- Tránh ra!
Cuối cùng, Triệu Ứng Quang cũng chịu lên tiếng, muốn nhanh chóng cắt đứt dây dưa với Lập Thiên. Nhưng Lập Thiên thì không nghĩ như vậy, thấy đối phương không muốn chịu nhận giúp đỡ thì không cam tâm, vội vàng lên tiếng khuyên can.
- Đạo hữu, ta là thật lòng muốn giúp đỡ, tuyệt đối sẽ không đòi hỏi báo đáp gì đâu. Ngươi có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi, chỉ cần không phạm vào môn quy, ta nhất định giúp được ngươi.
Ban đầu, Triệu Ứng Quang định bụng sẽ xuống núi, ngày mai sẽ trở lại ghi danh. Nhưng khi nghe đến câu này, hắn ta lại nghĩ khác, bỗng dưng một ý tưởng khác lại nảy sinh trong đầu. Bất chợt hắn ta nhìn Lập Thiên rồi nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi nói muốn giúp đỡ ta là thật chứ?
Lập Thiên chắc nịch đáp:
- Dĩ nhiên là thật.
- Vậy có thể giúp ta xin mấy vị sư huynh trên kia để ta làm thủ tục ghi danh ngay lúc này được không?
Lập Thiên nhìn nam tử đội nón, hỏi:
- Được thì được, bất quá tại sao ngươi phải lén lút như vậy? Sao không xếp hàng như bao người?
Triệu Ứng Quang đưa ra một lý do mà bản thân đã nghĩ ra từ trước, nói:
- Không giấu gì tiểu huynh đệ, không biết tại sao mà mấy ngày nay ta bị nổi ban đỏ đầy người, đã khám đại phu nhưng chưa lành. Hôm nay đến đây thấy người đến quá đông, sợ đứng gần người khác quá sẽ lây bệnh cho bọn họ, cho nên chỉ đành đứng ngoài chờ thế này.
Vừa nói, Triệu Ứng Quang vừa vén khăn che mặt lên cho Lập Thiên xem. Mà Lập Thiên lúc này cũng nhìn thấy trên mặt, trên cổ nam tử đội nón có rất nhiều chấm nhỏ li ti màu đỏ hồng, nhìn rất quái dị.
Chỉ là Lập Thiên cũng không sợ loại bệnh này, bởi vì tu sĩ rất hiếm khi bị bệnh tật dày vò như phàm nhân, mà dược sư bên trong Ứng Thiên Tông y thuật cao minh, cơ bản những căn bệnh nhỏ như thế này chỉ cần phất tay một cái là khỏi, chẳng đáng để vào mắt.
Lập Thiên cẩn thận nhìn số chấm đỏ, căn bản cũng chẳng nhìn ra là bệnh gì, càng không nói có thể nhìn ra những chấm đỏ này đều là một tay Triệu Ứng Quang tự vẽ lên mặt hòng lấy cớ biện bạch cho việc bản thân đội nón che kín mặt.
- Vậy rút cuộc đạo hữu muốn ta giúp đỡ việc gì?
Triệu Ứng Quang nhanh miệng nói:
- Cũng đơn giản thôi. Tiểu huynh đệ cứ nói ta là bạn học thuở nhỏ hay anh họ ở quê lên cũng được, sau đó nói với mấy vị giám sự kia cho ta ghi danh là xong. Chỉ cần mọi chuyện thành công, ân đức này tại hạ tuyệt đối không bao giờ quên.
- Đạo hữu danh tính là gì?
- Ta là Triệu Tử Phục, năm nay mười sáu tuổi.
- Ồ, vậy được thôi.
Hai bên thương lượng một chút, sau đó Triệu Ứng Quang theo chân Lập Thiên đi tới chỗ ghi danh. Mà vừa hay, lúc này các đệ tử ghi danh vừa làm xong thủ tục cho người cuối cùng, đang định thu dọn đồ đạc để trở về.
Bất ngờ thấy Lập Thiên đi tới gần, một người trong số đó bất chợt hô lên:
- Chào Lập Thiên sư huynh.
Nghe tiếng chào này Lập Thiên nhất thời ngẩn ngơ, phản ứng không kịp. Từ trước đến nay chỉ có người gọi hắn là Tiểu Thiên sư đệ, hình như chưa có ai gọi là Lập Thiên sư huynh cả, bây giờ tự nhiên nghe tới được người khác xưng hô tôn trọng như vậy, hắn cũng lấy làm kinh ngạc lắm.
Lập Thiên không biết, một tháng qua việc hắn làm ra ở đấu pháp trường đã kinh động cả tông môn, không ai không nghe, không người không thấy. Hiện tại, chỉ cần nhắc đến ba chữ Khuyết Lập Thiên thì đệ tử nội ngoại môn đều bị dọa sợ, giống như nghe đến bốn chữ Ma Hoàng tái thế vậy.
Chính vì thế, dù có rất nhiều người không thích Lập Thiên, thế nhưng khi gặp hắn thì không thể không nhún nhường, ai cũng không muốn chọc vào tiểu tai tinh như hắn. Hơn nữa danh phận của chiến tu đệ tử sớm đã định là cao hơn nội môn đệ tử một bậc, xưng một tiếng sư huynh cũng chả mất mát gì, cho nên cái tên vừa rồi vừa thấy Lập Thiên thì đã lập tức chào ngay.
Mà sau đó, nghe tên kia chào, những người khác cũng vội vàng thi lễ hướng Lập Thiên vái thật sâu, tiếng Lập Thiên sư huynh không ngừng vang lên khiến cho Triệu Ứng Quang đứng một bên cũng không tin nổi vào tai mình.
- Lập Thiên, cái tên này nghe sao mà quen vậy? Lẽ nào, lẽ nào tiểu tử này là người đã cứu mạng mình ở Đồ Ma Lĩnh ư?
Hai chữ Lập Thiên rơi vào tai, một dòng ký ức xa xưa xuất hiện trong đầu Triệu Ứng Quang. Nhớ ngày đó hắn từ Đồ Ma Lĩnh trở về, giữ được một mạng cũng là may mắn lắm. Nghe nói hắn được một đệ tử Ứng Thiên Tông băng bó và dùng linh dược cầm máu nên mới duy trì được đến lúc viện binh đến.
Sau khi tìm hiểu, hắn còn nghe nói người đó tên là Khuyết Lập Thiên, cũng có ở Hàn phủ một thời gian. Chỉ là lúc đó hắn bị thương nặng không thể rời giường nên không thể trực tiếp đến gặp ân nhân nói lời cảm tạ. Đến khi khỏe lại thì người ta đã trở về Ứng Thiên Tông từ lâu.
Trước đây, Triệu Ứng Quang cũng có ý định nếu tương lai có thể đến Ứng Thiên Tông, nhất định sẽ tìm đến vị ân nhân đó để báo đáp. Cũng không ngờ rằng Triệu gia vậy mà gặp phải cơn hoạn nạn, bây giờ có gặp được ân nhân cũng không thể báo đáp được nữa rồi.
- Ừ, mọi người vất vả rồi.
Sau khi bình tâm lại, Lập Thiên khẽ gật đầu rồi đáp một câu. Sau đó hắn quay người, chỉ tay vào Triệu Ứng Quang đang đi theo phía sau, nói:
- Mọi người giúp ta ghi danh cho vị này rồi hẵng nghỉ có được không?
Một đệ tử làm thủ tục ghi danh nói:
- Không biết vị đây là?
- Là anh họ của ta ở quê lên, tên là Triệu Tử Phục. Chẳng là đường sá xa xôi, trên đường đi bị nổi phát ban, cho nên không tiện xếp hàng cùng mọi người. Cũng tại không quen thuộc Ứng Thiên Tông nên mới phải chờ đến khi mọi người giải tán mới dám lên ghi danh.
Đám đệ tử nội môn nghe thế thì chợt hiểu ra, trầm trồ nhìn nam tử đội nón với vẻ ngờ vực. Triệu Ứng Quang thấy thế thì tự động hiểu ý, nhanh chóng dùng tay tháo nón tre xuống, để lộ diện mạo cho mọi người cùng thấy.
Đợi khi mọi người đều nhìn kỹ một lượt rồi mới khẽ đội nón lại trên đầu, nói:
- Các vị sư huynh thứ lỗi, tiểu đệ một mình một ngựa tới đây, đường đi gập gềnh, tiền của không hề dư giả, trên người không có gì quý giá, chỉ có duy nhất một món đồ mà gia phụ để lại, xin dâng lên làm lễ vật bái sư.
Triệu Ứng Quang cũng không ngần ngại dâng lễ vật lên, chỉ là đám đệ tử kia nhìn thấy thì không ai dám nhận, mà nói:
- À, không cần, không cần. Chúng ta làm việc đều theo lệnh của sư môn, nào dám tự ý thu nhận tiền tài của người khác. Nếu Lập Thiên sư huynh đã nói như vậy, chúng ta phá lệ một lần, làm thủ tục cho vị đây là được rồi.
Nói xong, nhóm đệ tử chịu trách nhiệm ghi danh ai vào việc nấy, người ghi chép thì ghi chép, người kiểm tra thì kiểm tra, mọi công đoạn đều diễn ra vô cùng ngay ngắn rõ ràng, loáng một cái đã làm xong thủ tục nhập môn cho Triệu Ứng Quang.
Đến khi được hỏi, Triệu Tử Phục thành thục trả lời không phạm chút sai lầm nào. Mặc dù trong thâm tâm ai nấy đều không tránh khỏi hoài nghi, bởi vì tu tu của Triệu Tử Phục cao một cách bất thường, không giống người bình thường trong thế tục có thể đạt tới ở lứa tuổi đó.
Chỉ là sau khi bàn bạc, cả đám còn cho rằng người có liên quan đến Lập Thiên chắc hẳn đều không phải dạng người bình thường. Có khi Lập Thiên có được ngày hôm nay là nhờ sự giúp đỡ của người đội nón này cũng chưa biết chừng, cho nên cũng không ai hỏi thêm gì. Và thế là thế gian lại xuất hiện một cái tên mới, Triệu Tử Phục.
Đợi Triệu Tử Phục hoàn thành thủ tục lúc này trời đã nhá nhem, ánh mặt trời đỏ đã khuất sau rặng tre vừa dày vừa rậm. Lập Thiên và Triệu Tử Phục sánh vai đi về phương hướng đã được đánh dấu từ trước, trong đầu ai nấy đều dâng lên một loại cảm xúc khó tả.
Đối với thân phận thật của nam tử đội nón bên cạnh, Lập Thiên hoàn toàn không có chút truy cầu chân xác. Chỉ là trực giác của hắn nói rằng nam tử này không phải người xấu, có thể tin tưởng được. Việc người ta giấu diếm thân phận dĩ nhiên là có lý do riêng, cũng như hắn giấu diếm thông tin về Loạn Đả Cân Kinh vậy. Trong đây không hề có ý đồ gì xấu xa cả, chỉ muốn tốt đẹp cho cả hai bên mà thôi.
Triệu Tử Phục lúc này đã nhìn Lập Thiên bằng một con mắt khác, trong đáy mắt nhiều hơn mấy phần cảm phục. Mặc dù chưa dám khẳng định hắn là người đã cứu mạng mình năm đó nhưng cũng có thể nắm chăc được năm sáu phần.
- Tiểu huynh đệ, ngươi là Khuyết Lập Thiên ư?
Lập Thiên gật đầu đáp:
- Đúng vậy, ta chính là Khuyết Lập Thiên. Có gì sao?
Triệu Tử Phục ấp úng đáp:
- À, không có gì, chỉ là hỏi một lần cho chắc chắn mà thôi. Tiểu huynh đệ phí công giúp đỡ ta, nếu ngay cả tên họ của ân nhân cũng không nhớ thì ta đúng là loại người bất nhân bất nghĩa rồi.
- Hì hì, không có gì đâu. Đạo hữu không cần để trong lòng. Đều là người trong chính đạo, giúp đỡ nhau lúc khó khăn là chuyện thường tình, không cần nói cái gì ân nghĩa hết.
Triệu Tử Phục cảm động nói:
- Tiểu huynh đệ nói chí phải, vậy ân tình này Tử Phục ta xin khắc cốt ghi tâm, không bao giờ quên.
- À mà năm nay tiểu huynh đệ bao nhiêu tuổi rồi?
Lập Thiên thẳng thắn đáp:
- Năm nay ta mười một tuổi.
- Còn ta mười sáu tuổi. Vậy là sẽ gọi tiểu huynh đệ là Lập Thiên sư đệ, được chứ?
- Được thôi, Tử Phục huynh.