Chương 121: Hữu Duyên Thiên Lý Lai Tương Hội

Lập Thiên và Tử Phục một đường đi tới, Lập Thiên mạnh dạn bao nhiêu thì Tử Phục nhút nhát bấy nhiêu. Nếu không phải lo lắng Lập Thiên bị người đả thương thì Tử Phục chắc chắn sẽ không đi đến địa phương đông người như vậy.

Đến nơi, Lập Thiên một mạch từ bên ngoài bay thẳng lên võ đài, còn Tử Phục thì chỉ dám im lặng lẻn qua đám người đông nghịt để tiến sâu vào bên trong. Khi Lập Thiên chính thức đứng trên võ đài, ngay lập tức bên dưới đã có người hô lớn:

- Khuyết Lập Thiên đến rồi, tên tiểu tử trời đánh đã đến rồi kia kìa.

- Đúng, bổn tiểu gia đã đến rồi. Đám khốn kiếp các ngươi cũng tới số rồi.

Lập Thiên hai tay chống nạnh, mắt nhìn tứ phía, toàn thân bộc phát một tầng ngạo nghễ chi khí cực kỳ cường đại, nhìn cả thiên hạ bằng nửa con mắt, hùng hổ nói:

- Tốt lắm, các ngươi đến cũng thật đông đủ nha. Hôm nay tiểu gia ở đây, kẻ nào có bản lĩnh thì bước lên. Quy tắc vẫn như cũ, ta nhường các ngươi một cấp tu vi, như thế không xem là ma cũ bắt nạt ma mới chứ?

Nói đến đây, Lập Thiên không nói thêm gì, chờ đợi đối thủ tự giác lên đài. Chỉ là chờ một lúc mà không thấy có ai tiến lên.

- Sao thế? Không có kẻ nào dám lên đài sao? Thế thì bày đặt viết khiêu chiến làm cái gì? Tính doạ dẫm ai hả.

Đám đông bị Lập Thiên mắng cho mù đầu, cả buổi không nói được gì. Thực ra không phải không ai dám lên, mà ai cũng muốn đợi cho người khác lên thăm dò sâu cạn của Lập Thiên trước rồi mới lên, cho nên vị trí xuất phát này thực sự không có ai nguyện ý đứng ra.

- Được, các ngươi đã không dám lên, vậy tiểu gia sẽ đọc tên từng người. Kẻ nào không dám ứng chiến khôn hồn thì giao túi trữ vật ra, bằng không đừng trách tiểu gia không khách khí.

Dứt lời Lập Thiên quăng ra một đống túi trữ vật ra khắp sàn võ đài, sau đó lấy từ trong cái túi lớn nhất ra một tấm chiến thư, đọc lớn:

- Kẻ nào là Uông Đại Bàn?

- Là ta.

Vương Đại Bàn vừa bị điểm mặt đặt tên, vô cùng bất đắc dĩ đi lên đài. Thế nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã nghe ầm một tiếng, mắt mũi đều hoa lên, bụng dưới đau điếng, sau đó thân thể bỗng nhẹ bẫng, không biết gì nữa. Mà những người khác thì thấy Lập Thiên dùng Viễn Li Thuật tiếp cận sau đó một cước đạp ra, thế là Uông Đại Bàn bị một cước này đá bay mấy chục trượng, biến mất ở đằng xa.

- Thật là bá đạo quá đi mà.

- Tên tiểu tử này thật là hung nha. Chưa nói gì đã động thủ đánh người, lần sau lên mọi người nhất định phải cẩn thận.

Mà ở trên đài, Lập Thiên vứt tấm chiến thư thứ nhất xuống đất, cầm lên tấm thứ hai, đọc to:

- Kẻ nào là Tạ Vô Cẩu?

- Là ta.

Tu sĩ tên Tạ Vô Cẩu này thân hình hơi gầy, tu vi cũng yếu, chẳng qua vì bị đám đồng môn kích động nên mới viết chiến thư. Từ nãy đến giờ hắn ta đang thầm cầu nguyện không đọc trúng tên mình, chẳng ngờ cuối cùng vẫn bị hung thần nhắm đến.

Vừa đi lên đài, Tạ Vô Cẩu vừa đi vừa run, cơ hồ mọi người đều nhìn thấy. Do là người thứ hai nên hắn ta đã cẩn thận hơn, vừa lên đã làm ra tư thế phòng thủ. Chỉ đáng tiếc tu vi của hắn ta quá yếu, dù đã được Lập Thiên chấp một cấp nhưng vẫn không chịu nổi một quyền, rút cuộc bị Lập Thiên đánh bay vào đám đông bên dưới, trước khi bất tỉnh nhân sự chỉ kịp nói ba chữ:

- Quá mạnh rồi.

Đám đông nhất thời im lặng,, một bầu không khí đặc quánh bao phủ đấu trường khiến mọi người đều cảm thấy khó thở.

- Người thứ ba, Quan Chấn Hải.

- Có ta!

Rắc một tiếng, Quan Chấn Hải đối một quyền với Lập Thiên, bị đánh gãy xương tay, hét thảm một tiếng rồi được đám đồng môn mang đi cấp cứu.

- Người thứ tư...

- Người thứ năm...

- Người thứ hai mươi...

- Người thứ sáu mươi sáu...

Qua một canh giờ, đám đông đã không còn huyên náo, tất cả đều lâm vào trầm mặc nhìn lên võ đài, trong lòng đều hoang mang lo sợ.

- Quái vật, hắn là quái vật chứ không phải người. Hắn cũng bị nhiều người đánh trúng, vì cái gì không bị thương chút nào. Còn chúng ta bị đánh trúng thì đều bị trọng thương, làm gì có cái lý đó.

- Ta không tin ngươi có năng lực chịu đòn tốt như thế. Khẳng định trên người ngươi có bảo giáp phòng thân. Mau, mau cởi y phục ra cho mọi người cùng xem.

- Hừ, một đám chuột nhắt, đánh không lại còn bày đặt diễn trò. Tiểu gia dùng bảo giáp đấy, thì sao nào? Có giỏi ngươi lên đây lột bảo giáp của ta thử xem? Nếu ngươi làm được, ta tặng luôn bảo giáp cho ngươi, thế nào hả?

- Các ngươi vểnh tai mà nghe cho kỹ đây, kẻ nào không phục đều bước lên hết đây cho tiểu gia. Tiểu gia bế quan luyện công, vốn đã định rửa tay gác kiếm, rút khỏi giang hồ. Mấy người các ngươi rảnh rổi tìm ai kiếm chuyện không tìm lại tìm tiểu gia, coi như đó là số các ngươi xui xẻo, không thể trách ai được.

- Hôm nay tiểu gia đã đến tận đây, kẻ nào viết thư khiêu chiến thì mau lên đài. Còn nếu sợ thì mau giao ra túi trữ vật cho ta. Kẻ nào dám quỵt nợ, ngày sau tiểu gia đánh tới cửa quyết sẽ tính cả gốc lẫn lãi, đến lúc đó đừng trách ta thủ hạ bất lưu tình.

Lập Thiên đứng giữa đài, khí thế bức người tuôn ra, giống như chiến thần bất khả chiến bại, đè ép tất cả mọi người. Lúc này, đứng trước lời thách thức của hắn vậy mà không có người nào dám bước lên võ đài ứng chiến, người nào người nấy đều hoang mang nhìn nhau, lần đầu trong đời biết chữ sợ viết như thế nào.

Phải biết trong số chiến tu đệ tử có rất nhiều anh hùng hào kiệt từ khắp bắc phương đến, thực lực mỗi người đều không yếu. Vì chỉ nghe qua nội tình Ứng Thiên Tông mà chưa kiểm chứng thực tế nên có mấy phần không tin tưởng. Mà bây giờ đây, khi đụng độ Lập Thiên, bọn họ mới chính thức hiểu được câu nói danh sư xuất cao đồ là gì, cũng không dám hoài nghi bốn chữ minh chủ chi tông nữa.

Bỗng nhiên lúc Lập Thiên định quay đầu đi thì có một âm thanh the thé của nữ nhân vang lên:

- Khoan đã, còn có ta dám chiến ngươi!

Dứt lời, từ dưới võ đài, một nữ tử dậm chân bay lên. Theo từng bước chân là một dải lụa trắng tạo thành từ sương khói mờ ảo, vô cùng bất phàm. Trên người nữ tử này toả ra một loại khí cơ lạnh lẽo đến gai người, mà người có tu vi yếu hơn đi bên cạnh sẽ có xu hướng bị làm cho nổi gai ốc.

Chỉ là Lập Thiên thì không cảm nhận được mấy điều này, bởi vì khi vừa trông thấy mặt nữ tử ấy thì hắn đã bị làm cho ngây dại, cơ hồ dũng khí toàn thân đều mất sạch, nhất thời miệng mồm ấp úng nói không tròn chữ:

- Ngươi! Ngươi! Ngươi vậy mà dám đến đây?

Nữ tử hai tay chống nạnh nói:

- Ngươi đến được, vì cái gì ta không thể đến? Thế nào? Ngươi sợ rồi chứ gì? Nếu sợ thì mau dập đầu nhận thua, tránh cho mất mặt trước mọi người.

- Cũng phải thừa nhận một năm qua ngươi tiến bộ không tệ, cũng có chút bổn sự nha, ít nhất không làm mất mặt Hàn gia ta. Bất quá ở trong mắt bổn tiểu thư, chút bổn sự đó còn lâu mới đủ.