Cùng lúc đó, khi nhìn thấy Đằng Thiếu Quân, trong đầu Lập Thiên chợt hiện lên hình ảnh què gia gia, đồng thời liên tưởng đến một vài sự tình có liên quan đến cái chết của ông. Theo như lời khai của tên thiếu đà chủ, hai nhà Đằng Mã không hề nhúng tay vào việc ám sát què gia gia, toàn bộ mọi việc đều do Trường Sinh Phái làm, bất quá Lập Thiên không tin hai nhà này hoàn toàn không dính líu gì.
Vốn dĩ bên trong vụ việc đó đã tồn tại rất nhiều ẩn tình chưa được làm rõ, ví như chuyện què gia gia nắm giữ trong tay bí mật gì mà khiến cho toàn bộ các nhân vật chủ chốt trong Trường Sinh Phái phải hợp lực xuất thủ truy sát, hay như việc ai đã tiết lộ thông tin về sự xuất hiện của què gia gia ở mỏ quặng mà khiến cho bọn chúng biết đường tìm tới.
Dù sao theo Lập Thiên được biết thì què gia gia là tán tu du tẩu giang hồ, không ai biết danh tính thật của ông là gì, cũng không có chỗ ở cố định, chỉ vì nhặt được hắn nên mới phải mượn một nơi để sống tạm bợ qua ngày. Bình thời ông ấy sống rất khép kín, chẳng khác quy ẩn sơn lâm là mấy, cũng chưa từng hiển lộ bản lĩnh trước mặt người khác, làm sao vô duyên vô cớ bị người ta để ý cho được.
Trên thực tế, từ khi què gia gia tiếp quản mỏ linh thạch thì cha con nhà họ Mã đã tỏ ra bằng mặt không bằng lòng. Từ đó có thể tin rằng, việc thân phận què gia gia bị bại lộ dẫn đến kẻ thù đuổi giết tới cửa nhiều khả năng có liên quan đến nhà họ Mã. Bằng không một vụ ám sát mang tính chất đặc biệt nghiêm trọng và quy mô lớn xảy ra ngay trên địa bàn quản lý của họ Mã thì cớ sao hai cha con họ lại không hay biết gì, thậm chí còn không mất một binh một tốt nào? Chẳng lẽ đây cũng là sự tình trùng hợp ư?
Còn nữa, họ Mã và họ Đằng xưa nay qua lại thân thiết, nghe nói từ trước khi què gia gia đến thì quan hệ giữa hai nhà đã khăng khít như anh em. Việc họ Mã mất quyền kiểm soát mỏ linh thạch chắc chắn sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến lợi ích của họ Đằng, do đó không có khả năng họ Đằng sẽ khoanh tay đứng nhìn, mà theo lẽ thường họ Đằng chắc chắn sẽ tìm biện pháp để giúp họ Mã đoạt lại quyền điều hành mỏ quặng.
Chưa hết, sau khi què gia gia qua đời, Lập Thiên vẫn tiếp tục làm việc ở mỏ quặng, vô tình biết được nhiều thông tin quan trọng không kém. Khi họ Mã dành lại quyền quản lý mỏ linh thạch, cha con họ Đằng lại siêng năng đến thăm viếng hơn. Mà từ lúc đó trở đi, số lượng linh thạch khai thác được mỗi lúc một tăng lên, tuy nhiên số lượng cống nạp cho Ứng Thiên Tông thì không tăng mà giữ nguyên như cũ. Vậy số dôi dư ra đã đi đâu? Hiển nhiên là rơi vào tay hai nhà Mã Đằng rồi.
Trước đây Lập Thiên không hiểu chuyện, cho rằng tu sĩ ăn hối lộ linh thạch thì cũng giống như quan lại ăn hối lộ kim ngân mà thôi, chuyện đó thiên hạ đầy ra, từ cổ chí kim đã giống như lề lối quy củ, nói gì cũng vô dụng. Nhưng khi đặt chân vào tu hành giới hắn mới biết, hối lộ linh thạch sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng hơn rất nhiều, bởi vì nó sẽ khiến cho các gia tộc đủ năng lực xây dựng quân đội với số lượng lớn, từ đó khiến khả năng xảy ra chiến tranh giữa các thế lực sẽ tăng lên. Mà nếu đưa vào tay người có tham vọng bá chủ thiên hạ, hậu quả to lớn thế nào có thể nghĩ mà biết.
Từ những yếu tố trên có thể thấy, nếu sự kiện ám sát què gia gia có liên quan đến họ Mã thì không có lý do gì lại không liên quan đến họ Đằng. Thậm chí nói họ Đằng hậu thuẫn cho họ Mã làm xằng làm bậy cũng không oan. Mà cái tên Đằng Thiếu Quân trước mặt lại là con ruột của Đằng gia chủ, thể nào cũng biết một ít nội tình bên trong. Nếu có thể từ miệng đối phương khai thác được một vài thông tin hữu ích, chưa biết chừng hắn sẽ tìm ra nguyên nhân sâu xa của việc què gia gia bị sát hại.
Lập Thiên nghĩ ngợi trong bụng, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân nên vì vị gia gia quá cố làm ra một điều gì đó, ít nhất là phải dạy cho tên họ Đằng trước mặt một bài học. Bằng không chưa nói què gia gia nghĩ gì về mình, chính mình cũng khó mà khiến lương tâm an ổn được. Chỉ bất quá khi trạng thái tinh thần của Lập Thiên xuất hiện sự thay đổi bất thường thì Triệu Tử Phục đứng bên cạnh đã phát giác ra. Biết tính tình của Lập Thiên cho nên Triệu Tử Phục không chờ đợi mà chụp lấy cổ tay Lập Thiên kéo mạnh một cái, ép hắn từ trong chuỗi suy tư tỉnh lại, hỏi:
- Tiểu Thiên, đệ làm sao vậy?
Lập Thiên bị cú kéo giật bất ngờ làm cho tỉnh hồn, đến khi thấy Triệu Tử Phục đang trợn mắt nhìn mình thì gượng gạo đáp:
- Không, đệ không sao!
Triệu Tử Phục lại nói:
- Tiểu Thiên, đệ đi theo ta qua đây một lát, ta có chuyện muốn nói nới đệ.
- Được!
Dứt lời, Triệu Tử Phục cũng không thèm nhìn mặt Đằng Thiếu Quân lấy một cái mà kéo tay Lập Thiên đi về một góc vắng vẻ. Đến khi thấy xung quanh không có ai, Triệu Tử Phục mới đứng sát lại chỗ Lập Thiên, nhỏ giọng nói:
- Tiểu Thiên, đệ nhất định không thể nhận lời khiêu chiến của Đằng Thiếu Quân, biết chưa?!
Lập Thiên vừa mới dự định dạy cho Đằng Thiếu Quân một bài học, nghe Triệu Tử Phục nói vậy thì ngơ ngác hỏi lại:
- Vì sao vậy?
Triệu Tử Phục nghiêm trọng nói:
- Tạm thời ta không thể giải thích đầu đuôi mọi chuyện cho đệ nghe được, bất quá đệ phải tin ta, tuyệt đối không được chấp nhận bất kỳ lời đề nghị nào dù tốt lẫn xấu từ phía Đằng Thiếu Quân. Ta cho rằng họ Đằng kia đến đây với ý đồ xấu, cho nên cả ta và đệ đều phải cẩn thận mới được.
- Còn một chuyện khác ta cũng cần phải nhắc nhở đệ, mặc dù thực lực của đệ hiện tại không tệ, bất quá vẫn chưa phải là đối thủ của Đằng Thiếu Quân đâu. Thanh Long Thành Đằng gia có một môn công pháp gọi là "Thiết Nhân Thần Công", uy lực rất mạnh. Nếu không có các loại pháp môn cao cấp hỗ trợ, muốn đả thương người đã tu luyện qua loại pháp môn này là không có khả năng, đệ hiểu ý ta chứ?
- "Thiết Nhân Thần Công", hình như đệ đã từng nghe qua loại pháp môn này. Bất quá nó mạnh thế nào thì chưa từng lãnh giáo qua. Ban nãy đệ còn nghĩ sẽ cùng Đằng Thiếu Quân đánh một trận, tiện thể xem xem Thiết Nhân Thần Công kia rút cuộc mạnh cỡ nào đây.
Triệu Tử Phục thở dài một hơi, cảm thấy lá gan của vị sư đệ kết nghĩa nhà mình không khỏi quá lớn đi. Bằng cái tính tình không sợ trời không sợ đất này thì sớm muộn gì cũng có ngày rước hoạ vào thân.
- Nghe ta, trước mắt tạm thời bỏ qua chuyện đó đã. Còn nếu muốn hình dung uy lực của Thiết Nhân Thần Công, đệ có thể hình dung thân thể con giao long mà đệ giết mấy tháng trước là hiểu ngay thôi. Thân thể của đầu giao long kia cứng cáp bao nhiêu, ấy thế mà trong huyết mạch của nó chỉ mang một tia huyết mạch bé nhỏ của chân long. Còn Thiết Nhân Thần Công thì lại là công pháp tu luyện thân thể của chân long đúc kết ra, chênh lệch thế nào đệ rõ rồi chứ?!
Lập Thiên nghe thế thì dũng khí cũng yếu đi mấy phần, ngờ vực hỏi một câu:
- Thực sự không có chút cơ hội nào sao, chỉ một chút thôi?
Triệu Tử Phục lắc đầu quả quyết trả lời:
- Hoàn toàn không có! Kể cả ta và đệ cùng lên một lúc thì phần thắng vẫn không có, cùng lắm là đánh ngang tay thôi.
Triệu Tử Phục đã nói như vậy, Lập Thiên sau một lúc tính toán lợi hại bèn quyết định thu hồi ý tưởng ban đầu. Dù sao nếu đã không thể đánh thắng đối phương, hắn cũng không cần cố chấp làm gì. Cứ nỗ lực tu hành cho thật tốt, sau này khi bản lĩnh đủ mạnh rồi tìm đối phương so chiêu cũng không muộn.
Suy cho cùng, bằng thực lực của hắn hiện nay, dù cho biết kẻ thù là ai thì năng lực báo thù cũng không có. Thế thì biết sớm có khi còn không tốt bằng biết muộn, bởi vì lương tâm sẽ không bị cắn rứt mà bản thân cũng không bị làm phân tâm.
Thương lượng xong, Lập Thiên và Triệu Tử Phục quay về chỗ cũ, dự định tới hồ nước sau núi tắm rửa trước rồi cùng đi ăn tối, quyết định từ ngày mai trở đi sẽ quay lại với nhịp độ tu hành như trước đây. Mà Đằng Thiếu Quân thấy cả hai quay lại thì lạnh giọng hỏi:
- Hai người các ngươi quyết định thế nào rồi?
Lập Thiên thẳng thắn đáp:
- Xin lỗi nhé, hiện tại tiểu gia mệt rồi, muốn đi tắm rửa ăn uống. Còn chuyện tỷ thí ấy à, để khi khác đi.
Nói xong câu thì Lập Thiên quay đầu đi thẳng. Chỉ là khi đi qua người Đằng Thiếu Quân, Lập Thiên lại bị một tay gã chặn lại, mà nhân cơ hội đó, Đằng Thiếu Quân cũng ghé miệng vào tai Lập Thiên nói một câu:
- Tiểu tử, ngươi thực sự không muốn biết nguyên nhân vì sao gia gia của ngươi bị người truy sát ư?
Lời của Đằng Thiếu Quân nhỏ nhẹ nhưng trọng lượng thì vô cùng nặng nề, Lập Thiên vừa nghe thì tinh thần đã chấn động kịch liệt, vai như bị núi lớn đè lên, nặng đến đôi chân cũng không tiến lên nổi.
- Ngươi vừa nói cái gì? Ta không biết, chẳng lẽ ngươi thì biết chắc? Đừng cho rằng tiểu gia không biết họ Đằng ngươi và họ Mã cấu kết nhau hãm hại què gia gia của ta.
Đằng Thiếu Quân cười khẩy, nói:
- Ngươi có bằng chứng không? Không có bằng chứng, ai sẽ tin một tên mồ côi như ngươi? Lại nói nếu què gia gia của ngươi không gây thù chuốc oán với người ta, mắc mớ gì người ta phải đuổi cùng giết tận lão ta chứ?
- Ngươi nói bậy! Què gia gia không phải người xấu!
- Xấu hay tốt không phải ngươi nói là được. Đợi khi ngươi biết được chân tướng sự việc, đến lúc đó kết luận cũng chưa muộn.
- Đằng Thiếu Quân, ngươi nói mau, què gia gia vì sao lại bị người đuổi cùng giết tận?! Vì sao?!
- Ngươi muốn biết ư? Rất đơn giản, đánh thắng ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.
Dứt lời Đằng Thiếu Quân dậm chân phi thẳng vào trung tâm võ đài, đứng đợi ở đó. Mà Lập Thiên sau khi nghe xong lời này thì toàn bộ lời khuyên giải của Triệu Tử Phục trước đó hầu như mất sạch tác dụng, máu nóng trong người bốc cao tận trời, vèo một tiếng đã nối đuôi Đằng Thiếu Quân mà tới.
- Ta biết ngươi sẽ không bỏ đi.
- Tất nhiên ta sẽ không bỏ đi.
- Rất tốt, vậy cho ta xem ngươi có gì đi.
Đằng Thiếu Quân đã nói như vậy rồi, một trận này Lập Thiên dù muốn hay không thì đều phải đánh. Đánh lại hay không là một chuyện, dám đánh hay không lại là chuyện khác.
Què gia gia chết không minh bạch, đây là cơ hội để hắn tìm ra nguyên nhân. Dù sao Trường Sinh Phái là hung thủ, thế nhưng động cơ gây án của hung thủ là gì thì hắn không biết. Chỉ khi nào biết được nguồn cơn mọi chuyện thì việc báo thù của hắn mới tìm đúng đối tượng được.
Lần này khác với những lần trước, vừa gia nhập trận chiến thì Lập Thiên đã dùng toàn bộ lực lượng để tấn công chứ không phải cố hạ thấp thực lực như trước, muốn phát tiết toàn bộ lửa giận lên người Đằng Thiếu Quân, cũng muốn đánh nhanh thắng nhanh, moi thông tin từ miệng gã nhiều nhất có thể.
Sự cuồng nộ của Lập Thiên và thực lực chân chính biểu hiện ra nhanh chóng khiến cho tất cả mọi người đều phải choáng ngợp, lúc này mới chợt phát hiện hóa ra tên tiểu tử thối thích diễn trò trong mắt bọn họ vậy mà ẩn tàng thực lực sâu như vậy, tu vi lại cao cường đến như vậy.
Chỉ đáng tiếc, sự thật đã chứng minh lời Triệu Tử Phục nói là đúng, Lập Thiên căn bản không phải là đối thủ của Đằng Thiếu Quân. Ở trên đài, dù cho Lập Thiên đã dùng đủ mọi thủ đoạn chính có tà có nhưng vẫn không tài nào đả thương được Đằng Thiếu Quân, trong khi Đằng Thiếu Quân vẫn chưa xuất ra bất kỳ một chiêu thức nào, trước sau chỉ đứng yên cho hắn đánh thỏa thích.
Bong bong bong... Tiếng quyền cước không ngừng vang lên, người đánh chú tâm, người xem nín thở, cơ hồ ngay cả thiên địa đều dừng lại để xem một trận chiến này. Chỉ là trận chiến trôi qua càng lâu, sự hào hứng dần thay bằng nỗi bàng hoàng sợ hãi, một loại sợ hãi từ sâu trong tâm khảm dấy lêb trong lòng tất cả mọi người giống như bản năng vậy.
Ngoại trừ những người có hiểu biết sâu sắc về Thiết Nhân Thần Công của Đằng gia ra thì tất cả mọi người đều há mồm kinh ngạc, nói không nên lời. Nhìn cảnh chiến thần bất bại của Ứng Thiên Tông được đối thủ đứng yên cho đánh mà không thể làm được gì, ai cũng không dám tin vào mắt mình.
Ong một tiếng, Lập Thiên đánh một quyền vào má Đằng Thiếu Quân, sau đó lại xuất hiện ở một địa phương khác. Ngay tức khắc trên mặt Đằng Thiếu Quân xuất hiện mấy đạo huyết quang khiến cho tất cả mọi người đều ồ lên kinh ngạc.
Chỉ là rất nhanh sau đó, sự kinh ngạc chuyển thành sự tán thưởng. Bởi vì mọi người nhanh chóng phát hiện ra mấy đạo huyết quang kia không phải từ thương thế của Đằng Thiếu Quân mà từ trên bàn tay của Lập Thiên chảy ra.
Lúc này mọi người mới để ý thấy, lớp da trên mu bàn tay của Lập Thiên theo lực va chạm sớm đã bị đánh nát, máu tươi chảy ra ròng ròng, chưa gì đã nhỏ tong tong trên mặt đất.
Lập Thiên cố nhịn cơn đau, giờ mới thấm thía lời Triệu Tử Phục nói. Thiết Nhân Thần Công đúng là uy lực bất phàm, thi triển ra sẽ khiến thân thể cứng chắc như sắt thép, cơ hồ dùng quyền cước thông thường là không thể tổn thương được.
- Ngươi chỉ có như thế thôi sao?