đây, Hàn Tuyết Liên bất giác chột dạ, á khẩu không thể nói thêm lời gì khác. Trước biểu tình chấn định của Lập Thiên, nàng chậm chạp quay đầu nhìn quanh, lúc này mới thấy xung quanh trắng xoá một màu, không hang động, không vách đá, không cây cối, chỉ toàn tuyết là tuyết. Cho dù nàng muốn tìm chỗ nấp thì cũng không có, biết trước hay không thì kết quả đều giống nhau cả.

Thấy cảnh này, Hàn Tuyết Liên bộ dạng khó xử nhìn Lập Thiên rồi nở một nụ cười miễn cưỡng hết sức khó coi, sau đó khẽ nhìn sang cây thiết thương được Lập Thiên cắm thẳng xuống đất từ trước như để chuẩn bị cho cơn bão sắp tới mà thở dài một hơi, tự nhủ thầm.

- Hức, nơi này quả nhiên là không có chỗ trú ẩn nào an toàn cả, cũng không thể đào tuyết lên mà chui xuống nha. Nếu mà bão tuyết lớn quá, biết đâu lại chôn vùi chính mình ở bên dưới, chết mất xác luôn ấy chứ. Phen này xem ra ngoài cường ngạnh đối mặt thì hết cách rồi.

Mà thực tế thì cũng đúng là thế thật, chỉ sau đó không lâu, từng luồng hàn phong càng ập tới với tốc độ nhanh và mạnh hơn, dần dần hình thành một cơn bão tuyết cực kỳ khủng bố đánh úp về phía hai người. Ban đầu sức gió còn yếu, hai người có thể dùng tu vi bản thân để chống đỡ. Tuy nhiên khi sức gió trở nên mạnh hơn, chỉ dùng tu vi là không cách nào định trụ bản thân yên vị trên mặt đất, cả hai phải dùng tay bấu víu vào thân thiết thương, tránh cho bị cuồng phong thổi bay.

Nhưng có lẽ Lập Thiên cũng không lường trước được rằng, bão tuyết trong Thần Tuyết Sơn không đơn giản chỉ là một cơn bão, mà nó còn khủng khiếp hơn thế nhiều. Rất nhanh, cả Lập Thiên và Hàn Tuyết Liên đều bị cuồng phong thổi cho chao đảo, hai tay liều mạng bám chặt lấy chuôi thiết thương, thân hình thì bị nhấc bổng lên khỏi mặt tuyết một đoạn, y phục bị gió thổi bay phành phạch, dường như sắp bị xé ra thành từng mảnh nhỏ, trông cực kỳ thê thảm. Không chỉ y phục, tóc tai đã buộc gọn gàng cũng bị gió lớn xõa cho rối bù, chốc chốc lại có hạt tuyết bị thổi bay bám vào, nhìn chẳng khác nào một đôi uyên ương đang cùng nhau già đi cả.

- Tiểu nha đầu, ngươi mau nghĩ cách gì đi chứ?! Ta sắp chịu không nổi rồi đây này.

Không khác Lập Thiên, Hàn Tuyết Liên lúc này cũng đang chật vật chống chọi với gió lớn, trong đầu hết thảy là sự kinh hoàng không thể diễn tả về loại thời tiết khắc nghiệt nơi Thần Tuyết Sơn, căn bản không thể nghĩ ngợi được gì. Khi nghe Lập Thiên hỏi tới, nàng khẽ hé mắt nhìn ra bầu trời tối tăm mù mịt đang bị tuyết trắng bao phủ đến đặc quánh mà hít sâu một hơi khí lạnh, gằn giọng nói:

- Trước đây ngươi cố tranh làm nhóm trưởng cho bằng được, vậy giờ gặp chuyện cũng lo mà tự nghĩ cách đi chứ, sao lại hỏi ta!

Lập Thiên tức quá mà quát:

- Con bà nó, chẳng phải ta đã nghĩ cách rồi đấy thôi. Nếu không ngươi nghĩ giờ này ta và ngươi còn đứng ở đây chắc. Có khi không biết đã ở phương trời nào rồi đấy.

- Mặc kệ, rõ ràng ngươi đã biết trước sẽ có bão tuyết, ai bảo không chuẩn bị kỹ càng một chút, bây giờ lại đổ thừa cho ta.

- Ta làm sao mà biết bão tuyết sẽ lớn đến mức này cơ chứ. Nếu ta mà biết thì còn chờ ngươi nhắc nhở chắc.

- Bổn tiểu thư không quan tâm. Bổn tiểu thư chỉ cần biết nếu chính ta có mệnh hệ gì, kẻ nào khởi xướng chủ ý tiến vào Thần Tuyết Sơn săn bắt Hoả Nhãn Yêu Lang thì kẻ đó phải chịu toàn bộ trách nhiệm.

- Ngươi...!

Lập Thiên và Hàn Tuyết Liên vừa chống chọi bão tuyết vừa không ngừng chửi nhau ỏm tỏi. Bất quá dù có chửi thêm nữa thì bão tuyết cũng không giảm đi, ngược lại còn có xu hướng mạnh lên. Chỉ vài phút sau, cuồng phong trên khắp Thần Tuyết Sơn dần mạnh đến mức hình thành một chiếc vòi rồng bao phủ toàn bộ núi đồi.

Dưới tình huống đó, cây thiết thương vừa to vừa dài vốn đã bị cắm ngập vào lòng đất cũng không thể chịu đựng nổi sức kéo ngày một lớn dần, cuối cùng cũng bị gió xoáy nhổ lên khỏi mặt đất rồi hất tung lên không trung, mà Lập Thiên và Hàn Tuyết Liên đang bu bám bên trên theo đó cũng bị cuốn vào vùng gió xoáy cuồng bạo, mất hút giữa đám tuyết trắng mịt mùng.

Không biết trải qua bao lâu, khi Lập Thiên tỉnh dậy thì đã thấy bầu trời sáng tỏ, nắng ấm trên đầu. Nhớ lại tình cảnh gặp phải trước đó, hắn vội vàng kiểm tra thương thế toàn thân một lượt. Cũng may sau khi kiểm tra, hắn xác định bản thân không bị thương tích gì. Tuy nhiên nhìn sang cái hố tuyết vừa sâu vừa rộng ở bên cạnh thì hắn cũng biết cú ngã đó không khỏi quá nguy hiểm đi. Nếu không phải có lớp tuyết dày ngăn cản, chỉ e xương cốt trên người đã gãy thành mấy chục đoạn rồi.

Chỉ là dù thân thể không sao nhưng đầu óc thì có sao. Hắn nhớ trước đó bản thân và Hàn Tuyết Liên bị gió xoáy hất tung rồi cuốn đi, cả hai cứ xoay vòng vòng trên không trung không biết bao nhiêu bận, nhiều đến mức cả hai đều đầu váng mắt hoa, chẳng phân biệt nổi đâu là trời đâu là đất nữa. Mãi cho đến khi cả hai bị tuột khỏi tay nhau thì lúc đó ý thức cũng đã mơ hồ rồi rơi vào mộng mị, đến lúc ngã xuống cũng không biết là ngã thế nào.

Hiện tại, dựa vào tình hình thực tế suy xét thì có khi thời gian đã trôi qua một đêm rồi, lúc này mặt trời chỉ mới ló rạng phía sau đỉnh núi, vẫn còn đang sớm. Chợt nhớ Hàn Tuyết Liên cũng bị gió cuốn đi mà nhìn quảnh nhìn quanh vẫn không thấy nàng ta đâu, Lập Thiên mới bình tĩnh chưa lâu đã hoảng hồn hét lớn:

- Tiểu nha đầu, tiểu nha đầu, ngươi đi đâu rồi?

Vừa gọi lớn, Lập Thiên vừa đưa mắt nhìn quanh, cố nhìn xem vị Hàn đại tiểu thư tính tình quái gở kia có rơi rụng chỗ nào gần đây không. Chỉ là khi ánh mắt mới dịch chuyển lên phía trên một chút, sâu trong tròng mắt đã in hằn mấy hàm răng nhọn hoắt cùng với mấy chục ánh mắt đầy sát khí đăm đăm chĩa thẳng lên người mình khiến hắn không tránh khỏi kinh hãi thụt lùi mấy bước.

Lập Thiên chợt phát hiện, thì ra trong lúc bản thân hôn mê bất tỉnh, đám Hỏa Nhãn Yêu Lang đã tìm tới đây rình rập từ lâu. Cũng may đám yêu lang này tính tình cẩn thận, trong lúc hắn ngủ say đã không vội vàng xông lên tấn công mà vẫn cứ chầu chực ở đó chờ đợi thời cơ. Lúc này khi thấy hắn tỉnh lại thì cả đám vẫn còn cách xa mấy chục trượng và có xu hướng lùi lại phía sau.

- Đường xa mỏi mắt tìm không thấy, thế mà hôm nay các ngươi còn dám vác mặt đến đây. Hừm, xem tiểu gia thu phục các ngươi như thế nào.

Vô duyên vô cớ có mồi ngon dâng tới tận miệng, Lập Thiên vui mừng quá đỗi, vội vội vàng vàng từ trong túi hỗn độn lấy ra thiết kiếm, chuẩn bị đại chiến năm trăm hiệp, bắt giết yêu lang, thu thập yêu đan. Bất quá cổ nhân có câu niềm vui ngắn chẳng tày gang âu cũng có cái lý của nó, khi mà trong đầu Lập Thiên xuất hiện hình ảnh Hàn Tuyết Liên đang ngủ say sưa bị mấy đầu Hỏa Nhãn Yêu Lang bất thình lình xông tới cắn xé, thân thể bị phân thành trăm ngàn mảnh, chết bất đắc kỳ tử thì cả người như bị ai đó dội cho một gáo nước lạnh, khí thế mất sạch.

- Không tốt!

Lập Thiên buột miệng thốt lên, mới nghĩ qua thôi mà hắn đã dựng cả tóc gáy, bất tri bất giác nuốt khan một ngụm nước bọt, sau đó chẳng quản cái gì săn bắt yêu lang hay bên trong Thần Tuyết Sơn có cạm bẫy gì không, tức tốc thi triển Phi Kiếm Thuật đi tìm kiếm tung tích của Hàn Tuyết Liên.

Lập Thiên biết rất rõ, một khi sự tình không may ấy phát sinh, nhiều khi chỉ cần hắn chậm chân một chút thôi thì mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn được nữa. Nhỡ may vị Hàn tiểu thư độc nhất vô nhị kia toi mạng thì đúng là phiền phức to.

Mang theo một bụng bất an, Lập Thiên không ngừng đề khí đạp kiếm phóng đi như bay, quyết tâm phải tìm thấy Hàn Tuyết Liên nhanh nhất có thể. May mắn cho hắn, phi hành mất độ một tuần nhang thì hắn đã thấy một cái hố tuyết lớn nằm bên rìa sườn núi, xung quanh hố lớn đang có một bầy Hoả Nhãn Yêu Lang đang phủ phục ở đó, tin chắc là nơi Hàn Tuyết Liên ngã xuống bèn vội vàng chạy tới.

Xuy xuy vài tiếng, mấy đạo kiếm quang từ trong tay Lập Thiên xé không hướng những đầu yêu lang đứng phía trước chém xuống. Cũng không biết mấy đạo kiếm quang đó có đánh trúng đầu tuyết lang nào không, chỉ thấy cả đám đều bị doạ cho sợ mất mật, co giò bỏ chạy toán loạn. Nhờ đó, Lập Thiên thuận lợi tiếp cận cái hố tuyết, thấy bên dưới hố Hàn Tuyết Liên đang ngủ thiếp đi mới thở dài nhẹ nhõm.

- Lạy trời lạy phật, không sao là tốt, không sao là tốt. Ngươi mà có mệnh hệ gì, Hàn gia chủ không lấy cái mạng nhỏ này của ta mới lạ đấy.

Bái tạ trời phật xong, Lập Thiên mới xuất thủ kéo Hàn Tuyết Liên ra khỏi hố tuyết. Cũng chẳng hiểu sao trong lúc sinh tử cận kề mà cái vị Hàn tiểu thư này có thể ngủ ngon đến như vậy, được người khác bứng ra khỏi hố rồi mà vẫn chưa chịu tỉnh, hại hắn phải kêu gọi ba hịch bảy hồi mới mở mắt ra nhìn quanh. Đến khi tỉnh lại rồi cũng chẳng biết nghĩ cái gì mà hỏi một câu rất không liên quan.

- Chúng ta đang ở đâu đây?

Lập Thiên nghe hỏi thì đần ra, chán nản đáp:

- Haiz, trước đó cả ngươi và ta đều bị cuồng phong thổi bay, ta làm sao biết hiện tại đang ở chỗ nào chứ. Cũng may thân thể của ta không bị thương, nếu không chưa chắc đã tìm thấy ngươi nhanh thế này đâu. Tạm thời khoan nói mấy lời vô dụng đó vội, trước tự mình kiểm tra xem có bị thương ở đâu không đã?!

Nhờ có Lập Thiên hỗ trợ, Hàn Tuyết Liên ngồi dậy tại chỗ, theo lời hắn tự động kiểm tra thương thế toàn thân. Đến khi chắc chắn thân thể không có chỗ nào bị thương thì mới thôi. Trải qua chuyện kinh dị vừa rồi, nàng vẫn chưa hoàn hồn, căn bản đầu óc không tiếp thu kịp những gì đã diễn ra.