Chương 124: Bại Trận Bất Bại Tâm

- Thế nào, ngươi đánh xong chưa? Nếu đã đánh xong, vậy giờ đến lượt ta!

- Xem quyền của ta đây!

Đằng Thiếu Quân hét lớn, năm ngón tay hình thành nắm đấm, cả cánh tay lùi lại phía sau, linh khí trong cơ thể bắn theo dọc cánh tay lan tràn ra xung quanh. Một cỗ hấp lực cường đại thu hút vô số phiến đá nhỏ xung quanh bay lên, nhanh chóng tạo thành một đỉnh núi ôm lấy cánh tay gã. Ngọn núi to bằng thân người, xung quanh ám thạch như gai nhọn lởm chởm, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy sởn gai ốc.

Ngay sau đó, tiếng ầm ầm lại vang lên, chỉ khác ở chỗ đối tượng bị đánh đã chuyển từ Đằng Thiếu Quân thành Lập Thiên. Cùng Đằng Thiếu Quân chiêu đối chiêu, Lập Thiên nhanh chóng cảm nhận được áp lực khi chiến đấu với kẻ địch không cùng đẳng cấp, một đường bị đối thủ chèn ép, cơ hồ ngay cả thời gian thở dốc đều không có.

Đùng một tiếng, quyền của Lập Thiên và Đằng Thiếu Quân lần nữa va chạm. Kết quả không khó dự đoán, Lập Thiên bị quyền kình đánh văng mấy chục trượng, liên tục va vào mấy vị đồng môn mới ngừng lại được, trong khi Đằng Thiếu Quân vẫn đứng nguyên tại chỗ, nửa bước cũng không lùi lại.

- Khuyết tiểu tử, ngươi phục hay không?! Hôm nay, chỉ cần ngươi mở miệng nhận thua trước mặt mọi người, bổn thiếu chủ cam đoan sẽ bỏ qua cho ngươi. Không những sẽ không thu bất kỳ một đồng nào của ngươi, ngược lại còn sẽ chi trả toàn bộ chi phí điều trị thương thế cho ngươi, thế nào?

Đằng Thiếu Quân nói mấy lời với Lập Thiên xong thì quay sang chắp tay với đám đồng môn, kính cẩn nói:

- Các vị sư huynh sư tỷ có mặt ở đây xin hãy làm chứng cho tiểu đệ, hai sư huynh đệ chúng ta tỷ thí một trận công bằng, hai bên dựa vào bản lĩnh của chính mình để chiến thắng. Nếu một bên lỡ tay tổn thương đối thủ thì cũng vì quyền cước không có mắt chứ không phải cố ý tổn hại đồng môn. Hy vọng sau khi trận chiến này kết thúc, tông môn sẽ không truy cứu trách nhiệm của bất kỳ ai, dù là Đằng Thiếu Quân ta hay là vị Lập Thiên sư huynh đây.

Đằng Thiếu Quân chính nghĩa ngôn từ mà nói, nhưng dù là ai nghe xong cũng hiểu đây là gã đang tự tìm đường lui cho mình. Bất quá dù biết thế nhưng không ai có thể làm gì, bởi vì hành động của Đằng Thiếu Quân xét ở góc độ khách quan thì hoàn toàn hợp tình hợp lý, không những không thể bắt bẻ mà còn được lòng nhiều người nữa.

Lập Thiên bị Đằng Thiếu Quân đánh cho toàn thân bầm tím, trầy da tróc thịt, lúc này chỉ có thể trăn trối nằm một chỗ nhìn lên. Mặc dù hắn không bị nội thương nhưng cơ bắp toàn thân mềm nhũn như con bún, căn bản không cựa quậy nổi.

Dưới tình huống này, nếu đối thủ không phải là Đằng Thiếu Quân, Lập Thiên sẽ không ngại lên tiếng nhận thua. Chỉ đáng tiếc người đứng trên lại là kẻ tình nghi liên quan đến què gia gia bị sát hại, Lập Thiên tự thấy bản thân không cách nào thốt ra nổi những lời ấy.

Chậm một đoạn, Đằng Thiếu Quân đi lại gần chỗ Lập Thiên, khẽ nhìn hắn với vẻ thương hại, sau đó ngồi xuống gần chỗ Lập Thiên đang nằm, nói nhỏ vào tai hắn:

- Kết quả đã rõ ràng như vậy, chấp nhận sự thật đi thôi. Ngươi không thắng được ta, trước đây không, bây giờ không, tương lai cũng không.

Lập Thiên nhổ ra một búng máu xuống đất, thều thào nói:

- Họ Đằng, ngươi đừng đắc ý vội. Sẽ có ngày ta bắt ngươi nợ máu phải trả bằng máu. Dù ta không biết chân tướng vụ việc năm đó, nhưng ta biết chắc họ Đằng các ngươi và họ Mã không tránh khỏi liên quan. Đợi một ngày ta tu luyện thành tài, kẻ đầu tiên ta không bỏ qua chính là mấy người các ngươi.

Nghe được lời ấy, Đằng Thiếu Quân bất ngờ cười phá lên, chọc cho cả đám người tò mò đứng xung quanh không hiểu chuyện gì, nói:

- Ta đương nhiên biết chuyện đó, nhưng ngươi nghĩ ta sợ sao? Nếu bổn thiếu chủ ta thực sự sợ ngươi, vậy ngươi cho rằng dựa vào cái gì mà ngươi có thể sống sót đến lúc trưởng thành rồi chạy đến Ứng Thiên Tông này? Lẽ nào là may mắn ư?

- Trước đây ta nghe nói ngươi bắt được một tên thiếu đà chủ của Trường Sinh Phái, ắt hẳn biết được không ít thông tin rồi nhỉ.

-

-

- Bất quá ngươi không muốn biết vì sao cha ta và Mã Cường lại biết được thân phận thật của lão ta ư? Hơn nữa ngươi chưa từng thử hỏi vì sao gia gia của ngươi chết nhưng bản thân ngươi vẫn còn sống đến ngày trưởng thành mà chạy đến Ứng Thiên Tông ư?

- Nếu ngươi cho rằng đó là do ngươi may mắn, vậy thì ngươi sai rồi. Nếu lúc đó ta và Mã Hùng muốn giết ngươi, ngươi có mười cái mạng cũng không đủ để chết. Bất quá, ta vẫn lựa chọn không giết ngươi... Ngươi biết vì sao không?

- Vì sao?

- Vì ta nghe lão già kia nói rằng, ngươi sinh ra mang mệnh của một tai tinh, sẽ gieo rắc lầm than khắp chốn. Trước khi chết, lão già kia một nửa muốn ngươi chết, một nửa lại muốn ngươi sống.

- Nhưng ngươi biết không, ta chưa từng tin những điều lão ta nói. Cho nên ta muốn ngươi phải sống, phải sống thật tốt, sống cho đến ngày ta chà đạp thiên hạ này, trị vì tất cả.

- Đến lúc đó, đợi ngươi thấy ta đứng trên đỉnh vinh quang rồi, ta mới giết chết ngươi.

- Cho nên sau khi bán đứng què gia gia, ngươi dùng mọi cách để hành hạ ta?

-

- Tiểu tử, còn không chịu thua? Vậy đừng trách bổn thiếu chủ vô tình.

- Chết đi cho ta.

Đằng Thiếu Quân tụ xong một quyền liền vung tay đấm tới, lực lượng hùng hồn kết hợp với nhục thân cương mãnh khiến cho tốc độ ra quyền nhanh như hổ dữ vồ mồi. Một cú dậm chân thôi đã khiến mặt đất lún sâu thành hố lớn, làm bàn đạp để đẩy thân hình nặng nề của gã phóng đi. Cùng lúc này, sơn quyền cũng đạt được lực lượng lớn nhất, khoảnh khắc lao đi tựa như muốn đem lớp lớp không gian ép lại với nhau rồi đánh thủng, không ngừng phát ra thanh âm răng rắc nứt vỡ. Gió lớn nổi lên cuốn theo cát bụi nối đuôi Đằng Thiếu Quân theo tới, nhanh như cắt lao về phía Lập Thiên.

- Mạnh, lại mạnh như vậy. Tu vi Ngự Khí trung kỳ lại có thể đánh ra kình lực bậc này, quả nhiên không hổ danh là thế gia hậu duệ, thực lực thật kinh người nha.

Một tiếng kinh hô vang lên không rõ là của ai. Nhưng lời kinh hô này đồng thời nhắc nhở Tử Phục đang đứng cách đó không xa biết được Phá Thiên bên này đang rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.

- Không tốt, một quyền này của Đằng Thiếu Quân quá mạnh, e rằng Tiểu Thiên sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Không chút chần chừ, Tử Phục lập tức vận lên linh lực, dậm mạnh hai chân lách mình lao đến. Vị trí Tử Phục nhắm đến chính là chỗ Lập Thiên đang nằm, cũng là nơi mà Đằng Thiếu Quân hướng đến. Bởi vì khoảng cách giữa Đằng Thiếu Quân và Lập Thiên gần hơn y, cho nên y chỉ có thể dùng toàn lực chạy thật nhanh hoạ chăng mới có thể kịp thời ngăn cản.

Thấy một quyền kia hướng vào mình, Lập Thiên không chút phản ứng. Không phải vì hắn không muốn phản ứng, mà bởi vì khí tức đang rối loạn trong cơ thể nhất thời không ổn định kịp, chỉ cần mở miệng thì máu tươi sẽ tràn ra, cơ hồ không thể nói, cũng không thể cử động được.

Thấy Lập Thiên bất động thanh sắc, một chút ý tứ phản kháng cũng không có, Tử Phục càng lo lắng bội phần. Y sợ bản thân không kịp ngăn cản một quyền kia của đối phương, Lập Thiên sẽ gặp nguy hiểm. Càng vội bao nhiêu thì tốc độ của y cũng tăng lên bấy nhiêu.

Đến khi khoảng cách chỉ còn ba trượng, Tử Phục không tiếp tục chạy mà dồn lực vào đôi chân bật lên thật mạnh. Một cước của y theo đó cũng từ dưới phách lên, khí lực tụ vào cẳng chân mơ hồ hiển hóa một chân long đen ngòm từ dưới đất chui lên há cái miệng thật lớn đớp lấy con mồi.

Ầm một tiếng, một tiếng nổ rung trời phát ra, một cước của Tử Phục hung hăng va chạm vào thiết quyền của Đằng Thiếu Quân khi khoảng cách với lồng ngực Lập Thiên chỉ còn chưa đầy một thước, miễn cưỡng đập tan quyền kình, ngăn cản thế tới của Đằng Thiếu Quân.

Không gian tại điểm va chạm như bị xé rách, kình lực phá tán xông ra, Triệu Tử Phục và Đằng Thiếu Quân mỗi người thụt lùi một đoạn, riêng Lập Thiên thì bị cỗ linh khí hóa thành cuồng phong hất cho ngã rạp xuống đất, phun ra một búng máu.

Một quyền đánh hụt, Đằng Thiếu Quân chao đảo lùi lại mấy bước, tức khắc nộ hoả ngập đầu, liền trừng mắt nhìn người vừa với xuất thủ ngăn một quyền kia của gã, dáng vẻ vô cùng tức giận, hỏi:

- Ngươi là kẻ nào, dám can thiệp vào việc riêng của bổn thiếu chủ?

Triệu Tử Phục nhếch miệng cười, đôi mắt bị che khuất sau chiếc mặt nạ không giấu được sự lãnh ngạo của y, lạnh nhạt đáp:

- Ta là ai không quan trọng, quan trọng đây là Ứng Thiên Tông, không phải là Thanh Long thành.

Đằng Thiếu Quân nghe xong không biết có suy nghĩ gì, bỗng nhiên cười vang, nói:

- Coi như ngươi có bản lĩnh, chuyện hôm nay ta tạm thời bỏ qua. Lần này là hắn may mắn, nhưng lần sau thì chưa chắc đâu!

-

- - Đệ phải làm thế nào mới có thể đánh bại hắn?

- Trở thành chiến tu chân truyền đệ tử, tu luyện Ứng Thiên Vạn Kiếm Quyết, đó là cách tốt nhất ta có thể nghĩ ra. Nhưng muốn làm được điều đó, đệ phải tu luyện cho thật tốt đã.