Chương 126: Ngươi Là Đại Tá, Còn Ta Là Đại Tướng

Dứt lời Thiết cốc chủ không nói gì thêm mà quay đầu rời khỏi sảnh chính Truyền Tống Trận, nhường chỗ cho nhóm Lập Thiên tự thương lượng giải quyết vấn đề. Thiết cốc chủ vừa khuất bóng, không đợi Lập Thiên nói cái gì thì Đường Nhu Tâm đã nhìn chằm chằm hắn như thể cừu nhân lâu ngày gặp lại, bộ dáng vừa nghi hoặc lẫn tò mò, hỏi:

- Ngươi là Khuyết Lập Thiên?

Lập Thiên ngơ ngác nhìn nàng, đáp:

- Chính là ta, thì sao?

Đường Nhu Tâm bĩu môi, nói:

- Chậc chậc, nhìn ngươi như thằng nhà quê vậy, thế mà biểu hiện không tệ nha.

Hàn Tuyết Liên và a Đào đứng một bên, nghe Lập Thiên và Đường Nhu Tâm đối thoại bỗng nhiên che miệng cười khúc khích. Triệu Tử Phục thì quay đầu nhìn đi chỗ khác, thế nhưng trong bụng thì nghĩ lần lịch luyện này của vị sư đệ nhà mình chắc chắn là không thể mưa thuận gió hòa, sóng yên biển lặng nổi.

- Ngươi nói ai là tên nhà quê?

Đường Nhu Tâm quay đầu nhìn quanh, nói:

- Quanh đây còn ai trông giống nhà quê hơn ngươi nữa mà hỏi?

Lập Thiên như bị chọc trúng chỗ ngứa, nhảy cẩng lên nói to như quát:

- Ngươi cái tiểu nha đầu này, cha ngươi là nhờ ta đến chiếu cố ngươi, không phải nhờ ngươi chiếu cố ta. Ngươi chưa gì đã mạnh miệng như vậy, không sợ đến đó ta bỏ mặc ngươi không quản ư?

Đường Nhu Tâm vẫn thái độ ương bướng đó, môi nhỏ khẽ chu lên, nói:

- Ai nói ta cần ngươi chiếu cố? Bổn tiểu thư mà cần một tiểu tử nhà quê như ngươi chiếu cố sao? Hừ, quên đi. Bất quá may mắn cho ngươi, bổn tiểu thư nhìn ngươi tương đối thuận mắt, vẫn hơn xa đám công tử bột ngoài kia. Lần này cùng ta xuất hành, đảm bảo mấy người các ngươi chỉ có lời chứ không lỗ.

- Giờ thì đi thôi!

Nói xong câu, Đường Nhu Tâm ôm đao đi trước, còn cố tình liếc xéo ra hiệu cho đám Lập Thiên theo chân nàng tiến về chỗ Truyền Tống Trận.

- Con bà nó, ta là nhóm trưởng hay nàng ta là nhóm trưởng vậy?

Lập Thiên bất giác hỏi một câu, chỉ thấy Triệu Tử Phục nhìn hắn cười khổ rồi theo chân Đường Nhu Tâm đi tới phía trước, sau đó Hàn Tuyết Liên và a Đào cũng đi theo mà chẳng mảy may thốt ra nửa lời phản đối. Cuối cùng, Lập Thiên chẳng còn cách nào khác ngoài nối gót mọi người cùng đi về phía trước

Không cần nhiều lời nữa, giờ thì Lập Thiên đã biết Thiết cốc chủ có tâm tư gì rồi. Nữ nhân này rõ ràng là một đầu yêu thú chưa được thuần hóa, chỉ vì ông ta không trấn áp được nên mới giao vào tay hắn. Trong vụ giao dịch ấy, hắn là người bị đưa vào tròng ngay từ lúc đầu thế mà còn tưởng bản thân vớ được của hời.

Xuy xuy một tiếng, nhóm Lập Thiên nhanh chóng được Truyền Tống Trận đưa đến địa phương lịch luyện. Nhìn đám đồng môn đang tấp nập chuẩn bị, Lập Thiên cũng

Lập Thiên không mù nha, nữ nhân này vừa tới trong cái bộ dáng ôm đao thì đã biết không phải dạng vừa rồi. Hơn nữa giáp bào nàng ta mặc trên người được làm từ cái gì sao hắn lại không nhìn ra được, đó vốn dĩ là vảy giao long hắn tự tay lóc ra từng cái cơ mà.

- Khốn kiếp, vậy ngươi mau tháo giáp bào trên người ngươi xuống trả cho ta?

- Đây là giáp bào của ta, mắc mớ gì phải đưa cho ngươi?

- Con bà nó, cha ngươi lấy vảy giao long của ta đi luyện chế giáp bào cho ngươi, thế mà trước sau không thèm hỏi ý kiến của ta lấy một cái, bây giờ ta đòi lại thì có gì sai?

- Đó là việc của cha ta. Bây giờ áo giáp này của ta, không phải của cha ta, có thắc mắc gì ngươi đi tìm ông ấy mà hỏi.

Lần này thì Lập Thiên lại bị Đường Nhu Tâm nói cho ngậm miệng, không thể nói cái gì khác.

- Đây mà là Nhu Tâm ư, là Ngoan Tâm thì có. Ông trời ơi, sao số ta hết gặp hồ ly thì lại gặp phải sư tử thế này. Xong rồi, xong rồi, có ả nha đầu này trong nhóm, không sinh chuyện mới là lạ đấy.

- Không được, nhất định tiểu gia phải chỉnh đốn nha đầu này, bằng không đến đó rồi, nàng ta tự làm theo ý mình thì hỏng. Nha đầu này rõ ràng là thứ bất trị, Thiết lão đầu kia còn dày mặt giao cho ta nhờ chiếu cố. Chiếu cố cái con khỉ ấy, có mà vứt của nợ cho tiểu gia thì có.

Lập Thiên nhìn Triệu Tử Phục với vẻ ảo não, chỉ thấy Triệu Tử Phục cũng ngao ngán lắc đầu, hiển nhiên là không có biện pháp gì đối phó thiếu nữ trước mặt cả.