Tại thung lũng phủ đầy tuyết trắng, thấy Lập Thiên trở về một mình, Triệu Tử Phục biết ngay là hắn đã thành công đuổi cổ nữ nhân kia đi. Chỉ có điều nhìn bộ mặt như mất sổ gạo thì biết trước đó chắc hẳn giữa hai người đã xảy ra chuyện gì đó.
- Tiểu Thiên sư đệ, chúc mừng, chúc mừng.
Lập Thiên một bụng chán nản nghe thế cũng ráng nở nụ cười khó coi mà đáp:
- Chúc mừng cái gì chứ, yêu lang còn chưa thấy mặt mũi, yêu tinh thì thấy mấy cái rồi đây này.
- Haha, vậy thì chúc mừng vì đệ mới thoát khỏi sự truy sát của đầu yêu tinh kia đi.
- Haiz...
- Tiểu Thiên, đệ khẳng định vị tiểu yêu tinh kia sẽ không đến phá đám chúng ta chứ?
Lập Thiên lắc lắc đầu đáp:
- Không chắc, nhưng đoán chừng nàng ta sẽ không hành động tùy tiện như trước nữa.
- Như thế cũng tốt rồi, chí ít cơ hội thành công cũng tăng lên một nửa.
- Chắc là vậy...
Lập Thiên và Triệu Tử Phục trao đổi một thôi một hồi, sau đó cả hai tiếp tục vào vị trí chờ đợi. Ông trời không phụ người có lòng, bảy ngày ròng rã trôi qua, cuối cùng thứ mà bọn họ trông đợi cũng đến.
Từ trong pháp trận nhìn ra, Lập Thiên lờ mờ nhìn thấy đằng xa có một luồng yêu khí cực mạnh đang đến gần, tự biết đó là Hoả Nhãn Yêu Lang cần tìm, tinh thần đang lụi bại bỗng như được tiếp thêm sức sống, hồ hởi nói:
- Mọi người chú ý, có yêu lang đang tiếp cận pháp trận, tuyệt đối không được manh động.
Không cần Lập Thiên nhắc nhở thì những người khác cũng đã phát hiện ra sự xuất hiện của yêu lang. Chỉ có điều Triệu Tử Phục khi nhìn thấy chỉ có duy nhất một đầu yêu lang tìm đến thì không dám tin vào mắt mình, phải dụi mắt mấy lần nhìn cho kỹ mới hỏi:
- Xác thực nó chính là Hoả Nhãn Yêu Lang, nhưng tại sao chỉ có mỗi một con? Không phải nói yêu lang có tập tính săn mồi bầy đàn ư?
Lập Thiên không ngạc nhiên với câu hỏi này của Triệu Tử Phục, bởi vì trước khi đi hắn đã nghiên cứu rất kỹ tập tính của tuyết lang, thản nhiên đáp:
- Không sai, bất quá đó là hành vi bản năng của dã lang mà thôi. Yêu lang là dã lang thành tinh, sớm đã mở ra linh trí, hiển nhiên không ngốc đến như vậy.
- Ta cho rằng đây là con yêu lang đầu đàn, nó đến để thăm dò tình hình trước khi dẫn theo cả bầy cùng đến. Cho nên trước khi xác định được mục đích của nó, mọi người không được phép tự ý hành động, kể cả khi trư yêu bị nó bắt đi.
- Nếu suy đoán của ta là đúng, chuyến đi săn tiếp theo sẽ không chỉ có một đầu tuyết lang mà phải có hàng chục, hàng trăm con. Còn nếu suy đoán của ta là sai, như vậy đầu tuyết lang kia sau khi ăn thịt trư yêu xong khẳng định sẽ lại đến bắt con khác, lúc đó chúng ta xuất thủ thu phục nó cũng không muộn. Coi như chúng ta thả con săn sắt, bắt con cá rô đi.
Nghe Lập Thiên phân tích lợi hại một cách cặn kẽ và hợp tình hợp lý đến mức không chút sơ hở, Tuyết Liên cũng chép chép miệng khen:
- Ái chà, không ngờ tên nhà quê như ngươi mà cũng biết cả cái này cơ đấy, không uổng công bổn tiểu thư để ngươi làm nhóm trưởng.
- Còn phải nói, tại ngươi quen thói xem thường người khác nên mới cho rằng ai cũng không bằng mình. Thiên hạ này không thiếu người thông minh sáng dạ hơn ngươi đâu.
- Hừm, ta mới không thèm đôi co với ngươi!
Trong khi nhóm Lập Thiên đang đôi co kịch liệt thì ở cách đó không xa có một cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào từng cử động của tuyết lang. Chủ nhân của cặp mắt đó không phải là ai khác mà chính là Đường Nhu Tâm.
Thấy đầu tuyết lang đang dẫm từng bước chân lên mặt tuyết tiến gần đến pháp trận, nàng ta ngay cả thở cũng không dám thở, chỉ dám vận dụng hết năng lực của nhãn pháp để xem cho thật rõ đầu tuyết lang kia muốn làm gì.
Thực tế hành động của tuyết lang cũng chả có gì đặc biệt, bởi vì tính đa nghi thái quá nên hành vi của nó có phần cẩn thận hơn mức bình thường. Vốn dĩ nó đã đánh hơi được khí tức của trư yêu từ mấy ngày trước, nhưng nó lại lựa chọn nằm im bất động quan sát cho đến tận hôm nay.
Hiện tại, khi xác định địa phương xung quanh nơi trư yêu không có điểm gì bất thường thì nó mới quyết định tiến lại gần. Chỉ có điều nó cũng không quyết đoán xông lên mà chỉ tiến lên từng bước từng bước một, cứ như thể biết được bên dưới lớp tuyết đã giăng sẵn cạm bẫy vậy.
Cứ thế, tuyết lang nhẹ nhàng dẫm từng bước chân lên mặt tuyết mà không gây ra bất kỳ một tiếng động nào dù là nhỏ nhất, ngay cả sát khí trên thân cũng bị nó thu liễm đến mức gần như bằng không. Cũng chính vì thế, linh giác của trư yêu dù nhạy bén cũng không hề phát giác ra sự hiện diện của tuyết lang, mà tuyết lang cũng mất cả canh giờ mới tiếp cận được thung lũng nơi cả đàn trư yêu đang trú ngụ.
Lúc này, không chỉ Đường Nhu Tâm cảm thấy nhịp tim bất ổn mà nhóm người Lập Thiên cũng khẩn trương không kém. Lần đầu tiên trong đời nhìn thấy loại yêu lang có bộ lông trắng tinh như tuyết, đôi mắt đỏ rực như lửa, năm móng vuốt vừa dài vừa sắc nhọn như ám khí cao giai, hơn nữa sắp tới đây lại phải cùng nó giao thủ một mất một còn, thâm tâm ai nấy đều không tránh khỏi hồi hộp.
Khoảnh khắc vừa trông thấy tuyết lang, Tuyết Liên liền mơ mộng đến cảnh tượng mùa đông năm nay chính mình ngoài thân ăn vận một chiếc áo choàng lông sói ấm áp và đẹp lộng lẫy đến mê hồn, người nào nhìn thấy đều si mê ngưỡng mộ, ánh mắt ngây dại đi trong thoáng chốc.
Lập Thiên thì khác, hắn mường tượng bản thân đang ở trong Pháp Khí Lầu tha hồ lựa chọn các loại pháp khí thượng đẳng, tương lai không phải lo đánh nhau với yêu thú hay đám ma tu Trường Sinh Phái binh khí dễ dàng bị phá hủy nữa.
Về phần Triệu Tử Phục thì thật thà chất phác hơn, y nghĩ đến cảnh bản thân nắm giữ trong tay một đống nội đan Hoả Nhãn Yêu Lang người người thèm khát, cảnh nghèo nàn phút chốc tan biến, chỉ sau một đêm đã trở thành người giàu có nứt đố đổ vách, có tên có tuổi trong tông môn, tài nguyên tu hành tha hồ lựa chọn, nửa đời còn lại tiêu xài thoải mái không phải nghĩ.
Chỉ có mỗi a Đào là không nghĩ cái gì, bởi vì nàng đang bận run rẩy, căn bản đầu óc chẳng nghĩ được gì, chỉ sợ tuyết lang phát hiện ra chỗ nàng mà lao tới cắn xé, vậy một tiểu cô nương như nàng biết phản kháng thế nào đây. Càng nghĩ, thân thể a Đào càng run rẩy dữ dội, cảm tưởng mỗi cử động của tuyết lang sẽ khiến thân thể nàng run lên một cái. Nếu không phải vì Lập Thiên căn dặn phải giữ bình tĩnh, không khéo nàng đã gào toáng lên rồi.
Vút một tiếng, tuyết lang đang từ trên đỉnh núi bỗng nhiên biến mất, lúc xuất hiện thì đã ngay cạnh một đầu trư yêu kích thước không quá lớn. Ngay lập tức, hàm răng sắc nhọn há rộng ra rồi ngoặm xuống, cặp răng nanh cong vút như lưỡi liềm dễ dàng xuyên thủng phần cổ họng của trư yêu rồi giết chết nó.
Thanh âm eng éc chói tai bất chợt vang lên, trư yêu chỉ kịp kêu ré lên một tiếng trước khi khí tức đứt đoạn, ý thức rơi vào mộng mị. Có vẻ như hành động của tuyết lang quá nhanh chóng và bất ngờ khiến bầy trư yêu không kịp phản ứng. Đến khi cả bọn phát hiện ra sự tình thì tuyết lang đã bắt được một con trong số chúng và chạy mất tăm dạng từ lâu.
Khác với sự hoảng loạn của bầy trư yêu, nhóm Lập Thiên đang quan sát phía trên lại cảm thấy cực kỳ thoả mãn bởi vì mọi chuyện tiến triển đúng như dự tính. Đợi tuyết lang chạy đi đủ xa, Lập Thiên liền cao giọng ra lệnh:
- Mọi người mau thi pháp khống chế trư yêu, không để chúng chạy thoát ra ngoài. Sắp tới đây ắt hẳn sẽ có càng nhiều tuyết lang tìm đến, chúng ta tuyệt đối không thể phạm phải bất kỳ sai lầm nào.
Cùng với giọng điệu phấn khởi của Lập Thiên, Triệu Tử Phục, Tuyết Liên và a Đào đều mạnh dạn thi pháp, chỉ sau mấy hơi thở bầy trư yêu đang hoảng loạn đã bị trấn áp xuống, mỗi con co ro nằm mỗi góc, vừa thở vừa run.
Ấy thế nhưng người tính thường không bằng trời tính, cơm cho vào miệng còn rơi ra ngoài là chuyện thật chứ chẳng đùa. Đám người Lập Thiên còn chưa hưởng thụ niềm vui sướng được bao lâu thì bất ngờ nghe thấy một tràng hô chém gào giết từ bên ngoài vọng vào.
- Bắt trư yêu của ta còn muốn chạy trốn, đừng hòng. Yêu lang khốn kiếp, chết đi cho ta!
- Tá Dương Liệt Hoả Đao, sát...!
Theo tiếng quát lớn, một ánh đao vừa to vừa dài từ trên tầng không cao vút chém thẳng xuống, đao quang xé toạc hư không, giữa trời tạo thành hình dáng như thác nước đổ vô cùng hoành tráng đẹp mắt. Đao phong sáng bừng như ánh thái dương, chí cương chí mãnh, thế xuống mạnh như chẻ tre, không thể ngăn cản.
- Hả? Chuyện gì xảy ra? Kẻ nào, là kẻ nào động thủ?
Lập Thiên thảng thốt hỏi to như quát, thế nhưng không nhận được bất kỳ câu trả lời nào thoả đáng. Trước mắt hắn, một mảng đao phong khí thế hung hãn ngút trời ầm ầm rơi xuống với tốc độ kinh người, đùng đùng chém gãy một đoạn băng tuyết bám trên sườn núi, sau đó khiến cho các dãy núi lân cận đều gặp phải tình trạng sạt lở tuyết dữ dội, thậm chí còn lan sang tận thung lũng phía bên này.
Thời gian nặng nhọc trôi qua, mỗi giây mỗi khắc đều chậm như rùa bò, ý thức của Lập Thiên cũng dần dần nắm bắt được tình huống phát sinh. Không nghi ngờ gì nữa, là tiểu yêu tinh họ Đường xuất thủ khi chưa được sự cho phép của hắn, khiến cho kế hoạch hoàn hảo của hắn trở thành vô nghĩa, khiến vốn liếng mà hắn đầu tư cho chuyến đi này đều mất sạch, bao nhiêu công sức tâm huyết đổ sông đổ bể.
Chỉ bất quá mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó. Trước đó Lập Thiên còn cho rằng đầu tuyết lang kia đã bị chém chết, vậy hắn sẽ bất chấp tất cả thu hồi yêu đan của nó đền bù thiệt hại. Mà ở tình huống xấu nhất, bắt vị cốc chủ họ Thiết kia bồi thường thay con gái hắn cũng dám làm. Thế nhưng thực tế hoàn toàn không phải như vậy.
Khi một đao của Đường Nhu Tâm giáng xuống, con tuyết lang đầu đàn đã không chạy thẳng tới phía trước mà quay đầu rẽ sang phải, từ đó tránh đi một đao chí mạng kia. Giờ đây, khi tình trạng sạt lở tuyết diễn ra như vũ bão, hoa tuyết nở rộ bay mù trời, che khuất tầm nhìn của tất cả mọi người thì nó lại bất thình lình từ trong đám sương khói mờ mịt lao ra, trong miệng vẫn ngoặm chặt đầu trư yêu rồi trốn thoát khỏi vòng vây như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lập Thiên ngây ngốc đứng nhìn, toàn thân run rẩy, cảm thấy mỗi hơi thở đều khó nhọc như bị sặc nước, cơn tức đã không cách nào kiềm chế nổi nữa. Hắn không chỉ chính mắt trông thấy đầu yêu lang kia trốn thoát dưới lưỡi đao của Đường Nhu Tâm, hắn còn trông thấy sau khi đầu tuyết lang kia chạy đi, có hàng trăm hàng ngàn đầu tuyết lang khác bị đánh động cũng nối đuôi nhau bỏ trốn.
Chẳng ai biết đám tuyết lang đông đúc kia đã ở đó từ khi nào, chỉ biết bọn chúng đã ngụy trang thành từng mảng tuyết nằm rải rác khắp dãy tuyết sơn đằng xa kia, vẫn đang tròn mắt dõi theo từng hành động của con đầu đàn phía bên này. Nếu như hành động săn mồi của con đầu đàn tiến hành thuận lợi, tiếp theo sau đó cả đám thành viên kia sẽ theo chân nó tiến lên, kế hoạch mà hắn tỉ mỉ bày ra cũng từ đó mà đi đến kết cục viên mãn.
Giờ đây thì sao chứ, chỉ một nhát đao, chỉ một nhát đao mà khiến cho mồ hôi xương máu mấy tháng trời của hắn đổ sông đổ bể, khiến cho tương lai của cả nhóm rơi vào vùng trời tăm tối, thử hỏi làm sao có thể không tức giận được đây. Càng nghĩ càng điên tiết, Lập Thiên bây giờ chẳng còn suy nghĩ được gì nữa, chỉ muốn xông tới đánh cho Đường Nhu Tâm một trận tơi bời khói lửa, hậu quả thế nào về sau hẵng nói, chứ cứ sống kiểu ngậm bồ hòn làm ngọt mãi thế này, hắn thực chịu không nổi nữa.
- Tiểu yêu tinh chết tiệt, không đánh ngươi một trận nhừ tử, tiểu gia quyết không làm người. Aaaaaaahhhhhh
Lập Thiên rống lên giận dữ, giờ này đã không quản nổi yêu lang hay pháp trận gì gì nữa, lập tức hướng phía Đường Nhu Tâm đuổi tới, trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm, phải dạy cho tiểu nha đầu họ Đường một trận ra trò, khiến nàng ta chừa cái thói qua mặt trưởng bối đi.
Triệu Tử Phục và Tuyết Liên cũng chẳng khá khẩm hơn Lập Thiên bao nhiêu, cả hai đều giận đến bầm gan tím ruột nhưng không dám nói gì. Dù sao toàn bộ kế hoạch đều do một tay Lập Thiên vạch ra từ khâu chuẩn bị cho đến khi hành động, hai người chỉ bỏ chút sức mọn không đáng kể, cho nên trước sự tình ngoài dự liệu cũng không tiện phát tác.
Triệu Tử Phục sốt sắng hỏi:
- Chúng ta phải làm sao bây giờ?
Hàn Tuyết Liên gấp gáp nói:
- Nhanh chóng đuổi theo bọn họ, nhỡ đâu hai người đánh nhau sứt đầu mẻ trán thì phiền phức to.
- Nhưng còn trư yêu và pháp trận thì phải làm sao?
- Không sao, ta đã có cách.
Dứt lời, Tuyết Liên vội vàng hướng a Đào nói:
- A Đào, em ở lại đây thu hồi trư yêu và kỳ trận, chúng ta đuổi theo bọn họ trước. Em làm xong thì cứ từ từ theo chân chúng ta là được, chúng ta sẽ ở bên đó đợi em.
- Được, xin tiểu thư cứ yên tâm!
An bài xong xuôi, Tuyết Liên và Triệu Tử Phục tức tốc đuổi theo Lập Thiên và Đường Nhu Tâm. Chỉ là tình huống hiện tại khiến cho người ta cảm thấy thật đáng buồn cười thay vì đồng cảm.
Phía trước tiên, đoàn dài tuyết lang tạo thành hàng ngang mà chạy. Kế đó, con tuyết lang đầu đoàn miệng đang gặm một đầu trư yêu cong đuôi bám theo. Tiếp đến là Đường Nhu Tâm vừa đạp phi kiếm vừa vung đại đao chém bổ loạn xạ. Sau đó là Lập Thiên mặt mày đỏ au cực tốc đuổi theo, vừa đuổi vừa chửi rủa Đường Nhu Tâm liên hồi, cảm tưởng như muốn liều mạng tới nơi. Mà cuối cùng là Triệu Tử Phục và Hàn Tuyết Liên trong bộ dáng vừa lo lắng vừa thất vọng gắt gao bám sát, trên đường đi không ngừng kêu gọi Lập Thiên bình tĩnh trở lại.