Chương 128: Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn

Mọi người liên tục phi hành hết một tuần trời mới đến nơi, ai nấy tinh thần thì vui vẻ phấn khích nhưng thể chất thực đã rã rời, khí lực mấy ngày qua bị vắt cho khô cạn, ánh mắt lạc thần, miệng nhạt thếch đi. Đến tuyết sơn không khí mỗi ngày một lạnh, cảm giác như cái lạnh ở đây có thể xuyên thấu thịt da, lạnh đến tận xương tủy. Tới nơi, mọi người vào một khách điếm nghỉ ngơi, phục dụng rất nhiều Tiềm Linh đan bổ sung khí lực, vận chuyển công pháp không ngừng bổ sung linh khí đã tiêu hao. Tuyết Liên lại khác, ở nơi này, nàng cảm thấy thân thể có cái gì không đúng lắm, cái lạnh này không những không khiến nàng khó chịu, ngược lại làm khí lực trong cơ thể nàng ngày một cường đại, hình như có cảm giác xài mãi không hết vậy. Tối đó Tuyết Liên vận chuyển Ngưng Khí Tụ Linh thuật, cảm giác khả năng hấp thụ thiên địa chi khí tăng gấp đôi gấp ba bình thường, trong lòng ngạc nhiên vạn phần, cả đêm liên tục hấp thu, ngủ cũng không thèm ngủ. Phá Thiên sau một tuần mệt mỏi, lại bắt đầu vận công bổ sung khí lực. Từ khi viên xà yêu đan cuối cùng bị hắn ăn mất, hắn phát hiện ra muốn kích hoạt Loạn Đả Cân Kinh chỉ cần cố tình nghịch chuyển kinh mạch trong cơ thể là được, không cần lộn ngược người nữa. Ý niệm vừa động liền có thể kích phát ra công pháp, hấp thụ linh khí một cách điên rồ. Nhưng hắn không biết ma tâm trong thân thể hắn lớn mạnh còn nhanh hơn khí lực của hắn. Bây giờ trong thức hải, biển ma khí kia đã chiếm gần một nữa, ma hồn kia cũng đang vui mừng vì cái ngày hắn lớn mạnh, chiếm đoạt ý thức của Phá Thiên đến gần hơn bao giờ hết. Tử Phục cả tuần nay không nói một lời, lúc nào trên gương mặt cũng lầm lì, chẳng muốn thân cận với ai. Nhạc Lãnh Pháp thì chạy tới chạy lui, nguyên lai hắn mới vẽ được mấy tấm phù, trước sau cứ tìm hai người Thượng Quan Tán Tiên và Mặc Nghiên nhờ chỉ điểm, phiền phức đến nỗi hai người cũng bực cả mình không biết làm cách nào đuổi hắn đi.

Thượng Quan Tán Tiên dẫn đầu, chậm rãi đi tới, giọng nói vang vọng rõ ràng từng chữ rót vào tai tất cả hơn ba mươi người phía sau, nói: Thần Tuyết sơn tương truyền là nhân gian thần địa, nơi đây khí hậu quanh năm ôn hòa, cây cối xanh tươi, được miêu tả là chốn bồng lai tiên cảnh ngàn năm khó gặp. Thần tiên cũng vì vậy mà chọn nơi này để tu luyện, nam nữ gặp nhau tức cảnh sinh tình, kết thành hôn phối sinh ra hậu thần, nhân gian gọi là bán thần. Nhưng về sau ma tộc bố trí mai phục, một trận đánh cho trời đất nghiêng ngả, thần ma chôn thân nơi này vô số kể, máu nhuộm thành sông, oán niệm chồng chất. Kể từ đó khí hậu biến đổi, mưa gió không thuận, hàn khí xâm lấn, khiến cho một vùng trở thành đất chết. Cũng không ai biết điều này có phải có sự can thiệp của thiên đình hay không, chỉ biết nơi đây có thể coi là cấm sơn, thần ma ít khi qua lại, nhân tộc không cách nào lui tới. Mọi người vẫn rất bình thản đi tới, chân đạp lên từng mảng tuyết dày hướng sườn núi tiến lên. Cho đến khi mọi người đến chân núi gần trăm trượng, bất giác lại có tiếng gọi giật lại của Thượng Quan Tán Tiên, trong giọng nói vẫn vang lên sự gấp gáp, quát: Tất cả dừng lại. Mọi người đứng lại, dáo dác nhìn quanh, xung quanh tuyết trắng bao phủ, không khí lạnh lẽo nhưng không hề có một cơn gió nào thổi qua, bầu trời cũng rất trong xanh, không một gợn mây để lại. Ai nấy trong lòng đang vui vẻ tự nhiên phát sinh lo lắng. Tuyết Liên thì vẫn đang bốc tuyết lên tay, thổi thổi, khí lực của nàng không những không yếu còn mạnh mẽ và dồi dào hơn khi vào đây. Trong khi mọi người đều phải tích cực dùng linh khí để bảo vệ thân thể khỏi hàn khí xâm lấn thì nàng lại thản nhiên cảm giác khí lực cơ thể được hàn khí tẩm bổ, huyết khí cường thịnh, tu vi tăng tiến không ngừng. Đối với những người khác khung cảnh vẫn rất bình yên, tuyết trắng bao phủ, không khí trong lành, nhưng trước mắt của Thượng Quan Tán Tiên và Mặc Nghiên lại vô cùng kỳ dị. Pháp trận ở Thần Tuyết sơn vô cùng dày đặc, lưu lại khắp nơi, chi chít như tuyết rơi đầy trời. Khi mọi người đến Thần Tuyết sơn, hai người với trực giác nhạy bén, trước tiên phát hiện thấy có cái gì đó rất nguy hiểm ở gần. Thượng Quan Tán Tiên và Mặc Nghiên vừa mới liếc mắt qua, liền đã thấy trong không trung ẩn ẩn hiện hiện rất nhiều các pháp trận trong suốt dày đặc như tơ nhện, trên mạng nhện đó thỉnh thoảng còn bốc lên từng tia hàn khí sắc lạnh. Mặc Nghiện hét lên: Mọi người cẩn thận. Tất cả nghe thấy liền đứng im tại chỗ, một chút cũng không dám nhúc nhích, có người còn thụt lùi vài bước. Mặc dù trong lòng ai cũng không hề nhìn ra nguy hiểm ở chỗ nào nhưng không dám tự ý vọng động. Mà bên đó Thượng Quan Tán Tiên và Mặc Nghiên đã luyện qua nhãn thuật, tất nhiên dù không rõ ràng vẫn có thể nhìn thấy những pháp trận kia không hề đơn giản, mỗi pháp trận tuy nhỏ nhưng uy lực sâu cạn khó dò, một phần lại bố trí quá dày đặc, dù cho khinh công có giỏi bao nhiêu chăng nữa, cũng không thể chui qua những kẽ hở này tiến vào. Hai người cũng suy đoán ra những pháp trận này tồn tại là nhờ hàn khí nơi đây, có thể ví như đây là một thiên la địa võng thu nhỏ, hết sức nguy hiểm, một chút không cẩn thận, liền sẽ bị pháp trận giết chết không kịp trở tay.

Hai người thăm dò rất lâu, nhưng không ai nghĩ ra biện pháp giải quyết, Thượng Quan Tán Tiên nói: Ở trước mặt các đệ là một loạt các pháp trận nhỏ đan xen lẫn nhau, được tạo thành từ hàn khí nơi này. Ta cũng không biết pháp trận này có gì đặc biệt, cố nhìn cũng nhìn không ra, e rằng ngoại trừ trực tiếp dùng khí lực đánh phá những pháp trận này rồi tiến vào, cũng không còn cách nào khác. Nghe xong, mấy tên đệ tử khác trên mặt có chút kinh hãi, chân thụt thêm mấy bước, cố căng mắt ra nhìn nhưng không ai nhìn ra phía trước có trận pháp như Thượng Quan Tán Tiên nói. Bất giác ai nấy giật mình, trong đầu lóe lên suy nghĩ nếu mình vô tình va phải trận pháp, có khi nào biến thành một đống máu thịt hay không, trên thân nổi lên từng đám da gà, tóc gáy cũng dựng ngược lên từ khi nào không hay. Sau đó, mọi người cùng tập trung lại, linh lực huy động đánh vào một kích, kích này mọi người đều dùng năm thành khí lực của mình, đồng loạt đánh vào một điểm trước mặt. Xuy một tiếng, đạo đạo linh khí phóng ra, đánh vào trên đám pháp trận kia, sau một khắc pháp trận bị thủng ra lỗ chỗ, tan biến, không để lại bất kì một chấn động nào khiến ai cũng vô cùng ngạc nhiên. Thượng Quan Tán Tiên có chút không tin, tự hỏi: Chẳng lẽ lại có trận pháp dễ bị phá giải như vậy ư, đây? Trong mắt các đệ tử chỉ thấy luồng khí tức bị chặn lại, sau đó loang ra tạo thành một lỗ thủng lớn dần, ai nấy liền cảm thấy rất phấn khích, trên gương mặt thể hiện sự đắc ý rõ rệt, nghĩ rằng do thực lực bản thân không tệ, mấy trận pháp nhỏ kia căn bản không làm gì được. Liền sau đó, một vài người không kiềm lòng được, trước mặt tay bắt quyết miệng lẩm nhẩm, liên tục thôi động linh khí trong thân thể, dùng toàn lực đánh vào một kích, phá đường đi tới. Tuyết Liên, Phá Thiên, Tử Phục cũng như vậy, nhìn theo những người kia, theo quán tính ai cũng tay bắt quyết, thúc dục linh lực đến mức cường đại, thử đánh vào mạng lưới pháp trận vô hình trước mặt. Ping ping ping, từng chưởng lực đánh ra bị hàn băng pháp trận chặn lại vang lên tiếng như kiếm đâm vào khiên sắt, liền dội ngược trở lại phía sau như từng thanh phi kiếm sắc nhọn hung hăng lao tới. Chỉ một khắc sau, phập phập phập, từng người từng người ngã lăn xuống mặt đất, miệng phun máu phè phè, tay ôm ngực thở không ra hơi. Thượng Quan Tán Tiên và Mặc Nghiên đang suy nghĩ lý do tại sao pháp trận thần bí này dễ dàng đơn giản bị phá như vậy, khi nghe động nhìn lại đã thấy một màn máu me tràn ra bốn phía, trong lòng giật mình hét lớn: Tất cả không được tùy ý hành động. Nhưng ngạc nhiên hơn cả, khi hai người đưa mắt đến vị trí của Phá Thiên và Tuyết Liên, phía trước hai người một mảng lớn pháp trận đã bị pháp, xuất hiện một lỗ thủng khá lớn, lại càng không hiểu tại sao hai người lại không bị thương, miệng chợt không thốt ra được lời nào. Phá Thiên và Tuyết Liên chưa kịp vui mừng, bên cạnh Tử Phục và Lãnh Pháp đã ngã nhào xuống mặt đất, khắp người máu me đầm đìa, người ôm bụng lăn lộn giữa đám tuyết lạnh, sắc mặt hai người đại biến, tay chân run rẩy nửa ngày cũng chưa định thần lại được. Xem chừng hai người họ bị thương rất nặng, phải làm gì đó, trong đầu nghĩ vậy mà tay chân hai người lại không cách nào động đậy. Một lúc sau, Phá Thiên hốt hoảng đạp tuyết lao đến đỡ lấy Tử Phục mắt đã nhắm nghiền, bất tỉnh nằm trên mặt đất, miệng máu đã nhuộm đỏ cả cằm, liên tục chảy ra, hét lên thật to: Thuốc trị thương, mau đưa cho ta, mau. Tuyết Liên nghe tiếng gọi mới kịp bình tĩnh, lôi trong người ra mấy lọ thuốc đủ loại ném tới. Phía bên kia, Nhạc Lãnh Pháp lăn lộn hồi lâu, rên lên từng tiếng, cố hết sức mới lôi trong người ra một vài viên đan dược, gắng gượng nuốt xuống cổ, nằm mê man đi. Phá Thiên tay đưa thuốc vào miệng Tử Phục, giúp hắn nuốt xuống, sau đó lại kiểm tra vết thương trên thân, một vết rách lớn, liền không chần chừ cởi áo, đắp thuốc, sau đó lại xé y phục của mình băng bó vết thương. Rất lâu sau mới xong, trên người hắn cũng dính đầy máu me, thậm chí còn có phần nhiều hơn những người bị thương kia. Xung quanh, đám người bị thương cũng không ít, hàng chục tiếng rên la thảm thiết phát ra khiến khung cảnh đang yên tĩnh bỗng như đám tang, vô cùng bi thảm. Những người này chắc chắn cũng dốc toàn lực đánh ra, không ngờ bị trận pháp cắn trả, thân thể không chống đỡ nổi nên mới bị trọng thương như vậy. Phía xa cách đó mấy trượng tên Đằng Thiếu Quân người cũng be bét máu, với Thiết Nhân Thần Công hắn luyện khả năng bị pháp trận đả thương thực không cao, chắc chắn đến mười phần là do hắn chủ quan nên mới thành ra như vậy. Đáng đời tên khốn nhà ngươi, Phá Thiên trong bụng nghĩ. Khi mọi chuyện lắng xuống, vấn đề mới được hai người phát hiện, Phá Thiên nhìn Tuyết Liên, Tuyết Liên lại nhìn Phá Thiên, hai người nhìn nhau không nói, mặt tái nhợt vì biến cố vừa xảy ra, lại ngạc nhiên tự hỏi sao bản thân hai người lại không có vấn đề gì? Nhìn nửa ngày không ai lên tiếng, trên mặt đất từng tiếng rên khe khẽ vọng lại, tiếng Thượng Quan Tán Tiên gọi những đệ tử không bị thương hỗ trợ những huynh đệ khác lùi lại phía sau, tìm kiếm nơi dưỡng thương đánh thức hai người. Phá Thiên trở dậy, dứt khoát dìu Tử Phục đi, hắn đã ngất đi từ khi nào. Nhạc Lãnh Pháp đỡ hơn mộ chút, hắn vẫn còn tỉnh, sau khi uống đan dược trị thương, nãy giờ tích cực điều khí cũng thành thành thực thực để Tuyết Liên khoác tay mình dắt đi. Nhạc Lãnh Pháp mặt nhăn nhó, vừa đi vừa gắng gượng đưa từng chữ một ra khỏi cổ họng, nói: Mẹ nó chứ, may mà ta chỉ dùng có vài thành thực lực, nếu không bây giờ cũng như tên tiểu tử kia, bất tỉnh nhân sự rồi cũng nên. Nói xong, hắn nhìn Tử Phục sau lưng Phá Thiên mà lắc đầu, trên mắt vẫn vương chút khiếp đảm. Cho đến lúc này, ai cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, làm sao lúc đầu phá trận đơn giản như vậy mà sau lại không thể. Chỉ hai người Thượng Quan Tán Tiên và Mặc Nghiên là hiểu ra chút sự tình, nhưng không tiện tại đây nói rõ, cùng hỗ trợ đám đệ tử dẫn người bị thương rời đi.