Thời gian thấm thoắt thoi đưa, ngày lịch luyện chiến tu phù chiếu lần thứ hai cũng đến. Lúc này, tại cốc khẩu Thiết Luyện Cốc, một thiếu nữ mặc chiến giáp màu đen bóng, ngực ôm một thanh trường đao trông còn dài hơn cả thân hình của nàng quay đầu nhìn về phía xa xăm, sau lưng nàng lúc này là Thiết cốc chủ với bộ dạng vô cùng chán nản, nói:
- A Tâm, con không đi Thần Tuyết Sơn có được không? Coi như bậc phụ thân như ta cầu xin con đi. Lịch luyện chiến tu phù chiếu rất nguy hiểm, mất mạng như chơi đấy con ạ. Con tuổi còn nhỏ, nghe lời cha, đợi vài năm nữa rồi đi cũng chưa muộn.
Thiết cốc chủ nói lời thê lương cảm động biết bao nhiêu, khổ nổi vị thiếu nữ ôm trường đao chẳng mảy may động lòng, ngược lại còn thở phì phò như đang bị ai đó chọc giận, chỉ khẽ hừ lạnh một tiếng, giậm chân bình bịch mà nói:
- Không! Con nói không là không!
Thiết cốc chủ thấy dùng mềm không xong thì đổi ngay sang cứng, gằn giọng nói:
- Con xem thiên hạ có ai như con không? Là con gái mà cứ như nam nhân ấy, không nghe lời cha mẹ đã đành, ngay cả đúng sai tốt xấu cũng không phân biệt được, con không thấy hổ thẹn khi làm nữ nhi của một vị cốc chủ hay sao?
Thiếu nữ ôm đao nghe thấy mấy lời này thì toàn thân run rẩy, hai má đỏ au, nói còn to hơn:
- Hức, nam nhân thì sao, nữ nhân thì thế nào? Ai chả biết trong mắt những người như cha đều trọng nam khinh nữ. Người tu hành như cha thì có khác gì mấy cái lão già đầu ở thế tục đâu cơ chứ, còn có lý lẽ gì đáng nói!
Thiết cốc chủ tức quá hóa cười, nói:
- Hừ, được thôi, cứ cho là cha cổ hủ, nhưng con nghĩ bằng bản lĩnh của con thì sẽ bắt được đám dã lang kia hay là đi nuôi béo bọn chúng? Nếu bắt tuyết lang mà dễ như con nghĩ, đám tu sĩ bần cùng đầy rẫy ngoài kia lại chừa phần cho con chắc?
Tuyết lang không dễ bắt, thiếu nữ ôm đao hiểu điều này, tuy nhiên nàng không cho rằng bản lĩnh của nàng lại thua kém mấy tên tán tu ngoài kia, lập tức phản bác:
- Đó là tại vì cha luôn đánh giá thấp con gái, cho nên dù chưa làm nhưng đã kết luận là không làm được. Ai cũng nói con chắc chắn sẽ làm được, chỉ có cha là không nghĩ thế thôi.
Thiết cốc chủ mặt mày méo mó, nói:
- Bọn họ nói thế là vì nể mặt mũi của cha, ngay cả điều đơn giản như vậy mà con cũng không nghĩ ra sao?
Thiếu nữ ôm đao hất mặt lên trời, nói:
- Cha cũng xem thường con quá rồi đấy. Không phải con không nghĩ ra, mà vì con tin tưởng vào năng lực của mình, con tin mình sẽ làm được.
Thiết cốc chủ nghe con gái mình nói như đúng rồi mà nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nói:
- Con dựa vào cái gì mà nghĩ mình sẽ làm được? Dựa vào một mớ công phu mèo cào của con, hay là một đống pháp khí phẩm chất cao nhưng lại không biết cách sử dụng kia?
Thiếu nữ bị mắng cho nghẹn họng, nửa buổi không biết cãi thế nào, sau cùng vẫn dùng thứ lý xà cùn đã học được từ đám bè bạn đồng trang lứa nói:
- Con mặc kệ, tiểu tử họ Khuyết kia làm được thì con cũng làm được. Tên tiểu tử kia lúc vào tông môn tuổi tác cũng chỉ ngang bằng con, tu vi võ pháp đều không bằng con. Ấy thế mà chỉ trong vòng một năm đã danh dương thiên hạ, lực áp quần hùng, dựa vào cái gì mà con không thể được như hắn.
Thiết cốc chủ buồn bực nói:
- Nhưng mà hắn khác, con khác. Tiểu tử kia là bị ép đến đường cùng mới phải liều mạng, còn con thì có cha mẹ, có tương lai ở phía trước.
Thiếu nữ ôm đao hét lên:
- Con không cần. Con muốn tự lực cánh sinh, tự dùng bản lĩnh của mình chứng minh cho mọi người thấy con không phải là loại người vô tích sự, con muốn dành được tín nhiệm của mọi người chứ không cần mấy cái danh hão do người khác ban tặng dưới sự bao bọc che chở của cha, cha có hiểu không?!
Thiếu nữ nói đến đây thì trên gương mặt non nớt đã chảy dài hai dòng lệ nóng, chẳng qua tiếng khóc đã bị nàng đè xuống trong họng, sự khổ tâm đều bị chôn kín sâu trong đáy lòng, nửa điểm đáng thương đều không để lộ ra cho người khác thấy, dù cho người đó là cha mẹ của nàng.
Là con gái của một vị cốc chủ đáng kính, ngay từ khi chào đời, nàng đã nhận được sự kỳ vọng cực kỳ lớn lao của tất cả mọi người. Cũng chính vì thế, áp lực tu hành đạt được thành tựu đặt lên vai nàng cũng lớn hơn nhiều so với những người khác.
Chỉ đáng tiếc, thiên phú của nàng không tốt như kỳ vọng, tốc độ tiến cảnh chậm chạp, công pháp tu luyện thì chẳng đâu vào đâu, khiến nàng vô cùng tự ti mặc cảm. Mặc dù mỗi khi đi ra ngoài, các vị đồng môn đều cất lời khen ngợi nàng, nhưng nàng biết, bọn họ chỉ đang cố giữ thể diện cho cha nàng chứ không phải là lời khen tặng thật lòng.
So với cuộc sống đầy đủ xa hoa hiện tại, nàng càng khao khát cuộc sống tự do tự tại của Lập Thiên hơn. Bởi vì nàng luôn tin rằng, cuộc đời của ai cũng chỉ có một lần được sống, chỉ cần sống hết mình, thế thì cuộc đời đó có dài hay ngắn cũng không quan trọng, dù chết cũng không có gì phải hối tiếc.
Đáng thương thay, cha mẹ nàng lại không nghĩ như nàng. Dường như các bậc phụ mẫu trong thiên hạ đều ích kỷ như nhau, cho nên luôn lấy tình thương của mình dành cho con cái để làm lý do hạn chế đi quyền tự do lựa chọn cuộc sống của chúng. Thiết cốc chủ cũng không ngoại lệ, mà đây chính là nguyên nhân của cuộc khẩu chiến lần này.
Bất quá, Thiết cốc chủ bản lĩnh là thế, nói mãi nói hoài cuối cùng cũng bị nữ nhi của mình thuyết phục. Là một tu sĩ có tuổi, ông biết những lời con gái mình nói đều đúng. Chẳng qua dù biết là đúng nhưng đứng vào vị trí của ông, thật khó mà chấp nhận xuống cái đúng này.
- Haiz, thôi được, nếu con đã quyết ý như vậy, cha cũng không ngăn cản con nữa. Bất quá nếu con muốn đi thì phải đồng ý với cha một điều kiện.
Thiếu nữ nghe thấy cha mình đồng ý cho đi thì mừng đến nỗi nước mắt lại chảy ra hai hàng, hỏi:
- Cha nói đi, là điều kiện gì?
- Tạm thời chưa nói vội, con đi vào chuẩn bị đồ đạc cho cẩn thận, xong rồi cha dẫn con tới một nơi.
- Được!
Thiếu nữ nghe thế thì buông đao xuống, đi về phòng chuẩn bị đồ đạc cần thiết cho chuyến lịch luyện sắp tới, sau đó cùng Thiết cốc chủ đi tới khu vực Truyền Tống Trận dẫn đi Thần Tuyết Sơn. Lúc này ở đó đã có hàng ngàn thí sinh đang xếp hàng chờ đợi đến lượt mình.
Lần này do số lượng người tham gia thí luyện quá đông, dẫn đến tông môn cũng không quản lý hết được, chỉ đành mặc cho các thí sinh tự động lập nhóm, số lượng thành viên mỗi nhóm tối đa hai mươi người, tối thiểu thì không quy định, để tránh việc lịch luyện xong lại xảy ra sự cố phân chia tài bảo không đều, gây mất đoàn kết nội bộ.
Mà trong số đó, bốn người bao gồm Lập Thiên, Triệu Tử Phục, Hàn Tuyết Liên và a Đào cũng đã quyết định lập thành một nhóm, quyết tâm cùng nhau hàng phục Hỏa Nhãn Yêu Lang, hoàn thành nhiệm vụ khảo sát Thần Tuyết Sơn lần này. A Đào là tỳ nữ của Hàn Tuyết Liên, tuy nhiên vì cũng đăng ký tham gia chiến tu phù chiếu cho nên vẫn được tính là một chiến tu đệ tử, có đầy đủ quyền lợi và trách nhiệm như một chiến tu đệ tử chính quy.
Lựa chọn một vị trí thông thoáng phía sau đoàn người, Lập Thiên khẽ nhìn lại đội nhóm của mình, cảm thấy vô cùng nắm chắc về sự thành công của chuyến đi này. Đội nhóm của hắn tuy số lượng không nhiều nhưng được cái tinh nhuệ, xét về tổng thể thì không chê vào đâu được.
Quan trọng ở chỗ bản thân hắn để chuẩn bị cho việc truy bắt Hỏa Nhãn Yêu Lang thì đã đầu tư không ít công sức và tiền của, sớm đã xác định chuyến đi lần này không cần nhân số đông đảo mà chỉ cần người có năng lực để đảm nhiệm các vị trí trọng yếu mà thôi.
- Cứ quyết định như vậy, nhóm chúng ta tất cả gồm có bốn người, ta là nhóm trưởng. Trong quá trình lịch luyện, tất cả mọi người đều phải nghe theo hiệu lệnh của ta, tuyệt đối không được sai sót.
- Được!
Triệu Tử Phục nghe Lập Thiên nói thì là người đầu tiên lên tiếng chấp thuận. A Đào nghe thế cũng định gật đầu đáp vâng nhưng lại bị Hàn Tuyết Liên ngăn lại, bản thân nàng thì lại trợn mắt, nói:
- Cái gì mà ngươi làm nhóm trưởng, vì sao không phải là ta?
Đang làm chính sự còn gặp phải đối tượng phá rối, Lập Thiên bất ngờ nổi đóa, gắt giọng nói:
- Ta lớn tuổi hơn ngươi, kinh nghiệm nhiều hơn ngươi, vai vế cũng cao hơn ngươi, còn là ân nhân cứu mạng ngươi, như thế còn không đủ tư cách làm nhóm trưởng sao? Hơn nữa ta nói cho ngươi biết, chuyến này đi ta đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng rồi, có ngươi hay không thì kế hoạch vẫn thành công như thường, cho ngươi vào nhóm đã là nể mặt hai vị Hàn gia chủ rồi đấy.
A Đào nhìn thấy tiểu thư nhà mình ra yêu sách không khỏi quá vô lý đi, từ sau lưng cầm lấy tay áo nàng giật giật, ra hiệu cho nàng đừng nói thêm gì nữa, tránh cho xảy ra chuyện không hay. Thế nhưng Hàn Tuyết Liên thì vẫn chưa muốn dừng, hung hăng nói:
- Hừ, tiểu tử thối, nếu không phải vì bổn tiểu thư nhìn không ra kẻ nào thuận mắt, còn lâu ta mới gia nhập cái nhóm rách này của ngươi. Đừng có dài dòng, ngươi làm nhóm trưởng cũng được, nhưng thu hoạch phân chia thế nào? Đừng có nói là một mình ngươi một nửa, ba người chúng ta một nửa đấy nhé?!
Lập Thiên những tưởng Hàn Tuyết Liên đòi làm nhóm trưởng vì cái gì, ai ngờ là sợ hắn ăn chia không đều, cuối cùng chỉ biết ngao ngán lắc đầu. Đối với nghi vấn này của nàng ta, Lập Thiên cũng không ngần ngại giải thích rõ ràng:
- Nể mặt Hàn gia chủ, thu hoạch được bao nhiêu bốn người chúng ta sẽ tiến hành chia đều, vậy đã được chưa?
Nghe được đáp án này, cả Hàn Tuyết Liên và a Đào đều tròn mắt nhìn sang, biểu tình không thể tin nổi, nói:
- Hả? Ta không nghe nhầm đấy chứ? Tên nhà quê như ngươi từ khi nào lại hào phóng như vậy rồi, thật khiến người ta bất ngờ nha. Bất quá ngươi đừng có lúc nào cũng nể mặt Hàn gia chủ nên mới thế này thế nọ, bộ bổn tiểu thư vô dụng quá hay sao mà cần ngươi nể mặt cha mẹ ta.
- Ta thấy ngươi đúng là vô dụng đấy! Không những vô dụng lại còn tham lam. Tiểu gia bỏ bao nhiêu vốn liếng đầu tư thì ngươi không thèm hỏi tới một tiếng, ngươi chẳng mất mát cái gì còn đòi chia đều thành quả, nghĩ hay lắm. Nếu không phải nể mặt Hàn gia chủ, ta không đá ngươi bay xa mấy chục dặm mới là lạ đấy.
Lập Thiên nghĩ thầm trong bụng, bất quá cũng không thèm đôi coi với Hàn Tuyết Liên làm gì. Dù sao hiện tại chút tiền tài kia hắn không thiếu, trọng yếu là làm sao để thu hoạch được nhiều điểm chiến công, sớm ngày trở thành chân truyền chiến tu đệ tử mà thôi.
Xuy xuy mấy tiếng, Truyền Tống Trận mỗi lần bị xúc động đều phát ra âm thanh xì xào như gió thổi. Trước mắt Lập Thiên, một đám thí sinh mấy trăm người đã thông qua Truyền Tống Trận đi tới Thần Tuyết Sơn, chốc lát nữa thôi là đến lượt nhóm của hắn.
Vô thức quay đầu nhìn về phía sau, ánh mắt Lập Thiên bỗng nhiên rơi vào diện mục của một người đàn ông trung nhiên. Mà vừa nhìn thấy người này, tinh thần đang rối loạn bỗng chốc bình ổn trở lại, sự hoang mang lo lắng về tính nguy hiểm của chuyến đi này cũng đột ngột biến mất sạch sẽ.
Thì ra người đàn ông Lập Thiên vừa nhìn thấy chính là Thiết cốc chủ, trên tay ông đang bưng một cái hòm gỗ lớn đi tới phía hắn, tốc độ không nhanh không chậm, dáng vẻ vẫn lãnh đạm trầm tĩnh như ngày nào, sự chững chạc trong từng cử chỉ khiến người đối diện có cảm giác vô cùng an tâm.
Nhưng thứ khiến Lập Thiên cảm thấy an tâm nhất không phải là sự hiện diện của Thiết cốc chủ, mà lại chiếc hòm gỗ trong tay của ông ấy. Nhìn thấy chiếc hòm gỗ này hắn mới nhớ ra mấy tháng trước hắn có nhờ Thiết cốc chủ luyện chế cho mình một chiếc bảo giáp hộ thân, đến nay vẫn chưa kịp đến lấy.
Thực ra không phải Thiết cốc chủ luyện bảo giáp tốn nhiều thời gian nên không kịp bàn giao vật phẩm sớm cho Lập Thiên, mà vì thời gian qua Lập Thiên cùng Triệu Tử Phục quá miệt mà tu luyện cho nên quên béng đi mất bản thân còn có một đồ vật quan trọng còn chưa kịp lấy về.
Nghĩ đến việc Thiết cốc chủ vì lo lắng cho an nguy của mình mà đem bảo giáp tới giao tận tay, Lập Thiên cảm động muốn rơi cả nước mắt, không nói không rằng mà lao vun vút về phía xa, nhiệt tình mời chào ông về bên này, nói:
- Thật ngại quá, ta mải tu luyện mà quên mất món đồ này, hại cốc chủ phải vất vả mang đến tận nơi, xin lỗi ngài nhé.
Trước thái độ niềm nở và nhiệt tình của Lập Thiên, Thiết cốc chủ vẫn không bày tỏ cái gì, không nóng không lạnh nói:
- Cầm lấy đi. Giáp bào ngươi nhờ ta luyện chế đã xong, bớt nói mấy lời thừa thải.
Lập Thiên ôm lấy rương gỗ, cảm thấy rương gỗ khá nhẹ, bảo giáp bên trong chắc hẳn khi mặc vào sẽ không quá khó chịu, tâm tư càng tăng thêm mấy phần sảng khoái, nói:
- À, cốc chủ, không biết luyện chế món này ngài thu bao nhiêu? Nhân tiện ta có mang theo tiền đây, chắc chắn sẽ trả đủ cho ngài.
Lập Thiên vừa nói vừa lấy túi trữ vật trong người ra, chứng tỏ bản thân cũng là người có tiền có của, không phải hạng người chuyên dở trò bịt bợm nhận hàng quỵt nợ như bên ngoài. Chẳng qua Thiết cốc chủ khi nghe được lời này thì tỏ ra không vui, nói:
- Tiểu tử, đừng bày trò trước mặt lão phu. Muốn quỵt nợ của ta, trừ phi ngươi chán sống rồi.
- Không có, không có!
Lập Thiên lắp bắp phản bác, bất quá đôi mắt láo liên thì khó mà không để người ta nhìn ra hắn đang có mưu đồ không đứng đắn. Thực ra lúc luyện chế giáp bảo, ban đầu Lập Thiên định trả tiền nhưng không có tiền, sau đó Thiết cốc chủ nói hắn không cần phải trả tiền mà chỉ cần đáp ứng ba điều kiện của ông ấy là được, lúc đó vì bất đắc dĩ nên hắn đã nhận lời.
Có điều Lập Thiên cũng không ngốc, tự biết ba điều kiện của Thiết cốc chủ đưa ra chỉ e không dễ thực hiện, cái giá phải trả nhiều khi còn đắt hơn cả số tiền phải chi trả để thuê ông ta rèn bảo giáp nữa. Thế cho nên bây giờ khi tiền tài dư giả, hắn liền nghĩ ngay đến việc mua đứt bán đoạn với Thiết cốc chủ cho xong chuyện.
Lập Thiên cũng không ngờ tới, Thiết cốc chủ đã cao tuổi mà trí nhớ minh mẫn không thua kém gì người trẻ, ngoài ra không những dáng vẻ dọa người mà tính tình cũng không được tốt, động một cái là uy hiếp người khác, khiến hắn cũng chẳng thể làm gì khác.
- Không có thì tốt. Trước đây ngươi đã nói sẽ đáp ứng ta ba điều kiện, ta sẽ khấu trừ chi phí luyện bảo giáp cho ngươi. Bây giờ ta đến là để đưa ra điều kiện thứ nhất, ngươi đã sẵn sàng tiếp nhận hay chưa?
Thiết cốc chủ vứt dứt lời, mặt mày Lập Thiên cũng tối sầm lại. Hắn là người dơ tay phát thệ, sao có thể không nhớ chuyện này. Chẳng qua trước đó hắn nghèo quá, không có tiền để trả chi phí luyện chế giáp bảo nên mới nói đại cho qua chuyện mà thôi. Nếu sớm biết đến đấu pháp trường làm ăn sẽ nhanh phát tài như vậy, hắn còn lâu mới đồng ý ba điều kiện của Thiết cốc chủ.
Lúc nãy Lập Thiên cho rằng Thiết cốc chủ không nhớ cho nên mới giả vờ nói lấy tiền ra trả. Dù sao đồng tiền dễ kiếm, ân tình khó trả, trả tiền cho xong chuyện vẫn hơn là nợ người ta một ân tình, không phải sao. Cũng không ngờ Thiết cốc chủ lại nhớ dai như đỉa, vậy mà mượn cớ đem giáp bào tới để ra điều kiện với mình, quả nhiên là chạy trời không khỏi nắng.
- Thôi được rồi, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, ngài nói đi, là điều kiện gì?
Lập Thiên mới chấp thuận xong thì Thiết cốc chủ cũng không nhiều lời mà đi về phía sau một đoạn, sau đó nắm lấy tay một cô gái đầu chỉ cao ngang bụng của ông ta tới trước mặt Lập Thiên. Nữ nhân này mới xuất hiện thì Lập Thiên liền nhìn thấy có cái gì đó sai sai ở đây, chỉ nhất thời không biết là sai ở chỗ nào.
- Đây là nữ nhi của ta, Đường Nhu Tâm. Lần này đi Thần Tuyết Sơn nguy hiểm trùng trùng, ta muốn nhờ người chiếu cố nó một chút. Dù sao nhóm của ngươi chỉ có bốn người, thêm một người nữa cũng không tính là nhiều. Thế nào, chuyện này không coi là vi phạm đạo đức hay vượt quá khả năng của ngươi chứ?
Ầm một tiếng, Lập Thiên đứng hình, cảm thấy bản thân giống như bị thiên lôi đánh cho mấy phát vậy. Hắn sững sờ nhìn nữ nhân ôm trường đao trước mặt, biết chắc đại nạn sắp giáng lâm lên cuộc đời bất hạnh của mình rồi. Một cái Hàn Tuyết Liên còn chưa đủ, lại thêm một cái Đường Nhu Tâm nữa tới, có muốn cho hắn sống hay không hả.
- Thiết cốc chủ, ta, ta...
- Không ta ngươi gì hết. An nguy của nó ta đều giao phó cả cho ngươi, chỉ cần nó an toàn trở về, coi như hoàn thành điều kiện thứ nhất của ta. Nếu nó có mệnh hệ gì thì...
Thiết cốc chủ nói đến đây thì ngừng, nhưng ý tứ bên trong đến người ngu cũng hiểu. Nói xong Thiết cốc chủ quay sang chỗ nữ nhi, nói:
- A Tâm, chuyến này đi mọi việc đều phải nghe theo sự phân phó của Lập Thiên sư huynh, biết chưa? Cha chỉ có một đứa con gái là con thôi, dù thế nào cha cũng sẽ không làm con thất vọng, cũng hy vọng con gái không làm cha thất vọng, được chứ?