Chương 122: Vô Duyên Đối Diện Bất Tương Phùng

Những người bên dưới đều nhìn ra người tới là Hàn Tuyết Liên, Lập Thiên có mù đâu mà nhìn không ra nàng ta chứ. Hắn nằm mơ còn trông thấy nàng đến đòi mạng, giờ mặt đối mặt thế này nhìn không ra mới là chuyện lạ.

- Tiểu nha đầu, ngươi vậy mà cũng dám đến đây?

Hàn Tuyết Liên hai tay chống nạnh như bà vợ đi đánh ghen chồng, hung hăng nói:

- Ngươi đến được, vì cái gì bổn tiểu thư không thể đến?

Dừng một đoạn, Hàn Tuyết Liên thay đổi tư thế cho dễ nhìn hơn một chút, nói tiếp:

- Thế nào? Ngươi sợ rồi chứ gì? Nếu sợ thì mau mau dập đầu nhận thua, bổn tiểu thư sẽ nể mặt nhân tình trước đây ngươi cứu ta mà tha cho ngươi một mạng. Bằng không mà nói, chẳng may cảnh tượng ngày đó xuất hiện thêm lần nữa, bộ dáng mặt mũi bầm dập kia chỉ e không dễ nhìn cho lắm đâu.

Hàn Tuyết Liên vừa nói vừa vân vê bím tóc, không quên nhấn mạnh vào chỗ trọng tâm trọng điểm, ám chỉ trận chiến của hai người tại Hàn gia phủ. Lần đó Lập Thiên bị nàng đánh cho bầm tím mặt mày mà không thể hoàn thủ, thua thảm đến mức không thể thảm hơn. Ý tứ của nàng rất rõ ràng, nếu hai người lại đánh nhau thì kết quả cũng chỉ có một mà thôi.

Dĩ nhiên Lập Thiên không ngốc, làm sao không nghe ra ý tứ de doạ trong đây. Chẳng qua thực lực của hắn nay đã khác xưa, sao có thể để một nữ nhân nhỏ tuổi hơn mình xỉ vả trước mặt mọi người mà ngồi im không làm gì. Dù cho hắn nể mặt Hàn gia chủ nhượng bộ nàng một bước thì ngày mai những tin tức không tốt cũng sẽ truyền đi khắp tông môn, lúc đó hắn có mười cái miệng cũng không giải thích nổi.

- Tiểu nha đầu, ngươi đừng dở cái giọng đó ra với ta. Ngày xưa khác, hôm nay khác. Ngày xưa tiểu gia nể mặt Hàn gia chủ nên mới nhường ngươi mấy chiêu mà thôi, ngươi còn cho là thật.

Hàn Tuyết Liên bỗng cười phá lên, nói:

- Haha, nhường ta mấy chiêu? Bổn tiểu thư cần ngươi nhường lúc nào. Tiểu tử thôi, nếu không phải lúc đó thương thế của ngươi chưa khỏi thì ngươi chắc chắn sẽ bị ta đánh thảm hơn đấy. Còn bày đặt bao biện.

Lập Thiên nghe mấy lời này mà giận run, nhìn thấy vô số ánh mắt dè bỉu đang hướng bản thân nhìn chằm chằm mà bụng dạ đều sôi lên. Đánh lại hay không thì chưa biết, thế nhưng khí thế thì không thể thua nha.

- Tiểu nha đầu, ngươi nhớ kỹ cho ta. Ngày xưa tiểu gia dù tu vi thấp kém nhưng vẫn cứu được mạng ngươi từ tay đám ma tu Trường Sinh Phái ra. Hôm nay tiểu gia đã cường đại hơn trước, đòi lại cái mạng đó từ tay ngươi cũng đồng dạng như nhau thôi.

- Ồ, mới có một năm mà lá gan ngươi lớn nhanh thật đấy, trước mặt bổn tiểu thư còn dám ăn nói mạnh miệng như vậy. Mà cũng phải thừa nhận một năm qua ngươi tiến bộ không tệ, cũng có chút bổn sự, tối thiểu cũng không uổng phí tiền tài của Hàn gia ta. Bất quá ngươi cho rằng chút bổn sự đó của ngươi là có thể thắng được bổn tiểu thư ư? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Nếu ngươi đã không nhận thua, vậy tiếp chiêu đi!

Vừa dứt câu, Hàn Tuyết Liên cũng không thèm dài dòng nữa, lập tức hướng Lập Thiên xông qua. Mà vừa xuất chiêu liền sử dụng tuyệt chiêu mạnh nhất của Hàn gia, Hàn Long Chưởng.

- Xem ta đây!

Theo tiếng quát, một con rồng trắng sáng như tuyết do linh lực của Hàn Tuyết Liên vun đắp nhanh chóng từ trong lòng bàn tay nàng hóa lớn, loáng cái đã ngự trên đỉnh đầu nàng, bay lượn ở đó.

- Tiểu nha đầu, tu vi của ngươi hiện tại đã không bằng ta, có dùng tuyệt chiêu Hàn gia ta cũng không sợ ngươi. Bình Chướng Thuật, lên cho ta.

- Để rồi xem!

Ầm một tiếng, Hàn Long Chưởng va vào Bình Chướng Thuật tạo ra một tiếng nổ rung trời, mà sàn võ đài lúc này lại một lần nữa đổ sập xuống. Bình chướng do Lập Thiên thi triển ra bị một chưởng đánh nát, mà chưởng lực sau khi phá vỡ tầng bình chướng thì cũng tiêu tan thành mây khói.

- Tiểu tử thối, đây là thực lực của ngươi sau khi chấp một cấp tu vi sao?

- Mẹ nó, ta nhổ vào. Hồi ở nhà Hàn gia phủ, ngươi rõ ràng biết ta không có tu vi, càng chưa từng luyện qua võ pháp, tại sao ngươi không nhường ta một cấp đi. Bây giờ ngươi đến nhà ta lại đòi ta chấp ngươi, đừng có nằm mơ. Ta cũng không ngốc, hôm nay không trả lại ngươi nỗi nhục ngày xưa quyết không làm người.

- Được, vậy đến đi.

Lập Thiên không chút nể nang, thấy Hàn Tuyết Liên muốn chơi bài ngửa với mình thì cũng dốc vốn liếng nghênh tiếp tới cùng.

- "Thập Phương Hội Tâm Sát"!

- Một chiêu mà muốn thắng hai lần, ngươi xem thường bổn tiểu thư quá đấy. "Song Long Hộ Pháp"!

Hàn Tuyết Liên vừa hô lên, hai tay đã bắt ấn, hai con bạch long liền xuất hiện, bao phủ nàng ở bên trong. Hai con rồng ngược chiều nhau bơi qua bơi lại, tạo thành một hình trụ kín không một kẽ hở, chiêu thức Lập Thiên dù nhanh và hiểm nhưng không cách nào đánh xuyên qua tầng bảo hộ này được.

- Mẹ nó, ngươi còn có chiêu này. Tại sao ngày xưa ta chưa từng thấy ngươi dùng qua?

Hàn Tuyết Liên cười khinh, nói:

- Hừ, tại sao bổn tiểu thư phải biểu diễn cho ngươi thấy? Thứ ngươi chưa từng thấy còn nhiều lắm, chủ yếu ngươi có bản lĩnh nhìn hết hay không thôi. "Bách Long Phá Hải".

Chiêu thức tấn công của Lập Thiên vừa ngưng thì Hàn Tuyết Liên liền biến chiêu, hai con rồng lớn hộ pháp xung nhanh bỗng nhiên phân tách thành hàng trăm con rồng nhỏ phóng ra bốn phương tám hướng, khí thế rợp trời như bão táp mưa sa, thế mạnh không thể đỡ.

- Viễn Li Thuật.

Lập Thiên nhanh trí, thấy không thể chống đỡ một đòn này của nàng ta, liền lựa chọn dùng Viễn Li Thuật tiếp cận để đánh phủ đầu. Trước đó hắn còn khinh nàng tu vi thấp hơn một cấp, nhưng bây giờ đã nghĩ lại rồi, công pháp của Hàn gia đúng là uy năng không thể xem thường, tu vi thấp hơn nhưng uy lực chiêu thức không hề yếu hơn mình, vẫn nên tiếp cận, không cho đối phương thi triển tuyệt chiêu thì mới tốt.

Chỉ là Hàn Tuyết Liên cũng không phải dạng vừa, nàng như đi guốc trong bụng Lập Thiên, thấy hắn biến mất thì đã chủ động lùi lại, hai quyền nắm chắc toàn lực phòng thủ. Mà đúng lúc đó, một quyền của Lập Thiên từ trong hư không đã hướng sau gáy của nàng đánh tới.

- Hừ, muốn đánh lén bổn tiểu thư, không dễ như vậy.

Hàn Tuyết Liên quay đầu ngả người, một cước từ dưới đá lên khiến Lập Thiên phải chuyển hướng né tránh, một quyền đánh hụt.

- Được lắm tiểu hồ ly, tiểu gia nhìn ngươi chống cự được bao lâu.

Cuối cùng Lập Thiên và Hàn Tuyết Liên lâm vào quẩn ẩu, hai bên đánh qua đánh lại, cơ hồ chẳng bên nào thắng nên nào. Lập Thiên thì sợ Hàn Tuyết Liên thi triển thần thông cho nên liên tục áp sát đánh giáp lá cà, không cho nàng ta cơ hội tụ lực. Hàn Tuyết Liên tuy tu vi thấp hơn một cấp, thế nhưng tuyệt kỹ trên người có rất nhiều, cho nên dù bị áp chế nhưng không lâm vào thế hạ phong.

- Tiểu tử thối, ngươi không thắng được ta!

- Chưa chắc đâu! Tiểu hồ ly, khí lực của sắp cạn rồi. Đợi ngươi dầu cạn đèn tắt, xem tiểu gia xử lý ngươi thế nào.

-

- Hừ, muốn bổn tiểu thư chịu thua? Không có đâu. Nếu ta thua, ngươi cũng không thể thắng.

Cuối cùng cả hai đều bị kéo xuống đài, mà chân cả hai đều chạm đất cùng một lúc.

- Ngươi chơi xấu!

- Ngươi thì chơi đẹp lắm chắc?!

- Ta không thèm nói với ngươi.

Nói xong Lập Thiên lại đi lên đài.

- Còn ai muốn lên không, không lên thì tiểu gia đi về đây. Bực hết cả mình. Đúng là xúi quẩy.

- Còn ta!

Đằng Thiếu Quân.

Thiết Nhân Thần Công, bất khả chiến bại.